Đêm nay bận rộn như vậy, Giang Đào và bà ngoại không dính mưa nhiều lắm, còn Tào An cả người ướt nhẹp.

Giang Đào đổi dép trong nhà, Tào An nói khẽ với cô: “Em cứ tự nhiên đưa bà đi tham quan, anh đi tắm rửa chút, nhanh lắm.”

Giọng điệu kia như có ý chỉ bà ngoại là khách còn Giang Đào là chủ nhà, nhiệm vụ của cô là tiếp đón khách khi Tào An vắng mặt.

Giang Đào nhìn chiếc quần đùi ướt của anh, gật gật đầu: “Anh mau đi đi.”

“Mấy thứ đó cứ để anh ra rồi dọn.” Tào An chỉ hai chiếc vali của hai bà cháu, chào bà một tiếng rồi nhanh chóng đi vào phòng ngủ chính.

Anh vừa đi, mắt Giang Đào lại lần nữa nhìn vào cách trang trí của căn hộ này.

Giang Đào không có nhiều kinh nghiệm trang trí nội thất, cũng không có đặc biệt chú ý về điều này, cô không biết phong cách của căn nhà này là gì, chỉ cảm thấy mọi đồ vật đều rất đơn giản, hài hòa, không gian rất trống trải, nhưng từng chi tiết của đồ vật lại vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó vừa có tiền vừa có gu thẩm mỹ.

Có thể nơi này chỉ có mình Tào An ở nên dấu vết sinh hoạt cũng không rõ ràng, ngoại trừ mấy chậu cây xanh được chăm sóc kỹ càng nên tươi tốt và ẩm nước, Giang Đào liếc mắt nhìn sang liền thấy một ly nước, một hộp khăn giấy và điều khiển TV trên bàn trà hình bầu dục màu trắng, trên ghế sofa hình chữ L có đặt hai chiếc gối màu sắc tươi tắn, trong đó có một chiếc nằm nghiêng trên đệm sofa, chứng tỏ nó đã được chủ nhân sử dụng.

Cửa sổ sát đất gần ghế sofa là góc tập thể dục, có đó có máy chạy bộ, ghế tập bụng cong và một bộ tạ tay. 

Ảnh minh họa ghế tập bụng cong.

Trong đầu Giang Đào bỗng hiện ra hình ảnh phần cơ ngực muốn căng phẳng áo sơ mi lẫn áo vest của Tào An, trước đây anh còn nói “Ngày thường chỉ chạy bộ buổi sáng” rồi “Dáng người là do di truyền”, Giang Đào cảm thấy vui sướng khi vạch trần lời nói dối của bạn trai.

Trong phòng ngủ chính, Tào An đóng cửa lại, lấy điều khiển từ xa khép cửa rèm lại, nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo chật ních của chú út Giang Đào.

Thân hình cường tráng không che đậy, thấm đẫm nước mưa, trong không khí cũng mang theo hơi ẩm, bụng anh có ba vết sẹo mờ, đó là vết mổ viêm ruột thừa.

Những điều này không khác gì ngày thường, nhưng đêm nay có lẽ do có một vị “khán giả nữ chưa lộ diện” trẻ trung xinh đẹp nên cơ bắp đó cũng tự động rắn chắc hơn bình thường một chút.

Chỉ có chủ nhân của thân hình này là tỏ ra thờ ơ.

Lấy đại một bộ quần áo trong tủ, Tào An bước vào phòng tắm, mở vòi sen, trong vòng ba phút anh đã tắm xong.

Vốn định ra ngoài không sấy tóc, anh đi ngang qua gương liếc nhìn vào, do dự vài giây, Tào An cắm máy sấy khô tóc, sau khi tóc khô, nét dữ dằn cũng được giảm xuống ba phần.

Tiếng vù vù của máy sấy truyền tới, Giang Đào mới đi qua xem phòng bếp, đoán được Tào An sắp ra đây nên cô không đi xem nữa.

Bà ngoại đứng ở cửa sổ sát vẫy tay với cô.

Ban đêm cửa sổ sát đất chỉ phản chiếu hình ảnh của phòng khách, Giang Đào đi đến sát cửa sổ mới phát hiện đối diện của sổ là hồ Phỉ Thúy, nhưng tầm nhìn bị mưa lớn làm mờ đi, cảnh đêm dưới mưa vì thế mà cũng hơi đáng sợ.

Bà ngoại cảm thán: “Trời nắng ở bên đây chắc chắn cực kỳ đẹp.”

Giang Đào nghĩ thầm: Đây đúng là căn hộ view hồ điển hình.

