Tạ Âm Lâu ngủ đến bốn giờ sáng ngày hôm sau, trên người cô quấn một chiếc chăn bông màu trắng, dưới gáy vẫn còn một chút mồ hôi ẩm ướt. Cô tỉnh lại do cảm thấy khát nước, quay đầu sang bên cạnh thấy Vân Thanh Lê vẫn đang ngủ, sau đó cô nhanh chóng di chuyển xuống giường, đi tìm một chút nước để uống.

Phòng ngủ chính yên tĩnh trong ánh đèn mờ ảo. Tạ Âm Lâu đứng trước bậu cửa sổ uống xong ly nước, khẽ đặt ly xuống, hai hàng mi cong cong khẽ chuyển động phóng tầm mắt ra xa, sau đó lặng người trong giây lát.

Cô nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên ngoài biệt thự, có hai người đàn ông cao lớn và mảnh khảnh đang đứng đó, tầm nhìn của cô bị ngăn cách bởi tấm kính và bóng cây che mất, nhưng cô chỉ vừa nhìn đã nhận ra một trong hai là Phó Dung Dữ, thậm chí còn cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Cô tiến lên một bước nhỏ, ngón tay mảnh mai chậm rãi cầm ly nước lên lặng lẽ đứng nhìn anh. Còn Chu Tự Chi lúc này vẫn đang cầm điếu thuốc hút ở bên cạnh.

Hai người nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, sợ rằng không gian buổi đêm quá yên tĩnh sẽ dễ làm phiền đến giấc ngủ của những người còn lại trong biệt thự.

Hai người cứ đứng như vậy, thỉnh thoảng Phó Dung Dữ cũng châm một điếu thuốc để hút. Dưới ánh sáng lập lòe, khuôn mặt của anh hiện lên vô cùng rõ ràng, vẻ mặt giống như chỉ đang yên lặng đợi cho thời gian trôi qua.

Sau khi đứng nhìn được một lúc lâu, giọng nói của Vân Thanh Lê từ phía sau vang lên: “Bọn họ định đứng như thế đến sáng sao?”

Tạ Âm Lâu quay người lại thì thấy cô ta cũng đã rời khỏi chiếc giường êm ái, trên người mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa dài gần đến mắt cá chân, tầm mắt cũng hướng ra ngoài cửa sổ.

Cô không biết bản thân đã đứng đây nhìn ra bên ngoài được bao lâu rồi, cô rõ ràng là muốn đứng đây đến sáng, đợi cho khi nào người tỉnh dậy rồi mới trở vào.

Giọng nói của Tạ Âm Lâu rất bình tĩnh: “Nhìn thôi là đã biết không phải chuyện tốt.”

Vân Thanh Lê cũng không cảm thấy lo lắng hay gấp rút, cũng đi lên đứng trước cửa sổ, ánh mắt cố định trên người Chu Tự Chi.

Dáng vẻ cư xử thỏa hiệp này có vẻ như không giống cách làm của cô ta lắm.

Bảy giờ sáng, Tạ Âm Lâu và Vân Thanh Lê sau khi tập yoga ở sảnh phụ thì quần áo toàn thân đều đã ướt đẫm, cô định xuống dưới lầu tắm rửa qua, lại tình cờ thấy hai người đàn ông ở bên ngoài biệt thự đã đi vào.

Coi như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi vào nhà ăn, ra hiệu cho bảo mẫu chuẩn bị bữa sáng cho bốn người.

Phó Dung Dữ vươn tay đổ đầy nửa bát cháo kê, sau đó đặt trước mặt Tạ Âm Lâu, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Tạ Âm Lâu cũng không tò mò hỏi anh chuyện ở bên ngoài biệt thự rạng sáng hôm nay, mà cô chỉ nhìn quanh một vòng, sau đó lên tiếng hỏi: “Anh em tốt của anh đâu rồi?”

“Lên lầu thay quần áo rồi.”

Bộ đồ của Chu Tự Chi dính đầy rượu và máu, không được sạch sẽ như Phó Dung Dữ, sợ sẽ làm cho các cô gái sợ.

