Một tiết mục câu giờ lại kết thúc và cũng là tiết mục dự phòng cuối cùng. Đạo diễn không còn kiên nhẫn.

- Bây giờ rốt cuộc là muốn làm gì đây? Cô ta mà không xuất hiện ngay lập tức thì danh tiếng của học viện và cuộc thi vứt vào đâu? Quản lý, mau tìm cho tôi màn trình diễn tiếp theo!

- Nhưng đây đã là tiết mục cuối cùng rồi ạ, phần thi của lớp cô Băng lại xếp vào cuối chương trình, hiện tại không còn gì để đưa lên nữa.

- Vậy thì cho bất cứ ai lên hát cũng được. Cứ chọn đại một bài, cố đến cùng cho tôi!

- Vâng, tôi đi làm ngay.

Đạo diễn tức giận đập tay lên bàn, quản lý thì đi khắp các phòng hô hoán.

....

Thần y đang làm các bước chuẩn bị tiến hành điều trị cấp tốc cho Băng Tâm bỗng nhíu mày lại.

- Cô bị bệnh tim bẩm sinh sao?

- Vâng.

- Vậy thì không được rồi, như vậy sẽ rất nguy hiểm.


- Vậy... có cách nào không?

- Cách đây rất lâu tôi dùng loại thuốc này cho một vị bị bệnh tim di truyền để có thể nhanh chóng vận động mạnh và đã thành công. Nhưng loại thuốc này rất khó dùng, chỉ những người có nhóm máu Rh- mới có thể dùng được, đối với nhóm máu khác thì không những không có hiệu quả mà còn gặp tác dụng phụ.

- Không sao đâu ạ, tôi thuộc nhóm máu này.

- Cô chắc chứ, vậy thì tốt rồi. Nhưng tôi chỉ có thể chữa cho cô một lần duy nhất, vì loại thuốc này rất hiếm, không dễ điều chế.

- Vâng, xin cảm tạ.

Bỗng vị thần y trầm ngâm nhìn thẳng vào mắt Băng Tâm, ánh nhìn của bà xoáy sâu như đang tìm kiếm điều gì đó. Băng Tâm không ngần ngại quay sang chỗ khác mà chỉ cảm thấy hơi khó hiểu, hắng giọng nhẹ.

- Thần y, chúng ta bắt đầu chứ ạ?

- Được.


...

Hoàng Ngọc Huyền nằm trong bao dần ngất đi, thuốc mê tẩm trong chiếc khăn bịt miệng cô ta đã phát huy tác dụng.

- Hắn ta đến chưa để chúng ta còn quẳng thứ của nợ này đi?

Một chiếc xe hơi đi đến và dừng trước cửa khách sạn quốc tế.

- Đây rồi.

Một người đàn ông mập mạp cỡ trung niên bước ra khỏi xe và đi thẳng vào khách sạn. Đám người ban nãy đã để sẵn Hoàng Ngọc Huyền vào vị trí, bước ra dặn dò kĩ lưỡng người đàn ông to béo rồi ra về.

...

- Thưa đạo diễn, những người biết hát, biết nhảy đều đã lên hết rồi ạ. Chúng ta không còn bất cứ thứ gì để quẳng lên sân khấu nữa.

- Tôi thề sẽ không bao giờ làm việc cho học viện này nữa! Đây là tất cả những gì tôi có thể làm rồi, ngài ấy sẽ phải chịu trách nhiệm về mọi thứ! Cáo biệt!

Đạo diễn thở mạnh, tức tối chộp lấy áo khoác định ra về thì có tiếng nói từ đâu vọng lại.


- Người chịu thiệt thòi không chỉ có mình ngài ấy đâu.

Đạo diễn quay phắt lại, vừa định mắng cho tên đó một trận thì thấy bên cạnh hắn là Băng Tâm với trang phục lộng lẫy hơn bao giờ hết. Ông đứng hình một lúc rồi nhíu mày lại.

- Nãy giờ cô ở đâu, có biết đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho mọi người không hả?

