*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong tiết trời se lạnh có làn gió mùa thu hiu quạnh và những giọt sương đọng trên cỏ.

Sáng nay Triệu Hòa Thanh vừa thức dậy đã cảm thấy lạnh, may là những nha hoàn đã chuẩn bị quần áo ấm giúp nàng.

Khi nàng ăn sáng, Hạ Thầm vừa rửa mặt xong, giờ đang bước ra từ phòng mình để dùng bữa.

Sau khi hoàn thành xong những nghi thức hằng ngày, họ không nói gì thêm với nhau nữa.

Từ sau bữa tiệc đêm đó, tuy họ không nói nhưng cả hai đều ăn ý không nhắc tới cuộc cãi vã đó, tiếp tục duy trì tình trạng tôn trọng nhau và không can thiệp vào cuộc sống của người kia.

Đây đã là cách thức ở chung tốt nhất giữa họ rồi.

Sau khi ăn sáng xong, tướng quân liền đi ra ngoài.

Gần đây Hạ Thầm luôn đi sớm về trễ, không biết hắn đang làm gì nữa.

Sao nàng lại nghĩ tới hắn chứ? Chuyện này có liên quan gì đến nàng đâu.

Triệu Hòa Thanh nhanh chóng dùng xong bữa sáng rồi đi ra ngoài tìm tiểu thuyết.



Ở trên triều, một viên quan bẩm báo với hoàng đế: “Những ngày gần đây trong kinh thành luôn có xác chết cháy rơi xuống từ trên trời. Vì xác bị cháy đen nên không thể nhận dạng, cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến lòng người hoảng sợ, thần khẩn cầu bệ hạ tra xét kỹ chuyện này.”

Triệu Văn Trác gật đầu, thuận miệng nói: “Để Cẩm Y Vệ đi điều tra.”



Triệu Hòa Thanh mới đi về phía Tây mua tiểu thuyết, giờ đang đến trà lâu ở phía Đông để xem kịch nói. Ai dè nàng vừa đến trà lâu thì lại thấy một nhóm người mặc đồ đen đội mũ cao* đang tra xét ở bên trong.

*Mũ cao: 



Thấy vậy, nàng liền tò mò rướn cổ nhìn vào trong xem thử, ai dè lại bị một vật thể màu đen chắn mất tầm nhìn.

“Này!” Triệu Hòa Thanh nhìn lên liền thấy một nam nhân mặc đồ đen đang đứng trước mặt mình. Nhìn kỹ thì sẽ thấy y phục màu đen của hắn ta được may và thêu hoa văn bằng chỉ vàng, chứ không đen thùi như những người khác.

Nam nhân hành lễ với nàng: “Công chúa điện hạ.”

Triệu Hòa Thanh giật mình: Hắn ta biết mình á?

“À…” Tuy nàng không thể nói ra tên của người này, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, chắc là ở quốc yến lần trước chăng?

Một nha hoàn tiến lên thầm thì vào tai Triệu Hòa Thanh: “Đây là đại nhân Tiêu Khải của Cẩm Y Vệ ạ.”

Ồ ố ô!

Nàng đang định nói gì đó thì lại bị Tiêu Khải mỉm cười cắt ngang: “Công chúa không cần phải ráng quá, thần biết công chúa bị mất trí nhớ nên không nhớ rõ mọi chuyện.”

Hắn ta thì thầm với chất giọng vừa như nuối tiếc lại như cảm khái: “Không nhớ cũng tốt.”

Bỗng dưng Triệu Hòa Thanh lại cảm thấy sợ hãi, lúc nàng định nhanh chóng rời khỏi nơi rắc rối này thì Tiêu Khải lại mời nàng ăn cơm trưa chung với hắn ta…

Triệu Hòa Thanh: Ta muốn về nhà!

Tiêu Khải: Quán ăn đó rất nổi tiếng ở kinh thành, nếu người không ăn thì sẽ hối hận đấy.

Sau đó… Triệu Hòa Thanh liền đi cùng hắn ta.

Tiếc thay, nàng đã bị đánh bại bởi đồ ăn ngon.

***

Gần đây quân sư thường xuyên tới phủ tướng quân để bàn bạc về vụ án xác chết bị thiêu cháy.

