Thức ăn bị đổ trên bàn và dưới nền đất sớm đã được hầu bàn nhanh tay lẹ chân quét dọn sạch sẽ, sau khi những người khác đi khỏi, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh lạ kỳ.

Kiều Thủ Ngân lộ ra nụ cười nghề nghiệp, tiếp nhận bầu rượu một điếm tiểu nhị khác đưa lên, rót ra hai chung.

“Hạ nhân tay chân vụng về, quấy rầy hứng thú du ngoạn của Vương gia, dân nữ ở đây bồi tội Vương gia, còn hi vọng Vương gia người lớn không chấp nhất, đại nhân không nhớ tiểu nhân.”

Lý Mộ Tỉnh tiếp nhận chung rượu nàng đưa qua, đầu ngón tay chạm nhẹ vào nhau, hai người có chút chấn động, ánh mắt tràn ngập hứng thú của hắn vẫn luôn dừng trên người nàng.

“Kiều lão bản khách khí, dù gì cũng chỉ là một hoa nương (ý chỉ gái thanh lâu), Kiều lão bản bồi thường đã quá nhiều so với tổn thất của nàng ta.” Nếu nói đối với món nhạc đệm đó có cảm giác gì, thì chỉ có thể nói là cảm thấy may mắn, vì chuyện này để cho hắn gặp được một cô nương thú vị như —— Kiều Thủ Ngân.

Không phải lời nói hay cử chỉ của nàng thú vị, mà là một cô nương có cách xử sự hợp lý, tài mạo xuất chúng, tự gầy dựng một vùng trời kinh doanh riêng cho mình ở kinh thành, hắn cảm thấy thú vị.

Kiều Thủ Ngân mỉm cười chưa biến, ánh mắt nhưng thật ra thoáng trầm xuống, “Dù gì cũng chỉ là một Hoa nương” những lời này làm nàng đã đánh giá không cao Lý Mộ Tỉnh, giờ lại càng hạ thấp hơn.

“Dân nữ lấy trước làm kính, Vương gia tùy ý.” Nàng ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.

“Kiều lão bản thật có khí phách.” Lý Mộ Tỉnh mỉm cười, cũng nâng ly làm theo.

“Ngày hôm nay Nhạn lâu làm chủ, mời Vương gia chậm rãi hưởng dụng, tiếp tục hứng thú, dân nữ còn có việc phải làm, không thể bồi Vương gia.” Kiều Thủ Ngân mỉm cười cúi chào, xoay người chuẩn bị rời đi, dưới lầu lại truyền đến tiếng ồn ào không thôi, ngay sau đó, nguồn gốc tiếng ồn kia cũng đã đi lên lầu.

Chậc, hôm nay phiền toái quá nhiều! Đáy mắt nàng hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Đột nhiên, nàng kinh ngạc nhìn Lý Mộ Tỉnh đang đứng bên cạnh, sao vậy? Hắn tại sao đứng kế bên nàng?

Lý Mộ Tỉnh cười với nàng.

“Lòng hiếu kỳ, mọi người đều có.” Lời này nói ra giải đáp nghi vấn nàng chưa kịp mở miệng hỏi.

Kiều Thủ Ngân cười nhạt, thì ra là muốn xem kịch.

“Hà đại gia, lão bản chúng tôi thật sự bề bộn nhiều việc, ngài không nên xông loạn như vậy!” Giọng nói lo lắng khuyên nhủ của điếm tiểu nhị rơi vào trong tai Kiều Thủ Ngân. Hà đại gia? Sẽ không phải lại là cái người đó nữa chứ! Hiếm khi nàng đến Nhạn lâu một chuyến, tại sao người nào cũng biết đến nơi này tìm nàng gây phiền toái?

“Kiều Thủ Ngân, Kiều Thủ Ngân, ngươi đi ra cho ta!” Tiếng nói thô lỗ của nam nhân ác thanh ác khí truyền đến.

“Tìm Kiều lão bản nàng.” Lý Mộ Tỉnh cười nhìn nàng.

“Dân nữ nghe được.” Nàng cũng không phải kẻ điếc, còn cần hắn giải thích sao?

“Không ra mặt sao?” Lý Mộ Tỉnh hỏi.

