*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến lúc cô tỉnh lại thì đã là buổi tối. Đối với việc này cô rất ngượng ngùng. Dù sao cô là đi hợp túc chứ không phải đi du lịch...ha hả.

"Matabe? Em đã ổn chưa?"

"Matabe, em không sao chứ?"

"Matabe, em bị say xe hả? Kuroko nói em đau đầu lắm, cần uống thuốc không?..."

"?" Đầu đầy chấm hỏi, cô vừa định lên tiếng đã thấy Kuroko lắc đầu nhìn mình. Thậm chí trên khuôn mặt poker face kia còn xuất hiện một cái nháy mắt.

.....Tetsu-chan nháy mắt?

------Rất đáng yêu!

Kiềm nén dục vọng muốn lao lên ôm lấy Kuroko, cô ho nhẹ một tiếng:

"Em không sao. Bây giờ mọi người định làm gì ạ?"

"Chúng ta đi tắm nhé? Hôm nay tập luyện mọi người mệt rồi. Em cũng đi tắm đi, biết đâu sẽ thoải mái hơn."

"À...vâng."

Cả lũ xách đít đi tắm suối, trong căn phòng lớn chỉ có mỗi Kazuha và Riko tắm ở đây. Người ta thường nói hai đứa con gái thường có rất nhiều đề tài ái muội nói chuyện, đặc biệt là trường hợp bên dưới:

"Matabe, như em nói em và thành viên của Thế Hệ Kì Tích không phải người yêu..." Cô nàng cười ranh mãnh: "Vậy em thân với ai nhất?"

"Tất nhiên là Tetsu-chan rồi." Kazuha ôm mặt: "Tetsu-chan thật sự rất đáng yêu!"

"Đáng yêu như thế nào?"

"Hư hư.." Kazuha cười đến biến thái: "Em có ảnh hồi nhỏ của Tetsu-chan nha. Cho chị xem."

Nói xong liền đi lên bờ lục lọi túi xách rồi lấy ra một chiếc điện thoại.

"Em có ghép khung đây...Đáng yêu phải không? Ha hả?"

"Đáng...đáng yêu...""

Tầm mắt của Aida Riko dừng lại ở bức Kuroko mỉm cười, thật lâu không dứt ra được.

Cảm thấy mũi một trận nóng bỏng, Aida không phụ lòng mong mỏi của cô, chảy máu mũi.

"Tiểu...tiểu thiên sứ..."

"Chị không biết đâu, lúc trước Tetsu-chan vô cùng đáng yêu chứ không phải mặt than! Cậu ấy..."

Ở phòng bên cạnh, Seirin dán tai vào tường nghe, bộ dạng rất kì dị. Sau khi nghe Kazuha nói bọn họ kì quái nhìn Kuroko khiến cậu không hiểu ra sao.

"Kuroko...Matabe nói em hồi bé rất đáng yêu..."

Kuroko sửng sốt, không biết nghĩ đến cái gì khuôn mặt đỏ hết cả lên.

"Này! Ở đây có một cái lỗ..." Izuki mắt sắc nhìn thấy một cái lỗ nhỏ trên tường.

"Izuki! Mắt chim ưng không phải dùng như thế..."

Kiyoshi vỗ trán.

Hyuga nâng kính, một bộ chẳng thèm để ý đẩy Izuki ra:

"Để tôi."

"Hyuga!!!"

"Ặc.." Kagami cứng họng: "Này này, các anh định xem trộm Alice hả..."

"Xin hãy dừng lại. Các anh làm thế em sẽ rất phức tạp."

Seirin nếu là bình thường sẽ phun tào: Bọn anh nhìn trộm Matabe em phức tạp cái gì. Thế nhưng hiện tại nhiệm vụ cao cả hơn là nhìn trộm Kazuha..

"Các cậu dường như rất thích cô ấy."

"Chậc. Kazuha là của lão tử, đừng ảo tưởng."

Seirin ngừng nhốn nháo lại, quay đầu nhìn về phía nói chuyện. Hơi nước dày đặc khiến họ không thấy gì cả. Đến khi chúng tản đi, một nhóm người mới dần xuất hiện.

"Shutoku và...Touou?!"

