Mười ngày sau, cảnh quay ở thôn nhỏ đã xong, đoàn phim thu thập dụng cụ, muốn tiếp tục chiến đấu ở chiến trường thành phố S.

Mấy phân cảnh tiếp theo là ở nhà nam chính, trong một biệt thự xa hoa.

Trên đường trở về, Lâm Táo mới từ trong miệng phó đạo diễn biết được, vì tiết kiệm kinh phí cho đoàn làm phim, bà chủ của Hoành Anh - Trần Hoành An đã đem một biệt thự mà bà ít khi ở lại cống hiến cho đoàn phim, địa điểm quay phim sắp tới chính là ở đó, mà căn biệt thự này của Trần Hoành Anh, rất trùng hợp ở cùng một chỗ với biệt thự của Mạnh Hoài An.

Nghe thấy bốn chữ “Biệt thự Tây Sơn", Lâm Táo theo bản năng nhìn về phía chị họ.

Tần Lộ hướng cô nhún vai, cô đã sớm biết, em họ cùng Mạnh Hoài An đúng là rất có duyên mà.

Đây là quyết định của đoàn phim, Lâm Táo cũng chỉ có thể nghe theo an bài.

Mạnh Hoài An đã về nước từ lâu cũng đang nghe được tin này từ Hàn Luật.

Tuy rằng hắn vẫn còn tức giận vấn đề cô gái nhỏ không ngoan ngoãn trò chuyện video với hắn, nhưng nghĩ đến địa điểm quay phim của cô ở ngay dưới đôi mắt của mình, Mạnh Hoài An cũng không thể làm cho tâm lặng như nước.

Ngày hôm sau khi đoàn phim dọn đến biệt thự, buổi chiều 5 giờ, trên đường về biệt thự, Mạnh Hoài An nhắn tin cho
Lâm Táo: Hôm nay khi nào quay xong?
Lâm Táo còn đang đóng phim, di động để ở trong túi, Tần Lộ cầm giúp cô.

Âm báo rung rất nhỏ, Tần Lộ cũng không chú ý tới.

Mạnh Hoài An nhắn tin xong liền đi xem văn kiện, xem xong văn kiện lại xem di động…
Nam nhân sắc mặt âm trầm.
Cô không chủ động để ý đến hắn liền thôi, bây giờ lại còn không trả lời tin nhắn nữa?
Nếu đổi thành 2 tháng trước, Mạnh Hoài An sẽ trực tiếp vắng vẻ Lâm Táo một đoạn thời gian, khiến cô biết hậu quả của việc chậm trễ hắn.

Nhưng mà hai tháng qua đã nói cho Mạnh Hoài An, hắn vắng vẻ cũng vô dụng, cô đơn cũng chỉ có chính hắn.
Mạnh Hoài An cũng không cảm thấy hắn có bao nhiêu tình cảm sâu đậm với Lâm Táo, cũng không đến nỗi ngày nhớ đêm mong, hắn thậm chí cho rằng hắn sẽ không có quá nhiều thời gian để nhớ đến người bạn gái Lâm Táo này, nhưng sự thật chứng minh, mỗi ngày sáng trưa chiều tối hắn đều cầm di động, nhìn xem có tin tức của Lâm Táo hay không, nhìn xem Lâm Táo có đổi mới trạng Thái trên WeChat hay không.

Vì sao lại biến thành như vậy?
Mạnh Hoài An cũng từng suy xét vấn đề này, cuối cùng hắn không thể không thừa nhận xác thật Hạ Cẩm Nên càng am hiểu hơn việc ở chung với nữ nhân hơn so với hắn.


Lâm Táo không tham tiền của hắn, cũng không thích hắn, hai người ở bên nhau, là hắn thấy sắc nảy lòng tham.
Có những thứ, một khi không chiếm được, liền nhớ mãi không quên.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Mạnh Hoài An nghĩ, chủ động thì chủ động đi, chờ ngày nào đó hắn chán ghét Lâm Táo, hoặc không như hiện tại nhớ thương cô như vậy, hắn liền có thể khôi phục bộ dáng không vướng bận trước đây.

Nếu khi đó Lâm Táo đã trở thành bộ dáng hắn mong muốn, Mạnh Hoài An còn có thể tiếp tục duy trì quan hệ của 2 người, nếu Lâm Táo giống như bây giờ không biết quý trọng, Mạnh Hoài An tuyệt đối không liếc nhìn cô thêm lần nào nữa.

