Editor: Meiji.

Beta: Jen.

Hai ngày sau, Tiêu Cận nhận được thư mời từ nhà họ Kim.

Chủ nhật này là sinh nhật của Kim Thị Thị và Kim Phi Phi, tiệc sinh nhật được tổ chức ở nhà hàng tư nhân xa hoa, mời anh tới tham gia.

Tiêu Cận không nghĩ tới hai chị em nhà này thoạt nhìn không thân thiết thế mà lại sinh cùng một ngày. Anh nhận lời của nhà họ Kim, còn dặn dò An Trình, “Cuối tuần là sinh nhật hai chị em họ Kim, anh nhớ giúp tôi chuẩn bị một phần quà.”

An Trình đồng ý.

“Từ từ,” Tiêu Cận suy nghĩ một chút lại gọi anh chàng, “Cậu giúp tôi chuẩn bị phần của cô em là được rồi.” Quà của Kim Thị Thị anh muốn tự mình chọn.

Rất nhanh đã đến chủ nhật. Kim Phi Phi học ở Đại học số 2, mời rất nhiều bạn học đến bữa tiệc.

Ngoài hội trường, các bạn học ríu rít hâm mộ không thôi.

Kim Phi Phi mặc một chiếc váy bánh kem hồng nhạt, tóc uốn sóng lọn to, khuôn mặt thanh tú trang điểm nhạt. Thoạt nhìn cũng coi như là thanh lệ điềm mỹ.

Một nữ sinh đầu tròn ngạc nhiên nói: “Trời ơi Phi Phi, nhà cậu có tiền thật, thế mà lại làm tiệc sinh nhật ở chỗ này! Tôi nghe bố nói hội trường này không mở cho người ngoài, hơn nữa chi phí cũng cao đến hù chết người đấy.”

Kim Phi Phi cao ngạo mà dương cằm, “Cũng bình thường, bố mẹ tôi thương tôi. Tôi thích bánh ngọt nơi này, cho nên tổ chức tiệc sinh nhật ở đây. Tôi cũng là khách VIP nữa, nếu mọi người thích tôi có thể đưa mọi người đến chơi bất cứ lúc nào.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Các bạn học đều cực kỳ hâm mộ, hô lớn công chúa nhỏ Phi Phi, vây quanh Kim Phi Phi đi vào trong hội trường.

Viết lời chúc ở khu tiếp khách, rất nhanh đã có bạn học phát hiện đây không chỉ là sinh nhật của riêng Kim Phi Phi, mà còn là của chị gái cô.

Bạn nữ hồi nãy hỏi: “Phi Phi, cậu còn có chị gái? Tại sao trước nay chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới?”

“Tôi không thân với chị ấy,” Kim Phi Phi nhún nhún vai, “Hơn nữa nói đúng ra hôm nay cũng không phải sinh nhật chị ấy. Thật ra sinh nhật chị ấy còn muộn hơn tôi, vì tiện nên mỗi năm đều gộp luôn sinh nhật chị ấy vào sinh nhật tôi.”

Các bạn học không thể tưởng tượng nổi mà há to miệng.

“Quá đáng thương rồi!” Đầu tròn nói giỡn: “Trời ơi Phi Phi, chị gái cậu không phải là được nhặt về đó chứ?”

Kim Phi Phi không kiên nhẫn, “Ôi chao, nhắc đến chị ấy làm gì, các cậu không định đi ăn đồ ngọt sao?”

Các bạn học lập tức hộ tống công chúa nhỏ đi đến khu đồ ngọt.

Cách đó không xa An Trình nhìn thoáng qua Tiêu Cận, khí thế quanh thân ông chủ phóng ra, người trong phạm vi 10m đều cảm thấy lạnh thấu xương.

Anh ta ho nhẹ một tiếng, đề nghị: “Tiêu tổng, lời nói của trẻ nhỏ chưa chắc đã là thật. Cũng có thể là Kim tiểu thư nói đùa, nếu không chúng ta đi tìm Thị Thị hỏi một chút?”