“Tại sao chứ? Dù sao hắn lập tức sẽ xông lên thôi.” Chưởng quầy còn đang trấn an “khách quý” này nhưng chỉ sợ điếm tiểu nhị ngăn không được .

Quả nhiên, không bao lâu liền gặp một gã nam tử chừng hơn ba mươi lên lầu, phía sau còn có điếm tiểu nhị không biết xử trí ra sao.

Nam tử kia lập tức nhìn thấy Kiều Thủ Ngân, nổi giận đùng đùng đi về hướng nàng.

“Kiều Thủ Ngân, ngươi lại trốn sao! Nhưng cuối cùng lại vẫn bị ta tóm được!”

“Hà Chi Công, thời giờ của ta không phải dùng để chơi trốn tìm với ngươi.” Lúc nào thì nàng chạy trốn hắn, lại vì sao phải trốn hắn? Hơn nữa, rõ ràng là tự bản thân nàng đứng ở chỗ này, hắn lại có thể mắt nù nói chính hắn tóm được nàng?

“Đúng! Thời gian của ngươi đều là dùng để hủy diệt cuộc sống người khác!” Hà Chi Công nghiến răng nghiến lợi giận trừng mắt nàng, hai tay vươn về phía trước, giống như muốn xé rách nàng vậy.”Ngươi được, ngươi lợi hại, thủ đoạn ngươi cao, sự nghiệp Hà gia ta toàn bộ hủy ở trên tay ngươi, ngươi thật muốn làm cho chúng ta không đường để đi, ta cũng sẽ không để ngươi sống thoải mái!”

“Làm ăn lời hay lỗ là do bản thân mình, Hà Chi Công, không cần đem sự bất lực của mình trách tội đổ lên thân người khác, có thời gian đến nơi này giận lây sang ta, sao không lợi dụng thời gian ngẫm lại làm sao cứu sống sự nghiệp Hà gia? Ngươi kêu gào một trận như vậy, mắng ta, cũng chẳng được ích lợi gì, nói ngươi, không thể cứu lại sự nghiệp nhà mình, loại này đối với ngươi vô ích, đối với ta vô hại, làm đến vậy ngươi không thấy dư thừa sao?” Kiều Thủ Ngân lạnh nhạt nói.

“Ngươi!” Hà Chi Công tức giận xông lên trước, muốn giáo huấn nàng một phen thật tốt, không ngờ lại bị điếm tiểu thị đứng phía sau bắt lấy.

Mà đồng thời, Kiều Thủ Ngân chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, nàng kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớn đột nhiên đứng che trước mặt mình, làm sao vậy? Thuận thân vương này tại sao đột nhiên đứng che trước mặt nàng?

“Kiều Thủ Ngân, ngươi rất giỏi mà? Tại sao bây giờ tránh sau lưng nam nhân, ngươi không có can đảm đối mặt ta, vẫn cảm thấy có lỗi với ta?!” Hà Chi Công giãy dụa, kêu gào Kiều Thủ Ngân.

Kiều Thủ Ngân dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lưng Lý Mộ Tỉnh, thấy hắn hơi nghiêng người về phía sau, để nàng hiểu hắn biết nàng đang gọi mình, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Hà Chi Công.

“Thật xin lỗi quấy nhiễu đến ngài, ngài có thể đứng một bên quan sát, bên này dân nữ có thể xử lý.” Thật là, che khuất nàng, làm sao nàng xử lý chuyện này được!

Lý Mộ Tỉnh không nói gì, dù vậy vẫn lui ra đứng một bên —— bên cạnh người nàng.

Lại nghi hoặc nhìn hắn một cái, xem cuộc vui không cần thiết đứng gần như vậy chứ? Dù thế Kiều Thủ Ngân quyết định không truy cứu thêm, vẫn là xử lý kẻ gây chuyện này trọng yếu hơn.

“Đối mặt với ngươi cũng không cần phải dùng đến lá gan của ta, ta cũng không cần xin lỗi bất luận kẻ nào, Vương gia che ở trước mặt ta, là bởi vì nhân đức ngài ấy nghi ngờ, sợ tiểu nữ tử ta bị chó điên cắn. . . . . .” Hả? Vốn chỉ là tìm chút cớ, tùy tiện nói một chút, có thể nghe được, nhưng dù nói sao cũng cảm giác hắn bảo hộ nàng?