6 giờ rưỡi, Lâm Táo rốt cuộc cũng kết thúc toàn bộ cảnh quay ngày hôm nay.
Phim hiện đại có chỗ tốt chính là không cần hóa trang cầu kì, không cần thêm việc phải tháo trang sức, chỉ dùng vài phút, Lâm Táo đã thần thanh khí sảng mà ra khỏi phòng trang điểm.
Tần Lộ cùng các nhân viên khác của đoàn phim đang ngồi xung quanh bàn ăn, bên cạnh cô là chỗ trống cho Lâm Táo, cơm hộp đều đã để sẵn.

Thời điểm Lâm Táo cùng người khác ăn cơm cũng không dùng di động, thẳng đến khi mọi người muốn xuống khách sạn dưới chân núi nghỉ ngơi, Lâm Táo mới lấy di động ra.
Cô liền nhìn thấy tin nhắn wechat của Mạnh Hoài An.
Không có biện pháp, ảnh đại diện đen như mực của hắn đã đủ gây ấn tượng.
Cũng may, Lâm Táo không còn như trước sợ hãi hắn nữa.

Ngồi trên xe, Lâm Táo nhắn lại: 6 giờ rưỡi đã quay xong, đã cùng đoàn phim ăn bữa tối, hiện tại mới có thời gian xem điện thoại, ngại quá!
Vì biểu thị “thành ý”, Lâm Táo còn gửi kèm một biểu tượng đáng yêu.

Mạnh Hoài An đang ngồi trên sô pha trong biệt thự.
Nhìn đến emoji đáng yêu của Lâm Táo, hắn hơi cong khóe miệng, lâu như vậy mới trả lởi, bán manh cũng vô dụng: gửi định vị, tôi bảo Hàn Luật đến đón em.

Lâm Táo: ….

Mạnh Hoài An luôn dùng lý do mời cô bữa tối để hẹn cô, cho nên vừa nãy cô mới nói rõ là mình đã ăn rồi, người này như nào vẫn muốn hẹn?
Lâm Táo: cô buổi tối còn muốn luyện diễn xuất a.
Cô trí nhớ không tốt, vì không muốn chậm trễ thời gian ở mấy cảnh quay đơn giản, nên mỗi ngày Lâm Táo đều phi thường nghiêm túc mà luyện diễn trước.
Cô trực tiếp nói với Mạnh Hoài An: Gần đây không được, ban ngày tôi phải đóng phim, buổi tối lại luyện diễn, thật sự không có thời gian đi gặp anh.

Sau đó, Lâm Táo lại gửi một biểu tượng vô cùng đáng thương.
Ai bảo đối phương là ông chủ mà cô không dám đắc tội đâu, từ chối cũng phải chọn phương pháp tận lực hạ thấp tức giận của đối phương.
Nhân vật nhỏ chính là thê thảm như vậy đấy.
Lâm Táo một bên đồng tình chính mình, một bên chờ phản ứng của Mạnh Hoài An.

Mạnh Hoài An đối với công việc diễn viên cũng có hiểu biết nhất định, trong lòng biết Lâm Táo rất chú tâm đóng phim, hắn cũng không có hoài nghi là Lâm Táo đang lấy cớ trốn tránh hắn.

Hắn hỏi: Em luyện diễn đến vài giờ?
Lâm Táo cắn môi, nhanh chóng tính toán thời gian rồi nhắn lại: chuyên viên trang điểm bảo tôi cố gắng ngủ sớm để bảo đảm trạng thái của làn da, cho nên tôi thường luyện diễn đến 11 giờ, buổi sáng 5 giờ rưỡi dậy ôn tập lại hai lần.

Hazzz, thật hâm mộ những người có trí nhớ tốt, tôi lúc cao trung đã rất khó khăn, mấy công thức yêu cầu nhớ kĩ cũng không nhớ được mấy cái.

Kiểm tra xong nội dung tin nhắn, Lâm Táo càng ngày càng bội phục chính mình, logic như vậy quả thật không chê vào đâu được.
Xác nhận không có sơ hở, Mạnh Hoài An biết thành tích cao trung của cô, đối với việc trí nhớ kém của cô cũng không có gì hoài nghi.
Tuy rằng có chút ghét bỏ, nhưng Lâm Táo chuyên nghiệp như vậy, nói như thế nào đó cũng là ưu điểm của cô.

