Trong phòng tắm.

Ngay sau khi bước vào, Tào An xả nước lạnh trực tiếp lên người.

Lúc ở siêu thị, tất cả những gì anh nghĩ đến là bạn gái của anh mặc chiếc váy ngủ màu xanh lá cây, nhưng hiện thực lại là hình ảnh cô mặc chiếc yếm jeans hai dây trẻ trung ngồi trên ghế sô pha xem phim về chim cánh cụt.

Một tay anh chống vào tường, một tay lau mặt, cúi đầu nhìn xuống eo. 

Đoán thôi cũng biết chuyện đó sẽ không dễ dàng, ngoại hình hai người đã khác biệt, hơn nữa chưa kịp chuẩn bị tâm lý, có lẽ bây giờ cô đã đánh xe trở về tiểu khu Hòa Bình.

So với ngày thường, hôm nay Tào An tắm lâu hơn vài phút. Sau đó anh tắt vòi sen.

Bên phía phòng ngủ chính có tiếng nói chuyện, giống như cô đang nói chuyện điện thoại với ai.

Tào An rũ mắt xuống, sau đó anh thay áo ngủ tay ngắn và quần đùi, không sấy tóc mà chỉ lau sơ qua cho nước hết nhỏ giọt nữa thì đi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ chính chỉ khép hờ, nghe âm thanh thì có lẽ cô đang đứng bên phía cửa sổ sát đất.

Tào An nhìn về phía nhà ăn, túi mua hàng vẫn còn đang ở bàn cơm nhưng hơn một nửa đã không còn, thoạt nhìn rất giống như cô đang xếp đồ ra thì có điện thoại gọi đến.

Tào An đi tới và dọn nốt phần còn lại.

Hai cái hộp kia nằm ở dưới cùng, mấy món đồ ăn vặt dùng để che bên trên vô cùng hoàn hảo, cho dù là nhìn từ góc độ nào thì cũng không nhìn thấy.

Trong phòng ngủ chính, Giang Đào vừa giả vờ như đang nói chuyện với Phương Nhụy, vừa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, dựa vào tiếng soạn đồ trong túi mua hàng, cô đoán được Tào An đã dọn xong phần còn lại, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không diễn cảnh này, cô không biết nên đối diện với Tào An như thế nào để không phải xấu hổ.

Giả vờ nói chuyện thêm 2 phút, Giang Đào tắt điện thoại rồi cầm ly nước đi ra ngoài.

Cô hơi cúi người xuống trước máy lọc nước, thấy bạn trai đi từ trong nhà bếp ra, cô cười giải thích: “Vừa mới có điện thoại, Phương Nhụy gọi điện để than với em về đồng nghiệp của cậu ấy.”

Tào An tiếp theo đề tài của cô: “Đồng nghiệp cô ấy làm sao?”

Trước khi Giang Đào dọn ra ngoài ở tạm thời thì quả thật Phương Nhụy đã kể cho cô nghe, nói cho anh xong cô uống một ngụm nước.

Tào An đứng ở bên cạnh cô, anh mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình nhưng cũng có thể thấy được cơ ngực hai bên.

Giang Đào dời tầm mắt, quan tâm nói với anh: “Vừa đi làm vừa lái xe, chắc anh mệt lắm, hay hôm nay ngủ sớm một chút?”

Tào An: “Ừm, ôm một chút nhé.”

Giang Đào nhớ lại lần thứ hai “ôm một chút” hai người suýt nữa hôn nhau, rồi lại nghĩ đến món đồ anh mua vào tối nay, tim cô lập tức đập mạnh.

Nhưng bạn trai đi xa lâu ngày chỉ đề nghị đơn giản là “ôm một chút” nên cô cũng không có lí do gì để từ chối.

Chính cô cũng không muốn từ chối bởi vì anh đi mấy ngày, cô cũng rất nhớ anh.

Cô đặt ly nước xuống rồi sà vào lồng ng ực anh, tiếp theo chuyện xảy ra như thế nào, cô hoàn toàn cho anh quyết định.

