Editor: Giản Linh Kiwi

Bởi vì chuyện buổi sáng.

Lúc đi học, sắc mặt Thiên Huỳnh cứ uể oải, buồn bực ỉu xìu.

Thời Lục cũng bị cô và Phó Kiều Kiều chọc tức không nhẹ, suốt dọc đường đi cũng chẳng hề để ý đến cô.

Khi cô bước vào lớp, Phó Kiều Kiều đang cho người khác xem bộ móng tay mới của cô ấy. Vừa thấy Thiên Huỳnh đến, cô ấy đã nhìn sang đầy chờ mong.

“Tiểu Huỳnh, để tớ nhìn cái quần mới của cậu nào…” Lời nói chưa dứt, cô đã thấy chiếc quần đồng phục của Thiên Huỳnh, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

“Sao cậu vẫn còn mặc cái quần xấu xí này vậy hả?”

Thời Lục đang đứng bên cạnh, Thiên Huỳnh cũng không dám tiếp lời, chỉ nháy mắt với cô một cái. Hai người đi vào trong, bên tai nhẹ truyền đến một câu.

“Tan học nhớ tới phòng giáo vụ lấy quần đồng phục.”

“… Biết rồi.”

Thiên Huỳnh về đến chỗ ngồi, thả cặp xuống. Phó Kiều Kiều thấy bầu không khí giữa cô và Thời Lục có gì không đúng, ghé đầu qua hỏi nhỏ: “Sao thế? Quần đâu rồi?”

“Đừng nói nữa.” Thiên Huỳnh rầu rĩ nói: “Thời Lục không cho tớ mặc, còn bắt tớ chiều nay tới phòng giáo vụ lấy quần đồng phục mới.”

“…Bệnh tâm thần à?” Phó Kiều Kiều nhịn không được mắng.

“Cậu ấy nói sẽ bị đông lạnh.”

“Bây giờ có đứa con gái nào đẹp mà không khiến người ta cảm thấy lạnh không? So với xinh đẹp thì có cái gì quan trọng chứ, mùa đông tớ toàn mặc váy để chân trần đây này!” Phó Kiều Kiều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Thiên Huỳnh căn bản không dám nói lời nào. Khuôn mặt khổ sở của cô lộ hẳn ra bên ngoài, gục mặt trên sách, Phó Kiều Kiều thấy thế bèn an ủi.

“Không sao không sao, ai bảo cậu chủ nhà mấy cậu khó phục vụ như vậy chứ, có lẽ đợi ba năm sau tốt nghiệp là sẽ ổn thôi.”

… Đây là an ủi à?

Thiên Huỳnh cầm sách không nhúc nhích, nhìn mặt người kia đang nín cười, nghiến răng nghiến lợi, “Phó, Kiều, Kiều.”

Phó Kiều Kiều không nhịn nổi nữa, bả vai cô run rẩy, phát ra tiếng cười lớn.

Động tĩnh của hai người không lớn, người nghe có tâm lại thấy cực kỳ chói tai. Từ Uyển Du ngồi hàng phía sau nhìn khuôn mặt tươi cười của các cô cách đó không xa, bàn tay vô thức nắm chặt.

“Du Du…” Chu Hiểu Thành bên cạnh thấy vậy liền thì thầm bên tai cô ta nói điều gì đó.

Hôm nay tiết học sớm là tiết do chủ nhiệm lớp phụ trách, trong tay ông cầm một cuốn sổ điểm.

Khi Thiên Huỳnh chuyển trường, cô đã phải vượt qua kì thi khảo sát chất lượng, tuần trước là kì thi giữa kì, bây giờ đã có kết quả.

Sắc mặt Ngô Thuần hơi xấu, học sinh trong lớp lập tức im lặng, không có ai dám gây nên tiếng động nhỏ nào.

Lớp 1 là lớp trọng điểm của trường, lực lượng giáo viên cũng thuộc top đầu, trong lớp đều là những học sinh ngọa hổ tàng long. Ngoại trừ con nhà giàu cá biệt, thành tích cơ bản đều xếp thứ hạng cao.

Thiên Huỳnh đã vô cùng khẩn trương, lúc này nhìn sắc mặt thầy chủ nhiệm trên bục, cô lại càng đứng ngồi không yên.

Vô thức cầm bút trong tay móc lấy nắp bút.