“Ngươi nói ai là chó điên?! Kiều Thủ Ngân, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Hà Chi Công rống giận, căn bản không chú ý tới Kiều Thủ Ngân nói hai chữ “Vương gia”.

“Ta cũng không chỉ mặt gọi tên, ngươi làm gì vội vã thừa nhận?” Nàng cười lạnh.

“Kiều Thủ Ngân, ta cho ngươi biết, một ngày nào đó ta muốn ngươi hối hận vì từng vũ nhục ta như vậy!”

“Ta chờ đây, nhưng mà. . . . . . Đừng để ta chờ quá lâu.” Kiều Thủ Ngân không thèm để ý nói, lười lãng phí thời gian với hắn.”Tiểu nhị, buông hắn ra.” Nàng phân phó, lời vừa mới dứt, nàng phát hiện Thuận thân vương bên cạnh thế nhưng càng thêm tới gần nàng, cảm giác toàn thân hắn căng thẳng, tựa hồ bày sẵn tư thế chuẩn bị giết địch.

Không thể nào? Hắn thật muốn bảo hộ nàng?!

Hà Chi Công thoát được kiềm chế của tiểu nhị, tiếp theo trong nháy mắt liền lao đến Kiều Thủ Ngân.

Trước mắt Kiều Thủ Ngân lại tối sầm, kinh ngạc nhìn Lý Mộ Tỉnh lại che trước mặt nàng, nàng rất muốn nói cho hắn biết không cần lo lắng, nàng tự có năng lực bảo vệ mình, bất quá nàng cái gì cũng không kịp nói, ngay sau đó, nàng nhìn thấy Lý Mộ Tỉnh di chuyển thân mình, tiếp theo nàng bị ôm vào trong lồng ngực rắn chắc, cứ như vậy trong chớp mắt, trước mặt Lý Mộ Tỉnh đã xuất hiện hai gã hộ vệ.

“Làm càn! Dám vô lễ với Vương gia!” Tiêu Quân Đình trầm giọng quát. Không biết là khí thế của bọn hắn làm cho Hà Chi Công lùi bước, không dám tiến lên trước một bước, hay là bởi vì rốt cục hiểu ra thân phận nam tử trước mắt là “ Vương gia” mà sững sờ.

Phun! Kiều Thủ Ngân ở trong lòng thầm nói. Thì ra có hộ vệ âm thầm tương hộ! Cũng khó trách, thân là Vương gia, xuất môn cũng nên mang vài hộ vệ.

“Vương gia, ngài có thể buông rồi chứ?” Nàng lạnh nhạt nói. Nàng thật hoài nghi hắn nhân cơ hội khinh bạc nàng.

“Thất lễ, Kiều cô nương.” Lý Mộ Tỉnh khẽ mỉm cười, buông tay để nàng thối lui, liếc mắt nhìn Hà Chi Công. “Người này nàng định xử lý như thế nào?”

“Để hắn đi đi, dù sao hắn cũng chỉ có thể như vậy.” Kiều Thủ Ngân vẫn lạnh nhạt nói.

Hà Chi Công không cam lòng bị nhục, thẹn quá thành giận mất lý trí, đã quên người trước mắt hắn không thể trêu vào.

“Kiều Thủ Ngân, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không thu tay lại, ta nhất định sẽ giết ngươi!” Không thể nói ra oán khí ngay mặt, cũng chỉ có thể cách bức tường người kêu gào.

“Muốn giết ta, ngươi phải gia nhập vào đội ngũ xếp hàng thật dài rồi, hi vọng ngươi kiên nhẫn một chút, vận khí tốt một chút…, căn bản không cần tự mình động thủ.” Những nam nhân làm ăn thất bại, vì sao đều đem lỗi mình đổ lên người nàng? Việc buôn bán vốn phải dựa vào bản lĩnh mỗi người, nàng chưa bao giờ cố ý đi chèn ép đối thủ cạnh tranh khác, mà không có sức cạnh tranh như những thương gia này, đóng cửa thật là chuyện hiển nhiên, lại bởi vì sinh ý nàng làm quá tốt, lại là nữ nhân, mới có thể rước lấy nhiều “chú ý” như vậy, ngẫm lại cũng thật buồn cười đến cực điểm.