Trước đó không có nụ hôn nào, nếu tối nay đột nhiên làm điều đó thì có vẻ như quá nhanh chăng, nhưng người đó là anh thì có sao đâu chứ?

Giang Đào dễ đỏ mặt, nhưng cô không phải là người cực kỳ bảo thủ, chỉ cần thích nhau là được.

Bởi vì trán của cô áp vào ngực của anh, cho nên búi tóc của cô xoay về phía mặt của Tào An, tóc cô bồng bềnh và mềm mại, có mấy sợi tóc con hơi chỉa ra ngoài.

Tào An nhìn một lát rồi nắm lấy tay cô dắt vào phòng tắm.

Nơi này anh vừa mới tắm xong, bên trong vẫn còn hơi nước ẩm ướt, bên trái bồn rửa mặt có một vài giọt nước, còn gần chỗ cửa lại rất sạch sẽ.

“Tách” một tiếng, Tào An tắt đèn.

Giang Đào gần như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Ở đây với anh một mình đã đủ mập mờ, bây giờ lại còn tắt đèn tối đen nữa.

“Em ngồi lên đây.”

Nương theo giọng trầm thấp của Tào An, anh vươn tay dưới nách Giang Đào, giây tiếp theo, Giang Đào đã bị anh đặt ở trên bồn rửa mặt.

Đây là nhà của Tào An, mọi đồ trang trí trong nhà đều do anh tự thiết kế, cho nên bồn rửa mặt cũng cao hơn rất nhiều so với những gia đình bình thường, như vậy mới tiện cho người cao 1 mét 9 như Tào An sử dụng.

Nếu đèn còn bật sáng, Giang Đào sẽ nhận ra khoảng cách chiều cao giữa hai người đã rút ngắn đi rất nhiều.

Thay đổi tư thế khiến cô có chút bối rối, sau đó Tào An ôm lấy cô, áp cô vào lòng anh, hơi thở của anh phả vào tai Giang Đào.

Giang Đào lo lắng đến mức khó thở.

Đôi môi Tào An rơi xuống sau tai cô.

Giang Đào nắm chặt lấy lưng áo ngủ của anh.

Anh bắt đầu hôn từ tai cô rồi lan dần xuống cổ, khi hôn đến giữa cổ của cô, Giang Đào không thể không ngẩng đầu lên.

Xung quanh tràn ngập âm thanh của cô, cô cảm thấy giọng điệu khác lạ này giống trong một cảnh quay điện ảnh nào đó. Mỗi khi phim chiếu đến đoạn này, cả Giang Đào lẫn người xem đều cảm thấy xấu hổ, huống chi bây giờ cô đang là nữ chính trong cảnh phim đó.

Tào An lại hôn lên môi cô, đôi tay ôm lấy khuôn mặt cô.

Giống như cơn mưa dày hạt, càng rơi trận mưa càng lớn.

Điều anh mong muốn vô cùng rõ ràng, nhưng vì rõ ràng mà cũng rất kiềm chế; giống như một con sói đang vây quanh con mồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào tới nó, để nó cứ bất an căng thẳng mà phòng thủ, cho đến khi không chịu được nữa, hay cho đến khi con sói nhử công kích nó, con mồi mới bắt đầu tấn công. Tấn công – đồng thời cũng có nghĩa là tự hy sinh chính mình.   

Giang Đào không thể chống đỡ được nữa, vô thức mà hé miệng ra.

Tào An lại né đi, tiếp tục cúi xuống hôn cổ cô.

Giang Đào không thể chịu nổi nữa, cô cảm thấy như mình đang bị anh cố ý bắt nạt, cơn khóc cứ như muốn bật ra.

Đến khi cô không thể bám chặt vào quần áo anh nữa, tay cô trượt khỏi tấm lưng hơi cong của anh thì Tào An mới dừng lại, sau đó ôm lấy đầu cô áp vào lòng anh.

