Edit: Pinkie

Đến thứ tư, Triệu Vũ Ninh mới biết được chuyện Triệu Minh Khê xếp hạng thứ 17 trong kỳ thi tháng mười từ trong miệng người khác, thậm chí còn xếp trước Triệu Viên.

Trong lòng cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Cuối cùng cũng chờ đến giờ ăn cơm trưa, cậu lập tức chạy nhanh như bay vào nhà ăn bên kia của lớp mười hai.

Ròng rã một tháng, Triệu Vũ Ninh không ăn một bữa cơm nào do Triệu Minh Khê nấu, cũng không còn bị Triệu Minh Khê kéo về khi cúp học đi chơi game nữa.

Từ đầu đến cuối, cậu không tin những lời mà Triệu Minh Khê nói với cậu, không tin chị ấy thật sự muốn phân rõ giới hạn với gia đình mình.

Cậu ký thác mọi hy vọng lên người anh cả, nhưng mà đợt này anh cả cũng không về nhà, như thể anh ấy cũng không biết phải nói với cậu như thế nào.

Triệu Vũ Ninh biết ngay, anh cả cũng không thể khuyên Triệu Minh Khê trở về.

Lúc đầu, Triệu Vũ Ninh chỉ xem, không có Triệu Minh Khê, cậu và người nhà cùng lắm trở lại trạng thái của hai năm trước. Nhưng cậu không nghĩ tới, chờ tới lúc thật sự sắp mất đi Triệu Minh Khê, cậu lại rối như tơ vò, cảm giác mất mát nhiều hơn so với những gì cậu nghĩ.

Triệu Minh Khê đã không xuất hiện trong sinh hoạt của cậu đã tròn một tháng.

Cậu mới đột nhiên phát hiện, người chị gái này cũng không phiền phức như cậu nghĩ, không có Triệu Minh Khê cũng không phải là không quan trọng như cậu nghĩ.

“Em nhìn trên diễn đàn, người dẫn chương trình kỷ năm ngày thành lập trường năm nay có thể là Triệu Minh Khê. Đây là thật hay giả thế?”

Chuyện đầu tiên mà Triệu Vũ Ninh nói chính là hỏi thăm về Triệu Minh Khê.

Tay cầm đũa của Triệu Viên không khỏi nắm chặt lại.

Bồ Sương nói: “Trên diễn đàn đều là lời đồn đại, cô giáo phụ trách văn nghệ quả thực có đi tìm cậu ấy, nhưng đến cùng người được chọn là ai thì chưa quyết định. Lại nói, những năm qua đều là Triệu Viên, năm nay không thể nào thay người được!”

“À”. Triệu Vũ Ninh có chút thất vọng, những năm qua đều là Triệu Viên, năm nay nếu là đổi thành Triệu Minh Khê thì thật ra cũng rất tốt.

Bồ Sương nhịn không được mà nói: “Triệu Vũ Ninh, đều là chị gái của em, làm sao em không hỏi thăm Viên Viên một chút, lần thi này của cậu ấy không tốt ——”

“Không thi tốt sao?” Triệu Vũ Ninh và cơm vào miệng, ngây ngốc một chút, hỏi Triệu Viên: “Không phải lần này chị xếp thứ hai mươi hai sao? Bình thường thành tích của chị cũng như thế này mà, làm sao lại không thi tốt?”

Triệu Viên: “……”

Triệu Vũ Ninh vẫn đặt suy nghĩ của mình trên người Triệu Minh Khê, trầm ngâm nói: “Lại nói, sao mà thành tích của Triệu Minh Khê lại tiến bộ nhanh như vậy nha, nếu về nhà nói chuyện này, chắc chắn mẹ sẽ vui mừng đến chết mất thôi……”

Triệu Viên biết có cái loa lớn Triệu Vũ Ninh này, chuyện thi tháng của cô bị Triệu Minh Khê đánh bại sẽ không thể dối gạt được. Thi tháng thua, thì ít nhất cuộc thi liên trường và kỷ niệm ngày thành lập trường phải chắc xuất mới được.

Nửa ngày không liên tiếng, một lát sau cô mới cắn môi, nói: “Em thực sự muốn thấy Minh Khê làm người dẫn chương trình sao, xế chiều hôm nay chị đi nói chuyện với giáo viên phụ trách văn nghệ một chút, tiến cử Minh Khê với cô ấy.”