Anh kéo cổ tay của Tạ Âm Lâu sát lại, trầm giọng nói: “Buổi đêm tỉnh dậy nhìn thấy anh, em chỉ nhìn thôi sao?”

Tạ Âm Lâu ngồi nghiêng trên ghế, mắt cá chân trắng trẻo áp sát vào góc quần âu của anh, nói bằng chất giọng ngây ngô: “Chẳng phải anh dành cả cuộc sống cho người anh em tốt đó sao, nếu như lúc đó em gọi anh về… thì lại bị cho mà không hiểu phong tình rồi?”

Hóa ra câu không hiểu phong tình còn có thể được cô sử dụng như thế này. Phó Dung Dữ dùng tay véo nhẹ khuôn mặt mịn màng của cô, trong mắt hiện lên ý cười.

Tạ Âm Lâu ngắm nghía kỹ khuôn mặt điển trai của anh. Không biết có phải do Phó Dung Dữ đã quen thức khuya do phải làm các dự án trong công ty không, hay là do sức trẻ đã khiến anh trở nên mạnh mẽ như thế.

Ngoài ánh mắt hơi đỏ ngầu ra thì anh không có bất kỳ dấu hiệu xuống tinh thần vào, vẫn còn có thể thoải mái vui đùa với cô.

Ngây người ra một lúc lâu.

Tạ Âm Lâu chuyển ánh mắt sang tách espresso bên cạnh tay anh, cân nhắc trong lòng rồi ân cần hỏi anh: “Hay là em đổi cho anh một tách khác nhé?”

Vân Thanh Lê ở trên lầu lúc này cũng đã tắm xong. Cô ta thay sang một chiếc váy hai dây màu đỏ nhạt, bước ra khỏi phòng tắm. Khi đi ngang qua bàn trang điểm, tấm gương phản chiếu lại bóng lưng trắng như tuyết của cô ta.

Vừa định xuống lầu thì lại vô tình đụng phải Chu Tự Chi đang đi ra khỏi phòng thay đồ.

Anh ta thay một chiếc áo sơ mi trắng sạch, cà vạt vẫn chưa thắt, sắc mặt do uống rượu và hút thuốc nên không được tốt, trên cằm vẫn còn râu tối hôm qua chưa cạo.

Lần gặp mặt gần đây nhất có lẽ là lần hai người cãi vã ở văn phòng đó.

Cô ta trong lúc mất kiểm soát đã tát anh ta mấy cái đau điếng trước mặt tập thể thư ký.

Giờ đây gặp lại bầu không khí có chút sượng sạo.

Còn Chu Tự Chi lại giống như hoàn toàn không còn ký ức gì về chuyện hôm đó nữa, anh ta lên tiếng bằng chất giọng khàn khàn nhưng lại cố nhẹ nhàng hết sức có thể: “Chiếc thắt lưng em tặng anh vào ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới để đâu rồi?”

Vân Thanh Lê quay mặt né tránh ánh mắt của anh ta, đáp: “Bị tôi cắt rồi.”

Không chỉ đồ kỷ niệm ba năm, mà tất cả đồ cô ta tặng trong năm năm cũng đã bị ném hết ra thùng rác bên ngoài.

Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt của Chu Tự Chi, nói thêm: “Nếu anh muốn tôi đền thì lập một danh sách đi… sau đó mang đến đòi tiền nhà họ Vân.”

“Em nói linh tinh gì vậy.” Chu Tự Chi nhanh chóng bình ổn cảm xúc lại, khóe miệng cong lên thành một vòng cung đẹp mắt: “Anh có tìm ai đền tiền thì cũng sẽ không bao giờ đến tìm em.”

Vân Thanh Lê tiếp tục nói: “Như vậy không giống anh lắm. Ai mà không biết Chu tổng không bao giờ để cho đối phương chiếm được lợi chứ.”

Cho dù là trong kinh doanh hay trong tình yêu, lúc nào anh ta cũng cư xử một cách tự cao tự đại.

