Đã hai tháng kể từ khi cô hôn mê. Nash đứng tựa vào tường, lẳng lặng chờ đợi.

Ngày hôm nay, bác sĩ nói Alice sẽ tỉnh lại. Cho nên hắn...nhịn không được mà tới đây chờ.

Trong khi đợi hắn lại suy nghĩ vẩn vơ. Không biết khi cô ấy nhìn thấy hắn...sẽ là vẻ mặt gì?

Nash biết, đó có lẽ sẽ không phải là điều mà hắn mong muốn. Dù sao...

Cô gái ấy, chưa bao giờ thích hắn.

"Ưm...." Kazuha động động ngón tay, mơ hồ tỉnh lại. Cô gái khẽ rên lên một tiếng nho nhỏ, nhưng điều này không thể ngăn trở hắn phát hiện. Vội vàng bấm nút đỏ trên đầu giường, hắn có chút vui sướng nhìn cô. Tuy vậy, trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt bất cần và sự ngạo mạn không đổi.

"Bệnh nhân đã tỉnh rồi à?" Bác sĩ vội vàng chạy vào trong, kiểm tra một lượt. Kazuha vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại nhưng đây là một dấu hiệu tốt.

"Cậu yên tâm, hôm nay cô ấy sẽ tỉnh lại."

"Ừ." Nash dừng một chút, không được tự nhiên nói: "Cảm..ơn."

Bác sĩ kì dị liếc nhìn hắn một cái. Một câu cảm ơn mà thôi, vậy mà hắn lại làm ra vẻ như nói ra điều gì khó khăn lắm vậy.

Thời gian trôi đi rất nhanh, hoàng hôn đã bắt đầu tới. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào khiến cho khuôn mặt của thiếu nữ thêm phần mông lung. Kazuha chậm rãi mở mắt, thật lâu sau mới thích ứng được ánh sáng chói mắt này.

Nash đứng bên cạnh giường bệnh, đút tay vào túi quần khẽ nhếch miệng: "Tỉnh?"

"...Ừ." Kazuha chậm chạm trả lời. Cô nghi ngờ nhìn thoáng qua hắn một cái, rối rắm một vài giây: "Xin lỗi nhưng...anh là ai?"

"Hả?" Nash quỷ dị dừng một chút. Hắn cúi đầu nhìn cô gái đang dùng đôi mắt mịt mờ nhìn hắn, sửng sốt quay đầu: "Bác sĩ! Có vấn đề rồi!"

..

"Cô gái ấy bị chấn thương ở đầu gây mất trí nhớ tạm thời."

"Mất trí nhớ?" Hắn nhíu mày. Chết tiệt thật đấy, làm sao lại tiếp tục ra vấn đề...

Thế nhưng, khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô gái, hắn lại thầm nghĩ. Không, có lẽ như vậy...cũng tốt.

"Anh chưa trả lời." Kazuha quật cường mím môi: "Anh là ai? Còn có...tôi là ai?"

"Tôi là Nash." Hắn híp mắt, cười kiêu ngạo: "Nash Gold Jr."

"Còn cô...là đối thủ của tôi, Alice."

"...Đối thủ?"

Sau tình huống đó, cả hai người bắt đầu qua lại với nhau, hơn nữa do đám bạn John cứ trêu đùa mãi mà họ âm kém dương sai bỗng dưng đi lại rất gần. Người ngoài nhìn vào liền nghĩ đến hai người là người yêu. Mà...cũng đúng thật.

Bọn họ cùng nhau chơi bóng rổ, cùng nhau đi dạo, cùng nhau xem các trận đấu NBA. Có lúc khi Nash có trận đấu, cô sẽ đi cổ vũ, đến Jason còn kém chút hô lên một tiếng "chị dâu".

—— Cứ việc Nash rất đồng ý.

Từ thân phận bạn bè, hai người đã dần phá giới chuyển qua nắm tay nhau. Cuộc sống vẫn cứ yên ả trôi cho đến một ngày, Nash nhìn thấy cô gái của hắn đang khóc bên bờ biển.