Chuyện này vốn không liên quan đến họ, nhưng vì một trong số những xác chết cháy có đeo một thẻ bài đã bị hỏng trong quân doanh ở biên cương nên giờ chuyện này đã có dính dáng đến họ.

Tuy mấy ngày nay Hạ Thầm và Lý Cảnh Lâm đã tra xét kĩ càng nhưng cuối cùng vẫn không có manh mối gì.

Vụ án xác chết cháy này vốn không dễ tìm được manh mối, giờ lại thêm việc Triệu Văn Trác phái Tiêu Khải đi điều tra, nên họ không có cách nào để hành động, những manh mối chi tiết đều bị Tiêu Khải lấy hết.

Vậy nên Lý Cảnh Lâm rất sầu lo, suốt ngày cứ thở ngắn than dài làm phiền Hạ Thầm.

Lúc này, họ đang ngồi cạnh thành lan can trên lầu hai của Phù Vân Lâu.

Nghe Lý Cảnh Lâm nói đây là quán ăn ngon nhất ở kinh thành, dù sao họ cũng không tìm ra được manh mối, cứ lấp đầy bụng đã rồi tính tiếp.

Hạ Thầm nhấp một ngụm trà thấy một bóng người thấp thoáng ở dưới lầu, nhìn kỹ thì đúng là công chúa Thành Bình…

Sao nàng lại tới đây… Khoan đã, có phải bên cạnh nàng là một người mặc đồ đen không?

Lý Cảnh Lâm nhìn xuống dưới lầu theo ánh mắt của hắn, kinh ngạc trong giây lát rồi quay đầu gọi tiểu nhị đem thêm vài món màu xanh lên.

Hạ Thầm:…

Triệu Hòa Thanh chưa nhận ra Hạ Thầm đang ở đó, nàng chỉ muốn nhanh chóng ăn ngon rồi lập tức quay về phủ, ai dè Tiêu Khải lại dừng bước.

Triệu Hòa Thanh khó hiểu, nhìn theo ánh mắt của Tiêu Khải thì lại đối mặt với một đôi mắt lãnh đạm!

Là tướng quân!

Tuy nàng muốn bỏ đi nhưng làm vậy thì không hay lắm, dù sao thì sáng nay họ còn ăn sáng với nhau.

Giờ phải làm sao đây? Ngồi ở bàn khác cũng không được, mà nàng và tướng quân lại không thân thiết nên cũng khó mở miệng để ngồi chung bàn với hắn.

Triệu Hòa Thanh: Ai đó hãy cho tôi một lối thoát đi.

Thấy họ nhìn nhau thật lâu, Lý Cảnh Lâm không chịu được nữa bèn đi qua mời họ ngồi chung bàn.

Tiêu Khải không từ chối, sau đó đi theo y.

Vì Tiêu Khải vừa ngồi xuống, bầu không khí xung quanh Hạ Thầm liền trở nên lạnh lẽo, nên nàng vẫn có thể nhận ra mối quan hệ giữa Hạ Thầm và Tiêu Khải không tốt mấy.

Trong lúc Lý Cảnh Lâm sắp xếp cho Tiêu Khải và Triệu Hòa Thanh, y vô ý nhìn sang Hạ Thầm.

Hạ Thầm nháy mắt ra hiệu: Ngươi gọi hắn ta qua đây làm gì?

Lý Cảnh Lâm: Cái gì? Ta không hiểu ý của ngươi.

Hạ Thầm: Ta hỏi vì sao ngươi lại gọi hắn ta qua đây.

Lý Cảnh Lâm: Ta mù rồi.

Hạ Thầm:…

Lý Cảnh Lâm thấp thỏm, vội vàng chạy đi hối đầu bếp. Triệu Hòa Thanh nhìn y rời đi, sau đó quay đầu nhìn Hạ Thầm.

Triệu Hòa Thanh cười giả lả hỏi: “Tướng quân… Cũng tới đây ăn cơm à.”

Nàng muốn tát bản thân vì cái tội biết rõ còn cố hỏi quá đi mất!

Hạ Thầm lạnh lùng đáp: Ừm.

