Đêm nay, Thời Lục ngủ ở bệnh viện.
Hai mươi tệ một đêm ngủ giường gấp cạnh giường bệnh, chân dài tay dài như cậu phải nằm hơi co quắp.
Hai người vẫn giống như trước, tay nắm tay, nhỏ giọng nói chuyện.
Ánh trăng rất sáng từ cửa sổ chiếu vào.

Phòng bệnh ở lầu 5, bên ngoài có bóng cây long não lớn, thỉnh thoảng lại đong đưa.
Khuôn mặt Thời Lục chỉ có thể nhìn thấy đường nét nhấp nhô.
Thiên Huỳnh không biết mình ngủ từ bao giờ.
Buổi sáng tỉnh dậy thì phòng bệnh đã náo nhiệt lên.

Thời Lục đỡ cô đi toilet rửa mặt.

Hai người vệ sinh xong, mấy người Điền Nhuế cũng vừa lúc mang bữa sáng đến.
Trải qua chuyện tối hôm qua, ấn tượng của mấy cô với Thời Lục tốt hơn nhiều.

Hôm nay vừa vào cửa đã thấy nam sinh ngồi chỉnh tề ở kia, vì gương mặt đó mà một chút bất mãn sớm đã tan thành mây khói.
“Khá hơn chưa? Đưa cho hai cậu sủi cảo và bánh bao hấp ở trường nè.” Điền Nhuế đặt túi đựng lên tủ đầu giường.

Cách một tấm nilon, bên trong vẫn còn rất nóng.
“Tốt hơn rồi.” Thiên Huỳnh vẫn còn chút suy yếu sau cơn sốt cao, nhưng cả người đã nhẹ nhàng hơn.
“Tối hôm qua đã hạ nhiệt rồi.” Cô thở dài, oán giận: “Đã nói hôm qua không cần đưa tớ đến bệnh viện, chẳng có chuyện gì cả.”
“Tối hôm qua cậu nóng như vậy, ai dám động chứ.

Cậu còn không biết mình dọa người như thế nào.”
Điền Nhuế vừa dứt lời, sắc mặt Thời Lục trầm xuống.

Thiên Huỳnh cũng im lặng, duỗi tay lấy bữa sáng.
“Để anh.” Thời Lục nhận lấy đồ trong tay cô, mở túi ra, lấy một ly sữa đậu nành rồi cắm ống hút vào, đưa đến bên môi cô.
“Cẩn thận nóng.”
“Các cậu ăn cả rồi sao?” Thời Lục quay đầu hỏi mấy người trong ký túc xá.

Đoạn Thiên vội gật đầu.
“Ăn rồi, trước khi đến bọn tớ đã ăn xong.”
“Tối qua cảm ơn các cậu.” Thời Lục gật đầu, điềm đạm nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn các cậu đã chăm sóc A Thiên.”
Mấy khuôn mặt đều tỏ vẻ được sủng mà kinh hãi.
“Không sao, Tiểu Huỳnh cũng như em gái của chúng tôi.”
Bọn Điền Nhuế đến không lâu thì trở về.

Trường học vẫn còn có tiết, huống hồ bên này vẫn còn Thời Lục chăm sóc.
Thiên Huỳnh cảm thấy thân thể mình đã sớm hồi phục, cô muốn làm thủ tục xuất viện nhưng Thời Lục không cho.
Bác sĩ đề nghị quan sát thêm hai ngày.

Buổi sáng đi xét nghiệm máu, kết quả là bạch cầu hơi cao, hơn nữa cô vẫn còn ho khan.

Buổi sáng Thời Lục đưa cô đi kiểm tra các loại một lần nữa.
“Anh xin nghỉ đến đây sao?”
Lúc chạng vạng ăn cơm xong, nhiệt độ ấm áp, Thời Lục đưa cô đi tản bộ trên bãi cỏ dưới bệnh viện.