“Ngươi rất đắc ý phải không, ta sẽ không để cho ngươi được đắc ý lâu đâu!”

“Ta mỏi mắt mong chờ.” Đối với người như thế, nàng không kiên nhẫn lãng phí thời giờ lâu.”Mời trở về đi! Hà Chi Công, chẳng lẽ ngươi muốn ta đem ngươi lên quan phủ?”

“Loại nữ nhân như ngươi, tuyệt đối không ai thèm lấy!”

“Chuyện đó không phiền ngươi lo.” Làm thông gia với Ân thị, trên thực tế chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, đối với hôn sự nàng không để ý, nếu Ân thị không đáp ứng điều kiện của nàng, nàng sẽ không đồng ý! Lập gia đình làm chi? Nàng không thể chịu đựng được loại nam nhân tự cao tự đại giống tự Hà Chi Công xem trời là của mình, mà cứ nhìn quanh đi, loại nam nhân này chỗ nào cũng có.”Tiểu nhị, tiễn khách.”

“Hà lão gia, mời!” Điếm tiểu nhị cung kính thẳng thắn tiễn khách.

“Hừ! Kiều Thủ Ngân, hãy đợi đấy!” Hà Chi Công khinh thường hừ nói, phất tay áo rời đi, đã xong một hồi trò khôi hài.

Lý Mộ Tỉnh dùng ánh mắt sai khiến hai hộ vệ, chỉ thấy bọn họ đi theo Hà Chi Công vừa mới rời khỏi.

“Kiều lão bản thường gặp phải loại sự tình này?” Lý Mộ Tỉnh nghiêng đầu nhìn nàng.

“Để Vương gia chê cười.” Kiều Thủ Ngân lảng tránh vấn đề của hắn, không cho rằng mình có trách nhiệm báo cáo gì với hắn.

“Thường gặp phải sao?” Hắn lại hỏi, không định để nàng rời đi.

“Việc buôn bán khó tránh khỏi, bất quá cũng không tính thường xuyên.” Ngại thân phận Vương gia không thể đắc tội hắn. Kiều Thủ Ngân đành phải trả lời, dù thế nàng lập tức nói sang chuyện khác.”Vương gia mời ngồi, lại làm mất hứng du ngoạn của Vương gia một lần nữa, thật áy náy, vì bồi thường Vương gia, ngoài hôm nay bổn điếm chiêu đãi ra, sau này Vương gia đến bổn điếm, cũng sẽ được ưu đãi như vậy.”

Lý Mộ Tỉnh nhìn nàng hồi lâu, mới mỉm cười, quay trở về phòng ngồi xuống.

“Vậy không quấy rầy Vương gia . . . . . .”

“Mời ngồi, Kiều lão bản, uống rượu một mình càng mất hứng, trước khi Mẫu Đơn cô nương chưa quay lại, phiền Kiều lão bản theo giúp ta trò chuyện, được không?”

Đương nhiên không được, nàng cũng không phải cô nương bồi rượu!

“Đương nhiên. . . . . . Không thành vấn đề.” Nở nụ cười chuyên nghiệp, Kiều Thủ Ngân ngồi xuống, “Vương gia muốn trò chuyện những gì?”

“Vị công tử vừa nãy kia là làm nghề gì?”

“Hà Chi Công đích thực là lão bản quán ăn “Ngọc lâu”.” Nàng giới thiệu đơn giản.

“Đóng cửa rồi sao?” Nhìn phía ngoài cửa sổ, “Ngọc lâu” cách đó không xa vắng tanh không bóng người so với “Nhạn lâu” lúc này đây, thật sự cách một trời một vực.

“Nhanh quá phải không?” Nàng nhún nhún vai.

Lý Mộ Tỉnh cười nhìn nàng, xem ra dường như nàng cố ý làm đối tượng nói chuyện “không thú vị”.

“Là bởi vì như hắn mới vừa lên án sao?”

Kiều Thủ Ngân nhướng mày, đối với thủ đoạn làm ăn của nàng, nàng sẽ không để người khác nói xấu.

