Ban đêm, hồ Phỉ Thúy bắt đầu đổ mưa.

Gió lớn tạt mưa vào cửa kính của phòng ngủ chính trong căn hộ số 1601 cách đó không xa, mưa càng lúc càng nặng hạt và dồn dập, cho đến khi tấm kính dường như sắp không chống đỡ được nữa thì đột ngột dừng lại, mọi âm thanh như chìm vào im lặng.



Trong nhà, ánh đèn sáng tỏ.

Vào đêm sinh nhật lần thứ 30, Tào An cởi bỏ toàn bộ lớp ngụy trang ga lăng, lịch thiệp trước mặt bạn gái.

Mái tóc ngắn ướt sũng, mồ hôi lăn dài trên cơ thể săn chắc màu lúa mì của anh.

Bàn tay to lớn thon dài vẫn nắm chặt, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn khuôn mặt của Giang Đào, vì ánh mắt quá chăm chú mà trông nó có vẻ nguy hiểm.

Đó là khuôn mặt đỏ bừng như bị sốt cao, có vài sợi tóc dính trên trán và má cô, hàng mi ướt đẫm nước mắt đang nhắm chặt vào nhau.

Mãi cho đến khi đôi môi hé mở nhẹ nhàng khép lại, không cần trợ thở nữa thì Tào An mới buông tay ra.

Bây giờ Giang Đào mới được khôi phục quyền kiểm soát đôi chân của chính mình.

Cô theo bản năng cuộn người lại, kéo chăn qua che.

Chiếc chăn chặn lại ánh mắt của anh song không thể che giấu những vết kỳ lạ có trên ga trải giường, đó là bằng chứng chắc chắn chứng minh anh không phải chỉ có mã ngoài, và cũng là “bản tính Đào” mà cô bạn thân đã lấy ra trêu chọc.

Giang Đào vùi mặt vào gối đầu để ngăn mình khỏi dòng suy nghĩ.

Tào An nằm nghiêng chui vào trong chăn, ôm bạn gái Đào Tử yên lặng thẹn thùng vào lòng.

Khoảnh khắc thân thể hai người chạm vào nhau một lần nữa, Giang Đào không kìm được mà run rẩy.

Tào An ôm mặt cô, ghé vào tai cô trấn an: “Chỉ một lần thôi, tắm xong sẽ đi ngủ liền.”

Lúc này Giang Đào mới thả lỏng lại.

“Khó chịu không em?”

Tào An lại hỏi, tuy trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn muốn xác nhận.

Mỗi ngón tay của Giang Đào đều không còn sức lực, nhưng cô vẫn nắm lấy cánh tay anh để trả thù, mặc dù những cái móng tay gọn gàng, sạch sẽ của cô chẳng đủ gãi ngứa cho anh.

Đối với những cảm xúc nho nhỏ của bạn gái, Tào An hôn lên khóe mắt cô: “Vừa mới bắt đầu mà, từ từ em sẽ quen thôi.”

Giang Đào không muốn làm quen với nó đâu.

Anh đúng là một kẻ siêu lừa đảo, là ông hoàng đào hố, ngay cả việc này mà cũng có thể mưu mô như vậy.

Nhưng anh đào hố quá sâu, cô lăn lê bò trườn cũng không thể thoát, chỉ có thể nêu ra một vài điều kiện.

“Sau này không cho anh bật đèn nữa.”

Vì sao cứ đòi phải xem chứ!

Tào An đưa ra lý do khiến cô không thể mặc cả được: “Nếu không xem, có thể sẽ càng lâu đấy.”

Giang Đào:……

Đàm phán lần đầu đã thất bại, khí thế của cô cũng ỉu xìu, đành cắn răng nói: “Lần sau, nhẹ chút.”

Tào An: “Anh không khống chế được.”

Thương lượng mà anh một chút cũng không có thành ý.

Giang Đào kéo chăn che mặt lại, không thèm để ý đến anh nữa.

Tào An cười, xốc chăn lên để lộ đầu bạn gái.

