“Thật hâm mộ, hồi còn trẻ, ông ngoại cháu đến một cọng cỏ cũng không tặng bà.”

Bà đến phòng của Giang Đào để chiêm ngưỡng bó hoa hồng lớn.

Thời buổi này khi nhắc đến hoa hồng thường bị cho là khiếm nhã, nhưng nếu được người mình thích tặng thì dù khiếm nhã đến đâu cũng thích, chưa kể là hoa hồng vốn đã đẹp.

Giang Đào: “Trước kia việc tặng hoa không phổ biến mà bà.”

Bà ngoại: “Sao lại không phổ biến, nhà giàu thì mua tặng, người không có tiền nếu có lòng thì hái vài đóa hoa dại. Ông ngoại con trời sinh không có tính lãng mạn.”

Giang Đào mỉm cười: “Vậy tại sao bà lại ở bên ông ngoại?”

Bà ngoại: “Do bà ngốc chứ sao, chưa yêu đương bao giờ, mới nghe ông ấy nói mấy câu ngọt ngào là bà đã bị dụ dỗ rồi, nhìn có vẻ là người đàng hoàng, kết hôn xong mới biết ông ấy có đủ loại tật xấu, vừa hút thuốc vừa uống rượu. Đừng nhắc tới nữa, ông ngoại cháu đã để lại cho bà kinh nghiệm, đó là khi tìm đàn ông không thể chỉ nhìn mặt, mà là cách nói năng, công việc, tính cách, thói quen, mấy thứ này là điều quan trọng nhất, bởi vì sẽ quyết định cả đời.”

Giang Đào hiểu rõ: “Bà đang nói về Tào An à.”

Bà ngoại: “Không phải, hai cháu mới tiếp xúc chưa bao lâu, bà đối với cậu ấy cũng không biết nhiều lắm, tùy cháu chậm rãi quan sát cậu ấy.”

Giang Đào nhìn về bó hoa lớn ở đằng kia.

Bà ngoại: “Mau chụp vài tấm đi, chụp xong bà sẽ gỡ ra cho vào mấy bình hoa để ngắm thêm vài ngày, không thì phí lắm.”

Giang Đào nhớ lại trước kia khi đi dạo trong tiểu khu, cô sẽ thỉnh thoảng nhìn thấy một cô gái cầm một bó hoa đi xuống, ném chúng vào thùng rác, những đóa hoa nằm cùng với rác thải sinh hoạt.

Trong khi bà ngoại ra ngoài chuẩn bị bình hoa, Giang Đào đã chọn vị trí thích hợp nhất để chụp ảnh trong phòng, đặt bó hoa mà cô nhận được trong lần yêu đương đầu tiên vào, mỗi góc độ khác nhau sẽ chụp một vài bức ảnh.

Sau khi chụp ảnh xong, hai bà cháu cùng nhau cắm hoa, đặt hai bình hoa trong phòng khách, một bình ở tủ đầu giường của cô, một bình khác trong phòng bà ngoại, phòng tắm cũng có một bình hoa. Dù nhiều bình như vậy nhưng hoa ở mỗi bình đều được cắm rất nhiều.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, bình hoa hồng trên tủ đầu giường ngủ quay mặt về hướng Nam, sau giờ ngọ như được tăng thêm chút ấm áp.

Giang Đào chụp thêm một bức ảnh rồi mới kéo rèm ngủ trưa.

Sau bữa tối, Tào An đúng giờ đến đón cô.

Khi mặt trời vừa mới lặn, bầu trời phía tây xa xa vẫn còn những đám mây nhẹ bồng bềnh, ánh sáng lờ mờ làm dịu đi sự căng thẳng khi đối mặt với anh vào ban ngày, Giang Đào mỉm cười với anh khi cô đi ra cửa, sau đó nhìn sang chỗ khác một cách tự nhiên hơn, ngồi vào trong xe.

“Vết thương anh chưa lành đã lái xe ra ngoài, dì có nói gì không?”

Giang Đào luôn cảm thấy tình trạng thể chất hiện tại của Tào An không thích hợp để ra ngoài.

Tào An nhìn sang: “Dì họ có nói cho em tuổi của anh không?”

Giang Đào như tự động quên đi tấm hình mặt anh như con sói hung dữ, chỉ nghe thấy giọng điệu lịch sự của anh như mọi lần, còn tưởng anh đang nghiêm túc hỏi, cô gật gật đầu: “Có nói, 30 tuổi.”

Tào An: “Từ khi anh học cấp 2, họ đã không còn can thiệp vào việc anh đi đâu nữa.”

Giang Đào:……

Không xen vào thì không xen vào, cứ nói thẳng ra, sao phải đi đường vòng.

Cô trộm trừng mắt rồi liếc anh một cái.

Tào An quay người, thấy cô lập tức quay mặt qua bên kia, anh kéo dây an toàn lên rồi lái xe.

Vẫn là con đường quen thuộc, nhưng mối quan hệ giữa hai người trong xe đã thay đổi, Tào An chuyên tâm lái xe, còn Giang Đào thì lặng lẽ tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, rồi lại lén nhìn nửa mặt anh.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Tào An cuối cùng cũng lên tiếng hỏi cô: “Em thấy anh có chán không?”