Phó Kiều Kiều thấy vậy, hơi kinh ngạc: “Tiểu Huỳnh, cậu đừng lo lắng.”

Mỗi ngày Thiên Huỳnh đều chăm chỉ học tập, vậy mà lúc đợi kết quả vẫn khẩn trương như thế. Trái ngược hoàn toàn so với các cô, tâm trạng luôn nhẹ nhàng bất chấp mọi thứ. Có lẽ đây chính là nỗi phiền não của những học sinh giỏi.

Phó Kiều Kiều nghĩ thế, lần này nói lời an ủi chân thành: “Cậu học hành nghiêm túc như vậy, kết quả chắc chắn không thành vấn đề.”

Thiên Huỳnh mím môi không nói chuyện, sắc mặt nhìn kỹ còn có chút tái nhợt. Thấy cô không lên tiếng, Phó Kiều Kiều suy nghĩ rồi nói tiếp.

“Cậu yên tâm, chắc chắn là tốt hơn tớ.”

Nói xong cô không nhịn được mà cười thầm trong lòng, chắc chắn tốt hơn cô, nghe chẳng khác nào đang mắng chửi người khác.

Cũng may Thiên Huỳnh vẫn như cũ, không nghe cô nói gì, ánh mắt vẫn luôn tập trung trên bục giảng.

Phó Kiều Kiều cũng tập trung lại, chăm chú chờ đợi kết quả.

Trên bục giảng, Ngô Thuần cúi đầu mở sổ điểm ra, bắt đầu đọc tên từ trên xuống dưới, sau đó là điểm số và thứ hạng. Mỗi người được đọc tên sẽ tiến lên ký tên của mình vào cột phía sau.

Cuối cùng, tờ điểm thi này sẽ được dán trên bảng đen bên cạnh mục thông báo.

Sự bắt đầu của thầy giáo là thời khắc cảnh giác.

Mà đối với những học sinh kém chính là nhục nhã công khai.

Đương nhiên, học sinh kém ở lớp 1 cơ bản đều là loại như Phó Kiều Kiều, da mặt dày đến nỗi không sợ gì hết.

Lời nhắc nhở thực sự chính là dành cho những học sinh bị tụt hạng hoặc là học tập sa sút.

Lần xếp hạng này cũng không quá khác biệt so với lần trước, thành tích tốt vẫn là thành tích tốt, trung bình vẫn như cũ trung bình. Thời Lục nằm trong top hai mươi, không được tốt lắm, nhưng môn toán và tiếng Anh của cậu lại đạt điểm tuyệt đối, hóa học và vật lý cũng gần tuyệt đối, chỉ có chính trị lịch sử là vừa mức đạt tiêu chuẩn.

Rõ ràng là cậu không hề nghiêm túc học thuộc tư liệu, lại nhớ những lúc cậu đi học cà lơ phất phơ, mỗi lần về nhà đều chơi game và làm một đống đề toán chẳng liên quan gì đến sách giáo khoa. Như thế đã là cực kỳ thông minh rồi.

Ngô Thuần nhìn cậu uể oải ký tên xong bước về chỗ, không khỏi dặn dò vài câu.

“Lần thi sau em nhất định phải làm xong bài thi lịch sử chính trị. Đừng nghĩ rằng văn sử không quan trọng, sau này ra xã hội các em sẽ biết tầm quan trọng của kiến thức.”

“Em biết rồi, thầy Ngô.” Thời Lục đồng ý không chút nghĩ ngợi cho có lệ.

Tên được đọc càng về sau, điểm càng thấp. Bây giờ đã đến hạng 30, toàn lớp cũng chỉ có 45 người.

Thiên Huỳnh vẫn chưa nghe thấy tên mình.

Đại não cô trống rỗng, ngồi yên không nhúc nhích.

Phó Kiều Kiều bên cạnh nhìn cô đầy quan tâm, ngay cả Thời Lục ngồi cách đó xa xa cũng nhìn về phía này.

Tiếp theo là tên Phó Kiều Kiều.

Điểm số đếm ngược từ dưới lên của cô rất ổn định, trên dưới di động không vượt quá ba hạng. Lần này xem như không tồi, hạng 12 đếm ngược.

Cô vừa mới ký tên từ trên bục xuống, liền nghe thấy tên Thiên Huỳnh vang lên sau lưng.