Đổi lại là Triệu Trạm Hoài hoặc người đàn ông khác thì có thể sẽ phát giác được giọng nói của Triệu Viên có chút ấm ức. Nhưng Triệu Vũ Ninh là một thẳng nam, cậu lập tức vui mừng, nói: “Thật ạ?!”

Triệu Viên: “……”

Triệu Viên siết chặt đũa. Trong thời gian này, cô thậm chí còn hy vọng rằng Triệu Minh Khê sẽ về nhà càng sớm càng tốt. Một ngày Triệu Minh Khê không trở về nhà, lực chú ý của người trong nhà đều đặt trên người cô ấy.

*

Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Buổi chiều, trong giờ học âm nhạc, tất cả các bạn nữ đều mặc áo khoác lông xù, vừa đẹp mắt lại giữ ấm vô cùng tốt.

Triệu Minh Khê lớn lên ở phương Bắc, so với những người ở nơi này thì chịu lạnh tốt hơn, cái cổ trắng nõn để trần, không mang gì cũng không thấy lạnh.

Nhưng Phó Dương Hi đeo tai nghe chống ồn, ghé mặt trên bàn cau mày nhìn cô chằm chằm.

Người nhà của khẩu trang nhỏ làm sao thế, không cho tiền để cô mua khăn quàng cổ sao?

Làm sao giữa trưa cậu gặp Triệu Viên ở dưới lầu, cậu ta mặc vô cùng ấm áp mà?

Cậu ta đi giày Martin đen, nhưng mà cả ngày khẩu trang nhỏ chỉ mang giày thể thao.

Phó Dương Hi càng nghĩ càng thấy phiền, ngoắc tay với một đàn em ở bên cạnh, sau đó đưa thẻ cho đàn em đó.

Đàn em đó cầm thẻ, đi cửa sau ra khỏi lớp.

Quay đầu, Phó Dương Hi duỗi thẳng chân, không cẩn thận đạp trúng chỗ ngồi của bạn nữ phía trước.

Bạn nữ kia vừa quay đầu lại, thấy Phó Dương Hi thì đỏ mặt, che miệng nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Là cái người học lớp quốc tế, siêu có tiền đó.”

Hai bạn nữ phía trước liên tục quay đầu lại nhìn Phó Dương Hi.

Phó Dương Hi cho là các cô ấy muốn bắt lỗi, mặt trở nên xấu xí, trừng mắt nói: “Như thế nào? Muốn đánh nhau sao?”

Hai bạn nữ kia bị dọa đến mức vội vàng quay đầu lại.

Sau một lát, một trong hai cô gái gấp một con hạc giấy, đỏ mặt và lặng lẽ dùng ngón tay kẹp lại rồi đặt nó lên bàn trước mặt Phó Dương Hi.

Thư tình?

Phó Dương Hi vô thức nhíu mày kinh tởm, đưa vò thành cục rồi ném đi. Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cậu nhanh chóng liếc mắt nhìn Triệu Minh Khê.

Xong đời, lần này khẩu trang nhỏ sẽ ăn dấm. Có lẽ cậu phải dỗ dành thật lâu?

Nghĩ đến đây cậu đã cảm thấy đau đầu.

Nhưng ai biết, Triệu Minh Khê hoàn toàn không nhìn thấy, cô vẫn đang ra sức chuyên chú luyện đề, ngòi bút vẫn “xoạt xoạt” không thôi.

Phó Dương Hi: “……”

Phó Dương Hi lập tức cảm thấy khó chịu. Cậu nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê một lát, ra sức giả bộ như không cẩn thận, lấy cùi chỏ đụng Triệu Minh Khê một chút.

Triệu Minh Khê tưởng Phó Dương Hi ghét bỏ vì mình chiếm chỗ quá nhiều, kinh ngạc nhìn cậu một cái, dùng ánh mắt ra hiệu ‘chỗ của cậu đã nhiều rồi, cậu còn chen qua chỗ tớ làm gì?’. Sau đó cũng không thèm tính toán với cậu, cô dịch sách qua bên trái một chút, tiếp tục vùi đầu giải đề.

Phó Dương Hi: “……”

Có đôi khi Phó Dương Hi thật sự bị Triệu Minh Khê ngu ngốc làm cho tức điên lên, quả thực hoài nghi rốt cuộc cô có thích cậu hay không.

