“Tại sao đom đóm lại phát sáng vào ban ngày?”
Tài khoản của Thời Lục phủi bụi mấy năm trời và sau nhiều năm trôi qua, cậu lại cập nhật một động thái mới.

Là một bức tranh.
Lúc trước tài khoản của cậu có tận mười mấy vạn fans, đây là tài khoản mà cậu sử dụng từ lúc mới học vẽ.

Về sau, cậu liên tục được mọi người biết đến, cũng có không ít người yêu thích hội họa theo dõi cậu.
“Bức tranh này đẹp quá á hu hu hu, đẹp muốn khóc luôn rồi.”
“Cuối cùng đại thần cũng trở lại lần nữa!!! Mùa hè này trọn vẹn quá!”
“Phong cách vẽ tranh có hơi khác trước một chút, nói thế nào nhỉ… Kiểu như dịu dàng lãng mạn hơn rất nhiều ha ha ha, nhưng mà vẫn xuất sắc như vậy, sl vĩnh viễn là thần!”
……
Tên tài khoản của Thời Lục chỉ có hai chữ sl.

Mỗi lần cập nhật cũng rất ngắn gọn, chỉ có một bức ảnh, thỉnh thoảng kèm theo tên tác phẩm.
sl: “Huỳnh”
Phía dưới là một bức họa được chụp ngẫu hứng.

Dưới ánh ban mai, trông nó mộng ảo đến mức không giống với phong cách trước đây của cậu.
Vô số bình luận đã ngay lập tức xuất hiện dưới dòng trạng thái này.

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng giải đáp kỹ thuật thì Thời Lục không mấy khi trả lời nhưng khi ánh mắt xẹt qua một bình luận trong số đó, ngón tay không thể không dừng lại.
Vài giây trôi qua.
“Tại sao đom đóm lại phát sáng vào ban ngày?”
––– “Bởi vì nó còn loá mắt hơn ánh nắng.”
Sau khi Thời Lục offline, đã có thêm phần lịch sử sửa chữa, từ không có gì đến mới nhất.
“Nhiệt ái là điều quý giá nhất.”
Không có gì quan trọng hơn nhiệt huyết cháy bỏng.
Giữa vạn vật thế gian, nhiệt ái là điều quý giá nhất.
Kỳ nghỉ hè năm nay, Thời Lục vẽ tranh lần nữa, thỉnh thoảng sẽ đến phòng tranh của sư phụ cậu, rõ ràng tâm trạng lúc trở về rất sung sướng.
Căn phòng trên tầng 3 đã được mở lại, được dọn dẹp sạch sẽ, trở thành nơi hoạt động dài nhất trong ngày của Thời Lục bây giờ.
Máy chơi game trong phòng khách đã bị lãng quên từ lâu, sắp thành đống tro tàn luôn rồi.
Khi Phó Kiều Kiều trò chuyện với Thiên Huỳnh, cô sẽ thuận miệng hỏi Thời Lục làm gì ở nhà.

Thiên Huỳnh chỉ đáp lại bằng hai chữ.
“Vẽ tranh.”

“???!!!” Đầu bên kia gõ hàng loạt dấu chấm hỏi lẫn chấm than, sự khiếp sợ sắp tràn khỏi màn hình.
“Vẽ tranh?!”
“Cậu ta vẽ cái gì?” Phó Kiều Kiều không thể tưởng tượng nổi, khó tin vô cùng.
Thiên Huỳnh trầm tư trước máy tính một hồi lâu rồi gõ bàn phím, “Tranh sơn dầu?”
“……”
Tất nhiên tớ biết là tranh sơn dầu nhưng câu hỏi này không phải được hỏi theo nghĩa đen đâu!
Phó Kiều Kiều kìm lại mười vạn lời cà khịa trong lòng, nghiêm túc gõ chữ, “Sao đột nhiên cậu ta lại cầm cọ vẽ? Chẳng phải cậu ta không vẽ tranh nhiều năm rồi sao?”
“Có lẽ… là đột nhiên thông suốt?” Sau đó Thiên Huỳnh kể rõ đầu đuôi cho cô.
“Lần trước bọn tớ đi xem triển lãm tranh của sư phụ cậu ấy.”
“Đúng rồi, Lộc Lộc tặng cho tớ một bức tranh.”
Phó Kiều Kiều choáng váng trước những tin tức dồn dập nhảy ra này nhưng cô ấy vẫn nắm bắt chuẩn xác thông tin quan trọng, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, hỏi.
“Vẽ cái gì vậy?”
“Trông thế nào?”
“Tớ có được xem không?”
Ba câu hỏi liên tiếp được đưa ra khiến Thiên Huỳnh sững sờ mất hai giây, “Tớ chụp cho cậu xem nhé?”
Chỉ trong chốc lát, một hình ảnh xuất hiện trong khung chat của hai người.
Phó Kiều Kiều click vào trong sự hoài nghi.