“Ngọc lâu ban đầu sinh ý cũng khá ổn, dù sao nó là cửa tiệm lâu đời, có khách hàng cố định, nhưng sau khi Hà lão gia qua đời liền xuất hiện một vài vấn đề, đối với phương thức chưởng sự của lão bản đương nhiệm, dân nữ không tiện có nhiều lời bình, dù vậy Ngọc lâu làm đầu bếp lâu năm bỏ đi, ngay sau đó lại ngày ba ngày hai đổi đầu bếp, dần dần, làm khách nhân ăn vào thức ăn ôi thiu, mặn đạm không cùng khẩu vị, Vương gia cho rằng bọn họ còn sẽ có khách tới cửa sao?”

“Cho nên nói không dính dáng với nàng sao?”

“Đương nhiên không dính dáng, nếu không phải Vương gia cố tình muốn nghe nguyên do, loại chuyện này dân nữ cũng chưa từng nói ra khỏi miệng.” Nàng căn bản không cần làm loại chuyện như thế này.

“Một khi đã như vậy, vì sao hắn còn tới cửa kêu gào?” Lý Mộ Tỉnh quay đầu, không hiểu hỏi.

“Thứ nhất: bởi vì nam nhân không muốn thừa nhận mình bại bởi nữ nhân, bởi vậy nhất định phải vu một vài tội đổ trên đầu nữ nhân, nói cho những người khác, là vì nàng dùng thủ đoạn bất chính mới hại hắn thất bại, mà không phải năng lực của hắn lại bại bởi một nữ nhân!” Kiều Thủ Ngân cười nhạt, ở trên thương trường lâu, loại sự tình này sớm thấy nhưng không thể trách.

Nam nhân nào, cũng tự cho mình là bầu trời của nữ nhân, khi bọn hắn phát hiện bầu trời bỗng dưng sụp đổ, hơn nữa còn là bị một nữ nhân nào đó làm ra thì có thể cực kì vô lại vu khống.

“Còn thứ hai?” Lý Mộ Tỉnh nghe đến đây bắt đầu mờ mịt không rõ, không thể phủ nhận, có vài nam nhân thật là như thế, đây là bởi vì nam nhân từ xưa đến nay chính là lấy phương thức giẫm lên nữ nhân để thể hiện uy nghiêm bản thân, nay bại bởi một nữ nhân, đương nhiên là không thể nhận.

Kiều Thủ Ngân ngẩng đầu nhìn phía trước, lại là mỉm cười, nụ cười lúc này thêm một chút thật tình, bởi vì nàng nhìn thấy bóng dáng Mẫu Đơn đang được nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng lúc nãy dìu đến.

“Vương gia, Mẫu Đơn cô nương đến rồi, dân nữ nên lui xuống.” Nàng lập tức đứng dậy.

Lý Mộ Tỉnh quay đầu lại, thấy Mẫu Đơn xinh đẹp tuyệt trần, đáy lòng lại cảm thấy có hơi hờn giận. Không kịp nói gì, chỉ thấy Kiều Thủ Ngân mỉm cười cúi chào, liền rời đi.

“Thật có lỗi, Vương gia, để ngài phải đợi lâu.” Mẫu Đan liếc xéo Kiều Thủ Ngân vừa rời đi, thấy ánh mắt Lý Mộ Tỉnh đuổi theo bóng lưng của nàng ta, cảm thấy hơi kích động, tại sao vậy? Trong khoang thời gian nàng rời khỏi, chuyện gì đã xảy ra?

“A! Không thể trách, nhìn dáng vẻ Mẫu Đơn cô nương bây giờ, chờ đợi này vạn phần đáng giá.” Lý Mộ Tỉnh mỉm cười, thật sự rất đáng, bất quá tuyệt đối không phải bởi vì Mẫu Đơn.

Một bên Mẫu Đơn mang tâm tư ngờ vực vô căn cứ, một bên khóe miệng Hồng nhi lại nhếch lên, xem ra sự tình tiến triển thật sự thuận lợi, thật sự quá tốt!

Tiếng xa mã (xe ngựa) lộc cộc, bóng cây hòe xanh ngát hai bên đường, quán xá náo nhiệt.

Trên xa mã, Lý Mộ Tỉnh nhắm mắt chợp mắt, hai gã cận vệ ngồi bên cạnh, không ai khác là hai huynh đệ Tiêu Quân Đình và Tiêu Quân Hạo. Một hồi du ngoạn, vì hai huynh đệ bọn họ xuất hiện mà dừng lại giữa chừng.

