Bữa tiệc khai máy của đoàn phim "Thủy tiên" tổ chức phi thường náo nhiệt, tổng cộng có năm cái bàn dài, mọi người vây quanh uống bia ăn tôm hùm đất, nhanh chóng trở nên quen thuộc với nhau.

Tần Lộ đóng vai phụ nhiều năm như vậy, cô từng mong muốn có thể dự một bữa tiệc khai máy chân chính, không nghĩ tới lần đầu tiên tham gia lại là một bữa cơm đến tiệc gặp mặt bạn cũ cũng không bằng.

Lâm Táo ngồi cùng bàn với đạo diễn và một số diễn viên khác.

Ngồi giữa Tôn Khánh Văn cường tráng cùng Phùng Siêu, Lâm Táo càng như chim nhỏ nép vào người.

Ở trong mắt Lâm Táo, mỗi người ở bàn này đều là tiền bối của cô, cho nên khi nói chuyện Lâm Táo đều sẽ dùng một sự nghiêm túc của học sinh tiểu học để lắng nghe đối phương nên nhìn qua có vẻ cô rất yên lặng.

Cùng Lâm Táo trái ngược, Phùng Siêu nhìn như rất hiền hòa lại có chút cao ngạo, trừ khi kính rượu mới chạm ly, hắn rất ít khi mở miệng nói chuyện, thậm chí khi nghe nói Lâm Táo vẫn luôn diễn vai phụ, nhiệt tình của Phùng Siêu với Lâm Táo cũng phai nhạt đi nhiều.

Lâm Táo vội vàng nói chuyện cùng người khác cũng không quá chú ý tới Phùng Siêu.

Cơm xong mọi người đều thêm wechat của nhau.

Trở lại khách sạn, Lâm Táo tắm rửa xong liền bò lên giường xem nhóm chat của đoàn phim.

Nữ phụ thứ nhất Phương Mân có tag Lâm Táo: "Tiểu Táo cô thật sự rất xinh đẹp, ban nãy trên bàn cơm tôi cũng chưa dám cùng cô nói chuyện, trời ạ, cô thật sự rất giống những minh tinh nổi tiếng, chờ xem, sang năm phim phát sóng cô nhất định sẽ bạo hồng."
Nữ phụ số 2 Tào Tú Vân: "Đúng vậy, đúng vậy tôi cũng cảm thấy thế, tôi còn nghĩ là đại minh tinh nào đó không màng danh lợi, không quay đề tài hot mà đến đây diễn nữ anh hùng."
Nam phụ số 1: "Lâm Táo thật rất xinh đẹp, hai người các cô cũng rất đẹp a, đều cố lên, tương lai đừng quên dìu dắt tiểu đệ."
Lâm Táo bị bọn họ khen đến đỏ mặt, đáp lại: "Chúng ta đều là người mới, cùng nhau nỗ lực quay tốt bộ phim này."
Lâm Táo còn gửi kèm biểu tượng cố lên.


Ba người đều trả lại cô biểu tình đồng ý.

Tần Lộ đắp nặt nạ đi tới, nhìn đến tin nhắn trong nhóm tương thân tương ái, cô cười lạnh: "Đặng đạo, Tôn lão sư đều rất chiếu cố em, bọn họ đều cho rằng em có nhân mạch, có quan hệ nên mới lấy lòng em như vậy, sau lưng không biết nói xấu em như nào đâu.

Những lời khen này em nghe cho vui thôi, ngàn vạn lần đừng tin là thật."
Lâm Táo bĩu môi: "Vừa trở về chị liền nói Phùng Siêu khinh thường người khác, hiện tại có người khen em, chị cũng không xem không thuận mắt là sao!"
Tần Lộ đánh cô một cái: "Chị liền xem em thuận mắt!"
Lâm Táo lập tức lăn đến bên giường, tiếp tục nói chuyện phiếm trong nhóm.

Tần Lộ lắc đầu, dựa vào lưng ghế: "Đêm nay không tập khiêu vũ à?"
Lâm Táo "A"một tiếng, nhìn thời gian, cô vội vàng nhắn vào trong nhóm: "Tôi có việc, không nhắn nữa, ngày mai gặp trên phim trường."
Phương Mân cùng Tào Tú Vân ở chung một phòng, nhìn tin nhắn của Lâm Táo, hai người không hẹn mà nhìn nhau, sau đó hiểu mà không nói ra lời.

Ném di động, Phương Mân một bên cởi tất chân, một bên châm chọc nói: "Một chút đào tạo cũng không có mà cũng đòi làm nữ chính, xem Đặng đạo cùng Tôn lão sư đều vô cùng hài lòng với cô ta, tôi đoán cô ta đều ngủ qua với hai người này rồi, giả bộ thanh thuần, đúng là ghê tởm!"
Tào Tú Vân liên tục gật đầu, đến bên cạnh Phương Mân nhỏ giọng nói: "Cô nói cô ta thật sự mới 19 sao? Mặt rất trẻ, nhưng dáng người kia, tôi đoán cũng phải 25-26 đi."
Phương Mân cười lạnh: "Ai biết, chờ xem, ngày mai khai máy, chúng ta liền biết nữ chính này rốt cuộc là được chọn vì diễn xuất hay vì ngủ qua đàn ông mà được."
Buối sáng ngày hôm sau, đoàn phim tổi chức lễ khai máy.