Tiêu Cận im lặng đi thẳng vào trong hội trường.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Kim Thị Thị mặc một bộ lễ phục ngắn màu trắng, thủ công tinh xảo, hình thức đơn giản hiện đại. Nhưng nhìn không hề giống nhân vật chính của tiệc sinh nhật, mà giống như một vị khách bình thường vậy.

Thấy Tiêu Cận đến đây, đôi mắt Kim Thị Thị phát sáng, cô dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, trêu ghẹo: “Oa, tổng giám đốc Tiêu tự mình tới đây, vẻ vang cho kẻ hèn là em nha!”

Tiêu Cận không nhịn được bật cười, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại, anh hỏi: “Hôm nay là sinh nhật em?”

Kim Thị Thị dừng một chút, cười có chút xấu hổ, cô cúi thấp đầu nói: “Không phải, sinh nhật em là chủ nhật tuần sau. Ba mẹ em thấy hai người cùng tổ chức càng đông vui, nên thống nhất làm cùng nhau. Anh…… Sẽ không để ý chứ?”

Tiêu Cận không vui híp mắt, chưa đợi anh nói chuyện, người nhà họ Kim đã xúm lại đây.

Ngoại trừ ông cụ Kim không khỏe nên không tham dự, tất cả mọi người ở nhà họ Kim đều tới.

Ba Kim – Kim Trọng Hiền tươi cười hớn hở, tựa như quên mất thân phận trưởng bối của mình, hơi khom người bắt tay với Tiêu Cận, “Tiêu tổng tới, mời vào bên trong! Biết cậu tới nên đã để cho cậu vị trí tốt nhất.”

Mẹ Kim – Thẩm Chi Nghi cũng nói: “Tiêu tổng chính là khách quý, trước đó bọn họ nói cậu đến tôi còn không tin.” Bà vừa nói vừa kéo Kim Phi Phi qua, “Phi Phi, anh Tiêu tới chúc mừng sinh nhật các con. Nhanh, chào anh đi.”

Kim Phi Phi hơi sợ Tiêu Cận, ngập ngừng nói nhỏ: “Chào anh.”

Tiêu Cận liếc cô ta một cái, từ chóp mũi phát ra một tiếng “Ừ” nhẹ.

Đoàn người đón Tiêu Cận đi vào trong, các vị khách sôi nổi nhìn qua bên này. Không ít người biết Tiêu Cận, mọi người đều trợn tròn đôi mắt. Ngày thường nếu muốn gặp mặt Tiêu Cận đều phải nhờ đủ các mối quan hệ, mà vậy cũng chưa chắc có thể gặp được. Ai có thể nghĩ tới người điều hành tập đoàn Tiêu thị trăm công nghìn việc lại có thể tới tham dự một bữa tiệc sinh nhật.

Tiêu Cận ngồi xuống ghế chủ vị, Kim Trọng Hiền vội gọi người rót một ly nước đưa qua.

Tiêu Cận vẫy vẫy tay, anh nhìn thoáng qua Kim Trọng Hiền lại nhìn thoáng qua Thẩm Chi Nghi, “Chú Kim dì Kim, mạo muội hỏi một câu, hôm nay là sinh nhật Thị Thị sao?”

Kim Trọng Hiền cùng Thẩm Chi Nghi đều sửng sốt, Thẩm Chi Nghi phản ứng lại trước, cười giải thích: “Sắp đến sinh nhật Thị Thị, 2 đứa tổ chức một lần cả nhà không phải đỡ phiền toái hơn sao!”

“Cũng hợp lý,” Tiêu Cận kéo khóe môi, “Vậy sao không chọn ngày sinh nhật của Thị Thị để làm?”

Thẩm Chi Nghi nghẹn họng, trong phút chốc nói không nên lời.

Tiêu Cận đứng dậy, gật đầu với mọi người, “Xin lỗi các vị. Tôi tới đây là để ăn sinh nhật bạn mình, nếu hôm nay không phải sinh nhật của cô ấy, tôi nghĩ mình cũng không cần phải ở lại nữa.” Anh nhìn thoáng qua Kim Thị Thị, làm trò trước mặt mọi người dịu dàng nói: “Tôi hơi đói rồi, đi ăn gì đó cùng tôi không?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Mặt Kim Thị Thị nóng tới mức muốn nổ tung, cô biết Tiêu Cận đang giúp cô xả giận. Trong lòng vừa sảng khoái vừa không kiềm lòng được tỏa ra biết bao bong bóng hồng.