Tào An đi ra, anh đã đổi sang một chiếc quần dài màu đen, áo trắng ngắn tay, nhìn tươi mới sảng khoái, trung hòa cái khuôn mặt hung dữ lạnh lùng.

Giang Đào âm thầm khinh bỉ bản thân, bởi khi đặt Tào An vào bối cảnh như thế này, cô cảm thấy anh trông đẹp trai hơn ngày thường.

Có câu “người đẹp vì lụa”, có lẽ một ngôi nhà thích hợp so với áo quần thì càng tôn dáng hơn chăng?

Tào An: “Chắc mọi người đều đói cả rồi, tối nay ăn tạm gì đó nhé, nấu mì ăn được không?”

Vốn dĩ anh định đón cô tàn làm xong sẽ cùng ăn cơm tối với bà ngoại, rốt cuộc bận thu dọn đồ đạc tránh ngập nên tất bật đến tận bây giờ.

Giang Đào: “Để em nấu cho.”

Tào An: “Cứ để anh làm, em với bà ngoại đi chọn phòng đi, hai căn phòng đó ngày thường không có ai ở, mỗi tuần có quét dọn một lần nhưng có thể vẫn còn chút bụi, cần phải lau chùi đấy.”

Hai bà cháu đành đi chọn phòng trước.

Hai căn phòng ngủ phụ đều ở hướng nam, phong cách của phòng ngủ khác xa phong cách tối giản của phòng khách, được phối những gam màu ấm.

Diện tích hai phòng không khác nhau lắm, bà ngoại chọn căn gần phòng khách, còn căn gần phòng ngủ chính là của Giang Đào.

Tào An mang hai miếng giẻ sạch tới: “Hai bà cháu cứ dọn trước, cháu đi nấu mì.”

Bận việc nên hai bà cháu không khách sao với anh.

Phòng ngủ chỉ hơi hơi bụi, lau sơ qua là được, sau đó lau khô mặt ngoài của vali và túi đồ bị ướt rồi mang chúng vào phòng ngủ.

Giang Đào sửa soạn giúp bà trước, sau đó mới đi dọn dẹp bên giường mình.

Quần áo cô mang theo tổng cộng ba bộ, treo vào tủ quần áo trống huơ, chỉ có sẵn móc quần áo.

Dây sạc, laptop, ly nước, bàn chải đánh răng đêm nay hoặc sáng mai đều cần dùng nên tạm thời đặt ở trên bàn sách, còn có một hộp trang sức nhỏ vẫn để trong vali, do Giang Đào cảm thấy cô sẽ không ở bên này lâu nên không cần thiết lấy ra.

Toàn bộ đã thu dọn xong, người vừa cảm thấy nhẹ nhõm thì cảm giác vừa đói meo vừa khô miệng bị kìm nén nãy giờ cũng xuất hiện.

Giang Đào rửa tay, đi vào phòng bếp.

Bà ngoại đã ở đó hỗ trợ anh, bà bưng ra một bát mì mới múc, cái bát lớn bằng sứ màu trắng, viền đen, bên trong là mì trứng và các loại rau xanh, vài lát thịt bò sốt tương xếp lên trên mặt, khói bốc lên nghi ngút.

Ngửi mùi rất thơm.

Giang Đào đi vào bưng bát thứ hai, Tào An giải thích: “Thịt bò là anh lấy từ bên nhà ông nội sang, dì giúp việc bên đó nấu ăn ngon lắm.”

Giang Đào: “Nhìn là đã thấy ngon miệng rồi.”

Tào An nhìn tóc mái hai bên cô, cười nói: “Là do em đang đói bụng đấy.”

Giang Đào đúng thật là đang đói, cô cầm bát đũa rồi đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, ba người cùng nhau ngồi xuống, chẳng có ai không đói bụng cả, cả ba đều ăn một cách ngon lành.

Bà ngoại vóc dáng nhỏ con ăn uống cũng ít, vừa nãy lúc gắp mì, bà cố ý gắp không nhiều lắm nên ăn xong đầu tiên.

Tào An nhìn ra bà cụ có vẻ tâm trạng không tốt lắm, anh dẫn bà đi đến nhà tắ m chung, hướng dẫn cách dùng mấy món đồ điện thông minh: “Sắp 10 giờ tối rồi, bà tắm rửa rồi đi ngủ trước nhé, quần áo dơ cứ để qua một bên, đợi lát Tiểu Đào mang qua phòng giặt để giặt cùng một lúc luôn ạ.”