Hôm nay là thứ 3, xung quanh dường như chỉ có hai người bọn họ là trẻ tuổi.
“Xin nghỉ.” Thời Lục trả lời, nắm đôi tay lạnh của cô bỏ vào túi áo.
“Có ảnh hưởng đến việc học của anh không?” Thiên Huỳnh lo lắng hỏi.

Thời Lục mặt không đổi sắc lắc đầu: “Không đâu.”
Cậu hoàn toàn không để ý đến chiếc điện thoại đang reo ầm ĩ trong túi áo kia.
Thời Lục trượt hai bài thi của lớp chuyên ngành.

Bọn Lâm Sở vừa nghe đến kiểm tra là đều trông cậy vào điểm của cậu.

Vậy mà trước khi thi cậu nói đi là đi, không hề để ý đến điểm số hằng ngày của mình.
Tuy rằng lấy năng lực của cậu, muốn kéo điểm lên nhờ điểm cuối kỳ lên cũng không khó, nhưng tóm lại vẫn không tốt.

Giáo viên chuyên ngành hôm nay điểm danh phê bình cậu, thậm chí còn làm trò trước mặt cả lớp.
Cách đó không xa, Thiên Huỳnh và mấy bạn nhỏ chơi thổi bong bóng.

Ánh hoàng hôn lúc chiều tà chiếu lên những cái bong bóng trên không trung một sắc sặc sỡ.

Đám trẻ em hưng phấn nhảy nhót bắt lấy tay áo cô, nhảy lên nhảy xuống.
Thời Lục rốt cuộc miễn cưỡng lấy điện thoại ra ấn nghe.

Sau khi kết nối xong, bên kia liền truyền đến tiếng hét của Lâm Sở.
“Cậu chủ của tôi ơi, rốt cuộc cậu cũng nghe điện thoại.”
“Cậu đi đâu thế, đột nhiên biến mất còn nhờ tôi xin nghỉ hai ngày, ngay cả lý do chính đáng cũng không có.

Cậu có biết hôm nay trên lớp thầy Lưu gộp cả tôi và cậu mắng đến máu chó ngập đầu không! Anh đây đúng là hy sinh mà.”
“Chủ yếu bị mắng cũng không sao.

Cậu còn trượt bài kiểm tra, dù biết thành tích cậu tốt cũng không cần đạp hư danh tiếng bản thân là hạng nhất khoa còn có cả học bổng…”
“Lúc nào về mời cậu ăn cơm.” Thời Lục bị đề-xi-ben của hắn làm phiền, tay xoa xoa giữa trán.
“Tuy rằng cậu không thiếu tiền… Hả? Ăn cơm?” Lâm Sở nghe hai chữ này, lập tốc sửa lời: “Học bổng thì tính là gì, vui vẻ là quan trọng nhất! Cậu khi nào trở về, có muốn tôi xin nghỉ giúp hai ngày nữa không?”
“Không cần.” Ánh mắt Thời Lục dừng trên người Thiên Huỳnh cách đó không xa.

Cô đã bỏ que thổi bong bóng xuống, nhìn về phía cậu tươi cười.
“Cúp đây.”
“A a chờ chút! Câu hỏi cuối cùng.” Lâm Sở nhanh chóng hỏi: “Vậy nên rốt cuộc cậu đi đâu? Có chuyện gì quan trọng hơn mấy bài thi chuyên ngành của cậu chứ?!”
“Chăm sóc bạn gái.” Thời Lục lời ít ý nhiều một câu cắt đứt cuộc trò chuyện, không để ý tới Lâm Sở trước khi kết thúc còn phấn khởi thét chói tai.

Cậu cất điện thoại, mỉm cười nhìn Thiên Huỳnh chăm chú.
“Lộc Lộc…” Cô chạy về phía cậu, khuôn mặt đỏ bừng.