Cô không rảnh quan tâm những người khác, cắn môi, bước nhanh đuổi theo anh.

Mọi người ở hội trường hai mặt nhìn nhau.

**

Thứ hai đi làm, các đồng nghiệp đều dùng ánh mắt khác thường để đánh giá Kim Thị Thị, thậm chí có người cố ý từ tầng khác chạy tới để nhìn cô một cái.

Kim Thị Thị khẽ meo meo lấy gương nhỏ ra soi, vẫn đẹp như cũ, cũng không có gì đặc biệt.

Mãi đến khi Đoạn Triết tới, Kim Thị Thị mới biết lý do.

Đoạn Triết: “Thị Thị, sắp tới là sinh nhật em?”

Kim Thị Thị: “…… Đúng rồi.”

Đoạn Triết ngạc nhiên hít sâu một hơi nói: “Em biết không? Sáng hôm nay các phương tiện công cộng trong thành phố, trên tàu điện ngầm đều là quảng cáo chúc em sinh nhật vui vẻ! Mọi người đều đang bàn tán đây là vị minh tinh nào đó! Trời ơi Thị Thị, rốt cuộc em có lai lịch gì vậy??”

Cô có thể có lai lịch gì?

Chỉ là một phiên dịch viên nhỏ bé bình thường mà thôi.

Thế mà, ai lại tạo cho cô cái mác “Đại minh tinh sống ẩn, trải nghiệm cuộc sống khó khăn” vậy??

Kim Thị Thị ngơ ra khoảng nửa phút.

Không đúng!

Năm rồi chỉ có anh họ và Tần Phái tổ chức sinh nhật cho cô.

Là anh họ đổi tính hay là Tấn Phát đột nhiên phát tài??

Đều không thể nha.

Kim Thị Thị bất hạnh tìm kim chủ ba ba. Nhưng mà nghĩ hết một vòng, rất nhanh mọi người đều bị loại trừ.

Đầu tiên là các công ty lớn ở Dung Thành chúc mừng Kim Thị Thị, loại bỏ các hoạt động đã định ra. Nghìn năm không có ý định trợ cấp hàng xa xỉ cũng mừng gia nhập thương trường từ trong đội ngũ, người dân Dung thành mua đến điên rồi.

Lại có, đài phun nước âm nhạc lớn nhất Dung thành cũng đúng giờ biểu diễn, dùng cột nước tạo ra dòng chữ “Chúc Kim Thị Thị sinh nhật vui vẻ”, mỗi đợt biểu diễn cũng tốn rất nhiều tiền, người dân xuất phát từ tò mò mà tiến lại nhìn. Sau mọi người xem xét mọi mặt, thấy đây chỉ đơn giản là đài phun nước âm nhạc Dung thành biểu diễn đúng một dòng chữ, hơn nữa biểu diễn 24 giờ không gián đoạn.

Kim Thị Thị liên tiếp nhận được câu hỏi từ bạn bè, ban đầu cô còn kiên nhẫn giải thích, sau chỉ ngồi yên nhận lời khen.

Buổi tối thứ bảy, Kim Thị Thị nhận được điện thoại của Diệp San, nói bạn bè đã chọn vị trí ở nhà hàng phương Đông để tổ chức sinh nhật cho cô.

Nhà hàng phương Đông đối diện cảng Dung Thành, nằm tại đoạn đường tấc đất tấc vàng của Dung Thành. Đây là nhà hàng chuyên dụng để tiếp đãi khách quý.

Liên kết tất cả mọi chuyện lại, Kim Thị Thị đã có suy đoán. Cô gọi điện cho Tiêu Cận, nhưng đối phương không bắt máy.

Buổi tối chủ nhật, Kim Thị Thị dựa theo thời gian hẹn trước với Diệp San đi tới nhà hàng.

Màn đêm buông xuống, giây phút Kim Thị Thị xuống xe, trên mặt biển hiện lên mấy nghìn chiếc máy bay không người lái. Chúng nó không ngừng biến hóa cách sắp xếp. Trong chốc lát là: Kim Thị Thị sinh nhật vui vẻ; có khi lại là: Bình an vô sự, vạn sự như ý; rồi lại biến thành 21 ngôi sao treo lơ lửng trên không trung.