Hô hấp của cả hai đều rất rối loạn, một người tựa hồ vừa thoát khỏi kiếp nạn, một người lại giống như có thể tiếp tục công kích bất cứ lúc nào.

Tào An: “Nếu hôm đó anh không nói em nấm lùn, nếu hôn em thật thì là hôn theo kiểu này đấy.”

Giang Đào yếu ớt tựa vào người anh, ở đây tối quá, cô không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, nghe tiếng anh nói bên tai.

Quả thật khuôn mặt và thân hình hung dữ của anh đều phù hợp với kiểu hôn này, chỉ là Giang Đào không có kinh nghiệm, những tưởng tượng của cô về nụ hôn đầu tiên đều chỉ dừng lại ở những hình ảnh lãng mạn và đẹp đẽ của các bộ phim thần tượng.

“Nó khác với những gì em tưởng tượng?”

“Dạ.”

Tào An chạm vào môi cô: “Hôn ở nơi này, anh sợ không nhịn được mà trực tiếp làm tới bước cuối cùng mất.”

Giang Đào tin điều anh nói, biểu hiện vừa nãy của anh chính là bằng chứng.

“Em thấy hai hộp đó rồi đúng không?”

Giang Đào không nói gì.

Tào An: “Anh mua chỉ là để phòng hờ thôi, không phải nhất định sẽ dùng trong đêm nay đâu.”

Giang Đào cắn môi: “Vậy mà anh còn nói em dọn đồ ra?”

Tào An: “Anh muốn cho em biết anh đang có ý gì với em. Nếu như đã hôn em rồi thì em không ngăn cản được anh đâu, trừ khi em thật sự tức giận không muốn làm. Nhưng nếu anh không hôn em, lần trước đã gần tới bước hôn rồi, lần này anh về nhà mà không có hành động gì thì anh lại sợ em nghĩ lung tung.”

Giang Đào im lặng.

Không thể phủ nhận, cô thật sự mong chờ nụ hôn tối nay với anh.

Tào An đụng vào dây yếm jeans của cô, ngón tay móc lấy dây ếm: “Anh biết chúng ta nên làm từng bước một, nhưng anh thực sự không học được phương pháp hôn chậm rãi từ tốn, có thể điều này liên quan đến tuổi tác của anh, nếu anh bằng tuổi em bây giờ, chắc hẳn anh cũng có thể ngây thơ như thế, nhưng bây giờ anh 30 tuổi rồi, sau khi chắc chắn rằng mình muốn theo đuổi em, thì những tưởng tượng về em của anh đều theo hướng của người trưởng thành.”

Giang Đào chợt nhớ đến lúc anh nằm viện, nhớ tới việc anh quấn băng gạc vòng quanh.

Nếu như anh không có ham m uốn mãnh liệt hay anh có đủ khả năng tự chủ thì anh đã không làm thế.

“Ham m uốn nhưng không đồng nghĩa là sẽ vội vàng, cứ dựa vào sự thích ứng của em thôi, đừng hiểu lầm anh không muốn hôn em là được rồi.”

Nói rồi Tào An hôn vào tai cô, bởi vì anh đã kiềm chế nên nụ hôn này cô cảm thấy an toàn.

“Đi ngủ thôi, không khí đêm nay vốn dĩ cũng không thích hợp lắm.”

Giang Đào không hiểu lắm: “Không khí gì cơ?”

Từ lúc cô dọn tới đây ở, hai người không phải vẫn luôn ở trong cùng một bầu khí ‘trai đơn gái chiếc ở chung một căn hộ’ hay sao, đêm nay có gì đặc biệt vậy?

Tào An chạm tóc cô: “Em mặc bộ này giống học sinh cấp 3 quá, trong lòng anh không chịu được.”

Vốn dĩ hình thể giữa 2 người chênh lệch rất lớn, anh còn lớn hơn cô 6 tuổi, cô lại mặc bộ đồ trông trẻ hơn tuổi thật, Tào An cảm thấy như mình đang bắt nạt cô, như là một kẻ phạm pháp.