Đừng chỉ nhìn vào bộ vest chỉnh tề và dáng vẻ hiền lành bên ngoài, thực chất anh ta lại là một người có dã tâm xấu xa.

Chu Tự Chi vẫn vô cùng thản nhiên, im lặng một lúc lâu sau đó mới nói tiếp: “Em muốn ly hôn với anh đến vậy sao?”

Vẻ mặt của Vân Thanh Lê rất bình tĩnh: “Không thì sao, anh cho rằng tôi đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để níu kéo anh?”

Chu Tự Chi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, nhớ lại những gì Tạ Âm Lâu đã nói lúc ở New York, yết hầu của anh ta chậm rãi lên xuống, có một cảm giác gì đó đang dâng lên trong lòng khiến anh ta muốn hút một điếu thuốc.

Nhưng anh ta vẫn kiềm chế bản thân, dùng sức khống chế cảm xúc nhìn thẳng vào mắt Vân Thanh Lê, nói bằng chất giọng khàn khàn: “Anh chưa hề cho rằng mình đã yêu em.”

Mũi của Vân Thanh Lê đột nhiên cảm thấy chua xót, nhìn chằm chằm vào anh ta không lên tiếng.

Chu Tự Chi chậm rãi dùng lòng bàn tay đóng cửa phòng ngủ chính, ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài, chỉ còn giọng nói nhỏ nhẹ của chính anh ta: “Tối hôm qua anh đã hút rất nhiều thuốc. Khi cơn say rượu lên đến đỉnh điểm, anh không còn nhìn rõ gì cả, chì còn có thể nhìn thấy bóng dáng em ẩn hiện ở trong làn khói. Vân Thanh Lê, anh thậm chí còn không dám thổi khói đi, sợ bản thân sẽ không còn được nhìn thấy em nữa.”

Vân Thanh Lê vô thức lùi lại, lắc đầu nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Chu Tự Chi biết cô ta nói dối, nhưng anh ta kiềm chế cảm xúc của mình xuống, nhếch môi cười: “Anh cho rằng người anh yêu là Thi Di, nhưng anh lại có thể từ bỏ tình yêu với cô ta chỉ vì quyền thừa kế… Còn em, anh nghĩ bản thân không yêu em, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại không muốn từ bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta.”

Anh ta khiến cho chuyện tình yêu bị rơi vào một mớ rắc rối, nhưng sau đó anh ta lại phải nhận hết tất cả lỗi lầm về phía mình.

Vân Thanh Lê đột nhiên cảm thấy phòng ngủ chính ngột ngạt đến mức thở không ra hơi, cô ta xoay người muốn rời đi, nhưng cửa đã bị khóa chặt.

Ý định lần này của Chu Tự Chi là muốn nói rõ mọi chuyện với cô, sao anh ta có thể dễ dàng để cho cô bỏ đi được: “Nếu như anh đồng ý ly hôn, vậy thì em có thể cho anh một cơ hội để theo đuổi em lại không?”

Bàn tay đang cầm tay nắm cửa của Vân Thanh Lê chợt cứng đờ, một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích.

Cô ta nghe thấy tiếng bước chân của Chu Tự Chi tiến lại gần, giọng nói trầm ấm cố đè nén tất cả xúc động: “Lợi ích của hai nhà họ Chu và nhà họ Vân rất sâu, không thể dễ dàng hóa giải được… Nhưng Thanh Lê, anh hứa.”

Anh ta dừng lại một chút, giống như đang cân nhắc xem làm cách nào để thuyết phục cô ta thay đổi ý định, sau đó nói tiếp: “Trong một năm, nếu như em vẫn tiếp tục thất vọng về cuộc hôn nhân của chúng ta, anh sẽ đến Cục Dân Chính để làm thủ tục với em như đã hứa, và sẽ trao cho em mười lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn nhà họ Chu.”

Vân Thanh Lê vô cùng kinh ngạc xoay người lại: “Anh điên rồi à?”