Cửa nhà hàng chen chúc xô đẩy, hai hàng soái ca chân dài mặc âu phục đen xếp hàng dài trước cửa. Người đi qua đường chỉ cần nói một câu “Chúc Kim Thị Thị sinh nhật vui vẻ” là có thể nhận một bao lì xì từ tay anh đẹp trai.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Diệp San dẫn Kim Thị Thị vào nhà hàng. Hôm nay toàn bộ nhà hàng phương Đông chỉ phục vụ cho việc tổ chức sinh nhật của Kim Thị Thị.

Phòng tiệc trang trí đan xen rất có thẩm mỹ, chính giữa bày một cái bánh kem hình người rất cao, xung quanh rải đầy hoa hồng trắng và champagne. Lối vào đại sảnh là các đơn vị truyền thông, phóng viên, người qua đường sôi nổi bật livestream.

Kim Thị Thị liếc mắt một cái đã thấy Tiêu Cận đứng trong đám người, anh nhìn cô không chớp mắt, dùng khẩu hình miệng nói “Sinh nhật vui vẻ”. Khóe môi cô không nhịn được mà nhếch lên, tâm trạng như đang bay trong không gian rực rỡ sắc màu.

Hơn nửa số thiếu gia tiểu thư của Dung Thành đến tham dự, mọi người đều chúc mừng Kim Thị Thị, trường hợp này chưa bao giờ xảy ra.

Bên kia, các bạn học của Kim Phi Phi đều thấy sinh nhật của Kim Thị Thị được tổ chức rầm rộ qua livestream.

Bạn cùng phòng cảm thán: “Trời ơi Phi Phi, mặt mũi chị cậu to ghê, sinh nhật tuần trước mà chúng ta tới đúng thật chỉ là mưa bụi!”

Một người khác cũng nói: “Phi Phi, cậu có thể giới thiệu tớ với chị cậu được không? Không phải chuyện có tiền hay không, mấu chốt là tớ thích nhan sắc của chị ấy!”

Kim Phi Phi lạnh mặt “Phanh” một tiếng nhốt hai người ngoài cửa.

Lúc này ở Kim gia cũng là một mảnh hỗn độn.

Ông cụ Kim hỏi Kim Trọng Hiền, từ khi nào Kim Thị Thị làm quen được bạn bè có tiền đến vậy. Nhà họ Kim có thể sở hữu tài nguyên như thế, sau này việc làm ăn không biết sẽ tốt hơn bao nhiêu lần.

Bình thường Kim Trọng Hiền không quan tâm đến Kim Thị Thị, đương nhiên là không trả lời được. Ông cụ Kim khó thở, đập thẳng một gậy vào cẳng chân con trai.

Kim Trọng Hiền không đứng thẳng nổi, “Cộp” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Thẩm Chi Nghi đau lòng chồng, tiến lên khuyên nhủ, ông cụ Kim vung gậy đánh cả hai vợ chồng.

Hai người ôm nhau khóc nhưng cũng không dám động đậy, Kim Tư Thần không nhìn nổi, chỉ biết lắc đầu.

Tiệc sinh nhật của Kim Thị Thị tiếp tục đến tận nửa đêm, sau khi kết thúc bữa tối đoàn người mênh mông cuồn cuộn chạy tới quán bar trên danh nghĩa của Hàn Cao Vũ để chiến đấu tiếp.

Tiêu Cận lười nhác dựa vào một góc. Kim Thị Thị thấy xung quanh không có ai, ngồi xuống bên cạnh anh, cô cười đến mặt mày nở hoa, “Cảm ơn anh nha!”

Tiêu Cận nhướng mày, chậm rãi hỏi: “Cảm ơn cái gì?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Kim Thị Thị: “Tất cả đều là anh chuẩn bị ư?”

Tiêu Cận lắc lắc đầu, “Tại sao tôi lại đi chuẩn bị cho em bữa tiệc long trọng như vậy?” Anh bĩu môi cười, “Chẳng lẽ tôi yêu thầm em?”