Sau khi phóng to thu nhỏ, xem xét kỹ lưỡng, cô ấy lại gửi một loạt dấu chấm than.
Cuối cùng cô chốt hạ cả ngàn lời muốn nói chỉ bằng một câu.
“Bàn về chuyện lãng mạn, tớ chỉ phục mỗi Thời Lục.”
Thiên Huỳnh: “?”
” [Đom Đóm] đấy, đây là bức tranh được đặt theo tên của cậu.”
“Cô bé trên đó là cậu, đom đóm trong tay cậu cũng là cậu.”
“Đom đóm tỏa sáng giữa ban ngày.

Ngay cả mặt trời, mặt trăng rồi ánh sao cũng chẳng bằng ánh sáng của cậu.”
Phó Kiều Kiều say mê mấy câu chuyện tình yêu cảm động và sâu sắc, có khả năng nhìn ảnh mà phân tích từ một suy ra ba.

Thiên Huỳnh nhìn mấy dòng chữ trên màn hình, nhịp tim như ngừng lại trong giây lát.

Cô lấy lại tinh thần, mạnh miệng khiển trách.
“Kiều Kiều! Cậu cường điệu hóa quá rồi!!”
“Không khoa trương chút nào.


Hơn nữa Tiểu Huỳnh à, cậu có biết trị giá của bức họa này bao nhiêu không?”
Phó Kiều Kiều gửi một con số cho cô, “Bác cả của tớ là một nhà sưu tầm nghệ thuật.

Ông ấy nói rằng nếu như năm đó cậu ta không bỏ nghệ mà tiếp tục vẽ tranh thì bây giờ còn gấp mấy lần lận.”
Thiên Huỳnh nuốt nước miếng trước những con số kia, thử hỏi: “Nếu bây giờ tớ cầm nó đi bán thì có kiếm được một khoản tiền lớn không?”
“Kiếm được hay không thì tớ không biết, tớ chỉ biết cậu sẽ bị Thời Lục đánh chết.”
“… Được rồi.” Thiên Huỳnh cúi gằm mặt.
“Tớ chỉ đùa chút thôi.”
Học kỳ mới bắt đầu, Thời Lục trở thành người nhàn nhã nhất trong số bọn họ.
Cậu quay lại lớp bình thường.

Thật ra Thời Lục vốn không phải đến trường nữa, dù sao cũng được tuyển thẳng rồi.

Nghe nói Trường Đại học Bắc Kinh đã gửi lời mời cho cậu, muốn cậu qua đó sớm để cảm nhận bầu không khí ở trường.
Nhưng bị Thời Lục từ chối.
Cậu cầm một cuốn phác họa, ngồi trong lớp, nói bằng giọng điệu thản nhiên khiến cả lớp phẫn nộ.
“Quãng thời gian cấp 3 đáng quý như vậy chỉ còn một năm cuối cùng, tất nhiên tớ muốn làm điều gì đó có ý nghĩa hơn.”
Vẻ nhàn nhã thoải mái của cậu hoàn toàn trái ngược với những gương mặt bị hành hạ bởi cuộc sống cuối cấp của họ.
Suýt chút nữa là Thịnh Dương đã phun ra một ngụm máu.
“Anh à, anh đừng kéo thêm thù nữa, nếu không thì có khi cậu em này không kiểm soát nổi hành vi bạo lực gia đình đâu.”
“Thịnh Dương, tặng cậu bức tranh này.” Thời Lục xé trang vở ra, dán một bức ký họa mà cậu tiện tay vẽ lên trán cậu ta.
Qua những đường vẽ đen trên nền trắng, một kẻ tiểu nhân giương nanh múa vuốt đang nhe răng rất dữ tợn hiện ra, cực kỳ giống dáng vẻ vừa rồi của Thịnh Dương.

Ý chế giễu ngập tràn.
Thịnh Dương che ngực, nhắm mắt lại rồi ngã vào lòng Ninh Trữ với vẻ mặt đau đớn.
“Cơ tim tắc nghẽn rồi.”