Bà ngoại gật gật đầu, ngáp một cái, vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm rửa.

Tào An quay lại ngồi vào bàn ăn.

Giang Đào dùng đũa chọc chọc nửa bát mì của mình rồi nhìn vào bát của anh, nói: “Làm phiền anh rồi.”

Tào An: “Phòng ngủ chính cũng có phòng tắm, ngày thường anh không có dùng, không có gì phiền toái.”

Giang Đào cúi đầu ăn mì. 

Tào An có thể hiểu tâm tình của cô.

Bọn họ quen nhau qua xem mắt, công việc cũng khác nhau, thời gian ở cạnh nhau không nhiều, không giống như các mối tình thanh xuân vườn trường hay tình yêu chốn công sở, những cặp đôi này đều là quen biết lẫn nhau rồi mới xác định yêu đương.

Anh có thể theo đuổi Giang Đào nhanh như vậy, một phần nhỏ là vì anh có hảo cảm với Giang Đào, chủ yếu là do cô hay ngại, anh lấy hảo cảm của cô làm nền móng rồi mạnh mẽ và chủ động tiến tới, cô cuối cùng cũng ngại ngùng mà đồng ý quen anh.

Đồng ý thì đồng ý, nhưng mức độ quen thuộc của hai người chỉ đang dừng ở giai đoạn xem mắt, không thể ngay lập tức thân mật được, cả hai vẫn cần thời gian để tiếp xúc và thấu hiểu nhau nhiều hơn, trong giai đoạn tiếp xúc này còn có thể lộ ra ít khuyết điểm của đối phương.

Những người hay ngại ngùng thường nhạy cảm hơn, giống như Giang Đào có thể phát hiện ra sự sợ hãi, xa lánh của người qua đường đối với anh, vì quan tâm tới tâm trạng của anh nên cô chủ động tới gần anh, cô cũng vì nhận ra gia cảnh hai bên chênh lệch mà cảm thấy không được tự nhiên.

Tính cách có liên quan đến hoàn cảnh sinh hoạt từ lúc còn nhỏ đến khi lớn lên, không ai lạc quan, cởi mở bẩm sinh cả.

Thời học sinh của Tào An tuy rằng không có bạn bè, nhưng anh có mối quan hệ hòa hợp với ba mẹ, ông bà, còn Giang Đào từ bé đã không có ba mẹ, tuy rằng bà ngoại đối xử với cô rất tốt, nhưng sau khi tan học cô vẫn sẽ bắt gặp cảnh ba mẹ tới đón con cái, rồi những lúc ở trường có các hoạt động yêu cầu ba mẹ tham dự, có lẽ cô bé Giang Đào lúc ấy vừa hâm mộ các bạn có ba có mẹ, vừa đối mặt với sự tò mò không ác ý của bạn bè.

“Lúc anh giúp hai bà cháu thu dọn đồ đạc, đâu thấy em xa cách như vậy, sao bây giờ lại khách sáo thế?” Tào An vừa ăn vừa trêu ghẹo bạn gái.

Giang Đào nhỏ giọng nói: “Đâu có không giống nhau.”

Tào An: “Sao lại không giống nhau? Đều là bạn trai săn sóc bạn gái mà.”

Giang Đào nghĩ ngợi điểm khác biệt rồi nói: “Bạn trai giúp đỡ những công việc cần thể lực là chuyện vô cùng bình thường, nhưng đưa người thân của bạn gái đến nhà mình ở thì lại là một trường hợp đặc biệt.”

Là bạn gái trong trường hợp đặc biệt như vậy, cô không thấy yên tâm và thoải mái được.

Tào An: “Anh không cố tình làm chuyện đặc biệt như vậy mà, trận mưa này hoàn toàn là ngoài ý muốn, giả sử nhà anh có phòng trống nhưng lại không để hai bà cháu đến ở mà lại đưa hai người vào khách sạn, em cảm thấy người bạn trai đó có đủ tư cách không?”

Giang Đào không thể phản bác.

Tào An: “Nếu nhà anh là nhà có ba phòng ngủ bình thường, có phải em sẽ thoải mái hơn không?”

Giang Đào không đáp.

Tào An: “Đáng tiếc là không có ‘nếu’, em đang hẹn hò với một người bạn trai gốc thành phố lại còn có điều kiện, thế thì cứ từ từ làm quen thôi.”

Giang Đào:……

Anh duy trì giọng điệu ga lăng lịch thiệp nhưng ý tứ vẫn có sự cứng rắn.