Vốn dĩ đang nóng, trùm như vậy bị ngạt thì phải làm sao? 



Có một số việc nói ra sẽ không còn lãng mạn, nhưng thật sự rất cần phải lên kế hoạch.

Ngày hôm sau, Tào An đưa Giang Đào đi công viên giải trí chơi hết buổi sáng, giữa trưa đi ăn cơm ở trung tâm thương mại, ăn xong lại chơi trò chơi điện tử một tiếng rồi sau đó trở về Gia Viên Phỉ Thúy.

Một giấc ngủ trưa đơn thuần là điều xa xỉ, Giang Đào lại cùng bạn trai diễn một bộ “phim đen”.

Ngoại trừ cái từ “phim đen”, cô không biết còn có thể dùng cụm từ tượng hình sinh động nào để có thể miêu tả cường độ của Tào An.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng chói mắt, Giang Đào nằm xoay mặt vào bên trong, Tào An ôm cô từ phía sau, môi anh vẫn đặt ở bên tai và cổ cô.

So với những gì anh vừa làm, nụ hôn như thế này chỉ giống như mưa phùn mà thôi.

Thâm tâm Giang Đào thích những nụ hôn nhẹ nhàng của anh hơn, từ đó cô có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho mình, còn trước đó chủ yếu là d/ục vọng.

D/ục vọng có sự huyền diệu và rung động, nhưng cảm giác yêu thích mới là cơ sở để duy trì một mối quan hệ, điều đó cũng làm cô thêm kiên định và an tâm.

“Khi nào em mới có thể dọn qua đây ở lâu?” Tào An nắm lấy bạn gái tay, hỏi.

Giang Đào nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không tiện đâu.”

Tuy nếp nghĩ ngày nay đã thoáng hơn, nhưng dù cô có nguyện ý và ngay cả bà ngoại cũng đồng ý cho cô sống cùng Tào An trước khi kết hôn, thì tiểu khu Hòa Bình chỉ là một khu chung cư cũ, đối với những người hàng xóm lớn tuổi sống cùng lầu, nhất là hai vợ chồng ông bà Lý phòng 102 đối diện, một khi họ phát hiện ra chuyện này thì sẽ nói những lời ong tiếng ve trước mặt bà ngoại, thoạt nghe có vẻ là họ chỉ muốn tốt cho cô song thực ra lại không xuôi tai chút nào.

Người trẻ tuổi có thể vì tình yêu mà không màng mấy lời đàm tiếu vớ vẩn, nhưng Giang Đào không muốn để bà ngoại phải nghe những lời rảnh rỗi không đâu.

Tào An: “Anh có thể ở rể trước, ở cùng với hai bà cháu các em, như thế thì đưa em đi làm và đón em về càng thêm tiện.”

Giang Đào: “Anh phòng cho khách hả? Vậy thì được.”

Tào An cắn vành tai cô.

Giang Đào: “Chứ anh muốn sao? Cửa phòng ngủ dù chất lượng tốt đến đâu cũng không thể cách âm hoàn toàn.”

Cô không muốn bị bà ngoại nghe thấy chút nào.

Tào An: “Anh có biện pháp một công đôi việc đấy.”

Giang Đào: “Là gì?”

Tào An: “Kết hôn.”

Giang Đào rụt cổ, từ chối: “Không được đâu, quá nhanh. Với lại chuyện hôn nhân là khi cả hai đã sẵn sàng về mọi mặt và chắc chắn rằng nửa kia là đối tượng phù hợp với mình, chứ không phải vì được  ở cùng nhau quang minh chính đại.”

Tào An: “Em cảm thấy chúng ta điểm nào không thích hợp?”

Giang Đào: “Dù sao bây giờ vẫn không được, anh đều là vì chuyện kia.”

Tào An bật cười, anh không nông cạn như bạn gái nghĩ, mà là muốn mượn chủ đề này để lần nữa bày tỏ thái độ muốn kết hôn với cô.

Anh đương nhiên biết cô chưa chuẩn bị tâm lý để bước vào hôn nhân sớm như vậy.