Thời Lục giang hai tay ra, cô trực tiếp nhào vào lồng ngực cậu.
“Que thổi bong bóng chơi vui quá.” Thiên Huỳnh ngẩng đầu thở dốc, cười rất vui vẻ.
“A Thiên.” Thời Lục nhắm mắt, đầu chạm vào trán cô.
“Sao thế?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Khóe miệng Thời Lục hơi nhếch lên, giọng nói mềm đi.
“Hôn đi.”
Cậu đột nhiên mở miệng, còn có chút làm nũng, ý vị thân mật đến mười phần.
“Ở đây sao?” Thiên Huỳnh đánh giá bống phía, rõ ràng hơi hoảng hốt.


Thời Lục mở to mắt, không nhúc nhích chăm chú nhìn cô.
Thiên Huỳnh hơi nín thở, do dự vài giây rồi nhón chân, chạm nhẹ vào môi cậu.
“Được rồi.” Cô hoảng hốt nói.
Thời Lục cười nhẹ ra tiếng.
Cậu vòng tay qua eo cô rồi nâng lên, cúi người xuống, tiến lại gần môi cô rồi thấp giọng dỗ dành: “Một lần nữa.”
“Hôn lâu một chút.”
Đây chắc là chuyện to gan nhất trong gần hai mươi năm qua mà Thiên Huỳnh đã làm.
Ở sân cỏ bệnh viện, trước mặt động người hôn môi Thời Lục.
Trái tim cô đập thình thịch, suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Cậu lại không kiêng nể gì, công kích khiến người ta khó chống đỡ.
Cuối cùng, chân cô mềm nhũn được Thời Lục ôm về, cả khuôn mặt đỏ bừng chôn trong lồng ngực cậu.

Trên đường gặp mấy y tá đêm qua đến kiểm tra phòng, cô càng sợ tới mức không dám ngẩng đầu.
“Lộc Lộc, lần sau anh kiềm chế một chút,”
“Được.” Thời Lục dứt khoát đồng ý.
Ban đêm, kiểm tra phòng xong, toàn bộ phòng bệnh đã đi vào giấc ngủ yên ắng.
Ánh trăng cũng yên lặng, bệnh viện tắt đèn, chỉ có ánh sáng mơ hồ từ hành lang truyền tới.
Thiên Huỳnh vừa chuẩn bị đi ngủ, Thời Lục kéo chăn của cô.
“A Thiên, anh muốn ngủ với em.”
Thiên Huỳnh: “?”
“…”
Ban ngày đã đồng ý với cô sẽ kiềm chế bản thân, ban đêm lại bò lên giường cô ngủ.
Càng không xong chính là, Thiên Huỳnh không cách nào tàn nhẫn từ chối cậu.
Trên chiếc giường đơn chật hẹp trong phòng bệnh, thân thể hai người sát lại với nhau, trùm chăn phủ qua đỉnh đầu.

Thiên Huỳnh được che ở bên trong, trộm hôn môi với Thời Lục.
Không gian trong chăn bông kín kẽ ngăn cách sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, cũng che giấu đi động tĩnh nhỏ của bọn họ.
Thiên Huỳnh cảm thấy cả người mình đều nóng lên, nóng đến mức đại não thiếu oxy, nghiêm trọng hơn cả đợt cô sốt cao lần trước.
Không khí từng chút từng chút bị người trước mặt nuốt hết, hơi nóng ập đến.

Cuối cùng, khi Thời Lục xốc chăn lên, cô đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

Cô rúc vào trên vai cậu, mặt nóng lên.
“A Thiên…” Đêm khuya yên tĩnh, cậu lẩm bẩm tên cô, tựa như muốn khảm cô vào trong lồng ngực.
Sáng sớm, Thời Lục đã rời giường rửa mặt xong trước khi y tá đến kiểm tra phòng.
Buổi sáng làm thủ tục xuất viện xong, cậu đưa cô đến thẳng dưới ký túc xá.
“Muốn lên xem không?” Thiên Huỳnh cầm trong tay những thứ cần thiết mang từ bệnh viện về, cười một cái rồi mời cậu lên.
Thời Lục lắc đầu không nói chuyện, tay vẫn kéo cô không bỏ.
Cậu lui ra sau mấy bước, kéo cô đến bên cạnh gốc cây đa lớn dưới ký túc xá.