Dưới ánh hoàng hôn, thân thể nhỏ bé của cô gái giống như một con búp bê giấy, chỉ một cơn gió thoảng qua cũng khiến cô bị cuốn đi.

Thông minh như Nash lập tức đoán ra chuyện gì, hắn trầm mặc đứng tại chỗ không tiến lên.

"...Nash à." Kazuha nhận ra hắn đã đến, thân thể run lên cúi đầu xuống không nói.

Cô đã nhớ lại tất cả.

Sự ô nhục, bẩn thỉu, hèn mọn...tất cả, cái gì cũng đều nhớ.

Bây giờ, cô còn đứng bên cạnh hắn, nghiễm nhiên chiếm lấy vị trí kia...

Mày có thấy bản thân mình thật sự rất vô sỉ, không có mặt mũi gì hay không?

Nhìn ánh mắt né tránh kia, hắn mơ hồ đoán ra cô gái đang suy nghĩ điều gì. Thế nhưng...

Hắn là ai đâu? Hắn là Nash a!

Kiêu ngạo, tự phụ, nhưng cũng chuyên nhất. Hắn sẽ không an ủi, sẽ không nói mấy lời sến súa, thế nhưng hắn biết mình nên làm gì.

Từng bước lại gần, dưới ánh hoàng hôn bị nhuộm màu đỏ thắm, chàng thanh niên tóc vàng đút hai tay vào túi quần đứng ngược sáng, híp mắt kiêu ngạo giương cằm:

"Alice, lần sau tôi sẽ chiến thắng."

Chiến...thắng..?

Kazuha ngẩng đầu nhìn hắn, thuỷ quang lấp lánh như thuỷ châu in sâu vào trong lòng của hắn.

Vì thế, hắn cười. Một nụ cười ngông cuồng:

"Đừng hòng trốn tránh. Tôi không thích thua cuộc chút nào."

"Cho nên, Alice..."

"Tôi sẽ không để cô đi."

Bá đạo mượn thua cuộc trong quá khứ biến thành tuyên ngôn chiếm hữu, có lẽ trên đời này chỉ có một mình hắn.

"...Ha ha.." Cô gái bị hắn chọc cười, giống như quên hết khổ sở cười một cách sảng khoái. Trái tim truyền đến cảm giác ấm áp, nhịp đập mạnh dần, mạnh dần...

"Được a." Cô gái của hắn cười: "Nếu vậy thì thử chiến thắng đi."

Nash, Nash, Nash.

Tồi tệ như tôi, anh còn có thể đối xử tốt được như thế sao?

Quãng thời gian qua thật sự là tốt quá... tốt đến mức cô không thể nào dứt ra được..

Cho nên...

"Nếu anh không ngại, tôi cũng sẽ không từ chối."

Cảm ơn anh, Nash.

Thật sự...cảm ơn anh.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, mặt trời lặn dần. Bóng dáng hai người kéo thành một vệt dài trên mặt đất, khăng khít thật lâu vẫn chưa tách rời.

"Alice & Nash."

Sóng biển vỗ về, đánh mạnh vào bờ. Dòng chữ nhạt nhoà trên cát bị rửa trôi, nhưng có một thứ gì đó không bị trói buộc bởi quá khứ.

Đó là...

Tình yêu.

Lần đầu tiên khi nằm viện hai năm trời, hắn tới thăm cô.

Lần đầu tiên khi xuất viện, hắn là người dùng bóng rổ tới đánh thức.

Khi trải qua cơn ác mộng đen tối đó, hắn dùng chế nhạo để khiến cho cô thức tỉnh.

Lần này, khi chìm trong cơn hôn mê sâu thẳm, hắn vẫn là người thăm cô mỗi ngày.

Vẫn là hắn giúp cô vượt qua khó khăn.

Vẫn là hắn ở bên cô.

Vẫn là hắn cổ vũ.

Vẫn là hắn dùng cách của mình chọc cô cười.

Vẫn là hắn...giúp cô vượt qua quá khứ.

Và cũng là hắn...đả động trái tim cô.

"Alice thích Nash Gold Jr."

"Thật thích."

Nếu thời gian có thể quay ngược...Matabe Kazuha, mong muốn không bỏ qua hắn một lần nữa.