"...Anh là?"

Nash ngây ngẩn, khoé môi hơi run, thật lâu sau mới đáp lời:

"...Cô nói gì?"

"Anh là ai?" Kazuha nhíu mày, cảm giác đau đớn từ trên trán truyền xuống khiến cho cô rên lên trong vô thức.

"À...Ra là mất trí nhớ." Nash chỉ mất tự nhiên một thoáng rồi bình thường trở lại, khẽ nhướng mi: "Thế cũng tốt. Tôi là Nash Gold Jr, đối thủ của cô."

"...Nash...?"

Quen thuộc, thật quen thuộc.

Là ai vậy? Là ai mà lại quen thuộc vậy? Cô quen hắn..? Quan hệ của cả hai...là như thế nào?

Nash ngồi xuống ghế, tiện tay lấy một quả táo đưa lên miệng gặm. Hắn nhướng mi nhìn cô gái đang vô thố trên giường bệnh, nội tâm lại trùng xuống.

Lại một lần nữa...

Mà thôi, hiện tại, hắn cũng đã đợi được cô ta tỉnh lại. Lựa chọn sau này...thì phải phụ thuộc vào chính cô ta.

"Ở yên đấy đi, tôi đi gọi bác sĩ."

Nói xong hắn đứng lên, ném lõi táo vào trong thùng rác từ tầm xa, đút tay vào túi quần xoay người ra cửa. Đúng lúc này, Kazuha gọi vọng ra:

"Dừng lại!"

Nash dừng một thoáng, lập tức lại tiếp tục bước đi. Trực giác nói cho Kazuha bản thân không nên để hắn đi như thế, ngay lập tức, cô quát lên:

"Nash! Anh dừng lại! Nói cho tôi biết...nói cho tôi biết quan hệ của chúng ta là như thế nào!"

Thân hình của Nash thong thả đi về phía trước. Hắn hơi nghiêng đầu, để lộ ra ánh mắt sắc bén tràn đầy tự tin:

"Chúng ta là đối thủ của nhau, không hơn."

Không sai, đối với cô ta, hắn chỉ là đối thủ mà thôi.

Nếu có người hỏi, hiện tại, vì sao hắn không thừa nước đục thả câu mà nói hắn là người yêu của cô hay một cái gì khác? Thật đơn giản, chỉ vì hắn là Nash.

Kiêu ngạo không cho phép hắn làm ra bất kì hành động ngu xuẩn nào, đồng thời hắn cũng sâu sắc nhận ra mối ràng buộc giữa bảy người đó.

Không phải tình yêu, đó là mối ràng buộc giữa tình bạn và chuỗi dài tội lỗi. Alice không yêu sáu người kia nhưng họ lại yêu cô ta. Alice hận đám người đó nhưng trong thâm tâm, ai dám cam đoan cô ta không để ý họ? Đám người kia thà khiến cô ta hận mình còn hơn để cô ta thản nhiên xoay người. Hành động đó đáng hận nhưng cũng thật đáng thương....

Còn hắn, Nash Gold Jr, không cần sự thương hại.

Đây chẳng là cái gì, sẽ không có chuyện hắn thương tâm đến khóc, không có chuyện hắn sẽ vì điều này mà giảm sút thực lực của bản thân. Điều đó thật vô nghĩa và hắn không cần những thứ vô ích. Cái hắn cần chính là chiến thắng và sự khoái hoạt khi thả mình trên sân bóng.

Chỉ...vậy thôi.

Kazuha ngây ra như phỗng nhìn cánh cửa thật lâu, cô mím môi, bất tri bất giác vươn tay chạm lên má, là ẩm ướt.

Cô...khóc?

Cô khóc cái gì..?

Lồng ngực đau nhức, Kazuha thẫn thờ đặt tay lên, vỡ oà.

Cô...

Đã bỏ lỡ thứ gì?

Thanh xuân thật đẹp, mối tình dễ đến cũng thật dễ đi. Alice sâu sắc yêu Nash, nhưng chính cô ta cũng không phải chủ nhân cách. Cho đến khi cô ta biến mất hoàn toàn, điều mong mỏi cuối cùng chính là được gặp lại người mà cô ta yêu. Thế nhưng...

Vô ích.

Cô ta...không bao giờ được gặp hắn nữa.

Kế thừa Alice, Matabe Kazuha không chỉ tiếp nhận sự kiêu ngạo và thiên phú của cô ta mà còn chịu ảnh hưởng về mặt tình cảm. Dù đã hoà thành một thể, tàn niệm quá mức mãnh liệt của cô ta đã thôi thúc Kazuha dừng lại hắn. Thế nhưng...vẫn là vô ích.

Có một số thứ đã bỏ lỡ thì không thể làm lại từ đầu. Có một số người một khi đã quyết định sẽ không thay đổi chủ ý. Có một số điều khi bắt đầu lại sẽ đem đến một kết quả hoàn toàn khác. Giống như...hiện tại.

Kuroko từ bên ngoài chạy vào, khi nhìn thấy thiếu nữ rơi lệ đầy mặt lập tức tiến lên, đem cô ấy ôm vào lòng thật chặt.

"Kazuha! Cuối cùng cậu cũng tỉnh!"

Kazuha bị động ngã vào lòng hắn, nước mắt vẫn rơi. Sự mất mát đến từ vô thức khiến cho cô gái cảm thấy thật trống vắng và đau khổ.

Kết thúc rồi...

"Cậu..là ai?"

Thân hình của Kuroko cứng ngắc, hắn siết chặt vòng tay, cười trong nước mắt:

"Chào cậu, Kazuha, tớ là Kuroko Tetsuya, thanh mai trúc mã của cậu."