Hai người cách Lý Mộ Tỉnh mắt đi mày lại, giống như đang bàn bạc cái gì.

“Có chuyện gì cứ nói đi, chớ ở trước mặt ta liếc mắt đưa tình, làm ta cảm giác mình gây cản trở hai người.” Lý Mộ Tỉnh đang nhắm mắt đột nhiên nói, ngữ điệu mang ý đùa cợt.

“Chủ tử nói đùa.” Tiêu Quân Hạo cười đến xấu hổ, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Quân Đình liếc mắt.

“Chủ tử, Từ công công mang khẩu dụ của hoàng thượng đến, mời ngài giờ Tuất tối nay tiến cung.” Tiêu Quân Đình dưới cặp mắt của huynh trưởng, đành phải mở miệng.

“Sao vậy? Người ái khanh nổi danh của hắn vừa rời khỏi, hắn lại nhớ tới có biểu đệ như ta?” Lý Mộ Tỉnh nhướng mày, chậm rãi mở mắt ra. Năm đó nếu Long Tuyên Ký không đột nhiên xuất hiện, người bây giờ ngồi lên ngôi vị hoàng đế rất có thể là hắn.

“Chủ tử, Từ công công còn đang chờ chủ tử trong phủ.”

“Chờ ta làm gì? Chẳng lẽ ta còn có thể kháng chỉ sao?” Lý Mộ Tỉnh bật cười.

“Từ công công nói, hoàng thượng có vật muốn đưa cho chủ tử, phân phó hắn phải tự tay giao cho người.” Tiêu Quân Hạo tiếp lời.

“Cho nên các ngươi mới có thể không để ý mệnh lệnh của ta chạy đến tìm ta.” Rõ ràng phân phó bọn họ không được phép đi theo.

Huynh đệ Tiêu thị thoáng ngừng một chút, kỳ thật bọn họ vẫn đi theo phía sau Vương gia âm thầm bảo hộ, là vì mới vừa rồi gia đinh Vương Phủ vội vàng mà đến, bị bọn họ ngăn lại, sau khi hỏi rõ bọn họ mới ra mặt.

“Là vật gì?” Lý Mộ Tỉnh hỏi.

“Thuộc hạ không biết.”

“Thần bí như vậy. . . . . .” Lý Mộ Tỉnh trầm ngâm.”Vậy chúng ta đành phải hồi phủ.”

Tiêu Quân Đình lập tức phân phó xa phu hồi phủ, hai huynh đệ đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

“Đúng rồi, người nọ các ngươi xử lý như thế nào?” Lý Mộ Tỉnh cúi đầu từ trong tay áo lấy ra một thứ, là trâm bạc không biết từ đâu có được mà nhìn ngắm.

“Đưa đến quan phủ, trong thời gian ngắn sẽ không đến mức lại đi quấy rầy vị cô nương kia.”

“Không để lộ thân phận của ta chứ?”

“Không có, thuộc hạ vẫn chưa nói ra thân phận chủ tử.” Nếu mang thân phận chủ tử ra, Hà Chi Công kia sợ là không thể thoát khỏi lao ngục.

Xe ngựa trở lại phủ Thuận thân vương, thủ vệ của lớn lập tức tiến lên, cung nghênh Vương gia hồi phủ.

Lý Mộ Tỉnh bước xuống, trực tiếp đi về hướng đại sảnh.

“Để Từ công công chờ lâu, bổn vương thật áy náy.” Một chân hắn vừa bước vào đại sảnh, lời cũng thoát ra khỏi miệng.

Từ công công vừa nghe nghe thấy, vội vàng buông ly trà không biết thứ mấy trong tay xuống, đứng dậy đón chào.

“Nô tài ra mắt Vương gia.”

“Từ công công không cần đa lễ.” Lý Mộ Tỉnh ngồi xuống, tiếp lấy trà người hầu dâng, chậm rãi uống. “Từ công công, hoàng thượng có chuyện gì cần dặn dò sao?”

“Đúng vậy, phụng khẩu dụ hoàng thượng, mời Vương gia giờ Tuất vào cung.”

“Có chuyện gì sao?” Lý Mộ Tỉnh cố ý hỏi, biết rõ không chiếm được câu trả lời. Chỉ là hắn không hiểu, vì sao mỗi lần triệu kiến luôn chọn buổi tối?