Vì sao cô chưa bao giờ ăn dấm?!

Vì sao sáng nay nhìn thấy hai bạn nữ cố ý bắt chuyện với cậu, cô cũng không ghen ghét, ngược lại còn ung dung ở phía sau chờ?!

Đến cùng là cô quá rộng lượng, hay cô xác định chắc chắn cậu sẽ chọn cô?!

Minh Khê cúi đầu làm bài, cảm giác được Phó Dương Hi một mực nhíu mày nhìn mình chằm chằm, cô lại chọc gì cậu sao? Cô ngẩng đầu lên, mắt nhìn Phó Dương Hi, lại vô thức nhìn chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn.

“ ……”

Minh Khê chần chừ một lúc, đưa bình giữ nhiệt tới: “Bên trong có sữa đậu nành, cậu muốn uống không?”

Là chưa ăn no hay sao thế?

Nhưng bình giữ nhiệt mình đã dùng qua, vị thái tử gia này hẳn là sẽ để ý.

Ánh mắt của Phó Dương Hi rơi xuống bình giữ nhiệt mà cô đưa qua, gương mặt lạnh lùng bị phá vỡ ngay tức thì, ánh mắt như muốn nói “tớ không dễ theo đuổi như vậy, cậu phải luôn đề cao cảnh giác, đừng để người khác cạy góc tường” đã biến hoàn toàn mất.

Tai Phó Dương Hi lập tức đỏ lên, cái cốc cô đã từng chạm môi qua giờ lại còn đưa cho mình.

Đây là ám chỉ điều gì?

Đây tuyệt đối là một loại ám chỉ.

Lông mày Phó Dương Hi chau lại, ngón tay không khỏi vẽ vòng tròn trên bàn, giả bộ như bất đắc dĩ, nói: “Cậu đã nhất định muốn tớ nếm một chút, tớ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nếm một chút ——”

Lời còn chưa nói hết, thì đã nhìn thấy Triệu Minh Khê móc móc đồ ở cặp sách đằng sau, sau đó lấy ra một vài cái cốc dùng một lần, rồi lấy một cái sạch sẽ ở chính giữa. Cô vặn bình giữ nhiệt, cẩn thận từng li từng tí đổ sữa đậu nành ra.

Phó Dương Hi: “……”

Cái quỷ gì thế này? Cậu ấy ghét bỏ cậu?

Đột nhiên Phó Dương Hi không còn vui vẻ uống sữa đậu nành nữa, cậu nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê, cắn cốc giấy rồi khó chịu từ từ ngụm từng ngụm.

Minh Khê vốn tưởng rằng đưa sữa đậu nành sẽ không làm chồi non phát triển, dù sao đưa đồ ngọt cũng đã không còn phát triển như trước. Nhưng vạn lần không nghĩ tới, sau khi Phó Dương Hi uống xong, chậu cây đã chuyển động một cách kỳ lạ?!

Năm mươi chồi non nhỏ có thể phát triển thành một gốc cây nhỏ. Bây giờ cô đã có một gốc cây nhỏ và hai mươi chín chồi non.

Không ngừng cố gắng.

Minh Khê lập tức lại rót cho Phó Dương Hi một cốc, đôi mắt sáng ngời: “Thêm một cốc nữa?”

“?” Phó Dương Hi không hiểu gì lại uống một cốc.

“Tiếp một cốc nữa nhé?”

“ ……” Lại rót một cốc khác.

“Lại thêm một cốc nữa?”

“……” Lại rót thêm một cốc.

Một gốc cây nhỏ và ba mươi mốt chồi non.

Minh Khê: “Lại uống một cốc cuối cùng nữa chứ?”

Phó Dương Hi đã muốn nôn, ngậm chặt miệng lại. Cậu ấy đang cho heo ăn sao, làm gì có người nào đổ 800ml sữa đậu nành vào bụng cùng một lúc. Trừ khi cậu ấy cố tình? Phạt cậu vì đã nói chuyện với bạn nữ khác sao?

Phó Dương Hi lầm bầm: “Tớ chỉ nói một câu.”

Minh Khê: “?”

Cũng may trong bình giữ nhiệt đã không còn gì nữa. Minh Khê nhỏ giọng nói với Phó Dương Hi: “Nếu cậu thích uống, sau này mỗi ngày một bình, đổi đồ ngọt thành cái này nhé?”