Mạnh Hoài An bỗng nhiên muốn nhìn một chút bộ dáng luyện diễn của Lâm Táo: em có thể tới biệt thự bên này tập, buổi sáng đến chỗ biệt thự của đoàn phim cũng tiện.

Lâm Táo mới không cần!
Cô ứng phó bắt đầu khó khăn: Vẫn là thôi đi, tôi sợ phân tâm.

Mạnh Hoài An: trước khi em tập xong, tôi sẽ không quấy rầy em.

Lâm Táo kháng cự chính là lúc tập xong rồi a!
Lần này, cô tìm kiếm lý do có chút lâu.

Mạnh Hoài An đợi một lát, nhìn cô chậm chạp không nhắn lại, hắn nhíu mày: Em không muốn thấy tôi?
Lâm Táo cuối cùng cũng liều chết: Không phải, tôi sợ bị người ta phát hiện, đoàn
phim đều ở cùng một khách sạn…
Việc này ở trong mắt Mạnh Hoài An không phải là việc lớn: Mang theo chị họ em, nói là về chung cư.

Tới mức này rồi, Lâm Táo lựa chọn đầu hàng.
Đi thì đi, cô có biện pháp không cho
Mạnh Hoài An thực hiện được ý đồ.


Nửa giờ sau, Tần Lộ ruốt cuộc cũng được nhìn thấy biệt thự trong truyền thuyết của Mạnh Hoài An, biệt thự của Trần Hoành Anh đã đủ xa xỉ, còn của Mạnh Hoài An liền khiến cho người ta đến mơ cũng không dám.

Hàn Luật đưa chị em 2 người giao cho dì Lê, hắn lập tức tan làm về chung cư – lão bản nói chuyện yêu đương, hắn đúng là mệt!
“2 người ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì để tôi đi làm chút gì đó,” Dì Lê cười hòa ái mà nói.

Lâm Táo vội nói: “Chúng tôi ăn rồi, cảm ơn dì.”
Cô gái nhỏ lớn lên vừa xinh đẹp mềm mại, lại hiểu biết lễ phép, dì Lê rất hài lòng với ánh mắt của ông chủ nhà mình: “Lâm tiểu thư khách khí rồi, nhiệm vụ của tôi chính là chiếu cố tốt cho ngài và Mạnh tiên sinh, về sau có chuyện gì thì ngài ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi.

Đúng rồi, Mạnh tiên sinh vẫn đang ở trên thư phòng tầng 2 chờ ngài đấy, ngài mau đi đi, tôi đưa Tần tiểu thư về phòng nghỉ ngơi.”
Đây là muốn tách cô với chị họ ra?
Lâm Táo còn đang pthất thần, Tần Lộ phản ứng mau, thần sắc tự nhiên mà nói với Lâm Táo: “Chị về phòng trước, em gặp Mạnh tiên sinh xong thì xuống đây tìm chị.”
Nói xong, cô bất đắc dĩ giải thích với dì Lê: “tiểu Táo muốn luyện diễn, mỗi ngày đều là tôi khớp lời thoại với con bé.”
Dì Lê lại càng cảm thấy Lâm Táo nghiêm túc trong công việc, nhiệt tình khen cô mấy câu.

Tần Lộ phải đi, xoay người chớp mắt ra hiệu với em họ.

Lâm Táo bội phục cực kỳ, quả nhiên gừng càng già càng cay!
Có cái cớ này, Lâm Táo lập tức trấn định, lên lầu tìm Mạnh Hoài An.

Cô là lần đầu tiên lên tầng 2, tầm mắt dạo qua một vòng, phát hiện có gian phòng mở cửa, cô thử thăm dò đi qua.
Quả nhiên là thư phòng, rộng rãi xa hoa, so sánh với thư phòng của mấy bá tước hào môn trong phim cũng chẳng khác là mấy.
Ghế dựa đen tuyền ở trước bàn, Lâm Táo nghiêng đầu, phát hiện Mạnh Hoài An một thân tây trang đen đang thoải mái ngồi ở đó, trong tay cầm một quyển sách.