Các diễn viên trước tiên vào phòng hóa trang.

Kinh phí có hạn, nam diễn viên chỉ làm tóc chứ không hóa trang, nữ diễn viên thì căn cứ kịch bản xem có cần trang điểm hay không.

Ví dụ như Lâm Táo, cô diễn vai Thủy tiên là mĩ nhân vùng sông nước giang nam, vẫn là con gái của một người đánh cá, trong nhà khó khăn, vì thiết lập nhân vật như vậy, nên Lâm Táo không cần trang điểm quá cầu kì.

Mà Phương Mân thủ vai nữ phụ cả ngày muốn ganh đua với Thủy tiên, nên cô nhất định phải hóa trang.

Đặng đạo giải thích mọi chuyện.

Lâm Táo thực sự cảm thấy có đạo lý!
Tần Lộ đã lưu lạc đến nỗi chỉ cần Đặng đạo không bắt Lâm Táo ra phơi đen để giống con gái của người đánh cá thì cô đã cầu trời khấn phật lắm rồi!
Trong phòng trang điểm, Phương Mân còn đang vẽ mắt, bên này nhà tạo mẫu dang giúp Lâm Táo tết tóc hai bên.

Lâm Táo trong gương, do là phim thời dân quốc nên cô mặc một thân quần áo vải xanh nhạt, thanh tú xinh đẹp.

Lâm Táo đặc biệt thích tạo hình này, đứng lên để Tần Lộ giúp cô chụp ảnh.

Mỗi lần cô thay trang phục diễn, Lâm Táo đều sẽ chụp ảnh làm kỉ niệm.

Tần Lộ thấy một thân quần áo này kéo thấp giá trị nhan sắc của em họ, vốn dĩ đã ngốc rồi, bây giờ lại càng giống bông hoa đồng quê.

Cô miễn cưỡng cười cười giúp Lâm Táo chụp ảnh.

Phương Mân nhìn bộ dạng vui vẻ của Lâm Táo, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét.

Các diễn viên làm tốt tạo hình, tất cả cùng đứng chung một chỗ để chụp hình.

Sau đó, đoàn phim chính thức khai máy.

Cảnh quay đầu tiên luôn đơn giản, Đặng dạo muốn quay cảnh Thủy tiên cùng phụ thân của nàng sau khi chèo thuyền liền về nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi.


Trong phòng nhà nông tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, Tôn Khánh Văn vào vai phụ thân ngồi ở bàn thấp, hình như có tâm sự.

Đúng lúc này, Thủy tiên một tay bưng đồ ăn để lên mặt bàn, kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, nàng cười nói: "Cha như thế nào lại hút thuốc rồi, mau dập thuốc đi, ăn cơm trước dã!"
Cô gái nhỏ cười đến thân mật tự nhiên, thanh âm ngọt ngào lại không mất dứt khoát.

Đây là thành quả của việc Lâm Táo vô số lần tập luyện cùng Tần Lộ.

Sau máy quay, Đặng đạo âm thầm gật đầu, lão Tôn nói không sai, đứa nhỏ này đúng là có thiên phú.

Mọi người xung quanh xem cảnh diễn, Phùng Siêu rất ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm Lâm Táo, Phương Mân cùng Tào Tú Vân sắc mặt đều thối.

Diến viên khi diễn có rất nhiều kĩ xảo, nhưng trong mắt người xem, diễn viên có thể diễn đến tự nhiên làm họ càm thấy như nhân vật thật sự xuất hiện trước mắt mình thì đó mới là kĩ thuật diễn chân chính.

Mà vừa rồi Lâm Táo, thần sắc của cô rất thự nhiên, động tác bưng thức ăn cũng rất thuần thục, nơi nào giống trình độ của nữ phụ mới vào nghề.

Phương Mân cắn môi, vẫn cứ nghĩ chọn Lâm Táo là sai lầm.

Đường Tú Vân nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Táo, lại nhịn không được nghĩ có phải mình nghĩ sai rồi hay không, có lẽ Lâm Táo thật sự có bản lĩnh.

Người một khi công việc bận rộn lên, liền sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất mau.

Gần tối khi đạo diễn tuyên bố kết thúc công việc, Lâm Táo mới kinh ngạc phát hiện trời đã tối rồi.

"Mệt không?" Nhìn Lâm Táo đang thay quần áo, Tần Lộ có chút đau lòng hỏi.