Giang Đào:……

Cuối cùng thì cô cũng hiểu tại sao bạn trai lại chú ý đến chiếc yếm hai dây của mình đến vậy!

“Em rất thích chiếc váy yếm này, anh nói vậy sau này sao em mặc được nữa?”

“Em có thể mặc khi đi chơi với bạn, nhưng ở bên anh thì đừng mặc.”

Tào An không muốn bị người khác hiểu lầm là mình bắt cóc một nữ sinh cấp ba.

Giang Đào có chút phản nghịch lại anh: “Vậy anh mặc đồ nhìn trẻ hơn đi.”

“Phong cách thế nào?”

“Để em chọn giúp anh.”

“Được, sáng chủ nhật em được nghỉ làm, chúng ta đi trung tâm mua sắm nhé.”

Hẹn đi mua quần áo xong, hai người dường như không còn gì để nói.

Im lặng được một lúc, Tào An mở cửa, ánh đèn từ hành lang bên ngoài lập tức chiếu vào.

Giang Đào vô thức nhắm mắt lại.

Tào An bế cô lên, đưa cô tới trước cửa phòng ngủ chính.

Sự thân mật vừa rồi khiến Giang Đào xấu hổ khi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tào An chỉnh lại dây váy jeans trên vai phải của cô, chúc ngủ ngon rồi đứng bên ngoài đóng cửa lại giúp cô.

Giang Đào đi vào phòng tắm. 

Nhìn vào gương, cô thấy đầu tóc cô hơi rối, khuôn mặt đỏ hồng, rõ ràng là một người phụ nữ trưởng thành vừa mới thân mật với bạn trai.

Giang Đào nhớ lại lúc nãy một chút rồi ngẩng đầu lên, trên cổ cô vẫn trắng nõn sạch sẽ, nhưng bên phải gần phía xương quai xanh đã có thêm một vết màu đỏ nhạt.

Có vẻ lúc hôn chỗ này Tào An rất nhiệt tình.

Giang Đào cũng không nghĩ nhiều, cô rửa mặt rồi đi lên giường.

Nhưng sau khi nằm trên giường, cô nghĩ nhiều hơn về đôi môi, hơi thở và phần cơ lưng của anh.

Giang Đào che đầu lại.

Bên phòng ngủ phụ, Tào An đặt hai chiếc hộp vào tủ đầu giường, nhìn vài giây rồi đẩy ngăn tủ lại.



Vào thứ tư, đồ điện và rèm cửa cũng được lắp đặt, căn nhà của hai bà cháu chính thức sửa chữa xong xuôi.

Tào An tìm một người thợ chuyên nghiệp đến để khử đi mùi formaldehyde (*), còn Giang Đào chọn thêm một ít cây xanh và than hoạt tính rồi mở cửa sổ cho thông gió, đầu tháng 9 là có thể dọn về ở.

(*) Chú giải về Formaldehyde:

Formaldehyde (formol, formalin): là một hợp chất hữu cơ, có công thức là HCHO. Trong lĩnh vực xây dựng và thiết kế nội thất, chất formaldehyde thường có trong các sản phẩm như gỗ công nghiệp, sơn, keo,… Khi tiếp xúc với khí formaldehyde, hệ hô hấp, da và mắt có thể bị ảnh hưởng xấu.

Ngày 7 tháng 9 là sinh nhật của em họ Mạnh Duệ, vừa đúng hôm đó là thứ 7 nên dì út nhắn cho Giang Đào là bọn họ sẽ đến vào sáng thứ 7 để cùng nhau ăn bánh sinh nhật vào buổi trưa.

Bà ngoại ở bên đó rất vui, vẫn giữ thói quen ra nhảy ở quảng trường, Giang Đào không cần phải lo lắng nhiều, ngược lại, gần đến ngày bà ngoại về, cô không nỡ xa những ngày sống chung với Tào An.

