Lúc Tào An tỉnh lại, cơn đau đầu ùa đến trước khi anh mở mắt.

Trước kia Tào An cũng có những buổi xã giao không thể tránh nhưng anh vẫn luôn chuẩn mực, tối hôm qua là lần đầu tiên anh uống nhiều đến vậy.

Trên tủ đầu giường có 1 ly nước, Tào An dùng tay trái chống lên giường, tay phải cầm ly nước lên uống hết một hơi.

Nước làm dịu đi cảm giác khó chịu trong cổ họng và dạ dày anh. Tào An đặt ly nước xuống và nhìn xung quanh.

Đây là phòng tân hôn của anh và Giang Đào. 

Họ không trang trí phòng cưới quá cầu kì, chỉ đơn giản dán chữ “Hỉ” màu đỏ lên tường và cửa kính, và chuẩn bị một bộ chăn ga gối nệm màu đỏ thẫm.

Ánh mắt Tào An rơi vào tấm ga trải giường bằng lụa có màu đỏ bên dưới.

Trong đầu hiện lên một số hình ảnh, Giang Đào vốn có làn da trắng, cô lại nằm trong đống màu đỏ này…

Cổ họng vừa được làm ẩm bằng nước lại bắt đầu co thắt lại.

Tào An bóp trán, cố nhớ lại những chuyện tối qua mình đã làm, mọi chuyện đều ổn, chỉ sợ làm cô đau.

Đáng tiếc là hình ảnh có chút rời rạc, anh không nhớ ra được gì.

Toàn thân anh nồng nặc mùi rượu, Tào An mở tủ quần áo ra, bên trong tủ là một loạt áo sơ mi, chủ yếu là màu tối.

Anh lấy một chiếc áo sơ mi trắng.

Mười phút sau, Tào An sấy khô mái tóc ngắn, nhìn mình trong gương rồi đi ra ngoài.

Lúc này là 8 giờ sáng, bên ngoài ánh nắng chói chang chiếu từ cửa sổ sát đất đến phòng ăn, trong phòng bếp cũng có cửa sổ.

Giang Đào đang rửa trái cây ở bồn rửa.

Gió từ cửa sổ thổi vào, thổi tung những sợi tóc quanh tai cô, ánh nắng chiếu rọi làn da trắng nõn của cô, mang đến cho nó một sự dịu dàng đã im lặng bao năm.

Cô dường như đang có tâm trạng rất tốt, khóe môi cô cong lên.

Tào An hơi hơi yên tâm.

Anh đi vào bếp.

Giang Đào nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt hẹp dài đang chăm chú của anh, sắc mặt cô nóng bừng, lại tập trung vào trái cây trong tay.

“Em nấu cháo gà, tí hấp khoai lang và bánh bao, được không anh?” Cô thuận miệng hỏi.

Tào An: “Được chứ, em dậy bao lâu rồi?”

Giang Đào: “Nửa tiếng trước.”

Tào An mở nồi hấp ra, vừa chuẩn bị hấp bánh bao vừa hỏi: “Tối qua anh say lắm phải không?”

Giang Đào: “Cũng tạm, không có say rượu đến nỗi làm trò khùng điên đâu.”

Tào An: “Có làm em khó chịu không?”

Chắc chắn là có, anh có ấn tượng.

Giang Đào cắn răng: “Mới sáng sớm, sao cứ phải nhắc đến chuyện này thế?”

Tào An: “Anh sợ mình đã làm gì có lỗi với em.”

Giang Đào nói: “Không có, anh đừng hỏi nữa.”

Tào An ngừng nói.

Giang Đào đi rửa trái cây trước rồi cô bưng đĩa trái cây ra ngoài. Bởi vì nhà ăn gần nhà bếp nên cô sợ anh nói thêm điều gì làm cô sửng sốt nữa nên Giang Đào đi ra phía cửa sổ sát đất.

Bên này có dán hai chữ “Hỉ” tròn tròn đỏ đỏ.

Bên ngoài cửa sổ là hồ Phỉ Thúy trong xanh, mặt hồ lấp lánh sóng nước.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Giang Đào giả vờ như không nghe thấy.

Tào An ngồi cạnh cô, ôm cô vào lòng, cả hai quay mặt ra cửa sổ.

Giang Đào dựa vào bộ ng ực rộng rãi của anh, có thể ngửi thấy mùi sữa tắm tươi mát trên người anh, nhìn cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô và tay áo sơ mi trắng xắn lên một nửa của anh, Giang Đào trầm giọng nói đùa: “Anh không cần ra ngoài mà, sao lại mặc áo sơ mi vậy?”

Tào An: “Áo sơ mi ít nhiều có thể cứu vớt hình tượng của anh.”

Giang Đào: “Không cần thấy có lỗi, đêm qua anh cũng không có làm gì quá khác thường.”

Tào An: “Không có gì luôn sao?”

Giang Đào: “… Có lẽ thế, lúc đó anh chưa tắm, ngả đầu xuống giường rồi ngủ quên luôn.”

Tào An im lặng một lát, sau đó xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Em có thấy kì cục không?”

