Edit: Diệc Linh Pisces

Đây là lời đe dọa có khả năng sát thương ít nhất của Thời Lục.

Dường như sau khi cậu nói những lời cảnh cáo này, bầu không khí trong lớp ngay lập tức sôi nổi gấp đôi. Thiên Huỳnh bị cậu đẩy sang mép bục giảng, ban đầu từ hoảng sợ đến sốc và giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng.

Vẻ mặt cô như chết lặng đón nhận ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, chả biết Thời Lục đang nói cái quái gì nữa.

Trong lúc còn mơ mơ màng màng, Thiên Huỳnh không biết làm thế nào mà mình bị kéo xuống dưới và ngồi hẳn vào bàn học. Cô thấy Thời Lục lấy một hộp đồ dùng học tập màu hồng từ trong hộc bàn ra, tập vở màu hồng phấn và một loạt đồ dùng khác như giấy dán ghi chú cũng màu hồng.

Mọi thứ cần thiết hay không cần thiết đều được cậu chuẩn bị gọn gàng chu đáo.

“A Thiên, mấy món đồ dùng học tập này chuẩn bị trước cho cậu. Cậu tạm dùng trước, thiếu gì thì mua sau.”

“Cảm ơn…” Thiên Huỳnh ngẩn ngơ nhận chúng, im lặng cúi đầu lấy sách giáo khoa trong cặp ra đọc. Cô gần như muốn vùi đầu vào đó để trốn tránh ánh mắt của mọi người.

Thời Lục chỉ có thể nhìn thấy phần tóc xõa xuống của Thiên Huỳnh, che khuất gò má. Trông cô trầm lặng hơn trước rất nhiều, như thể hơi sợ hãi khi vừa đặt chân đến một môi trường xa lạ.

Dù sao đây cũng là điều bình thường. Khoảng thời gian đầu tiên đến trấn Vân, cậu gần như không nói chuyện với ai.

Thời Lục suy nghĩ, không có ý định làm phiền cô nữa, cứ để cho Thiên Huỳnh quen dần đã, nên dành cho cô một không gian riêng tư.

Bầu không khí ồn ào ầm ĩ của lớp học biến mất ngay khi thầy chủ nhiệm xuất hiện. Tiếng chuông tự học vừa vang lên thì giây sau, một người đàn ông trung niên hơi mập khoảng ba bốn mươi tuổi bước vào. Hình như ông khá có uy nghiêm với học sinh. Ngay lúc ông xuất hiện, tiếng ồn ào nhốn nháo bên tai lập tức im bặt.

“Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển đến đúng không?” Ánh mắt ông tìm kiếm quanh lớp, cuối cùng dừng lại ở chỗ Thiên Huỳnh đang ngồi cạnh Thời Lục, hơi mỉm cười.

“Đầu tiên cho phép thầy giới thiệu một chút, thầy họ Ngô, tên là Ngô Thuần.” Ông quay đầu lại, viết cái tên rồng bay phượng múa lên bảng đen, tay chống bục giảng, nhìn Thiên Huỳnh.

“Mọi người gọi thầy là thầy Ngô hoặc thầy chủ nhiệm, cả anh Thuần nữa. Tất nhiên thầy hi vọng các em có thể gọi thầy là thầy Ngô.” Ông nói xong, phía dưới vang lên tiếng la ó, Ngô Thuần mỉm cười điểm danh.

“Nào, bây giờ để bạn học mới của chúng ta lên đây tự giới thiệu về bản thân đi.”

“Thầy Ngô, lúc nãy Thời Lục bảo cậu ấy làm rồi! — —” Thiên Huỳnh còn chưa kịp phản ứng gì thì đã có ai đó ngân dài giọng, lời nói chứa đầy ẩn ý. Da mặt Thiên Huỳnh bắt đầu nóng trở lại, Ngô Thuần lại chỉ hứng thú “Ồ” lên một tiếng.

“Bạn Thời Lục lớp chúng ta nhiệt tình quá.”

“Không phải, giống như một người đã thay đổi hẳn vậy.” Mấy trường hợp kiểu này chưa bao giờ thiếu sự góp mặt của Thịnh Dương. Thiên Huỳnh phát hiện cậu ta rất thích hóng chuyện.

Ngô Thuần không đáp lời cậu ta, chỉ vẫy tay với Thiên Huỳnh, khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa.

“Lại đây nào, bạn học mới của chúng ta hãy tự giới thiệu về bản thân một lần nữa.”

Thiên Huỳnh đứng dậy, Thời Lục lo lắng nhìn cô rời khỏi chỗ ngồi. Thiên Huỳnh cho cậu một ánh mắt trấn an, đứng trên bục giảng.

Kể từ khi đến trường mới, đây là lần đầu tiên cô không nằm trong sự bảo vệ của Thời Lục mà chính mình độc lập.