“Mẹ nó!” Khẩu trang nhỏ ghen tỵ như vậy, đã không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng thì làm cho người khác kinh ngạc hết mức. Mặc dù trong lòng Phó Dương Hi cảm thấy ngọt ngào, nhưng vẫn lập tức nói: “Không được, tớ muốn đồ ngọt, nào có người lớn nào uống sữa đậu nành mỗi ngày?”

Uống nhiều ngực lớn thì phải làm sao.

Phó Dương Hi vô thức nhìn cơ ngực của mình.

Minh Khê thì đang nhìn hai chồi non mới mọc, vẫn chưa thỏa mãn, nhưng không thể làm gì khác hơn, nên đành nói: “Được rồi.”

*

Giờ âm nhạc, mấy lớp sẽ gộp lại học chung trong một phòng học xếp theo hình bậc thang. Trước kia, Phó Dương Hi thường xuyên cúp học môn này nhất, cho tới bây giờ đều chưa lên lớp bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên đi học.

Không chỉ vậy, một tháng qua, cũng là tháng cậu đi học với tần suất cao nhất, hầu như mỗi ngày đều đến lớp.

Mái tóc ngắn màu đỏ của cậu rất dễ thấy, giáo viên dạy nhạc trên bục nhịn không được mà gọi cậu lên đàn một khúc dương cầm.

Đổi lại là trước kia, ngay cả đứng Phó Dương Hi cũng chẳng muốn đứng lên một chút, nhưng hôm nay, nhìn Triệu Minh Khê ngồi ở bên cạnh, cậu cố ý bộc lộ tài năng, khẽ liếm môi rồi lười biếng lên bục.

Sau khi lên bục, Phó Dương Hi đàn một đoạn nhạc vô cùng trôi chảy.

Triệu Minh Khê không khỏi phải đặt bút xuống, quả thật phải lau mắt mà nhìn Phó Dương Hi.

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, mặc dù bình thường cậu ấy trông lười biếng, cái gì cũng không muốn làm, nhưng tốt xấu gì cũng là thái tử gia của Phó Thị, từ nhỏ đã được trau dồi toàn diện, cậu ấy sẽ biết nhiều thứ hơn so với người bình thường.

Trước năm mười bảy tuổi, đích thực là Minh Khê không biết bất kỳ nhạc cụ nào. Nhưng ở kiếp trước, sau lên tốt nghiệp cấp ba, cô đã học đàn cello mấy năm.

Bây giờ đã không kéo rất lâu rồi, có chút không quen nhưng mà đàn một khúc thì hẳn là không thành vấn đề.

Thế là đến phiên cô, cô đã kéo một đoạn ngắn quen thuộc.

Tiếng nhạc trầm thấp ưu nhã vang lên, kết hợp với khuôn mặt mỹ lệ của Minh Khê và nắng chiều vàng ấm chiếu trên người cô làm cho ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng học đều đổ dồn về phía cô. Dù sao bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều người khác chơi nhưng đầu là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Minh Khê chơi nhạc cụ.

Thẩm Lệ Nghiêu ngồi ở hàng cuối cùng, mím chặt môi, ánh mắt chăm chú nhìn Triệu Minh Khê.

Cậu cũng chưa bao giờ học lớp học này, nhưng hôm nay nhìn thấy mấy người của lớp quốc tế lên lớp, trong tốp năm tốp ba người đó có một bóng dáng quen thuộc, cậu cũng không biết vì sao lại bước rẽ vào.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần thì cậu đã bước vào phòng học xếp theo hình bậc thang này.

Diệp Bách ngồi bên cạnh cũng đang bàn luận với một bạn nam khác trong đội tuyển: “Triệu Minh Khê biết chơi nhạc cụ sao? Sao trước kia chưa từng nghe nói qua nha!”

Thẩm Lệ Nghiêu cũng không biết, cậu chỉ quen Triệu Minh Khê hai năm, nhưng giống như gần đây, cậu mới chính thức bắt đầu biết cô.

Cậu trơ mắt nhìn cô giống như viên ngọc bám đầy bụi, đang từng bước từng bước lau sạch bụi trên thân mình.

Mấy bạn nữ xung quanh Triệu Viên càng thêm kinh ngạc.