“Vậy thì sau khi tan ca đêm thì em ở bên này hai buổi tối, thời gian còn lại thì ở cùng bà ngoại?”

Giang Đào: “Ở một đêm thôi, đêm nay em về.”

Tào An vừa định mở miệng thì Giang Đào nghiêm túc nói: “Em lấy thân phận y tá để cảnh cáo anh: ham muốn quá độ sẽ hại cho sức khỏe đấy.”

Tào An nhéo cánh tay mảnh khảnh của cô: “Ừ, vậy trước khi kết hôn thì cứ thu xếp như thế, chúng ta linh hoạt điều chỉnh.”

Sau khi về nhà, Giang Đào đề cập chuyện này với bà ngoại.

Thay vì lần nào cũng viện lý do sứt sẹo để sang anh ngủ qua đêm, chi bằng nói thẳng cho rõ ràng.

Bà ngoại: “Bà thì không thành vấn đề, hai đứa vừa mới quen nhau nên đang dính lấy nhau, cháu có thể ở bên nhà nó ngủ mấy đêm cũng được, nhưng có một chuyện cháu nên cân nhắc, trừ phi chuẩn bị kết hôn thì đừng vội có con.”

Giang Đào cười: “Bà yên tâm, chúng cháu đều hiểu ạ.”

Ngày 19 tháng 9 là Tết Trung thu, trước một tuần, Tào An bàn bạc với hai bà cháu Giang Đào, anh định thu xếp để hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm vào Trung thu, vẫn là đi sang nhà ông nội.

Giang Đào nhìn bà ngoại.

Bà ngoại hỏi: “Ba mẹ cháu nói như thế nào?”

Tào An: “Chuyện này là mẹ cháu nhắc cháu sắp xếp đó ạ, mẹ nói cả nhà đều rất thích Tiểu Đào, Tiểu Đào cũng đã gặp bọn họ rồi, nhưng mẹ sợ bà vẫn còn điều gì chưa yên tâm về nhà cháu.”

Bà ngoại bị chọc đến cười hớn hở: “Đứa nhỏ này, sao mà giỏi ăn nói thế? May là mặt cháu hung dữ, nếu ngoại hình cháu trắng trẻo mịn màng không biết mê hoặc bao nhiêu cô gái nữa kìa.”

Tào An: “Không liên quan đến ngoại hình đâu bà, đối với chuyện tình cảm cháu rất nghiêm túc, nếu thích cháu sẽ theo đuổi ngay, còn không cảm giác thì cháu cũng không trêu chọc họ, bà cứ yên tâm ạ.”

Nói xong, anh liếc nhìn Giang Đào một cái.

Giang Đào hừ nói: “Nói miệng thì tất nhiên dễ nghe rồi, ai biết sau lưng thế nào.”

Tào An đặt lựu mới vừa lột vỏ vào đĩa đựng trái cây trước mặt bạn gái: “Hoan nghênh lãnh đạo đến giám sát bất kỳ lúc nào.”

Dưới gầm bàn Giang Đào đá anh một cái, anh chàng này, càng quen lâu càng thiếu đứng đắn.

Tết Trung Thu đúng lúc Giang Đào được nghỉ, hơn chín giờ sáng, Tào An đưa hai bà cháu đến biệt thự của ông nội.

Hai gia đình cộng lại, ngoài Tào Hưng Bang uy nghiêm ít nói và Giang Đào là người giao tiếp tệ nhất thì bốn người còn lại đều rất giỏi xã giao.

Giang Đào đi theo Tào An rửa trái cây trong phòng bếp, khi cô nhìn thấy bà ngoại đang ngồi trên ghế sô pha và trò chuyện rôm rả với Vu Thu, cô không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi Tào An: “Dì thực sự thích bà em hay là vì giữ thể diện cho bà mà miễn cưỡng nghe thế?”

Cô cảm thấy Vu Thu – người làm trong ngành Kinh kịch*, được so sánh với “Dương Xuân Bạch Tuyết” thì sẽ không có đề tài chung nào với bà ngoại của cô – người chỉ thích đi nhảy quảng trường.