Tào An cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Thậm chí cả tháng 8 vừa qua, ngoại trừ buổi tối đầu tháng khi anh đi công tác về, những ngày còn lại Tào An không có thêm bất kì hành động thân mật dễ “bùng lửa” nào nữa.

Nếu không phải anh thường xuyên nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa ngọn lửa thì Giang Đào đã nghi ngờ người bạn trai hung dữ của mình đã mất hứng thú với chuyện gì đó rồi.

Phương Nhụy cũng âm thầm chú ý đến sự tiến triển của mối quan hệ của bạn thân mình. Nguyên nhân chính là do ngoại hình đặc biệt của Tào An quá khác xa so với hành động ga lăng và phong thái lịch thiệp của anh.

Trưa thứ 5, Phương Nhụy vừa ăn cơm ở nhà ăn vừa gửi cho Giang Đào một tin nhắn thoại: “Thứ 7 bà ngoại về lại bên này rồi, thế mà ông trùm Tào chưa có động tĩnh gì à?”

Giang Đào: “Có, anh ấy nói ngày mai anh ấy nghỉ làm nên buổi sáng sẽ đem đồ đạc chuyển lại về nhà.”

Phương Nhụy: “Tớ cười muốn sặc cơm!”

Giang Đào: “Tớ đã nói là không cần chờ đến mai, tối nay tớ sẽ dọn đồ về.”

Phương Nhụy: “Anh ấy nói gì không? Đừng nói với tớ là anh ấy đồng ý nhé.”

Giang Đào ậm ừ: “Không có, anh ấy nói nên dọn sau một ngày nữa thì nhà sẽ có thêm một ngày khử mùi formaldehyde.”

Phương Nhụy chép miệng: “Thật ra là anh ấy cũng đang luyến tiếc cậu nhưng lại không muốn biểu hiện ra quá rõ ràng, để tớ nói cậu nghe, anh ấy nhẫn nhịn như thế thì có lẽ là muốn cậu phải chủ động á, hoặc là cậu bật đèn xanh ra tín hiệu với anh ấy một chút đi.”

Giang Đào không nói gì.

Phương Nhụy: “Đương nhiên là nếu cậu không gấp gáp thì thôi. Hai người các cậu yêu đương cứ như thời “ông bà anh” vậy, tình yêu trong sáng quá, chờ đến kết hôn thì thẳng thắn đối tốt với nhau cũng được, như thế thì cũng tốt, cùng lắm là sau khi cưới mới phát hiện ở phương diện quan trọng nào đó không hợp nhau, lúc này ly hôn có hơi phiền phức một chút.”

Giang Đào: “……”

Hình ảnh quấn băng gạc của bạn trai lại hiện lên trong tâm trí của Giang Đào, cô cũng không phải là không hoàn toàn lo lắng về chuyện đó.

Chỉ là nếu có vấn đề nghiêm trọng phải giải quyết bằng ly hôn, thì việc phát hiện kịp thời trong lúc hai người đang trong giai đoạn yêu đương sẽ thích hợp hơn, sẽ kịp thời ngăn ngừa tổn thất hơn?

Là một y tá thường được luân chuyển giữa nhiều khoa khác nhau, Giang Đào cũng ít nhiều hiểu biết về sinh lí nam giới.

Cùng là những tình huống không hài hòa về phương diện kia, có một số tình huống chỉ cần kiên nhẫn chịu đựng là có thể qua chuyện, cùng lắm là bớt sung sướng một chút; nhưng nếu tình huống gây ra nỗi đau thể xác lâu dài cho bên nữ thì cho dù đó là vì vấn đề về tâm lý hay về thân thể của bên nam, thì bên nữ cũng không cần phải tự mình cảm thấy tủi thân, bởi vì hiện tượng này có lẽ sẽ xảy ra cả đời mà.

Giang Đào tự tìm cho mình một đống lý do để chủ động, nhưng khi thật sự đưa ra quyết định, hai lỗ tai cô như bị thiêu cháy vậy.