Từ trước đến giờ, mặc kệ là Matabe Kazuha hay Alice, chưa có ai thật sự yêu bọn họ.

Chính vì quá hiểu biết, chính vì quá thân mật, cho nên mới không thể nào tiến lên một bước nữa.

Vì tổn thương trong quá khứ, cho dù từ sớm đã biết bọn họ thích mình, Kazuha vẫn tự dối lòng rằng họ chỉ xem cô như bạn tốt mà thôi.

Thật vậy, bởi vì không thể đối mặt cho nên...cô lựa chọn trốn tránh. Như vậy thì bọn họ vẫn là bạn, vẫn thân mật như trước, thế nhưng...

Bọn họ làm gì?

Kazuha cười nhạo nhìn qua, khi đối diện với Aomine, cô nghiêng đầu tránh đi.

Mệt mỏi quá rồi.

Thật sự...

"Cho dù vậy..." Lấy lại tinh thần, Akashi nói: "Thì cũng đâu có sao? Trong chuyện này không có xứng hay không xứng mà chỉ có chấp nhận hay không chấp nhận...Rõ ràng chúng ta không thể tách ra."

"Hừ..." Cô hừ một tiếng, bật cười: "Đúng, không thể không nói cậu đã nói đúng rồi. Giữa bảy người chúng ta có một mối ràng buộc chặt chẽ không thể tách rời, nhưng..."

"Không phải chính các người đã chặt đứt nó sao?"

Không nhìn sắc mặt Akashi đột nhiên tái nhợt, cô vươn tay bắt lấy lọn tóc đang bị gió thổi bay về phía trước lại, vén ra sau tai.

"Thật lâu trước kia, chúng ta đã quen biết nhau. Khi đó thực sự rất ngây ngô, tất cả ai cũng chưa trưởng thành.." Cô nhắm mắt lại hồi tưởng quá khứ, hồi tưởng căn nguyên khiến cho cuộc sống của cô đi đến bế tắc: "Bóng rổ là thứ duy nhất đã liên kết tất cả lại với nhau, tạo nên một 'Kì Tích'. Cho dù sáu người các cậu chưa ai quen biết ai nhưng trong vô tình, vận mệnh vẫn khiến cho các cậu tụ hội lại, để rồi..."

"Như hiện tại." Kazuha mở to mắt, sâu trong đôi mắt đỏ rực là sự bi ai: "Là cái gì đã khiến cho các cậu đi tới bước đường này? Là cái gì?"

"Là ràng buộc." Midorima thay thế Akashi trả lời. Hắn nâng kính, nói: "Một khi cậu rời đi, tất cả ràng buộc sẽ bị gia tộc cắt đứt. Chúng tớ thật sự sợ hãi...cho nên, không thể không làm ra lựa chọn."

"Hừ." Cô rũ mắt xuống, nhìn mặt biển xanh rì trước mặt, chậm rãi đáp: "Thì thế nào? Đó cũng không phải là nguyên do khiến các người làm như vậy."

Phải, ít nhất, có thể không cực đoan đến thế...

"Không, cậu sai rồi." Kuroko trả lời, trong đôi mắt trống rỗng của hắn chỉ có duy nhất một hình ảnh, đó là khuôn mặt bình thản của thiếu nữ trước ánh hoàng hôn đầy bi thương. "Bọn tớ sai, cậu cũng sai. Cậu không nên trốn tránh, không nên trở về nơi đó. Nếu cậu trở về, cậu sẽ vứt bỏ chúng tớ. Tớ hiểu cậu, Kazuha."

Cô gái trầm mặc trong giây lát, đồng tử của Kuroko dao động: "Tớ biết cậu trốn tránh bằng cách này, sau đó cậu sẽ ở đó không trở về nữa, đúng không? Ít nhất, cho đến khi cậu tìm được nửa kia của mình hoặc vị trí của cậu bị người khác thay thế."

"Như vậy, điều đó đồng nghĩa với việc bọn tớ phải buông tay."

"Ha." Câu môi cười lạnh, tròng mắt đỏ rực của cô nhìn thẳng về phía bọn họ, nói: "Thì thế nào? Vốn dĩ, mối quan hệ của chúng ta cũng chỉ được đến đó. Đừng miễn cưỡng nữa, đó là điều tốt cho cả bảy chúng ta."