Hai người khi kết hôn đã ký thỏa thuận song phương sẽ không can thiệp vào tài sản của nhau.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ lấy cổ phần của nhà họ Chu, cho dù khi ra khỏi nhà trên người cô ta không còn có một thứ gì.

Nhưng Chu Tự Chi lại mang điều mà anh coi trọng nhất trong lòng ra trao đổi với cô ta, trên mặt không chút hối hận: “Ký vào thỏa thuận ly hôn trước đi, sau một năm nay em sẽ được tự do.”

Vân Thanh Lê đã bị anh ta lừa dối quá nhiều lần, hôm nay anh ta lại đưa ra một điều kiện mà không hề có lợi cho anh ta một chút vào.

Cô ta cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng mở miệng từ chối: “Tôi không tin anh, Chu Tự Chi.”

Phòng ngủ chính rộng rãi rơi vào im lặng ch3t chóc, ngoại trừ băng gạc trắng bị gió thổi trên bệ cửa sổ, hai người nhìn nhau không nói gì.

Cô ta không biết Chu Tự Chi đang giở âm mưu thủ đoạn gì để chờ mình nhảy vào, cô ta tự nhận bản thân không phải là một người tham lam, ngay khi cô ta còn đang định lên tiếng thì lại nghe thấy giọng nói đầy kiên định của Chu Tự Chi: “Phó Dung Dữ và Tạ Âm Lâu đang ở dưới lầu, hai người đó có thể làm chứng cho chúng ta.”



Chu Tự Chi với tay lấy giấy bút trong phòng, sau đó kéo tay cô ta xuống nhà ăn dưới lầu. Lần này đơn ly hôn cùng tất cả những lời hứa hẹn trong đó đều do anh ta tự tay viết.

Tạ Âm Lâu ở một bên xem cũng không quên xen vào một cách chuyên nghiệp nói: “Chu tổng, một năm này anh cũng sẽ không can thiệp vào chuyện kết bạn của Thanh Lê, đúng không?”

Ngón tay trắng lạnh đang cầm bút của chu Tự Chi thoáng khựng lại, ngòi bút sắc bén như muốn xé thủng bản thỏa thuận. Một lúc sau anh ta mới ngẩng đầu lên, đối mặt với sự nghi ngờ của Tạ Âm Lăng và Vân Thanh Lê.

Môi khẽ run rẩy, song giọng nói khàn khàn lại phát ra vô cùng rõ ràng: “Sẽ không.”

Tạ Âm Lâu gõ tay xuống mặt bàn: “Nói không không có bằng chứng, viết đi.”

Vân Thanh Lê không nói gì, rõ ràng là đang ngầm đồng ý.

Chu Tự Chi nhìn chằm chằm vào phần được bổ sung, sau đó lại nghe thấy cô nói tiếp: “Ký đơn ly hôn rồi thì cũng không được coi là vợ chồng hợp pháp nữa, phải phân phòng ngủ ra, nếu như không được sự cho phép của Thanh Lê thì không được có hành động thân mật, viết hết vào đi.”

“Khụ.”

Để tránh tình cảnh trở nên bối rối, Phó Dung Dữ giả vờ bị ngứa cổ họng, quay đầu nói với Tạ Âm Lâu: “Rót giùm anh cốc nước.”

Tạ Âm Lâu thấy anh muốn đuổi khéo cô đi, nhếch môi cười lạnh: “Đến mười lăm phần trăm cổ phần cũng dám đưa ra nhưng lại không muốn chấp hành chuyện này, vậy thì Vân Thanh Lê tại sao phải tin tưởng anh ta?”

Nói xong, cô quay người đi rót nước cho Phó Dung Dữ mà không thèm nhìn Chu Tự Chi nữa.

Vân Thanh Lê rất đồng tình với lời nói của Tạ Âm Lâu. Hơn nữa, cô ta sẵn sàng đình chỉ việc ly hôn trong một năm để không bị Chu Tự Chi nhân danh chồng quấy rối. Chỉ cần ba trăm sáu mươi lăm ngày nữa thôi, sẽ nhanh chóng trôi qua.