Thứ nhất đếm ngược.

Nghe thấy ghê người.

Lúc Thiên Huỳnh ký tên xong quay về chỗ, Phó Kiều Kiều không dám lên tiếng, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, sợ không cẩn thận sẽ xúc phạm tới đối phương.

Tuy rằng nghe hơi thái quá, nhưng bọn họ ai cũng không nghĩ tới người ngày nào cũng nghiêm túc học tập như Thiên Huỳnh điểm lại thấp hơn cô ba phần…

“Tớ không sao.” Tầm mắt người bên cạnh quá rõ ràng, Thiên Huỳnh suy nghĩ, cuối cùng vẫn giải thích.

“Điểm này đã cao lắm rồi, còn cao hơn điểm ở trường trung học cũ của tớ nữa.”

Kỳ thật, Thiên Huỳnh đã sớm nhận ra, lúc cô ở trấn Vân thành tích chỉ ở mức trung bình, tiến vào cấp 3 đương nhiên vẫn thế. Ở đây, mọi người càng có nhiều việc quan trọng hơn so với học tập, đi học cũng sẽ làm việc riêng, tan học thường ở lại thảo luận một chút về bóng rổ, tạp chí, thời trang, chơi game,… Đủ loại sở thích sau khi học xong, muôn màu muôn vẻ.

Nhưng mà điểm số của họ cũng cao ngoài dự đoán.

Dù cho Thiên Huỳnh dùng tất cả thời gian, mỗi giây mỗi phút đều để học tập cũng khó theo kịp. Đối với bọn họ, dường như không chỉ có sự chênh lệch về kiến thức học tập, mà còn có cả tài năng.

Cô bắt đầu hoài nghi, có phải mình là đồ ngốc hay không.

Đọc xong điểm số, Ngô Thuần ở lại nói vài câu về việc học tập tiếp theo, còn có những câu động viên khích lệ. Ông còn điểm danh tên vài học sinh điểm thấp xếp chót lần này, vậy mà từ đầu đến cuối không nhắc gì đến Thiên Huỳnh.

Ngay cả lúc gọi cô lên ký tên, ngữ khí cũng vô cùng bình thường.

Không hề biểu lộ ra cái gì khác thường vì thành tích kém của cô.

Mọi người xung quanh cũng đều như thế.

Thiên Huỳnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lồng ngực cảm thấy nặng nề.

Tiết tự học cuối cùng cũng qua, Thiên Huỳnh lập tức cầm bình giữ nhiệt đứng lên, ném lại một câu “Tớ đi lấy nước” rồi chạy ra bên ngoài hít thở.

Cô không đến chỗ phòng trà, mà lại cầm bình xuống lầu, đi thẳng tới hành lang lần trước mà cô và Phó Kiều Kiều từng đến.

Chỗ này rất yên tĩnh, phía trước là một rừng trúc lớn, cách rất xa tòa dạy học chính và siêu thị nhỏ, ngày thường có rất ít người tới.

Thiên Huỳnh yên lặng ngồi đó ngơ ngác, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.

Cô hít sâu một cái, lại thở ra, cứ thế làm đi làm lại liên tục.

Đột nhiên bả vai bị người phía sau vỗ vỗ, cô kinh ngạc quay người lại, đối diện với khuôn mặt Thời Lục đang cúi từ trên xuống.

Cậu bình tĩnh nhìn đôi mắt cô đánh giá hồi lâu, bộ dáng như nhẹ thở ra.

“Tớ còn tưởng rằng cậu đang trốn đi để lén khóc ấy chứ.” Tay cậu lướt qua lan can, ngồi xuống băng ghế bên cạnh cô.

“Ai khóc chứ.” Thiên Huỳnh vốn dĩ sắp ổn định, vừa thấy cậu tới, lại có chút buồn bã không kìm nén được.

Cô cúi đầu, che vành mắt ửng đỏ, tay vô thức khảy bình giữ nhiệt trong ngực.

“Nếu không cùng lắm thì…” Giọng nói nam sinh vẫn bất cần như cũ, giống như chuyện lớn ở trước mặt cậu cũng chẳng tính là cái gì.

“Về nhà tớ tìm giúp cậu mấy thầy cô phụ đạo, nơi nào học không hiểu sẽ bổ sung, chưa đầy mấy ngày thành tích sẽ tốt lên thôi.”