- Thật xin lỗi, tôi gặp chút vấn đề về kĩ thuật.

- Bây giờ tính làm gì đây?

- Xin đừng lo lắng, tôi sẽ không làm ông thất vọng.

- Lên ngay đi.

- Vâng.

Mọi người trong hậu trường khi nhìn thấy Băng Tâm thì mừng rỡ như được giải thoát khỏi thế "ngàn cân treo sợi tóc", reo hò chuẩn bị mọi thứ cho phần trình diễn của cô.

Bên dưới khán đài đã vô cùng chán nản, một số người vì không đợi được mà đã ra về. Minh Nguyệt vô cùng nóng ruột, liên tục nhìn ngó xung quanh, đứng ngồi không yên. Chỉ cô mới có ghế ngồi ở khán đài, còn bốn người kia vì không có vé nên không được tham dự, sau khi vào thăm Băng Tâm ở hậu trường đã ra về. Minh Nguyệt đã thử gọi Băng Tâm vài lần nhưng cô không hề bắc máy.
- Chắn chắn đã có chuyện không ổn rồi.

Minh Nguyệt vừa đứng lên định vào hậu trường tìm Băng Tâm thì đột nhiên tất cả mọi người xung quanh đều ồ lên. Cô theo phản xạ ngước nhìn về phía sân khấu, liền thấy một cô gái xinh đẹp mang trên mình bộ váy trắng bồng bềnh thướt tha như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Băng Tâm bước lên sân khấu, tất cả mọi người như nín thở trước vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy của cô và bộ váy, một vẻ đẹp thần kì mà họ chưa từng được chiêm ngưỡng. Minh Nguyệt cười nhẹ, thầm trách bản thân đã lo lắng thái quá rồi ngồi xuống trở lại.

Sau khi khắp thính phòng đã im bặt không còn một tiếng động, Băng Tâm mới cầm mic lên hát. Một chất giọng trong trẻo và mượt mà như giọng ca của mĩ nhân ngư cất lên, đưa tất cả mọi người ở đó lên chốn thiên đàng. Bài hát cô thể hiện cũng có nội dung rất ý nghĩa, nói về tình yêu và sự lạc quan trong cuộc sống, giai điệu vô cùng nhẹ nhàng êm tai, trên cả tuyệt vời.
Sau bài hát sâu lắng thể hiện chất giọng tuyệt hảo, các vũ công là những thành viên trong lớp lần lượt chạy lên từ hai bên sân khấu, còn Băng Tâm thì cởi phần váy bồng bềnh bên ngoài ra, khoe đôi chân dài trắng không tì vết cùng quần đùi bó. Đây là một ca khúc vô cùng sôi động và trẻ trung, kết hợp cùng vũ đạo mạnh vừa gợi cảm, vừa hiện đại. Các khán giả vừa được Băng Tâm đưa lên tận chốn bồng lai tiên cảnh, nay lại được thắp lên ngọn lửa hừng hực của đam mê âm nhạc, ai nấy cũng đều hò hét rất sung sức.

Vào phút cuối, Băng Tâm đứng trên đầu gối của bạn nhảy nam rồi thực hiện một màn lộn nhào cực kì đẹp mắt. Vào khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người im bặt hồi hộp, rồi phá lên reo hò thích thú.

Quả nhiên không phụ sự mong đợi của tất cả mọi người trong nhà hát, Băng Tâm đã cho mọi người thưởng thức một màn trình diễn ngoài sức tưởng tượng, cho họ cảm nhận một hương vị âm nhạc vô cùng mới lạ.
Màn trình diễn hoành tráng kết thúc cũng là lúc khán đài nhà hát như nổ tung. Một tràng vỗ tay như sấm nổ vang lên không ngớt cùng những tiếng reo hò kích động khắp mọi ngóc ngách, đủ biết màn vừa rồi của Băng Tâm đã khiến mọi người thỏa mãn đến nhường nào.