* Kinh kịch: là một thể loại ca kịch của Trung Quốc, hình thành vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh.

* Dương Xuân Bạch Tuyết: một ca khúc cổ nổi tiếng, được tương truyền là của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc.

Tào An: “Mẹ còn có thể tiếp nhận ba của anh mà. Cho nên em đừng hiểu lầm tính cách và sở thích của bà ấy.”

Giang Đào:……

Vừa nhìn Tào An là đã biết anh là con ruột của Tào Chính Quân, chứ không thì ông ấy đã muốn ném đứa con trai này ra khỏi nhà từ lâu rồi.



Sau Tết Trung thu, mọi người lại vào guồng quay công việc.

Buổi sáng, Giang Đào chạy đi chạy lại giữa hai phòng bệnh mà cô phụ trách, xong việc cô quay lại phòng trực của y tá thì phát hiện một cặp vợ chồng đang làm thủ tục nhập viện.

Mỗi ngày đều có bệnh nhân mới nhập viện, nhưng cặp đôi này có chút đặc biệt nên thu hút rất nhiều ánh mắt của đồng nghiệp.

Với vẻ mặt không hay biết gì, Giang Đào quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhìn thấy cô, chị Phùng cười giới thiệu: “Tiểu Đào tới đây đi, nhìn này, đây là Từ Linh, trước kia là hoa khôi của Khoa ngoại tổng quát chúng ta đó.”

Từ góc độ hiện tại của Giang Đào, cô có thể nhìn trực diện khuôn mặt của Từ Linh.

Cô ta thật sự rất đẹp, là kiểu đẹp mà chỉ cần thoạt nhìn đã khiến người ta kinh ngạc, đôi mắt hoa đào với phần đuôi hơi nhếch lên, khuôn mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn như trong suốt, môi đỏ như son, kiểu trang điểm thời thượng, rất có khí chất, nhìn cô ta như có thể đóng các bộ phim thần tượng.

Từ Linh cười với một đồng nghiệp cũ mới đến, giới thiệu người đàn ông đang đứng bên cạnh cô ta: “Đây là chồng tôi Viên Huy, mới chừng này tuổi mà sắp phải mổ sỏi mật rồi, mấy ngày tới mong mọi người quan tâm nhiều hơn nhé.”

Viên Huy tuy dáng vóc cao ráo nhưng hơi có bụng bia, anh ta thoải mái để vợ mình trêu chọc và đồng nghiệp cũ của vợ tò mò đánh giá.

Bấy giờ, hai vợ chồng đều chú ý tới Giang Đào. 

Từ Linh: “Để tôi đoán nhé, đây là hoa khôi mới của Khoa ngoại tổng quát của chúng ta phải không?”

Khuôn mặt của Giang Đào trở nên nóng bừng.

Viên Huy cũng nhìn cô thêm một chút nhưng rất nhanh dời ánh mắt đi.

Người phụ trách chính của hai vợ chồng này là một người đồng nghiệp khác, sau khi làm xong thủ tục nhập viện liền dẫn hai người họ đi đến phòng bệnh.

Lúc này, những người xung quanh Giang Đào và cũng là đồng nghiệp cũ của Từ Linh bắt đầu tám chuyện sôi nổi.

“Hình như nhà chồng của cô ta điều hành một lò luyện quặng sắt, nghe nói cũng rất giàu đấy.”

“Đương nhiên, không có tiền thì sao Từ Linh chịu cưới? Lúc trước người theo đuổi cô ta đâu có ít, người ta tất nhiên phải chọn cưới người tốt nhất rồi.”

“Cô ta chăm sóc bản thân cũng tốt quá nhỉ, mấy năm rồi mà nhìn không khác tí nào, con trai đã 4 tuổi, đứa thứ hai là con gái cũng được 1 tuổi.”