Triệu Hòa Thanh:???

Nàng cảm thấy hơi phiền não vì không biết nên nói gì. Tướng quân của bây giờ không giống với lúc tôn trọng nàng mà lại giống người đã trách cứ nàng đêm hôm đó.

Triệu Hòa Thanh vùi đầu uống trà, cứ như thể muốn nhét đầu của mình vào trong tách trà luôn vậy.

Hạ Thầm nhìn một lát, rồi duỗi tay vén một lọn tóc bị nàng vô tình ngậm lấy sang một bên.

Triệu Hòa Thanh thụ sủng nhược kinh*, nhìn hắn với vẻ mê mang.

*Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà lo sợ.

Tiêu Khải nhìn thấy hành động này liền nói: “Tướng quân và công chúa thật ân ái.”

Triệu Hòa Thanh không nói, còn Hạ Thầm thì khinh thường trả lời.

Lý Cảnh Lâm mới đi ra ngoài một lát mà đồ ăn đã được mang lên.

Những món ăn này nhìn qua rất khiến người khác thèm ăn, Triệu Hòa Thanh giơ đũa muốn gắp đồ ăn, nhưng không ai động đũa cả.

Triệu Hòa Thanh:??? Không ăn sao?

Nàng hết nhìn sang trái, lại nhìn sang phải, cuối cùng đến bàn thức ăn ngon trước mặt, lưu luyến buông đôi đũa đã giơ lên xuống lại.

Hạ Thầm nói với vẻ mặt bình thản: “Lúc ta lên phố nghe thấy có không ít người dân than khổ về việc những xác chết cháy thường xuyên xuất hiện làm lòng người sợ hãi, Cẩm Y Vệ làm việc thật chậm chạp.” 

Tuy người của Cẩm Y Vệ đều đang tìm kiếm manh mối trước khi bẩm báo với Triệu Văn Trác, nhưng bọn họ chỉ dám điều tra công khai sau khi có thủ dụ của hoàng đế.

Vẻ mặt Tiêu Khải dần lạnh đi, vừa nghe là đã biết hắn đang mỉa mai người của Cẩm Y Vệ đều là phế vật, liền trả lời: “Đây không phải là việc của tướng quân.”

“Đúng là không phải việc của ta.” Hắn ra hiệu cho Triệu Hòa Thanh động đũa, rồi nói tiếp: “Ta chỉ cảm thấy các người nhận bổng lộc nhưng lại không chịu làm việc mà thôi.”

Triệu Hòa Thanh hiểu ý, cẩn thận gắp miếng ngỗng thiệt béo lên. Sau khi bỏ vào trong chén, nàng mới thấy nó quá béo nên không thể bỏ vào miệng được, lại âm thầm trả miếng thịt ngỗng về chỗ cũ.

Nàng cứ tưởng không ai thấy chuyện này nhưng thật ra Hạ Thầm đều nhìn thấy cả.

Lý Cảnh Lâm làm dịu đi bầu không khí căng thẳng bằng cách nói với Tiêu Khải mặt mày u ám: “Tiêu đại nhân ăn trước đã.”

Lúc này Tiêu Khải mới động đũa.

Sau khi ăn được một lát, Hạ Thầm gọi tiểu nhị lấy thêm một cái đĩa mới.

Tiêu Khải định vươn đũa gắp một miếng thịt ngỗng trông có vẻ ngon lành thì lại bị Hạ Thầm gắp trước. Tuy vậy, hắn không bỏ vào chén của mình mà lại để miếng thịt trên cái đĩa mới rồi đặt nó trước mặt Triệu Hòa Thanh.

Triệu Hòa Thanh:???

Hạ Thầm: “Ăn đi.”

Triệu Hòa Thanh: “À à à.”

Tiêu Khải lẳng lặng nhìn họ, chuyển sang gắp cánh ngỗng, nhưng lại người khác hớt tay trên.

Hạ Thầm đưa cánh ngỗng mà mình vừa lấy được cho nàng.

Không sao, vẫn còn một cái cánh nữa mà. Tiêu Khải đang định gắp tiếp nhưng lại bị hớt tay trên.

Tiêu Khải:…

Định gắp miếng sườn thì bị ai đó lấy đi.