“Tớ tên là Thiên Huỳnh.” Cô ổn định giọng nói của mình, đối mặt với một nhóm học sinh xa lạ trong lớp, cô thầm hít một hơi dài.

“Thiên ở đây là ngàn, nghìn. Còn Huỳnh là đom đóm.”

“Tớ đến từ trấn Vân, một nơi vô cùng xinh đẹp.”

“Rất vui khi được quen biết tất cả các bạn.” Cô lùi lại phía sau một bước, đứng trên mép bục giảng, hơi cúi xuống chào. Cô vừa ngẩng đầu nhìn thì tiếng vỗ tay cũng lộp bộp vang lên.

“Tốt rồi, chào mừng bạn học mới của lớp chúng ta.” Ngô Thuần cũng vỗ tay, sau khi tiếng vỗ tay dần lắng xuống, ông nhìn quanh lớp.

“Để thầy sắp xếp chỗ ngồi cho em đã, ngồi ở…”

Lúc nãy Thiên Huỳnh tạm thời ngồi bên cạnh Thời Lục. Bạn cùng bàn trước đó của Thời Lục là một chàng trai, bị Thời Lục đuổi ra sau ngồi để trống chỗ cho Thiên Huỳnh.

Giọng của Ngô Thuần không quá lớn nhưng ai cũng có thể nghe thấy. Thời Lục lập tức giơ tay lên, nói: “Thưa thầy, để cậu ấy ngồi cạnh em là được.”

“Không phải Lưu Phi Vũ ngồi cạnh em sao? Đâu mất rồi?” Dường như Ngô Thuần vừa nhận ra vị trí ngồi cùng bàn của cậu đã thay đổi. Ông cau mày khi thấy Lưu Phi Vũ đang tủi thân đứng ở một góc gần thùng rác phía sau lớp học.

“Sao em lại chạy đến đó?”

“Thưa thầy, em, em đột nhiên cảm thấy chỗ này rất tốt…” Lưu Phi Vũ ủ rũ, uất ức nói, ngồi cạnh Thời Lục lâu nay nên cậu ta càng sợ chọc tức hắn, không dám nói gì.

“Xằng bậy! Chuyển ngay về chỗ cũ, không có sự cho phép của giáo viên thì không được tự ý đổi chỗ ngồi.”

“Thầy Ngô, là em bảo cậu ta chuyển.” Tiểu bá vương Thời Lục ngay lập tức đứng lên thừa nhận, thoải mái vô tư đến mức không thèm nói dối.

“Em muốn ngồi cạnh Thiên Huỳnh.”

“Chuyện này…” Ngô Thuần có vẻ do dự hai giây rồi nói một câu hoàn toàn không cho phép cãi lại.

“Thầy kiến nghị các bạn nữ ngồi cạnh nhau vẫn hơn.” Ông chỉ tay một cái là đã sắp xếp xong chỗ ngồi.

“Thiên Huỳnh, em ngồi ở đó đi, ngồi cùng bàn với Phó Kiều Kiều, trùng hợp chỗ đó không có ai.”

“Dạ vâng ạ.” Thiên Huỳnh nhìn theo hướng ông chỉ, ở hàng ghế thứ ba giữa lớp có một cô gái đang độc chiếm hai chỗ ngồi ở bàn. Khi nghe sự sắp xếp của thầy giáo, rõ ràng cô cũng hơi sững sờ một lúc.

Thiên Huỳnh đi xuống, tốt nhất là vẫn tạm thời ngồi cạnh Thời Lục, chờ hết tiết học mới chuyển chỗ ngồi.

Ngô Thuần đứng trên bục giảng nói vài lời về kỳ thi thử tuần trước. Thời Lục lén lút kéo quần áo cô dưới bàn, vẻ mặt bất mãn.

“Tại sao cậu lại hứa với thầy ấy?”

“Chẳng lẽ tớ lại đi chống đối giáo viên ngay tại chỗ sao?” Thiên Huỳnh thu dọn đồ dùng của mình, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Thời Lục vẫn ngồi đó bực bội, “Tớ không quan tâm. Sau khi tan học, tớ sẽ đi tìm thầy ấy bảo chuyển chỗ cậu sang cạnh tớ.”

“Cậu đừng quậy nữa.” Thiên Huỳnh vẫn tiếp tục thu dọn đồ trên tay.

“Tại sao tớ lại nháo hả?” Cậu cau mày, chợt nhận ra: “Chẳng lẽ cậu không muốn ngồi với tớ?”

“Dĩ nhiên là không.” Thiên Huỳnh ngừng lại động tác, quay đầu nhìn thẳng vào cậu, “Nhưng mà Lộc Lộc à, thầy Ngô nói đúng. Tớ thà ngồi với mấy nữ sinh hơn là với một người bạn thân là cậu.”