Trước kia lúc Lâm Táo diễn vai nữ phụ, vai diễn là Tần Lộ tìm, Lâm Táo chỉ cần hóa trang cùng làm vài động tác là được, cơ hồ mỗi lần đều quay rất nhanh, thật sự không vất vả, hiện tại Lâm Táo quay cả một ngày, Tần Lộ có cảm giác mình đang ngược đãi lao động trẻ em.

Lâm Táo trong mắt chỉ có hưng phấn: "Không mệt, chị họ, hôm nay em diễn có tốt không?"
Tần Lộ cười, quét mắt nhìn Đặng Đạo phía xa, không chút bủn xỉn khen Lâm Táo: "Tốt, tốt, Phùng Siêu cũng không so được với em!"
Ai có thể nghĩ được, em họ của cô đến việc thi lại đại học cũng không được, khi diễn lại có thể đè đầu một diễn viên lâu năm, tuy rằng Phùng Siêu cũng không có nổi tiếng lắm.

"Đi, đêm nay chị massage cho em." Tần Lộ kiêu ngạo nói.

Lâm Táo mới không cần.

Trên đường về khách sạn, Lâm Táo tựa hồ một ngày không chạm vào di động bây giờ gấp không chờ nổi mà đăng một bài weibo.

Lúc này đã là 7h 30 tối.

Mạnh Hoài An vừa kết thúc một hội nghị cao cấp.

Ngồi vào ghế sau của ô tô, hắn nhắm mắt nghỉ ngoi, năm phút sau, mở điện thoại di động lên.

Kẻ có tiền cũng giống người thường ăn cơm, thì đồng dạng lúc ngồi xe cũng có sở thích cầm điện thoại.

Mạnh Hoài An mở wechat đầu tiên.

Bạn tốt của hắn không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là người quan trọng hoặc người hợp tác trên thương trường, duy nhất có một trường hợp ngoại lệ, đó là một người chưa từng trò chuyện qua nên bị đẩy đến cuối danh sách- "táo nhỏ ngoan ngoãn"

Nhìn khung trò chuyện trống không, Mạnh Hoài An khẽ nhíu mày.

Hắn có một người bạn tốt tính cách khá phong lưu-Hạ Cẩm Niên, mỗi lần gặp mặt, wechat của Hạ Cẩm Niên đều bị oanh tạc bởi mấy cô bạn gái.

Hạ Cẩm Niên nói, nữ nhân đều là tiểu yêu tinh, gặp mặt thì dán người, không gặp thì cũng muốn làm nũng trên wechat với mình.

Trong suy nghĩ của Mạnh Hoài An, Lâm Táo lúc không gặp hắn cũng sẽ chủ động nhắn tin.

Mạnh Hoài An thậm chí đều đã nghĩ nếu Lâm Táo làm nũng hay nhắn tin số lần quá nhiều, mỗi ngày vượt qua một lần thì hắn sẽ không vui mà cảnh cáo cô.

Mạnh Hoài An không thích nữ nhân quá ồn ào.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Lâm Táo quá ngoan, ngoan đến nỗi nếu hắn không liên lạc với cô, Lâm Táo cũng sẽ không chủ động tìm hắn.

Cô đáp ứng bữa tối hắn mời, nhận lễ phục hắn đưa, ở trong lòng Mạnh Hoài An, Lâm Táo khẳng định thích hắn, ít nhất cũng thích tiền của hắn.

Một khi đã như vậy, nữ nhân này vì sao không nhắn tin hay gọi điện thoại cho hắn? Còn nhỏ tuổi, cư nhiên trầm ổn như vậy? Hay là vì bên cạnh có một người chị họ trải đời, cô ta chỉ Lâm Táo cách giữ chật tâm nam nhân?
Thất thần, Mạnh Hoài An mở bảng tin của Lâm Táo.

Cô đã rất lâu không đăng trạng thái mới.

Ngay khi Mạnh Hoài An cho rằng hôm nay Lâm Táo sẽ không có động thái mới, hắn liền nhìn thấy được hai bức ảnh.

Cái thứ nhất là hình ảnh đoàn phim chụp lúc khai máy, cái thứ hai là tạo hình nữ chính của Lâm Táo.

Mạnh Hoài An phóng to hình ảnh.

Trong ảnh là cô gái nhỏ tết tóc hai bên đang đứng trong phòng hóa trang lộn xộn, cô cười tươi với ống kính, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy vui mừng.

Mạnh Hoài An nhắm mắt lại.

Cô đến đại học cũng chưa thi đậu, hiện tại không cố gắng lấy lòng hắn mà lại vất vả đi diễn một cô gái thôn quê, chỉ số thông minh thật sự không thành vấn đề sao?
Mạnh Hoài An muốn chính là một nữ nhân ngoan ngoãn, mà không phải nữ nhân ngốc.

"Cậu đi tra..."
Ghế sau truyền đến thanh âm, Hàn Luật đang chuyên tâm lái xe yên lặng nghe.

Nhưng Mạnh Hoài An lại không nói tiếp.

Hàn Luật đành phải coi như Mạnh Hoài An chưa nói cái gì..