Định gắp thịt kho tàu lại bị giành trước.

Đến cá hấp cũng bị lấy đi mất.



Lúc hắn ta tức giận muốn gắp đĩa rau còn sót lại thì lại bị một đôi đũa giành trước.

Chết tiệt! Hắn ta thà chết vinh chứ không thể sống nhục được!

Tiêu Khải tức giận đến mức suýt thì lật bàn, giận dữ gầm lên: “Ngươi quá đáng vừa thôi!!!”



Triệu Hòa Thanh sợ tới mức đánh rơi cả đôi đũa đang gắp rau: Gì vậy???

Tiêu Khải hoàn hồn thì mới phát hiện người mình mắng là Triệu Hòa Thanh, cả người như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, cơn tức cũng theo đó mà tan biến.

Hắn ta bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, vừa ngước lên liền bắt gặp ánh nhìn của Hạ Thầm.

Tiêu Khải: Đều do ngươi cả!

Hắn ta hậm hực xin lỗi Triệu Hòa Thanh, nàng cũng không phải loại người hay so đo. Nếu Tiêu đại nhân đã thích ăn rau, thì nàng sẽ cho hắn ta đĩa rau này, dù sao thì Lý Cảnh Lâm cũng gọi rất nhiều món.

Sau đó, nàng lại bình tĩnh ăn hết thịt ngỗng, sườn và cá.

Lý Cảnh Lâm nhìn Hạ Thầm, âm thầm khen ngợi: Lợi hại! Lợi hại quá!



Sau bữa trưa, Hạ Thầm dặn dò nha hoàn đưa Triệu Hòa Thanh về phủ, sau đó rời đi với Lý Cảnh Lâm và Tiêu Khải.

Sau khi Triệu Hòa Thanh tạm biệt họ, nàng cảm thấy hơi buồn ngủ nên trở về phủ nghỉ ngơi.

Giấc ngủ này không hề an ổn, nàng lại cảm nhận được tác động dữ dội, xương cốt như vỡ ra từng mảnh khiến cơn đau đớn nhói lên từng hồi. Xung quanh nàng là một đám người la hét, còn có người cầm một viên gạch sáng bóng đi về phía nàng.

Triệu Hòa Thanh càng ngày càng ra nhiều mồ hôi khi chịu đựng những thứ này. Sau đó, nàng đột nhiên cảm thấy có người đang quất mình bằng roi, kêu nàng bò tới vách núi, còn có người dùng đao róc từng vết thương đã thành sẹo trên người nàng…

Rốt cuộc thì chuyện này là sao!?

Triệu Hòa Thanh thẫn thờ ngồi trên giường, hồi lâu vẫn không thể điều chỉnh được nhịp tim bất ổn trong lồng ngực mình.

Nàng đứng dậy thay quần áo rồi đến đi đến biệt viện Thanh Trì.

Tuy làn gió mùa thu khiến nước ao mát lạnh, nhưng đây lại là điều mà Triệu Hòa Thanh muốn.

Nàng cởi giày và vớ, rồi bỏ chân vào trong nước, hiếm khi cảm thấy bình yên đến vậy.

Triệu Hòa Thanh vẫn chưa trả lời câu hỏi về lập trường của hoàng đế.

Tuy nàng biết Hoàng đế muốn nói gì, nhưng nàng lại làm bộ như không biết hắn ta muốn nàng chọn giữa mình và Hạ Thầm.

Thật ra, nàng không muốn chọn ai cả.

Nàng chỉ là một cô nương yếu ớt không muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp quyền lực của bọn họ mà thôi. Sao bọn họ lại không cho nàng sống cuộc một sống yên ổn vậy trời?

Triệu Hòa Thanh chợt nảy ra ý nghĩ muốn rời khỏi đây, nhưng lại nhận ra chuyện này là không tưởng.

Dù nàng có đi đâu thì Triệu Văn Trác cũng sẽ tìm ra nàng thôi…

Lúc trời dần tối, gió thu lại càng thổi mạnh hơn.

Triệu Hòa Thanh ngẩn ngơ nhìn làn nước trong ao.

Đây… Là nhận thức của nàng trước khi mất trí nhớ.