"Wtf! Lại gặp đám người này!"

Midorima và Aomine khó chịu liếc họ một cái, đồng loạt hừ một tiếng. Kuroko khá giật mình, nhưng cậu không biểu hiện gì trên khuôn mặt.

"Midorima-kun, Aomine-kun, mọi người."

"Thiết~Tetsu. Cậu lại để bọn họ nhìn trộm Kazuha??"

"Tớ cũng rất phức tạp nhưng ngăn không được."

Nghe lời này, Midorima đẩy kính lên, mặc dù cái kính kia đã phủ đầy hơi nước:

"Vậy Kagami, cậu không thể làm gì sao?"

Kagami bị điểm danh khó chịu liếc Midorima một cái. Cậu ta muốn lắm chắc? Alice là của cậu ta. Cậu ta tất nhiên không muốn Alice bị ai nhìn thấy. Thế nhưng cậu ta cũng ngăn cản sao được?

"Ha. Tôi biết cậu nghĩ gì." Midorima hất tóc lên: "Cậu đang nghĩ là 'tôi không ngăn cản được' sao? Đừng chọc cười tôi, Kagami Taiga. Cậu quên ban sáng đã mạnh miệng như thế nào sao?"

Bị nhắc lại chuyện lúc sáng, khuôn mặt Kagami tối sầm lại.

"Seirin các người thật sự là... Chậc. Aomine nói lúc trước các người cũng nhìn trộm Momoi phải không?"

Bị nhắc lại hắc lịch sử Seirin cứng ngắc. Lúng ta lúng túng nhìn xung quanh.

"Hừ. Thật không thể chấp nhận được. Ít ra chúng tôi cũng không đến mức đi nhìn trộ--"

"Shin-chan! Matabe chan biến mất rồi!"

Takao dán mắt vào cái lỗ nhỏ, hét to một tiếng.

Midorima:...

Seirin:...

Touou:...

Sakurai Ryo hoảng hốt nhìn mọi người, liên mồm nói: "Thực xin lỗi mọi người. Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi---"

"Câm miệng!"

Aomine đen mặt quát lên.

"Thực xin lỗi Aomine-kun, tôi không nên nói chuyện. Thực xin lỗi tôi còn sống, thực xin lỗi tôi..."

"..."

Kì ba. Shutoku và Touou thực cmn kì ba!

Bên ngoài, Kazuha ngáp ngáp một cái. Trời đất, bản thân ngủ cả ngày rồi nhưng vẫn buồn ngủ sao?

Cô ngồi xuống băng ghế tựa đầu vào tường nghỉ ngơi một chút. Cảm giác choáng váng truyền đến khiến cô khó chịu nhăn mày.

Là ngâm nước lâu quá sao?

Hành lang truyền đến tiếng bước chân đều đều, cô mệt mỏi nâng mắt lên. Người tới thấy dáng vẻ này của cô thở dài một hơi, lẩm bẩm:

"Từ bé đến giờ không ngâm nước lâu được mà vẫn không chừa.."

"Hừ.." Cô khó chịu hừ một tiếng, "Anh cũng tới thư giãn sao?"

"Ừ." Michimaru gãi đầu: "Dạo này áp lực quá. Lão mẹ cứ bắt anh phải đem một cô gái về nhà..."

"Thì anh cứ rước đại một cô về." Kazuha trợn trắng mắt.

"Thiết~ nói dễ lắm." Michimaru ngồi xuống, đưa cho cô một li nước chanh: "Anh vẫn chưa thấy ai phù hợp yêu cầu cả."

"Ồ."

"Sao em có thể lạnh nhạt như thế!" Hắn nhảy cẫng lên: "Mặc kệ! Em phải về nhà cùng anh."

"Anh cmn điên à."

"Thục nữ, thục nữ a!"

"Xuỳ.." cô uống nước chanh, thoả mãn híp mắt: "Anh 27 tuổi rồi, không nhanh chân nhanh tay là ế."

"Kì thực anh.."'Michimaru thật sâu nhìn cô, nói: "Thích.."

"Con trai?"

"Alice!!!"

Chỉ là không nghĩ đến, cô thật sự đoán trúng.