“Tại sao?” Đôi mắt Thời Lục hiện lên vẻ bối rối, khó hiểu và cáu kỉnh.

Thiên Huỳnh suy nghĩ, “Như vậy tiện hơn một chút.”

“?”

“Ví dụ như sau giờ học, mọi người rủ nhau cùng đi vệ sinh, tớ không thể nào mà lại rủ cậu đi cùng đúng không?”

“……”

“Vậy những đứa con gái khác ngồi với con trai thì phải làm sao?” Thời Lục chất vấn với vẻ vô cảm, “Chỉ là cậu không muốn ngồi cạnh tớ mà thôi.”

“Kìa.” Bị phát hiện mất rồi.

“Vì các cậu ấy vốn đã quen thân với những bạn nữ trong lớp rồi. Nếu ngày nào tớ cũng ngồi ngay cạnh cậu thì thật sự chỉ có thể rủ cậu đi vệ sinh chung mất.”

Thời Lục: “Cũng không phải không thể.”

Thiên Huỳnh: “……”

Thật ra Thời Lục cũng hiểu sơ sơ ý cô muốn nói nhưng vẫn rất buồn bã, tức giận. Dù vậy, cậu chỉ tủi thân trừng mắt nhìn cô một cái.

“Đúng là đồ lừa đảo thích nói lời ngon tiếng ngọt.”

“……”

Vì cuộc nói chuyện với Thời Lục lần này mà động tác thu dọn đồ của Thiên Huỳnh chậm và nhẹ hơn rất nhiều. Cô sợ nếu mình không cẩn thận một chút thôi sẽ làm cậu cáu gắt thêm lần nữa, nói ra mấy lời gây sốc toàn tập.

Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Thiên Huỳnh cũng vừa dọn xong cặp sách nhỏ của mình. Nhìn Thời Lục ngồi bên cạnh nãy giờ chả thèm liếc cô, nói nhỏ nhẹ: “Lộc Lộc, tớ về chỗ ngồi trước đây.”

Cậu không nói gì, vẫn cố chấp không nhìn cô, có vẻ như thật sự bực mình.

Thiên Huỳnh không nhúc nhích, dừng lại vài giây rồi giơ tay vỗ nhẹ đầu cậu.

“Lộc Lộc, cậu đừng tức giận nữa mà.”

“Buổi tối về đến nhà, tớ sẽ làm bánh mật cho cậu. Ba cố ý bảo tớ đưa từ nhà đến đấy.”

“Hừ.” Cậu đứng lên, giật cặp sách khỏi tay Thiên Huỳnh, sải đôi chân dài bước lên trước, đến chỗ ngồi được sắp xếp sẵn.

“Ăn nói lươn lẹo.”

“Hư tình giả ý.”

“Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.”

“……”

“Lộc Lộc, cậu học Ngữ Văn tốt thật.” Thiên Huỳnh đứng đằng sau nói lời chân thành.

Thời Lục gần như không thể thở nổi trong một giây.

Giờ ra chơi, cả phòng học rất sôi nổi náo nhiệt, tiếng nói chuyện ồn ào, mọi người đều đang làm việc riêng của mình.

Mức độ chú ý không còn giống như buổi sáng nữa.

Thiên Huỳnh thoải mái hơn nhiều. Khi cô bước đến chỗ ngồi, cô gái xinh đẹp tên Phó Kiều Kiều kia đang dọn sạch đống sách chồng trên chiếc ghế trống bên cạnh để nhường chỗ cho cô.

“Cậu đến rồi à?” Khi Phó Kiều Kiều nhìn thấy Thiên Huỳnh, mắt cô ấy sáng lên, dường như có sự phấn khích bên trong.

“Chờ một chút, tớ dọn xong ngay thôi.”

“Không sao đâu, để tớ giúp cậu một tay.” Thiên Huỳnh vội vàng nói nhưng Phó Kiều Kiều lại xua tay.

“Không cần, không cần đâu.”

Cô thở hổn hển dọn chồng sách lớn xuống dưới, mặt đã hơi ửng đỏ nhưng chàng trai duy nhất ở đây là Thời Lục thì coi như không nhìn thấy, chẳng có chút tự giác nào về tác phong của một quý ông.

Thiên Huỳnh chủ động đi lên giúp cô ấy. Trong lúc vô tình cô chợt nhìn thấy mặt bìa, phát hiện những cuốn sách này không phải sách giáo khoa mà hình như là mấy tạp chí thời trang hay đại loại như vậy.

Nhiều người thì sức lớn, chưa đến hai phút mà những món đồ linh tinh trên đấy đã bị dọn sạch. Phó Kiều Kiều lấy một nùi giẻ lau ở phía sau lớp học cho cô, chùi qua cho sạch.

“Thật ngại quá, lúc trước không có ai ngồi nên tớ bỏ rất nhiều thứ ở đây.”