Lúc đó với bản thỏa thuận trong tay, dù Chu Tự Chi không thừa nhận thì cô ta cũng có thể ra tòa đệ đơn ly hôn.

Cô ta tận mắt nhìn Chu Tự Chi viết nó ra, sau đó ký tên ở phía dưới.

Vân Thanh Lê cũng cầm bút ký tên.

Với tư cách là nhân chứng, Phó Dung Dữ và Tạ Âm Lâu sau đó cũng ký vào thỏa thuận, giữ lấy một bản sao của thỏa thuận.

“Đúng rồi.”

Như nhớ ra điều gì đó,Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng đặt bút xuống, kéo ghế ngồi xuống nói với Chu Tự Chi: “Mối tình đầu của anh lại bịa chuyện trên tài khoản chính thức, lần này viết Thanh Lê vào vai là một ả tình nhân xấu xa, bị mọi người chửi rủa. Chúng tôi phải nói trước cho anh biết chuyện này, kẻo Thanh Lê lại không biết bản thân đã làm gì mà lại mạo phạm đến Chu tổng.”

Chu Tự Chi nghe xong thì sửng sốt một lúc, sau đó quay sang nhìn Vân Thanh Lê.

Mà vẻ mặt của cô ta lại vô cùng bình tĩnh, rất khó nhìn ra được cảm xúc, chỉ cúi đầu thu gọn lại thỏa thuận.

“Tôi sẽ xử lý chuyện của Thi Di.”

Chu Tự Chi thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Tạ Âm Lâu khó xử.

Đồng thời, anh ta cũng không khỏi ngưỡng mộ Phó Dung Dữ, làm thế nào mà anh lại có được người phụ nữ này.

Tạ Âm Lâu có được câu trả lời như ý muốn, cô mỉm cười vô hại: “Chu tổng là một người biết nhìn nhận sự việc.”



Việc ly hôn với Vân Thanh Lê đã được giải quyết xong, khi mặt trời ló rạng, Tạ Âm Lâu và Phó Dung Dữ ra khỏi biệt thự, ngồi xe ô tô trở về nơi ở của họ.

Trên đường đi, điện thoai di động của Phó Dung Dữ đổ chuông, có vẻ như người gọi đến là Trần Nguyện.

Tạ Âm Lâu không có hứng thú nghe, tựa đầu vào lưng ghế, lông mi dài mỏng khép hờ, như thể đã ngủ say.

Bên kia điện thoại, Trần Nguyện trầm giọng nói: “Phó tổng, hình xăm hoa tường vi của anh đang lên hot search, là do cửa hàng Lương Điệm truyền ra ngoài.”

Vẻ mặt của Phó Dung Dữ hơi thay đổi, anh nhìn nghiêng về phía cô gái đang yên lặng, ngón tay thon dài cúp điện thoại, sau đó trả lời Trần Nguyện dưới dạng tin nhắn: “Lên khi nào vậy?”

“Nửa tiếng trước.”

“Tôi cho cậu mười phút để xóa tìm kiếm đó.”

Sau khi Phó Dung Dữ xử lý xong, anh xóa tin nhắn rồi để điện thoại vào túi quần như bình thường.

Lông mi Tạ Âm Lâu khẽ run rẩy, lại giống như tiếp tục chìm vào giấc ngủ, anh biết hết những hành động nhỏ của cô, nhưng lại lười nói ra.

Phó Dung Dữ lúc này đang mặc bộ âu phục, một lúc sau mới cảm thấy điều hòa trong xe hơi thấp, nhưng thay vì c0i áo ra đắp cho cô như mọi khi, lần này anh lại lấy một chiếc chăn mỏng bao trọn bờ vai mảnh mai của cô lại.

Tạ Âm Lâu mở mắt ra, tựa vào lồng nguc quen thuộc của anh, nhẹ giọng nói: “Phó tổng, gần đây anh lạnh nhạt thật đấy.”

“Hửm?”

“Là Phó tổng chứ không phải là Phó Hương Hương nữa.”

- -----oOo------