Lâm Táo hơi mím môi, nhẹ nhàng gõ cửa.

Mạnh Hoài An ngẩng đầu, thấy cô, hắn tiếp tục cúi xuống đọc sách, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”
Lâm Táo từng bước một đi đến bên người hắn.

Mạnh Hoài An không để ý đến cô, chỉ vào một cái sô pha khác nói: “Tôi xem xong vài trang nữa rồi đi, em cứ học lời kịch ở đó.”
Lâm Táo giật mình, hắn cư nhiên thật sự để cô chuyên tâm học lời thoại?
Nghĩ đến những cái mình bổ não trên đường tới đây, mặt Lâm Táo có chút nóng, xem ra Mạnh Hoài An tuy rằng có chút háo sắc, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt.

“Cảm ơn, nhưng mà tôi muốn cùng chị họ đối lời thoại, vẫn là đi phòng chị ấy đi.” Lâm Táo cố gắng tự nhiên mà nói.Mạnh Hoài An rốt cuộc cũng ngẩng đầu.
Khuôn mặt nam nhân uy nghiêm, mắt đen lạnh băng, chỉ nhìn một cái, Lâm Táo liền luống cuống, nhanh chóng cúi đầu.
Mạnh Hoài An tin những lời trên wechat của cô, nhưng không có ngốc đến bây giờ vẫn tin Lâm Táo thật sự muốn cùng chị họ đối diễn.

Cô muốn trốn tránh hắn.
Buồn cười, người đều đã tới, Mạnh Hoài An còn lâu mới buông tha cho cô.
Lật một trang sách khác, hắn như là nói chuyện phiếm cùng cô: “là lời thoại với nam chính?”
Lâm Táo lúc dối liền tự nhiên nói lắp: “Đúng…đúng vậy.”
Mạnh Hoài An ngước mắt: “Hàn Luật đã cho tôi xem qua kịch bản, nếu tôi nhớ không lầm, nam chủ có thân phận không khác lắm so với tôi?”
Lâm Táo không hiểu ý tứ của hắn, nhưng vẫn là gật gật đầu.

Mạnh Hoài An liền khép lại quyển sách trong tay, dùng một loại ngữ khí như thay cô suy nghĩ nói: “Tôi cùng em diễn, càng dễ dàng giúp em nhập tâm.”
Lâm Táo:….
Dễ dàng cái quái gì, trong kịch bản nam chính muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu ôn nhu, Mạnh Hoài An là cái dạng gì trong lòng hắn thực sự không biết sao?
Khiếp sợ, chửi thầm qua đi, LâmTáo vừa muốn cự tuyệt, Mạnh Hoài An đã thông báo với dì Lê để dì Lê đem kịch bản Lâm Táo mang lên đây.

Lâm Táo khóc không ra nước mắt.

Tần Lộ cũng thương mà không giúp gì được, muốn trách chỉ đổ thừa cô xem nhẹ chiêu trò của Mạnh Hoài An.

Ba phút sau, Mạnh Hoài An lấy được kịch bản của Lâm Táo.
Hắn lật vài tờ, hỏi Lâm Táo hôm nay muốn diễn cảnh nào.

Lâm Tảo chỉ ra cho hắn xem.

Mạnh Hoài An bảo dì Lê in lại vài tờ.

Dì Lê đi rồi, hắn trước đem kịch bản trả lại cho Lâm Táo: “Em học thuộc trước đi, lúc nào cần tôi phối hợp thì gọi tôi.”
Nói xong, hắn thế nhưng bắt đầu nghiên cứu phần kịch bản vừa photo lại.
Thần sắc nam nhân nghiêm túc mà chuyên chú, Lâm Táo không khỏi nghĩ, có lẽ Mạnh Hoài An thật sự chỉ muốn giúp cô đối diễn? Rốt cuộc lúc trước hắn là thật sự muốn đem thư phòng nhường cho cô.

Hơn nữa, nếu Mạnh Hoài An vội vã chiếm tiện nghi, hắn đại khái có thể giống như lúc ở trong phòng của cao ốc Hoàn Vũ, trực tiếp đem cô ôm đến sô pha rồi.


“Cảm ơn.” Đối với nhân tính tốt đẹp của hắn vẫn còn tính nhiệm, Lâm Táo đi đến một bên học thuộc lời thoại.