“Vậy không tốt lắm đâu.” Thiên Huỳnh ngẩng đầu nhìn cậu, giọng mũi dày đặc.

“Có gì không tốt?” Thời Lục không nghĩ ra, nhăn mày lại.

“Mọi người không học, chỉ có tớ…”

“Cậu nghĩ cái gì vậy, cậu cho rằng mấy người trong lớp mỗi ngày chứ chơi bời tùy tiện mà thành tích cũng tốt như thế?” Thời Lục ngắt lời cô, ánh mắt nhìn cô như một kẻ ngốc.

“Mỗi người bọn họ không chỉ có một giáo viên phụ đạo tại nhà, người được mời đến đều là những giáo viên của trường nổi tiếng. Cậu cho rằng vì sao có rất nhiều người không ở ký túc, không tham gia tiết tự học sáng tối như vậy? Đó là vì ở nhà có có những giáo viên chuyên nghiệp tốt hơn, không muốn lãng phí thời gian trong cái chương trình tự học thống nhất đó.”

Thời Lục hận sắt không thành thép, dùng ngón tay chọc đầu cô: “Tớ còn nghĩ trong lòng cậu đã hiểu rõ, mù tịt như thế cũng chẳng biết hỏi tớ à!”

“Tớ thấy cậu mỗi tối đều nghiêm túc làm bài…” Thiên Huỳnh che lại nơi bị cậu chọc đến đau, ánh mắt rưng rưng.

“Làm bài thì không thế hỏi? Cho dù là thời điểm nào, mọi lúc mọi nơi, dù là bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm tớ.” Thời Lục đang cao giọng, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, cậu không khỏi nói nhẹ đi một chút.

“A Thiên, cậu quên rồi sao?” Cậu nghiêm túc nhìn vào mắt cô.

“Chúng ta là bạn tốt nhất của nhau.”

Thiên Huỳnh ngơ ngác đứng đối diện cậu, một giây sau, cô gật đầu.

“Ồ.”

“?”

“Ồ?” Vốn tưởng rằng lời nói chân thành của mình sẽ khiến cô cảm động đến nước mắt lưng tròng, cậu chủ Thời Lục bất mãn chất vấn.

“Tớ biết rồi.” Thiên Huỳnh vô cùng trịnh trọng ngồi thẳng eo, bắt lấy cánh tay cậu.

“Chúng ta là bạn tốt nhất của nhau.”



Thời Lục làm việc rất nhanh, đêm đó đã có mấy giáo viên tới nhận lời mời phỏng vấn. Mới đầu thư ký Phương còn tưởng là Thời Lục yêu cầu, cảm động thay cho cậu chủ lạc đường nhà mình biết quay đầu phấn đấu, còn cố ý báo cáo với Thời Tư Niên. Kết quả phỏng vấn xong xuôi, quản gia Từ mới nói là tìm cho Thiên Huỳnh.

“…” Cũng không phải không được, xem như đi đường vòng cứu nước vậy.

“Cậu chủ muốn học chung không?” Thư ký Phương hỏi qua điện thoại, quản gia Từ truyền đạt lại cho Thời Lục, cậu suy nghĩ một chút.

“Muốn.” Lần này có đến hai thầy giáo, tâm phòng người không thể không có!

Vì thế, trong tiết toán tại nhà đầu tiên, Thiên Huỳnh nhìn thấy Thời Lục cầm bút vở từ cửa bước vào, ngồi ở vị trí cách hai người không xa. Trên mặt cậu còn đeo thêm một cái kính, giống hệt với phong cách của Thời Tư Niên.

Thầy giáo với mái tóc bạc trắng tuổi đã ngoài năm mươi giảng xong điểm kiến thức đầu tiên, cầm bình giữ nhiệt uống miếng nước, bỗng thấy được tầm mắt nam sinh phía sau.

Cậu đẩy đẩy gọng kính trên mặt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bọn họ. Dưới ánh đèn trắng, từ thấu kính phản ra một tia sáng, cặp mắt phía sau đó phảng nhất như đang nhìn con mồi, chăm chú gắt gao.

Thầy giáo không biết vì sao mà cả người run rẩy, im lặng chửi thầm.

Cậu con trai của nhà này hình như có gì đó không thích hợp lắm…