Khi đứng chào khán giả để chuẩn bị vào hậu trường thì Băng Tâm bị choáng, nhưng vì khá nhẹ và chỉ lướt qua trong phút chốc nên cô cũng không quá bận tâm. Vào đến hậu trường, Băng Tâm nhận được một tràng vỗ tay rất lớn cùng những câu khen ngợi, vỗ vai. Trên gương mặt lúc nào cũng nhăn nhó của đạo diễn giờ đây cũng đã phớt ý cười. Nhưng khi đến trước mặt Băng Tâm, ông lại trở về dáng vẻ nghiêm nghị ban đầu.

- Màn vừa rồi đã cứu lấy sự tác trách của cô đấy.

Băng Tâm mỉm cười hạnh phúc, định vào phòng thay đồ chuẩn bị cho buổi tiệc thông báo kết quả và trao giải thì một người đàn ông từ đâu lao đến cầm tay cô kéo đi trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.
- Anh là ai? Bỏ ra... ơ, Huỳnh Vương Đế?

- Đi với tôi nào, chúng ta cùng sửa soạn cho em để tham dự bữa tiệc lớn này.

- Anh cũng đến đây ư?

- Hôm nay là ngày quan trọng của em, tất nhiên tôi phải đến cổ vũ chứ. Đi nào.

Bên ngoài cổng trường, Chấn Phong đang đứng tựa vào xe chờ Băng Tâm, nhìn thấy cô đi cùng một người đàn ông thì khẽ nhăn mày, chạy nhanh về phía họ. Băng Tâm nhìn thấy Chấn Phong liền giật tay ra khỏi lòng bàn tay Huỳnh Vương Đế.

- Băng Tâm, cuối cùng cậu cũng ra. Cuộc thi lâu thật đấy.

- Cậu đứng đây suốt từ nãy ư?

- Đúng vậy. Mình định đưa cậu đến buổi tiệc sau cuộc thi mà.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Băng Tâm vừa nói dứt câu, Huỳnh Vương Đế liền nắm chặt lấy tay cô, cất giọng lạnh lùng.

- Chúng tôi có việc bận phải đi rồi, phiền cậu tránh ra.

Gương mặt tươi cười của Chấn Phong xịu xuống, Băng Tâm quay sang gườm Huỳnh Vương Đế.
- Sao anh lại nói như vậy? Cậu ấy đã đứng đợi tôi rất lâu.

- Tôi cũng đứng đợi em rất lâu.

- Cậu ấy là bạn thân của tôi.

- Vậy à? Nếu cậu là bạn cô ấy thì ưu tiên cho tôi nhé. Tạm biệt.

Huỳnh Vương Đế không nói lời nào nữa mà nhanh chóng kéo Băng Tâm ra xe rồi nhét cô ngồi cạnh ghế lái mặc cô phản đối dữ dội, để lại Chấn Phong đứng như trời trồng trong đêm tối. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh vào trung tâm thành phố náo nhiệt.

- Anh làm vậy là đang bắt cóc tôi đấy!

- Nói như vậy không đúng rồi. Tôi chỉ thay cậu ta hộ tống em thôi.

- Anh thật là...

Băng Tâm thở dài, mệt mỏi tựa đầu vào kính cửa sổ. Một lúc sau mới quay sang hỏi.

- Chúng ta đang đi đâu?

- Một nơi cao cấp nhất mà chúng ta có thể đến.

Huỳnh Vương Đế dừng xe trước cổng một tòa nhà đồ sộ, không quá cao nhưng lại thiết kế rất sang trọng và đẹp mắt, nhìn qua cũng biết chỉ những người thuộc tầng lớp cao quý nhất Thượng Hải mới có thể đặt chân đến.
Huỳnh Vương Đế bước ra mở cửa cho Băng Tâm.

- Vào thôi.

----------------

Dạo này vì Ka rất bận nên lịch đăng chap có thay đổi, sẽ lâu hơn một chút. Mong mọi người có thể thông cảm và kiên nhẫn chờ đợi.

Thành thật xin lỗi.