“Không có gì đâu, dù sao cũng do tớ đột nhiên chuyển đến.”

“Đúng là hơi đột ngột.” Đột nhiên cô ấy tiến lại gần, thì thầm với giọng điệu hóng hớt: “Cậu là bạn gái của Thời Lục thật à?”

“……”

Gần đến giờ vào học, thấy chỗ ngồi đã dọn xong, Thời Lục thả cặp sách xuống rồi rời khỏi. Hai cô gái lau khô hết bàn ghế rồi ngồi ngay xuống, bắt đầu buôn chuyện với nhau.

Thiên Huỳnh còn đang do dự thì Phó Kiều Kiều đã nắm chặt cánh tay cô, ra lệnh bằng giọng điệu tinh tế.

“Không được phép nói dối.”

“Không phải.” Cô chỉ đang sắp xếp từ ngữ, suy nghĩ phải trả lời thế nào để tỏ rõ tính xác thực.

“Kỳ nghỉ hè vừa rồi, do sức khỏe của Thời Lục không tốt nên đến nhà tớ ở hai tháng. Cũng bởi vậy nên chúng tớ mới quen biết nhau và trở thành bạn bè.”

“Cái gì?! Hai người gặp phụ huynh luôn rồi!”

“Gia đình tớ mở nhà nghỉ, ba cậu ấy trả tiền mà.”

“……”

“Được rồi.” Phó Kiều Kiều hoàn toàn thất vọng nhưng vẫn không quên nắm bắt từ ngữ mấu chốt trong lời nói của cô.

“Nói vậy thì môi trường chỗ cậu rất tốt sao?” Nơi cố tình được sắp xếp cho cậu ấm nhỏ nhà họ Thời đến tĩnh dưỡng hẳn phải là vùng đất trù phú, non xanh nước biếc. Phó Kiều Kiều không kìm nổi cảm giác nóng lòng muốn đến thăm.

“Phong cảnh rất đẹp.” Thiên Huỳnh nói về quê hương với vẻ rất nghiêm túc, “Có rất nhiều điều thú vị…”

Phó Kiều Kiều thực sự tò mò về những hoạt động mò cua, câu cá trong lời Thiên Huỳnh nói, đến tận khi giáo viên bước vào vẫn chưa đã thèm. Hết tiết học, cô ấy lập tức giữ chặt tay Thiên Huỳnh, yêu cầu cô miêu tả chi tiết tỉ mỉ về cách câu tôm hùm từ trong hồ ra.

Sau tiết thứ hai là hoạt động thể thao giữa giờ, Thời Lục lại đây tìm Thiên Huỳnh để đưa cô đi thì thấy Phó Kiều Kiều ôm tay cô không chịu buông, còn liên tục lắc tay làm nũng.

“Tiểu Huỳnh, cậu mau nói cho tớ biết làm cách nào để câu tôm hùm lên…”

“Buộc sợi dây câu vào cọc tre rồi móc mồi vào đầu còn lại là được. Tôm hùm thường thích ăn ếch xanh, thịt, giun đất hay tương tự vậy…” Thiên Huỳnh kiên nhẫn giải thích với cô ấy, tính tình rất tốt, giống như ngày thường cô cưng chiều cậu vậy.

Thời Lục đột nhiên thấy khó chịu, đi lên ngắt lời họ.

“Phải tập thể dục giữa giờ. A Thiên, cậu lại đây, tớ đưa cậu qua đó.”

“Đợi lát nữa Tiểu Huỳnh đi với tớ cũng được. Thời Lục, nếu không thì cậu đi trước đi.” Phó Kiều Kiều đang say sưa lắng nghe, không nghĩ ngợi nhiều đã nói.

Nếu hai người chỉ là bạn bè, vậy thì không cần phải dính chặt vào nhau cả ngày nhỉ? Làm gì có nữ sinh nào cứ kè kè bên một nam sinh khác như hình với bóng.

Thường chỉ có hai trường hợp như vậy trong lớp. Một là họ hàng, hai là người yêu của nhau.

Phó Kiều Kiều không nghĩ nhiều. Cô ấy chỉ cho rằng Thời Lục có tình bạn tốt với Thiên Huỳnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung nhà mà hoàn toàn quên mất cậu luôn giữ khoảng cách lịch sự nhưng lạnh nhạt như thế nào với những người xung quanh.

Cô ấy không nhận ra vẻ mặt Thời Lục đột nhiên xìu xuống nhưng Thiên Huỳnh thì thấy. Cô liếc phải liếc trái giữa hai người, sau một hồi do dự, cuối cùng cắn môi đưa ra quyết định.

“Hay là bây giờ chúng ta cùng nhau đi qua đó luôn…?”

Thời Lục: “?”

Phó Kiều Kiều: “?”