“Chuyện này. . . . . . Nô tài không biết.” Từ công công lau mồ hôi trên trán, vội vàng thay đổi đề tài, từ trong ngực lấy ra một hộp gấm nhỏ trình lên.”Vương gia, mặt khác hoàng thượng muốn nô tài giao cho Vương gia thứ này.”

“Đây là. . . . . .” Lý Mộ Tỉnh không lập tức tiếp nhận.

“Nô tài chỉ phụng mệnh, cũng không biết trong hộp gấm đựng cái gì.”

Lý Mộ Tỉnh suy nghĩ một chút, mới hướng Tiêu Quân Hạo gật gật đầu.

Hắn lập tức tiến lên tiếp nhận hộp gấm, sang tay đặt nó trên bàn bên cạnh Lý Mộ Tỉnh.

“Được, bổn vương nhận, nhờ Từ công công chuyển cáo hoàng thượng, bổn vương sẽ đúng giờ phó ước.”

“Dạ, nô tài đây hồi cung phục mệnh, nô tài cáo lui.”

“Quân Đình, tiễn Từ công công.” Lý Mộ Tỉnh nói.

“Vâng” Tiêu Quân Đình vừa chắp tay, chuyển hướng Từ công công.”Từ công công mời.”

“Không dám, xin dừng bước.” Hắn khách khí nói.

“Việc phải làm .” Lý Mộ Tỉnh mỉm cười.

Tiễn bước Từ công công, Lý Mộ Tỉnh nhìn hộp gấm nho nhỏ, tinh xảo đặt trên bàn kia, sờ soạng hồi lâu, mới cười một tiếng.

Khó trách Từ công công không biết bên trong đựng vật gì, thì ra là bởi vì đã khóa lại.

Suy đoán mãi cũng không biết bên trong chứa vật gì, vì sao Long Tuyên Ký lại giao cho hắn hộp gấm bị khóa, nhưng không đưa chìa khóa kèm theo?

Chẳng lẽ thứ này thần bí đến ngay cả Từ công công cũng không thể biết?

Như vậy, ý chỉ tối nay tiến cung, là vì. . . . . . đưa cho hắn chìa khóa sao?

“Vương gia.” Tiêu Quân Đình trở lại đại sảnh, thấp giọng nói với Lý Mộ Tỉnh: “Lão Vương phi đến.”

Lý Mộ Tỉnh che giấu suy nghĩ, biểu tình làm như không có việc gì.

“Ta đã biết.” Đem hộp gấm giao cho Tiêu Quân Hạo.”Để vào phòng của ta, Quân Đình, ngươi cũng đi xuống.”

“Dạ, Vương gia.” Hai huynh đệ lui ra từ phía sau, không chạm mặt đại trưởng công chúa.

Lý Mộ Tỉnh ngồi trong chốc lát, mới đứng dậy đi về phía cửa, vừa lúc ở cửa đụng mặt bà.

“Tỉnh nhi, rốt cục con đã trở lại.” Đại trưởng công chúa vừa thấy nhi tử, lập tức nói.

“Nương, con đang muốn đến thư phòng xử lý một ít công sự.” Lý Mộ Tỉnh tiến lên đỡ khuỷu tay bà, trở về đại sảnh.

“Thì ra con cũng biết phải xử lý công sự? Ta còn tưởng rằng ôn nhu hương làm đã làm đầu con mù mịt hết!” Đại trưởng công chúa giọng điệu không tốt.”Con chính bởi cái dạng này, cho nên tiên hoàng huynh mới đem ngôi vị hoàng đế truyền cho dã. . . . . .”

“Nương!” Lý Mộ Tỉnh sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn bà.

Bà rùng mình, khí thế suy giảm.”Quên đi quên đi, đây cũng không phải chuyện ta muốn nói, Tỉnh nhi, nghe nói dã. . . . . . A, ta nói là, hoàng thượng triệu con tiến cung tấn kiến, có phải hay không?”

“Nương tin tức thật sự linh thông, con cũng là mới vừa rồi mới biết được, không nghĩ tới nương đã biết.” Lý Mộ Tỉnh giễu cợt cười.