Thư phòng an tĩnh, đến tiếng châm rơi cũng có thể nghe rõ, không bao lâu, Mạnh Hoài An liền nghe được thanh âm như niệm kinh của cô gái nhỏ.
Mạnh Hoài An đã từng là học sinh, xác thật đã từng thấy qua kiểu học thuộc này.
Quả thật rất phiền!
Bất quá, nhìn sườn mặt nghiêm túc của cô, Mạnh Hoài An dần dần cũng thích ứng với thanh âm đó.

Lâm Táo 8 giờ rưỡi đến biệt thự, 10 giờ cô đã thuộc làu làu lời thoại, bởi vì trước khi khai máy cô đã học thuộc qua một lần, hiện tại chẳng qua chỉ là ôn tập lại một chút.

Nhưng vì che giấu, cô vẫn tiếp tục giả bộ học thuộc, ít nhất muốn giả đến 11 giờ.
Mạnh Hoài An nhìn đồng hồ, không quá kiên nhẫn.

Hắn bỏ kịch bản xuống, nhìn chằm chằm Lâm Táo hỏi: “Còn chưa học tốt?”
Lâm Táo không muốn tốt, không muốn cùng hắn đối diễn.
Nhưng ánh mắt Mạnh Hoài An làm người khác khó có thể làm trái.

“Tốt, tốt.” Lâm Táo ngoan ngoãn đứng lên.

Đoạn kịch bản này diễn cảnh nữ chính đã từng bỏ học bây giờ muốn tự thi lại đại học, nam chính biết thành tích toán học của cô nên bớt thời gian giúp cô giảng đề.

Nhìn kịch bản, nam chính chẳng những ôn như săn sóc, lại còn là học bá, tốt nghiệp nhiều năm như vậy vẫn giải được
đề thi đại học.

“Nam chính này thật lợi hại.” Vì hoà hoãn không khí quá nghiêm túc, Lâm Táo trước tiên cùng Mạnh Hoài An giao lưu: “Đừng nói đã nhiều năm, chỉ nói kì thi mùa hè năm trước thôi, những thơ cổ đó tôi đều đã quên từ lâu.”
Mạnh Hoài An cười lạnh: “Đó là do em quá ngốc.”
Lâm Táo: ….

Cô không phục: “Chẳng lẽ anh vẫn giải được đề thi toán lúc đại học.”
Mạnh Hoài Hoài An cũng không cảm thấy cái này có gì đáng giá mà kiêu ngạo nên ừ một tiếng.

Lâm Táo không tin, lấy điện thoại tìm một bài trong đề thi toán đại học của một tỉnh nào đó cùng với đáp án bảo Mạnh Hoài An thử xem.

Hắn không có hứng thú cùng cô chơi cái trò ấu trĩ này, nhưng nhìn ánh mắt phấn khích của cô gái nhỏ, hắn yên lặng tiếp nhận giấy bút, ngồi xuống ghế.

Lâu lắm không giả đề, Mạnh Hoài An dùng mười phút mới hoàn thành bài giải, rồng bay phượng múa viết xuống một con số xinh đẹp.

Lâm Táo đối chiếu đáp án xong, ngốc luôn tại chỗ.

Mạnh Hoài An bắt lấy cánh tay của cô, nhẹ nhàng lôi kéo liền đem người ôm đến trong ngực mình.

Lâm Táo tức khắc liền quên cái gì mà đề đại học.

Hai má đỏ bừng, cô cúi đầu tránh né ánh mắt nguy hiểm của nam nhân, vội vã nói: “Nên, nên đối diễn rồi.”
Mạnh Hoài An ôm vai của cô, ở bên tai nói: “Tôi lợi hại hay không lợi hại?”
Lâm Táo gật gật đầu, cái này thì cô thật sự phục rồi.

Mạnh Hoài An cười cười, quay khuôn mặt đỏ hồng của cô qua, sâu kín nói một
câu.

Lâm Táo: ….
Cô thật sự không muốn biết Mạnh Hoài An còn có cái gì lợi hại hơn so với việc giải đề đâu!!!
Cô thà rằng hắn như lần trước từ đầu đến cuối không nói một lời, yên lặng mà làm việc còn tốt hơn!.