Người với người cũng có sự khác biệt.
Khi ai đó còn đang phải kiên trì đấu tranh cho tương lai thì có một số người đã được dẫn thẳng đến đại lộ tươi sáng rồi.
Mỗi lần Thiên Huỳnh bị dày vò đến chết đi sống lại trong biển đề, nhìn Thời Lục đang ung dung vẽ tranh ngay bên cạnh, câu nói này lại liên tục vang lên.
Cậu không thường xuyên ở trường mà sẽ thường ra ngoài ngắm phong cảnh rồi vẽ vật thực với thầy của mình hoặc ở lại studio cả buổi chiều.

Thời gian tự do của Thời Lục dài hơn bọn họ rất nhiều như thể cậu đã bắt đầu cuộc sống đại học từ sớm rồi.

Có một lần, Thiên Huỳnh vô tình thấy một cuốn sách giáo khoa đại học trên bàn cậu.
Thỉnh thoảng Thời Lục cũng sẽ đến trường nghiêm túc nghe giảng những môn văn hóa mà cậu không giỏi lắm.

Cậu tùy ý học những gì mà bản thân cảm thấy hứng thú, không giống với cô và đa số học sinh trong lớp đang nỗ lực vật lộn với đống bài kiểm tra và thành tích.
Áp lực của lớp 12 tăng cao chưa từng có, nhiệm vụ mà giáo viên giao về nhà cũng nhân đôi.

Còn Thiên Huỳnh thì gầy hẳn, bằng mắt thường cũng thấy được.
Đã lâu rồi cô không ngủ đủ tám tiếng, trên đường đi học ngày nào cũng có thể ngủ gật nhưng cô không dám ngủ, phải tranh thủ thời gian để ghi nhớ từ vựng dù ngồi trong xe.
Khả năng ngoại ngữ của cô rất kém cỏi, toàn học bằng cách ghi nhớ.

Mặc dù Tiếng Anh là một cô dành nhiều công sức nhất thành tích vẫn không như hy vọng.
Gia sư đã nghĩ đủ phương pháp để giải quyết vấn đề này của cô nhưng lần phát huy tốt nhất của Thiên Huỳnh cũng chỉ đạt 110 điểm.
Lần nào bị xếp vào hạng trung bình của lớp mỗi khi công bố điểm cũng đều do Tiếng Anh kéo chân sau.
Cô nhận thức được rằng bản thân không có năng khiếu học tập nên không dám ảo tưởng quá nhiều.

Nhưng hết lần này đến lần khác, cô vẫn lật xem đầu vào của mấy trường đại học y khoa đó.
Muốn đến Bắc Kinh thì vẫn cần một chút nữa.
Cô thất vọng nhìn sang chỗ khác nhưng ánh mắt vừa lúc dừng lại trước mấy trường phía nam, điểm trúng tuyển cũng không chênh lệch mấy so với thành tích mấy lần thi thử của cô.
Thiên Huỳnh vội vàng lắc đầu, vứt bỏ mấy suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu.
Đến mùa đông, Thời Lục tham gia một lớp học kín do Hiệp hội Mỹ thuật Quốc gia tổ chức.

Sẽ có rất nhiều bậc thầy hội học trong nước đến đây giao lưu học hỏi kinh nghiệm.

Vị trí tham gia cực kỳ quý giá và Thời Lục đã được góp mặt trong danh sách này.
Trong này cũng có một nguyên nhân nằm ở thầy của cậu – Trương Kỳ Sơn, ông là thành viên của Hiệp hội.

Làm học trò duy nhất của ông, kèm theo danh tiếng của chính mình nên Thời Lục thuộc lứa ứng viên đầu tiên.
Khóa đào tạo diễn ra ở thành phố kế bên, đi tàu cao tốc mất khoảng 2 tiếng đồng hồ và kéo dài trong 15 ngày.
Thời Lục vừa đi thì Thiên Huỳnh bỗng cảm thấy không quen cho lắm.
Ngay từ lúc vừa bước vào lớp 12, nhà trường đã bắt buộc học sinh phải tự học vào buổi sáng và buổi tối nên Thiên Huỳnh luôn giải quyết bữa trưa lẫn bữa tối ở nhà ăn của trường.
Bữa cơm ở trường cũng ngon nhưng mà vẫn kém khá xa so với đầu bếp trong nhà.

Thời Lục cũng phát hiện cô gầy hơn nên về sau dứt khoát đến trường đưa cơm cho cô mỗi ngày.
Ba món ăn một món canh, không trùng lặp ngày nào.
Mặc dù Thiên Huỳnh đã giải thích rằng việc mình giảm cân không phải do ăn uống nhưng Thời Lục vẫn nói rất hùng hồn.
“Kệ, ngày nào cậu cũng học hành vất vả như vậy thì phải ăn cái gì tốt tốt một chút.”
Lúc đó là trước giờ học buổi tối, hơn nửa lớp đã có mặt.