Giang Đào lắc đầu, ôm lấy cổ anh, dựa vào vai anh nói: “Em biết anh không cố ý, nhưng sau này dù có xã giao gì đi nữa, anh cũng không được phép uống nhiều như vậy, nó không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tào An: “Anh biết rồi, anh sẽ không như vậy nữa.”

Giang Đào nghe lời hứa với tông giọng trầm thấp của anh, ánh mắt đảo qua xung quanh, nhìn các món đồ trang trí có màu đỏ trong nhà mới, chẳng hạn như chiếc bình thủy tinh nhỏ màu đỏ trên bàn trà, hay những chiếc gối màu đỏ trên ghế sô pha.

Thực ra, đi lãnh chứng đồng nghĩa với việc hôn nhân đã bắt đầu. Nhưng sau khi tổ chức đám cưới với sự chứng kiến của người thân, bạn bè, thì hai người mới giống như chính thức trở thành vợ chồng, có một mái ấm gia đình riêng.

“Tào An.”

“Ừm.”

“Em rất vui.”

“Tối hôm qua anh biểu hiện không tốt chút nào.”

“Em vẫn rất hạnh phúc.”

Y tá Tiểu Đào rất dễ hài lòng với mọi chuyện, cũng không theo đuổi những chuyện quá hoàn hảo, huống chi Tào An dù có say rượu vẫn không làm gì bắt nạt cô, mà còn làm những điều ngớ ngẩn khiến cô thấy vui.

Sợ mình nói ra sẽ khiến anh xấu hổ, Giang Đào quyết định giữ lại cho riêng mình.

Tào An có thể cảm nhận được tâm trạng cô đang rất tốt, anh ôm mặt cô nói: “Anh sẽ cố gắng để em luôn vui vẻ.”

Giang Đào vừa định mở miệng nói, thì một điệu nhạc đột nhiên vang lên từ nồi cơm điện trong bếp, nhắc nhở chủ nhà cháo đã nấu xong.

Hai người nhìn nhau, cuối cùng Giang Đào nói: “Chúng ta đi ăn sáng trước đi.”

Tào An nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, hôn cô một cái.

Sau đó anh bế cô vào bếp.

Cháo đã nấu xong nhưng vẫn còn rất nóng, Tào An tắt điện nồi cơm, bế cô ra khỏi bếp: “Đợi chút rồi ăn.”

Giang Đào: “Vậy giờ làm gì?”

Tào An không trả lời.

Một phút sau, anh đè Giang Đào lên giường tân hôn của hai người.

Sắc đỏ trên giường khiến cả mặt Giang Đào cũng đỏ theo.

Tào An yên lặng nhìn cô: “Bây giờ thì động phòng.”

Giang Đào vội vàng: “Còn phải lên máy bay đó.”

Cô được nghỉ cưới ba ngày, cộng thêm ba ngày nghỉ Quốc khánh trước thời hạn nên vừa lúc đi hưởng tuần trăng mật với Tào An.

Tào An: “Vé máy bay lúc 2 giờ chiều, chúng ta khởi hành lúc 10 giờ, hoàn toàn kịp mà.”

Giang Đào đành phải đưa ra yêu cầu: “Kéo rèm lại đi.”

Tào An dùng điều khiển từ xa đóng rèm lại.

Giang Đào nhìn ngọn đèn phía trên đầu cô: “Đèn cũng tắt luôn.”

Tào An không còn hợp tác nữa.

Giang Đào muốn chui vào chăn nhưng anh lại ôm cô từ phía sau, vừa hôn lên cổ cô vừa c ởi quần áo của cô.

Anh mạnh mẽ và rất cường tráng.

Khoảnh khắc chiếc áo sơ mi được cởi ra, anh cũng hoàn toàn rũ bỏ hình tượng ga lăng, lịch thiệp mà mình đã ngụy trang.

Giang Đào không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Vẻ mặt anh hung dữ và nguy hiểm, chỉ cần nhìn một cái cũng dọa cô sợ mất mật, làm cô nhát gan tưởng tượng rằng nảy sinh chuyện giống như lúc này, cô bị cưỡng ép, nhưng dù có muốn cũng không thể trốn thoát.

Khi đó, cô sợ anh, ước gì sau bữa cơm đó họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nhưng hiện tại, cô lại rung động, mong chờ người đàn ông có tên Tào An này.

Từ xa lạ đến quen thuộc, từ thân thiết đến không thể tách rời.

– Truyện đã hoàn thành –

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi và mọi người đều giống nhau, chúng ta đều luyến tiếc Tiểu Đào Tử và ông trùm Tào. Đặc biệt là nickname “Tiểu Đào” này, mỗi lần tôi gõ ra đều cảm thấy lòng mình tỏa ra một sự dịu dàng, càng dịu dàng thì càng khó buông bỏ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng, kết thúc ở ngay đây là vừa đẹp.

Vậy nên, tại đây Giai Nhân tôi chào tạm biệt mọi người, nhưng Tiểu Đào Tử và ông trùm Tào vẫn luôn ở đây hoan nghênh các bạn quay lại thăm bọn họ bất cứ lúc nào.

Mong được các bạn khen ngợi thật nhiều nhé, hê hê~