Tán cây tươi tốt ngăn cản tầm mắt mọi người xung quanh.

Thời Lục đứng dựa vào thân cây lớn, lẳng lặng ôm cô.
“Đợi chút rồi lên.”
“Sao vậy?” Thiên Huỳnh không rõ lý do, tùy ý để cậu ôm rồi vô thức nắm lấy vạt áo cậu hỏi.

Mặt Thời Lục cọ nhẹ trên cần cổ cô, quyến luyến ỷ lại.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tựa như mới vài phút, lại tựa như đã nửa tiếng.

Thiên Huỳnh cảm thấy chân mình hơi cứng đờ, cô khẽ đẩy cậu.
“Lộc Lộc?”
Thời Lục buông tay, cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Em đi lên đi.” Cậu dịu dàng nói với Thiên Huỳnh, bản thân lại bất động tại chỗ.
“Anh nhìn em.”
Thiên Huỳnh nhận ra thứ gì đó, trong nháy mắt cô chần chờ, thấp giọng hỏi: “Có phải hôm nay anh sẽ trở về không?”
“Ừ.” Cậu gật đầu, rõ ràng là đang cười nhưng lại có chút nặng nề.
“Không thể xin nghỉ nữa.”
“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh trong khoảnh khắc không khép miệng lại được, nắm tay cậu không chịu buông.
“Em tiễn anh.”
“Đợi lát nữa 12 giờ bay, anh sẽ đi xe qua đó trực tiếp.

Em về một mình anh không yên tâm, mau đi đi.” Thời Lục đẩy bả vai cô về phía trước.

Thiên Huỳnh bị cậu đẩy đến cầu thang ký túc xá, cô dừng bước xoay người lại.
“Anh thấp đầu một chút.”
Thời Lục nghe lời cúi đầu xuống.
Thiên Huỳnh nhón chân nhẹ hôn lên môi cậu, dừng lại đó hồi lâu.
“Lộc Lộc, lên đường bình an.”
Trên đường đến sân bay, Thời Lục nhận được tin nhắn này, hình ảnh cô gái với vành mắt đỏ ửng lúc nãy lại hiện lên.
Cậu rũ mắt nhắn tin trả lời cô rồi ngẩng đầu, gương chiếu hậu trên xe phản chiếu khóe mắt đỏ hoe của chàng trai.

Thời Lục trở về chưa đến hai ngày đã bị cảm.
Không rõ là do sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai nơi quá lớn hay là do bị Thiên Huỳnh lây bệnh.
Dù sao cũng bị cảm mạo đến phát sốt ho khan, đau đầu cũng phát tác.
Cậu nằm trên giường muốn chết, lại không dám nói làm Thiên Huỳnh lo lắng.

Vì thế cậu chỉ có thể tra tấn Lâm Sở, bảo hắn làm chân chạy vặt đi mua thuốc mua cơm với mấy loại đồ cần thiết.
Vừa lúc cầu thang máy ký túc xá bị hỏng đang tu sửa, nam sinh một hơi leo sáu tầng, trong ngực còn ôm bánh bao nóng mới mua cho cậu, thở hồng hộc rồi ném cho cậu.
“Không phải cậu có bạn gái sao? Người đâu hả! Chỉ biết ở đây sai vặt tôi thôi.”
Thời Lục cúi đầu mở túi, không để ý đến hắn.
“Không thể nào không thể nào, không phải là một người bạn gái hư cấu đấy chứ?” Lâm Sở khoa trương kêu lên.