Thời Lục cầm hộp giữ nhiệt trong nhà đến, để ở trên bàn cô rồi mở từng cái nắp ra.
Sườn heo kho tàu thơm nức mũi, măng tây, tôm đã lột vỏ, bào ngư, bên cạnh còn có một chén canh gà hầm hải sâm.
Mùi thơm bốc hơi nghi ngút tràn ngập khắp căn phòng.

Nước mắt hâm mộ chảy ra từ khóe miệng của một số bạn học không có bữa tối ngon lành.
Lên lớp 12 thì phụ huynh nào cũng đặc biệt quan tâm đến sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của con em mình, có một số người cũng đến tận cổng trường đưa cơm nhưng chẳng ai vào lớp học để giao tận tay như Thời Lục.
Người thân của cô không ở bên thì Thời Lục sẽ đảm nhận vai trò đó.

Thứ người khác có, cô cũng có.

Thứ người khác không có, cậu cũng sẽ cố gắng hết sức để trao cho cô.
Về sau, khi Thiên Huỳnh hồi tưởng lại năm này, điều cô nhớ nhất không phải là vô số kỳ thi và ngày đêm học tập mà là cảnh mỗi lần Thời Lục mang theo cơm bước vào.
Trong giờ tự học, giáo viên đứng trước bảng đen giảng bài thi.
Cả phòng học im lặng, học sinh bên dưới đều chăm chú nghe giảng và ghi chép bài.
Phó Kiều Kiều ở bên cạnh ngồi xổm dưới bàn, lén ăn ổ bánh mì mà cô ấy mua từ siêu thị mini về.

Cả tuần nay hai người đều ăn ở căng tin, hôm nay Phó Kiều Kiều thực sự không có cảm giác thèm ăn nên chỉ ăn có vài miếng cơm tối, không bao lâu sau khi vào học thì lại đói meo đói mốc.
“Khi nào Thời Lục mới về, cậu ấy mà ở đây thì ít nhiều tớ còn có thể ăn ké hai con bào ngư…” Miệng cô còn đang nhồi bánh mì nên lời nói không rõ ràng lắm, “Không được, lần sau tớ cũng phải nhờ tài xế nhà tớ đến đưa cơm cho tớ, từ nghèo thành giàu thì dễ tiếp thu nhưng từ giàu thành nghèo thì khó…”
Lúc cô ấy đang bô bô mà phàn nàn thì điện thoại của Thiên Huỳnh ở trong hộc bàn rung lên, người nhắn tin đúng thực là Thời Lục mà Phó Kiều Kiều vừa nhắc mãi.
“A Thiên, cậu xuống dưới đi.”
Thiên Huỳnh nhìn chằm chằm mấy chữ này trong vài phút, không dám tin.

Ban chiều, lúc hai người nhắn tin thì cậu vẫn còn đi học ở căn cứ đào tạo, thành phố ấy cách cả mấy trăm km.
Khi cô đang sửng sốt thì điện thoại trong lòng bàn tay lại rung lên lần nữa.

Thời Lục gửi cho cô một tin nhắn khác.
“Tớ ở dưới khu dạy học.”
Tiếng chuông vừa vang lên thì Thiên Huỳnh liền chạy như bay xuống ngay lập tức.
Cô là người thứ nhất đi ra, bên dưới lúc này còn chẳng có mấy người.

Trên bãi đất trống dưới lầu, một bóng người đặc biệt hiện rõ.
Thời Lục đứng thẳng người trong chiếc áo khoác phi hành màu xanh lục của quân đội.

Giữa đêm đông giá lạnh, trông cậu vừa cao ráo vừa điển trai.
Thiên Huỳnh chạy về phía cậu, sung sướng kêu: “Lộc Lộc.”
Hơi thở còn chưa ổn định mà cô đã ngẩng mặt lên hỏi: “Cậu về sớm vậy sao?”
“Không đâu, đợi lát nữa tớ vẫn phải trở lại.”
Thời Lục lắc đầu, khoé miệng nhếch lên.

Từ trong lòng ngực, cậu lấy ra một gói khoai lang nướng được bọc chặt suốt cả dọc đường, cẩn thận đưa cho cô như hiến vật quý, ánh mắt sáng ngời.
“Gần căn cứ của bọn tớ có quán bán khoai lang nướng cực ngon, tớ không nhịn nổi mà muốn mang đến cho cậu nếm thử.

Nhân lúc nó còn nóng, cậu mau ăn đi.”