“Em mau ăn đi, ăn xong em còn tắm rửa giặt quần áo mà.” Tào An gắp một miếng thịt bò trong bát cô, cười nói.

Giang Đào dừng một chút để anh gắp thêm hai miếng nữa, mặc dù thịt bò ăn rất ngon nhưng lúc nãy Tào An đã múc cho cô quá nhiều.



Ăn no nê, phòng bếp giao cho Tào An dọn dẹp, Giang Đào đi đến phòng tắ m chung để tắm.

Không thể không nói, gu thẩm mỹ của Tào An thật sự rất tốt, phòng vệ sinh cũng đẹp đến nỗi làm Giang Đào cũng muốn ngay lập tức có một không gian giống hệt thế này cho riêng mình.

Giang Đào dùng khăn lông lau nước trên tóc, cô thay một cái váy ngắn tay, nếu là ở nhà khi cô tắm xong sẽ mặc đồ ngủ, nhưng đây là nhà bạn trai, Tào An còn đang ở phòng khách.

Mặc quần áo xong, Giang Đào bắt đầu sấy tóc, mái tóc đen dài đến ngực dần dần xõa tung bồng bềnh. Trong gương, khuôn mặt của cô vẫn còn giữ vẻ hồng hào như lúc vừa tắm xong.

Giang Đào vỗ vỗ vào mặt mình.

Vài phút sau, một tay cô mở cửa bước ra, tay còn lại thì bưng thau quần áo cần giặt.

Nhìn nghiêng vài phòng ăn không có ai, Giang Đào đi ra thêm vài bước thì thấy Tào An đang ngồi trên ghế sofa, tư thế ngồi đó làm chân anh càng thêm dài.

“Ở bên này.”

Tầm mắt Tào An chỉ dừng trên mặt cô vài giây, sau đó anh liền đứng lên, đi đến cửa sổ sát đất bên kia.

Phòng khách rất rộng, góc bên phải của cửa sổ sát đất được bố trí làm khu tập thể dục, còn bên trái là cửa trượt bằng gỗ bên cạnh TV treo tường, mở cửa trượt bước vào là phòng giặt rộng khoảng năm mét vuông.

Quần áo trên giá trống trơn, chắc là Tào An đã gom đi rồi.

“Em biết dùng máy giặt không?” Tào An đứng ngay sau lưng Giang Đào, giọng điệu nghiêm túc đứng đắn, không phân biệt được là anh nói thật hay đang đùa.

Giang Đào quay đầu lại trừng mắt nhìn anh.

Tào An cười: “Em đã nói em rất ít làm việc nhà mà.”

Giang Đào liền nhớ tới khi mới xem mắt, vì muốn anh không có hảo cảm với cô mà cô bịa ra mấy lời nói dối.

Cô đặt thau đồ cần giặt lên mặt bàn đá cẩm thạch, cầm nước giặt quần áo lên nhìn: “Mang hai bộ quần áo ướt của anh ra đây, em giặt chung luôn.”

Tào An: “Tốt như vậy á?”

Lại là giọng điệu trêu ghẹo nên Giang Đào lập tức quay đầu lại, nói: “Anh không cần thì thôi.”

Tào An không nói gì mà bước ra ngoài.

Giang Đào không vội cho quần áo vào trong máy giặt, cô dựa lưng vào bàn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa xối xả không hề dịu đi chút nào, từng giọt mưa đập mạnh vào mặt kính kéo dài thành từng vệt, hồ Phỉ Thúy ở xa xa gần như hòa làm một trong bóng đêm.

Nhưng bên trong phòng giặt yên tĩnh, đèn đóm sáng trưng, ​​cách bài trí đơn giản thoải mái khiến người ta cảm thấy tâm hồn an yên.

Kèm theo một loạt tiếng bước chân, Tào An quay lại, trong tay anh bưng một thau quần áo, đặt cạnh thau đồ của Giang Đào.

Giang Đào nhìn thấy bộ đồ anh mặc khi đến đón cô và bộ đồ của chú út, gồm hai chiếc áo và hai chiếc quần đùi dài đến đầu gối.

“Quần l/ót không cần em giúp đâu.”

Tào An mở máy giặt ra, ném bốn thứ này vào.

Lúc Giang Đào đề nghị giặt quần áo giúp anh cô không hề nghĩ tới quần l/ót!

Bây giờ cô nghe bạn trai nói như vậy, cố gắng giải thích: “Em cũng không nghĩ giặt nội y giúp anh.”

Tào An vẫn đang giữ nguyên tư thế khom người, nghe cô nói vậy, anh nghiêng đầu nhìn sang khiến tầm mắt của mình vừa vặn ngang tầm với cô.