Bồ Sương há to miệng: “Triệu Minh Khê biết chơi đàn Cello từ lúc nào?! Mà còn đàn, còn ——”

Không tệ tý nào.

Nếu như nói cô đánh đàn Cello được tám điểm, thì gương mặt cùng dáng người của cô đã lấp đầy hai điểm còn lại.

Phòng học xếp theo hình bậc thang, nên bục giảng thì giống như sân khấu vậy.

“Nhưng mà dù sao cậu vẫn tốt hơn.” Bồ Sương định thần lại, nhanh chóng nói với Triệu Viên: “Cậu đàn dương cầm luôn được mười điểm.”

Môi Triệu Viên tái nhợt, ngón tay trong túi áo lạnh lẽo cứng đờ, từ từ nắm chặt lại.

Cô bỗng nhiên đứng lên, ra cửa sau rồi rời khỏi lớp.

Phó Dương Hi chống cằm, lúc nhìn Triệu Minh Khê kéo đàn cello thì đã liếc mắt chú ý tới Triệu Viên. Cậu nhíu mày: “Cậu ta đi đâu vậy?”

Kha Thành Văn nhìn: “Hình như là hướng văn phòng văn nghệ.”

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Phó Dương Hi nở nụ cười có chút gian xảo: “Cậu có quen người nào học lớp mười không?”

Kha Thành Văn chỉ cảm thấy chuyện lớn không ổn: “Anh Hi, anh muốn làm gì?”

*

Quay lại lớp học.

Kha Thành Văn còn đang nói về chuyện Triệu Minh Khê kéo một đoạn cello kia.

“Mẹ nó, Minh Khê, cậu đúng là thâm tàng bất lộ (1) nha, trước kia làm sao chưa bao giờ nghe nói qua là cậu biết cái này?!”

(1) Thâm tàng bất lộ: che giấu bản thân vô cùng tốt.

“Đó cũng không phải là khả năng quan trọng gì.” Minh Khê bỏ bài tập vào trong hộc bàn.

Mà lại đây là khả năng cô học được ở kiếp trước, cô cũng không xác định được mình có thể làm được hay không. Nhưng không nghĩ tới khi chạm đến đàn Cello, thì giai điệu khắc sâu trong đầu lập tức xuất hiện.

Có vẻ như mọi thứ đều là tưởng tượng, và kiến ​​thức trong não mới là thực tế.

“Thu cái vẻ mặt thèm nhỏ dãi của cậu đi!” Phó Dương Hi thô bạo đẩy đầu của Kha Thành Văn ra.

Mấy người bọn họ vừa ngồi xuống, Minh Khê thấy Phó Dương Hi rót một cốc nước ấm, sau đó đổ một vài viên màu trắng giống như vitamin từ trong cái lọ kia ra, rồi uống.

Minh Khê vừa muốn hỏi cậu cái đó là cái gì thì Phó Dương Hi bỗng nhiên miễn cưỡng vẫy tay với người ở cửa lớp, “Lại đây!”

Một đàn em nhanh chóng chạy tới, đặt một cái hộp to trên bàn Minh Khê, để Minh Khê chọn trước.

“Cái này là cái gì?” Minh Khê bị dời lực chú ý.

Cô nhìn thấy trong hộp là một cái khăn quàng cổ lông xù, trông mềm mại ấm áp, không có để tag nên cô cũng không biết của thương hiệu nào, nhưng tinh xảo thế này thì hẳn là hàng hiệu.

Nhưng bởi vì mua quá nhiều nên chỉ phải bỏ vào trong hộp.

Kha Thành Văn giải thích: “Băng phái khăn quàng cổ.”

Phó Dương Hi ném mấy lọ màu trắng vào trong hộc bàn, ngồi lên trên bàn, hai tay chống ra phía sau, chân dài lắc lư, dương dương đắc ý rủ mắt nhìn Triệu Minh Khê.

Ở góc độ này, nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt của cậu đặc biệt rõ ràng.

“Bây giờ cậu là một trong số đàn em của tớ, để cậu chọn trước đó.”

Minh Khê: “…… Đồ của băng phái của các cậu thật độc đáo, hết ốp lưng điện thoại rồi đến khăn quàng cổ.”

Mất một tháng, rốt cuộc cô đã thâm nhập vào bên trong, trở thành một trong số các đàn em sao?