Vừa lúc tan học, hai người khác trong lý túc xá cũng ở đó, nghe vậy thì tò mò.
“Thật hay giả vậy, Thời Lục của chúng ta thực sự có bạn gái sao?”
“Cũng chưa biết được, lần này cố ý đi chăm người ta, lúc quay về thì sống dở chết dở thế này.” Lâm Sở không lưu tình làm tổn thương cậu, sự ồn ào càng khiến Thời Lục đau đầu.

Cậu vô cảm nhìn sang, trong mắt đã không còn kiên nhẫn.

Sau lưng Lâm Sở đột nhiên lạnh toát, làm động tác kéo khóa trên môi rồi im lặng.
Tháng mười đến, Thiên Huỳnh đã chuẩn bị một sự kinh ngạc cho Thời Lục từ lâu.
Lúc cô gọi điện thoại cho cậu dưới trường học, nam sinh tựa như đã chờ rất lâu, lập tức đi xuống kí túc xá, vẻ mặt chỉ có vui vẻ chứ không hề kinh ngạc.
Thiên Huỳnh mặc một cái áo len hở cổ kéo valu đứng trong khuôn viên đại học Bắc Kinh, cảm thấy thất vọng.
“Vì sao anh chẳng kinh ngạc tí nào thế!” Cô nhào qua bị Thời Lục thuận tay bế lên, hung hăng ôm cổ cậu chất vấn.
“A Thiên, em biểu hiện quá rõ ràng..” Thời Lục buồn cười chôn mặt trước ngực cô.
Nam sinh cong mắt cười, ngẩng đầu, “Anh tính mua vé máy bay ngày Quốc Khánh qua đó, em liền ngắn cản anh, còn nói mình đã sắp xếp, hoảng hốt viện ra một đống lý dó.
“Anh tùy tiện gọi điện cho bạn cùng phòng của em, bọn họ liền nói cho anh biết.”
“Mà chúng ta còn có hai điện thoại dùng chung định vị, em từ trên máy bay bước xuống đều hiển thị hết.”
“…”
Quên mất chuyện này rồi.
Lần trước Thời Lục đến đây cài một cái app vào điện thoại cô, nghe nói là cho anh trai khóa trên hệ máy tính trường họ nghiên cứu phát minh ra, có thể nhìn thấy định vị của đối phương mọi nơi mọi lúc.

Nhưng Thiên Huỳnh đã quên ngay sau khi cài đặt, căn bản chưa từng dùng qua.
Cô ảo não cúi đầu, đánh mạnh lên vai cậu.
“Tính sai mất rồi.”

So với Thời Lục, người kinh ngạc nhất với việc Thiên Huỳnh đến đây hẳn là bạn cùng phòng của cậu, đặc biệt là người con trai nên Lâm Sở kia.

Vừa thấy cô, cằm hắn như muốn rớt xuống đất.
“Thời, Thời Lục.” Hắn bắt đầu nói lắp: “Thì, thì ra là cậu thực sự có bạn gái à!…”
Không phải ảo tưởng, không phải người trong sách, thực sự là một cô gái nhỏ linh động xinh đẹp tươi mát sống sờ sờ ra đấy.
Đêm đó, Thiên Huỳnh ăn cơm với bọn họ.

Thừa dịp cô đi toilet, Lâm Sở lén lút kéo Thời Lục, khó tin hỏi: “Thời Lục, cậu tìm đâu ra được tiểu tiên nữ ngoan ngoãn như thế.

Cô ấy có thể chịu được tính tình quái đản của cậu sao?!”
“Ngại quá.” Thời Lục nhìn hắn chằm chằm, cười lạnh một tiếng.
“Tôi ở trước mặt cô ấy không hề xấu tính.”
“…”
Lúc sau, Lâm Sở lập tức lĩnh hội sâu sắc được một Thời Lục hoàn toàn khác.
Sẽ gắp đồ ăn rót nước cho con gái, cẩn thận chăm sóc, toàn bộ quá trình đều dán mắt trên người cô ấy chưa từng rời đi, chỉ tồn tại “Lộc Lộc” trong miệng cô ấy.
Thời Lục trước mặt bạn gái mà bọn họ nhìn thấy, Lâm Sở nghĩ thầm, không tới ba ngày, bọn họ sẽ ghi bàn thôi.
Sau khi gặp Thiên Huỳnh, cậu nghĩ rằng họ sẽ kết hôn.
Tết Âm Lịch, cả hai đều về trấn Vân.
Tuy rằng cùng về một ngày nhưng Thiên Huỳnh và Thời Lục lại đi riêng.