Giang Đào lập tức quay mặt đi.

Tào An nhìn gương mặt ửng lên như quả đào, giơ tay nhéo nhéo vành tai phiếm hồng của cô.

Giang Đào như bị bỏng, tránh qua vài bước. 

Tào An: “Đừng hiểu lầm, nãy anh thấy có muỗi.”

Giang Đào tin anh mới là lạ, thúc giục anh: “Anh mau ra ngoài đi.”

Tào An quét mắt nhìn thau giặt đồ của cô, ở trên cùng là áo ngắn tay, phía dưới chắc chắn là nội y của phụ nữ.

“Anh đi xem TV một lát.”

Tiếng bước chân rời đi, không bao lâu sau, TV được mở lên, âm thanh nhanh chóng được giảm nhỏ lại, đủ cho Giang Đào ở trong phòng giặt nghe thấy.

Giang Đào đóng cửa trượt để che khuất tầm nhìn của bạn trai, anh cố tình ngồi ở góc ghế sofa để nhìn qua bên này, cô sờ vào vành tai vừa bị Tào An chạm, sau đó bắt đầu giặt quần áo.

Đồ mặc ngoài giặt máy, đồ trong giặt tay.

Giang Đào ngước nhìn giá treo quần áo, cô không thể nào tưởng tượng ra cảnh Tào An bước vào đây, vừa ngẩng đầu lên là đã có thể nhìn thấy áo ngực của cô.

“Hình như có ai vừa gửi tin nhắn cho em đấy.”

Một giọng nói trầm thấp từ ghế sofa bên ngoài truyền đến, Giang Đào hơi dừng lại, nhúng quần áo vào nước, lau tay rồi đi ra ngoài.

Tào An thoải mái dựa vào sofa, liếc nhìn cô một cái, tiếp tục xem trận bóng trên màn hình.

Giang Đào người hơi cứng đờ mà đi qua phòng khách trước mặt anh, cô ngừng ở bàn ăn, cầm lấy điện thoại.

Có vài tin nhắn đến, dì út hỏi cô đã ở khách sạn chưa, Phương Nhụy quan tâm hỏi vấn đề ngập nước ở tiểu khu.

Nhưng tin nhắn mới nhất là của Tào An gửi: [À đúng rồi, khi hai bà cháu ở bên này, anh sẽ không vào phòng giặt, về sau áo ngoài của anh đều giao em giúp nhé.]

Giang Đào:……

Giống như đây là cách cảm tạ sự săn sóc của anh, nhưng vừa đọc xong cô đã rõ ý ám chỉ là gì, vậy bây giờ cô nên đi qua phòng khách sang phòng giặt trước mặt anh như thế nào đây?

Thậm chí lúc này Giang Đào có thể cảm giác được Tào An đang dùng đôi mắt hẹp dài sắc bén mà mãnh liệt nhìn cô.

Một phút sau, Tào An nhận được tin nhắn từ bạn gái: [Anh về phòng ngủ đi.]

Anh cười cười: [Anh lo em ở một mình sẽ sợ.]

Giang Đào: [Em không nhát gan như vậy.]

Tào An: [Được.]

TV bị chủ nhân tắt đi, tiếng bước chân hướng đến gần hành lang phòng ngủ, nhưng mới nửa đường lại vòng về phía nhà ăn.

Giang Đào nắm chặt điện thoại, nhanh chóng mở khung chat của bạn thân ra, dùng giọng nói để trả lời.

Người nọ ở phía sau cô, chậm rãi cúi đầu, hô hấp ấm áp phả lên sau cổ cô.

Tim Giang Đào đập nhanh thình thịch.

“Ngủ ngon.”

Cùng với hai chữ trầm thấp khàn khàn, tiếng bước chân của anh lại xa dần.

Giang Đào nhẹ buông tay, mới ghi âm một nửa đã gửi sang bên kia.

Chờ cô phản ứng lại muốn hoàn tác tin nhắn thoại, tin nhắn thoại của Phương Nhụy đã gửi tới.

Giang Đào ảo não dậm dậm chân, chuẩn bị hoàn tác tin nhắn đó, ai ngờ ma xui quỷ khiến cô đưa điện thoại tới gần tai, nghe tin nhắn thoại vừa rồi mình gửi.

Cô lại một lần nữa nghe câu “Ngủ ngon” của bạn trai, so với khi nghe trực tiếp bên tai, giọng nói đó lần này nghe êm nhẹ hơn, như dẫn lối người ta chìm vào cõi mộng.