"Không kịp nữa rồi.." Kise ngẩng đầu nhìn cô, quát lớn: "Đã không kịp nữa rồi! Chẳng còn gì có thể vãn hồi! Nếu như cậu không thể chấp nhận, vậy tớ sẽ ép buộc cậu phải chấp nhận!"

Hắn nói xong, lập tức lại chảy nước mắt. Mặc dù hắn đã cố gắng như thế nào cũng không thể ngăn lại dòng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt.

Kazuha trầm mặc nhìn hắn, môi hơi run lên, không nói lời nào.

Mọi chuyện nên kết thúc rồi...Tại sao không để nó kết thúc đi?

Kết quả như thế này...

Tại sao?

Cô đã quyết định tha thứ cho bọn họ, sẽ không truy cứu bất kì điều gì. Nhưng vì sao bọn họ cứ nhất thiết phải níu kéo? Buông tha...không tốt sao?

Đến tận lúc này, Kazuha vẫn hoàn toàn không hiểu bọn họ. Đúng vậy, cũng sẽ chẳng ai hiểu rõ bọn họ nữa.

Bọn họ là sợ mất đi nên điên cuồng giữ lấy, bọn họ sợ một khi buông tay ra tất cả mọi thứ sẽ biến mất. Thật sự, rất sợ hãi...

Vậy nên trở về đi, không được sao?

Cô gái dưới ánh chiều tà khẽ nhắm mắt, mặc kệ từng đợt gió mạnh ồ ạt tạt vào. Khoảng cách giữa bọn họ là không quá 10m, một trên một dưới nhưng lại giống như cách xa nhau nửa vòng trái đất.

"Thả Tai-chan ra, tôi trở về."

Buông tha đi, sau đó kết thúc tất cả đi...

Nếu tôi là nguyên nhân dẫn đến chuyện này, vậy chính tôi sẽ chấm dứt nó.

Akashi giật mình, lập tức nở nụ cười. Hắn ra lệnh cho đám vệ sĩ kia thả Kagami ra, sau đó hướng về phía cô, vươn tay ra.

Tầm mắt của Kazuha mơ hồ đi, cô nhìn xuống bàn tay của mình, đầy bạc kiển và những vết xước nhỏ. Tiêu cự trong mắt hẹp dần, giống như lạc mất phương hướng, trong phút chốc mọi thứ đều  trở nên không rõ ràng.

"Rầm!" một tiếng, bỗng nhiên trực thăng phát ra một tiếng nổ mạnh. Kazuha khẽ run, lập tức định thần lại quay đầu.

"Tiểu thư..." Hiển nhiên Richard cũng không hiểu tình hình hiện tại là thế nào, khẩn trương kiểm tra lại toàn bộ hệ thống. Rồi không đợi cho ông làm ra bất kì phản ứng nào, bộ phận quay của phi cơ tiếp tục nổ rồi bốc cháy.

"Tiểu, tiểu—"

Sắc mặt của cô trầm xuống, đưa dù cho ông: "Mặc vào, hiện tại."

"Nhưng còn ngài..."

"Tôi có, yên tâm."

Kazuha quay đầu rét lạnh trừng ông một cái, khuôn mặt lạnh lẽo thấu xương. Đám người kia cũng nhận ra không ổn, nói:

"Kazuha, sao vậy!"

"...Ha." Bỗng chốc, cô quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, nở nụ cười.

Chiếc trực thăng chao đảo vài cái rồi lập tức rơi xuống, Richard nhảy dù, duy độc Kazuha vẫn chưa nhảy, điều này khiến ông có cảm giác bất an.

"Nếu như mọi chuyện chấm dứt ở đây, có lẽ sẽ chẳng ai phải bị tôi liên luỵ nữa đúng không?" Cô không chút hoảng loạn cầm bộ đàm nói, rồi lại cười: "Như vậy—Tạm biệt."

Không đợi bọn họ có phản ứng gì, cô cũng đã lấy đà rồi nhảy về phía trước.

Trực thăng rơi xuống mỏm đá phát ra tiếng nổ inh tai. Trước biển lửa đỏ rực, thân ảnh mảnh mai của cô gái cũng từ từ rơi xuống, nhỏ bé không đáng kể.

Kazuha cảm nhận áp lực của gió, nhưng vẫn mở to mắt cười. Cô vươn tay ra, bắt lấy một thứ gì đó...

Đó là, tự do.

"Thà rằng chính tay tôi kết thúc tất cả còn hơn là để cho mọi chuyện tiếp tục. Quay đầu lại đi. Các người còn cơ hội."

"Không—-!"