Mặc dù Minh Khê hoàn toàn không lạnh, nhưng nếu đã là hoạt động tập thể, thì cô cũng không thể không tham gia.

Cô chớp mắt, lấy một cái màu trắng ra rồi cúi đầu quấn lên cổ.

Khăn quàng cổ rất dễ chịu, sau khi quàng lên thì đúng là đã ấm áp hơn rất nhiều.

Phó Dương Hi thấy thế, làm bộ như không có việc gì ho một tiếng rồi đưa tay chộp lấy một cái: “Đã như vậy, tớ cũng tùy ý chọn một cái.”

Cậu tùy tiện một cái màu hồng ở đầu tiên, sau đó mặt đen lại, nhanh chóng ném cái màu hồng trở về.

Nhìn mẫu khăn quàng cổ Minh Khê đang mang, cậu cũng lấy một cái tương tự màu đen.

Kha Thành Văn: “……”

Cái này mà nói là tùy tiện chọn một cái? Tôi thấy cậu chọn rất tinh ý đấy nhé.

Cả lớp vui vẻ phân phát khăn quàng cổ.

Trong không khí vui vẻ, Minh Khê ngồi xuống và tiếp tục làm bài tập.

Phó Dương Hi khoanh chân ngồi trên bàn, vui vẻ tháo khăn quàng cổ trên cổ mình xuống rồi buộc lại kiểu mới.

Minh Khê ngẩng đầu lên, chợt phát hiện có hai vết máu sâu ở phía sau cổ cậu ấy.

Như vết màu trên mu bàn tay lần trước, giống như bị mảnh thủy tinh làm bị thương. Bây giờ đã kết vảy, nhưng chắc lúc vừa bị thương hẳn là rất ghê.

Minh Khê lập tức đứng lên, kéo mặt Phó Dương Hi lại gần.

Lập tức khoảng cách của hai người bọn họ rất gần nhau, hơi thở của Minh Khê phả lên trên mặt cậu.

……

Lông mi của cô như lông quạ, vừa đen vừa dài có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Cậu làm, làm gì?” Phó Dương Hi giật mình, còn tưởng rằng bỗng nhiên cô mạnh mẽ muốn hôn cậu, nên mặt lập tức đỏ bừng, toàn thân cứng ngắc như tảng đá —— Nhưng đợi hai giây, cũng không thấy Minh Khê có hành động gì.

Mí mắt Phó Dương Hi giật một cái, lúc này mới nhận ra cô đang nhìn vết thương trên cổ cậu.

Mặt Phó Dương Hi biến sắc, lập tức đẩy Minh Khê ra, đứng thẳng người, lui lại hai bước, rồi nhanh chóng quàng khăn quàng cổ lại.

“Trên cổ cậu làm sao vậy?” Minh Khê ngạc nhiên nhìn chằm chằm cổ cậu.

Một tuần trước, cô không nhìn thấy trên cổ Phó Dương Hi có vết thương này, không có gì bất ngờ thì đã xảy ra khoảng một tuần gần đây.

Nhưng bởi vì gần đây thời tiết chuyển lạnh, Phó Dương Hi luôn quàng khăn quàng cổ, hơn nữa cậu ngồi bên phải cô nên cô không nhìn thấy vết thương bên phải cổ của cậu.

Vì thế tới hôm nay cô mới phát hiện.

Mặt Phó Dương Hi trầm xuống, sờ sờ cái cổ đang quấn khăn, lơ đãng nói: “Ăn mì tôm, nước quá nóng nên làm vỡ tô thủy tinh.”

Minh Khê: “Lần trước cũng vậy?”

Phó Dương Hi nhìn cô: “Ừ.”

“Cách không lâu cũng một lần, lần này là lần thứ hai, vị trí này nếu như không may thì sẽ đụng phải động mạch cổ.”

Minh Khê không biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy tức giận: “Cậu vốn là như vậy sao?”

Phó Dương Hi nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng bỗng mềm nhũn.

Cậu cố ý che giấu sự mềm yếu trong lòng, cong chân kéo một cái ghế tới, đặt mông ngồi xuống, khoanh tay đắc ý nhìn Triệu Minh Khê, chân mày khẽ nhếch, nói: “Khẩu trang nhỏ, cậu chưa nghe nói qua sao, vết sẹo chính là huân chương của đàn ông.”

Minh Khê: “……”

Chương em gái cậu chứ chương gì.