“Có tiền mà, hơn nữa kết hôn xong thì cô ta xin từ chức ngay, đâu như chúng ta hay phải thức đêm thức hôm, tất nhiên da dẻ phải tươi trẻ rồi.”

Giang Đào chỉ lắng tai nghe mà không nói gì.

Mối quan hệ đồng nghiệp là vậy, mỗi ngày làm việc cùng nhau tất nhiên cũng có cảm tình, nhưng mức độ thân thiết thì phụ thuộc vào duyên phận, những người bình thường hầu hết đều tám chuyện sau lưng nhau cả.

Bấy giờ y tá trưởng Vương Hải Yến đi tới, các đồng nghiệp đang thì thầm tự giác im lặng.

Vương Hải Yến đang hỏi thăm công việc của một y tá, Từ Linh từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn thấy bà, cô ta vui vẻ chạy tới, ôm cánh tay Vương Hải Yến làm nũng: “Cô Vương, cháu nhớ cô lắm đấy!”

Vương Hải Yến cũng thân mật mà trò chuyện cùng cô ta.

Lý Văn Tĩnh thầm nói đùa với Giang Đào: “Chị đã nhận ra, y tá trưởng của chúng ta có tính thích người đẹp, bà ấy cực kỳ thiên vị hoa khôi của Khoa như mấy em.”

Thiên vị hay không thì chỉ cần nhìn thái độ hai người nói chuyện với nhau sẽ biết ngay, trước khi Từ Linh từ chức, mối quan hệ của cô ta và y tá trưởng quả thật rất thân thiết.

Bỗng nhiên, Vương Hải Yến nhìn về phía Giang Đào.

Giang Đào tưởng cô đang nhìn trộm hai người họ thì bị bắt gặp nên nhanh chóng chuyển sang chế độ nghiêm túc, tập trung vào công việc.

Nhưng Vương Hải Yến lại nghĩ khác.

Bà đang cảm thán về duyên phận.

Mối quan hệ giữa bà và chị họ Vu Thu rất tốt, đối với đứa cháu Tào An có ngoại hình đặc biệt bà cũng quan tâm thật lòng.

Với điều kiện của nhà họ Tào, đừng nói đến việc Tào An có ngoại hình dữ dằn, cho dù anh vừa xấu vừa lùn, muốn lấy vợ đẹp thì cũng có cả tá để chọn.

Cho nên khi người thân họ hàng giới thiệu đối tượng xem mắt cho Tào An thì cũng tìm những người có nhan sắc, hoặc ít nhất ngoại hình cũng phải trên trung bình.

Vương Hải Yến chỉ giới thiệu cho Tào An hai người, người thứ hai là Giang Đào, còn người thứ nhất chính là Từ Linh.

Đó là chuyện của 5 năm trước, khi Tào An 25 tuổi còn Từ Linh thì 24, cô ta mới từ một bệnh viện khác chuyển đến đây được nửa năm.

Vương Hải Yến cảm thấy hai người thích hợp nên tác hợp một chút. 

Ăn xong một bữa cơm, Từ Linh phản hồi cho bà, nói rằng cô ta cảm thấy Tào An là một người rất lịch sự, nhưng chỉ mới vừa nhìn thì cô ta đã thấy sợ hãi rồi, có lẽ cô ta không thể tiếp nhận anh.

Từ Linh nói như thế làm Vương Hải Yến cảm thấy cô ta không từ chối thẳng thừng, chỉ cần đằng trai chủ động nhiều hơn thì sẽ có hy vọng. Vậy nên bà gọi điện thoại cho Tào An, kêu anh tiếp tục cố gắng.

Kết quả, Tào An vô cùng dứt khoát mà nói với bà: “Không thích hợp.”

Bà hỏi chỗ nào không thích hợp thì Tào An lại không giải thích, chỉ nói gặp một lần như vậy là xong.

Vương Hải Yến đành phải nương theo câu “không tiếp nhận Tào An” của Từ Linh, nói rằng nếu đã vậy thì không cần miễn cưỡng nhau nữa rồi kết thúc cuộc mai mối này trong lúng túng và gượng gạo.