Một người đến thành phố Đài, một người về thẳng trấn Vân, chỉ đụng mặt ở sân bay rồi sẽ rời đi.
Thời Lục đưa cô đến trước sân ga.

Trước khi đi vẫn lưu luyến hồi lâu, mãi khi tài xế xe buýt thúc dục thì mới thôi.
Không biết năm nay đã trải qua bao nhiêu khoảnh khắc như vậy.

Mỗi lần ly biệt đều như một vết đao không thương tiếc chém lên ngực như có thứ gì trong thân thể đã rời đi cùng người kia, để lại sự trống vắng.
Mùng 2 Tết là ngày Thời Lục chính thức đến cửa bái phỏng.
Lúc nghỉ hè, hai người đều không về nhà, người lớn hai bên cũng đã biết chuyện rồi.
Chỉ là Thiên Huỳnh vẫn che giấu việc bọn đã ở chung.
Bản năng nói cho cô biết như thế không tốt lắm.
Trước đó một đêm, Thời Lục gọi điện thoại cho cô.
Ban ngày còn rất bình thường, đầu tiên hỏi qua sở thích của Thiên Chính Dân rồi chuẩn bị xong lễ vật đến bái phỏng, tất cả đều ổn thỏa.
Vài tiếng trước khi khởi hành, cậu đột nhiên bắt đầu lo lắng không ngủ được.

Lúc thì lo Thiên Chính Dân sẽ không thích quà tặng, lúc lại cảm thấy mình không tốt, không thích hợp làm một người bạn trai trong mắt phụ huynh.
“Anh luôn mắc bệnh, tính tình còn kém, lại có tính chiếm hữu cao.

Chẳng có người bố nào muốn cho con gái mình ở bên một người như vậy đâu.”
Chàng trai buồn bã gục đầu trong điện thoại.
Ngay từ đầu Thiên Huỳnh còn cảm thấy sự nhận biết của cậu về bản thân là chính xác.

Sau khi nghe được ngữ khí uể oải của Thời Lục bên tai, mũi cô trở nên ê ẩm.
“Lộc Lộc, em cấm anh tự nói bản thân như thế.”
“Trong lòng em, trên thế giới này không có ai lóa mắt hơn anh.”
Thực tế chứng minh, Thời Lục chỉ đang tự dọa mình.
Ngày đó gặp mặt, thái độ của Thiên Chính Dân với cậu vẫn tốt như cũ, hệt như mùa hè mà cậu đến trấn Vân, chưa bao giờ vì thân phận của cậu mà thay đổi điều gì.
Trên bàn cơm, Thiên Chính Dân gắp đồ ăn cho cậu, Thời Lục vội bưng bát cơm lên nói: “Cảm ơn bác Thiên.”
“Tiểu Lục, so với trước kia cháu vui vẻ hơn nhiều.” Trên mặt ông lộ vẻ mừng, lên tiếng cảm thán.

Trong lòng Thời Lục ấm áp.
“Tất cả là vì… Có A Thiên ở đây.” Câu cuối cậu nói rất nhỏ, tựa như không dám biểu hiện quá phận trước mặt phụ huynh, còn ở dưới bàn lại trộm nắm tay Thiên Huỳnh.
Thiên Chính Dân ngẩn người, sau đó ánh mắt hiện lên ý cười.
Ông không nói chuyện, chỉ gắp cho Thời Lục một đũa bánh nhân cậu thích nhất.

Nhiều năm như thế, ông vẫn còn nhớ rõ.