“A, ta chỉ là . . . . .” Đại trưởng công chúa nghẹn lời, cuối cùng quyết định không thèm biện giải.”Tỉnh nhi, con có biết hoàng thượng triệu con tấn kiến có dụng ý gì không?”

“Từ công công không nói.”

“Con phải cẩn thận! Tỉnh nhi, hoàng thượng có lẽ còn kiêng kị con, muốn loại bỏ uy hiếp là con!”

“Nương đa tâm, hoàng thượng nhân đức yêu dân, trị quốc có câu, uy danh lan xa, ngoại cường không dám rục rịch, trong nước sớm đã lo bình ổn, hiện nay quốc thái dân an, dân sinh giàu có, lòng dân kính trọng, ta chỉ là một Thuận thân vương nho nhỏ, căn bản uy hiếp hắn không được.” Lý Mộ Tỉnh cười nhạt.

“Nếu không phải con, ngoại cường làm sao không dám rục rịch, tất cả đều là công lao của con!” Vì như thế, có thể để hắn trước mặt tiên hoàng ngẩng cao đầu, vốn tưởng rằng ngôi vị hoàng đế có hi vọng, ai ngờ. . . . . .

“Nương, đừng quên, ta họ Lý, không phải họ Long.”

“Mà ban đầu nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, người ngồi trên ngôi vị hoàng đế chính là con, cái này đủ để tạo thành uy hiếp với hắn, Tỉnh nhi, không phải nương đa tâm, nương chỉ có mình con để dựa vào, con cũng không thể gặp chuyện không may!”

“Yên tâm, nương, con không có việc gì.” Lý Mộ Tỉnh than nhẹ, không phải bởi vì hắn là nhi tử của bà, mà là bởi vì hắn là nơi duy nhất có thể dựa vào của bà, cho nên hắn không thể xảy ra chuyện gì. . . . . . A!”Nương, nếu không có việc gì, con còn phải xử lý công sự, miễn cho hoàng thượng trách tội con hành sự bất lực, đến lúc đó thật sự đổ tội lên người.”

“A! Được được được, con nhanh đi làm đi!” Đại trưởng công chúa cả kinh, không dám lại kéo nhi tử.

“Vậy con xin lui xuống.” Lý Mộ Tỉnh mỉm cười, rời đi đại sảnh.

“Ai, đợi đã, lần trước đề cập với con . . . . . .” Bà đột nhiên nhớ tới, nhưng bóng dáng nhi tử đã biến mất rồi.”Quên đi, lần sau bàn lại cũng được.”

“Công chúa, việc này chậm chạp quá rồi.” Nhũ mẫu đứng một bên lập tức nói, bà là cung nữ hầu hạ đại trưởng công chúa, khi bà gả đi, là của hồi môn đi theo công chúa.

“Nhũ mẫu, việc này vốn không thể gấp!”

“Công chúa, Vương gia đã hai mươi bảy tuổi, cho nên chuyện này không thể kéo dài được nữa.”

“Nhưng. . . . . . Ta không thể lay động Tỉnh nhi!” Đại trưởng công chúa cũng không biết làm như thế nào.

“Công chúa, ngài có biết cả ngày nay Vương gia ở cùng ai không?”

“Ai?”

“Cùng Mẫu Đơn cô nương hoa khôi của Tích Hoa Lâu! Tiểu vương gia mang theo nàng ta du sơn ngoạn thủy, theo tin tức nô tỳ nhận được, Mẫu Đơn cô nương kia làm khá Vương gia vui vẻ, hơn nữa nàng ta dã tâm rất lớn, là Hoa nương tâm cơ thâm trầm, đã sớm vọng tưởng bước vào phủ Thuận thân vương chúng ta rồi!”

“Ả nằm mơ đi! Phủ Thuận thân vương không phải là nơi một Hoa nương như ả có tư cách bước vào.” Bà cả giận nói.

“Công chúa, nàng ta chỉ cần mê hoặc Vương gia, thì không còn kiêng nể gì đâu.”

“Này. . . . . . Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Công chúa, chuyện này giao cho nô tỳ làm đi! Trước tiên nô lỳ tìm một người thích hợp, đến lúc đó công chúa sẽ tìm cơ hội nói rồi lại nói Vương gia một chút, ngài nghĩ vậy được không?”

“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.”