Giang Đào: “Không sao, em cũng không giỏi giao tiếp.”

Tào An: “Anh không có nhiều bạn bè, cũng không có kinh nghiệm hẹn hò. Nếu cảm thấy anh làm chưa đủ, có thể nói thẳng với anh.”

Giang Đào nắm chặt điện thoại, đỏ mặt: “Trông không giống chút nào, anh đào hố cũng khá đấy.”

Tào An: “Đào hố rất dễ, mấu chốt là em có thể ở trong hố của anh vĩnh viễn hay không. Nếu anh làm em không thoải mái, em có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.”

Giang Đào lần đầu tiên nghe thấy kiểu so sánh này, cô rất buồn cười, nhìn kính xe mà nói: “Không ai muốn phải ở trong hố cả đời mà phải không?”

Tào An: “Tất cả các ngôi nhà đều bắt đầu từ việc đào móng (hố).”

Giang Đào sửng sốt.

Tào An: “Xin giới thiệu lại, anh là kỹ sư.”

Giang Đào:……

Khi đèn xanh sáng, Tào An tiếp tục lái xe.

Khi đến bệnh viện, tâm trí của Giang Đào vẫn lặp đi lặp lại những từ của anh, hố và nhà.



Sau ca trực đêm, Tào An như thường lệ đến đón cô.

Giang Đào rất buồn ngủ, ngủ thiếp đi khi về đến nhà, Tào An được bà ngoại mời vào phòng khách.

“Vết thương cháu lành chưa? Bà hầm canh gà, một con gà mái già do người quen mang từ quê lên, múc cho cháu một bát.”

Tào An: “Đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ, bà không cần phải phiền như vậy.”

Bà ngoại: “Không phải nấu riêng cho cháu đâu. Tiểu Đào ngủ dậy cũng có thể uống được. Ca đêm vất vả, bà thường cho nó uống thêm bồi bổ.”

Tào An không khách sáo nữa.

Bà ngoại bưng ra một cái bát lớn, bên trong có một cái đùi gà, thấy Tào An chú ý tới bình cắm hoa trên tủ tivi, bà ngoại cười nói: “Bà thấy các cô gái thường nhận được 1 ngày rồi ném đi, thật đáng tiếc nên đem đi cắm lên, rất đẹp.”

Tào An: “Đẹp ạ, vẫn là bà hiểu cách sống.”

Bà ngoại ngồi đối diện, đang định nói Tào An mau uống canh, thì bà hít một hơi thật sâu, giơ tay lên, sau khi nhận ra lại lập tức đặt xuống.

Tào An ngẩng đầu nhìn thẳng vào miệng bà: “Bà đau răng ạ?”

Bà ngoại: “Không sao, bà vừa mới nhói một chút, lát nữa ngậm cây kim ngân.”

Tào An: “Đau răng không thể chậm trễ, hôm nay vừa vặn cháu rảnh rỗi, lát nữa cháu cùng bà đến bệnh viện.”

Bà ngoại liền nói không cần.

Tào An cúi đầu uống canh, xong rồi đi vào phòng bếp rửa chén, lau khô tay rồi liền ôm bả vai bà ngoại đẩy ra ngoài: “Bà đừng nói nhiều, Tiểu Đào nghe thấy ngủ không ngon.”

Bà ngoại nhỏ con chỉ cao 1 mét 5 làm sao bằng người cao 1 mét 9, nên đành phải đem theo giấy tờ, hồ sơ bệnh án, ngoan ngoãn lên xe của Tào An.

Bệnh viện nha khoa có khá nhiều người, hai người xếp hàng đến tận 11 giờ mới đến lượt bà ngoại.

Tào An  theo bà đến phòng khám, bác sĩ chụp ảnh cho bà, lập tức đưa ra chẩn đoán: “Chân răng bị thối, cần nhổ”.

Sắc mặt bà ngoại thay đổi, ngày thường thân thể khỏe mạnh, hàm răng cũng được bảo vệ kỹ càng, hàm răng đã theo bà mấy chục năm nay, giờ phải nhổ?

Tào An: “Hôm nay có thể nhổ được không?”

Bác sĩ: “Được, lập tức đi xét nghiệm máu và lấy kết quả quay về đây.”

Sau đó Tào An giúp bà ngoại đi xét nghiệm máu.

Bà cụ nhỏ không sợ ma nhưng sợ nhổ răng, xét nghiệm máu thì không sao, khi quay lại khoa nha, khi nghe đủ loại âm thanh trong phòng khám, bà bắt đầu run cầm cập, tê cả da đầu.

Tào An: “Bác sĩ sẽ gây tê, không đau đâu ạ. Hồi đại học cháu đã nhổ cả bốn chiếc răng khôn.”

Bà ngoại nhìn thân thể cường tráng của anh từ trên xuống dưới: “Cháu còn trẻ mà trải qua nhiều chuyện rồi.”

Tào An:……

Mười hai giờ trưa, Tào An dìu bà ngoại xuất viện, thuốc mê vẫn còn tác dụng, bà ngoại không thấy đau, chỉ là thấy Tào An thì xấu hổ: “Cháu còn đang bị thương.”

Tào An: “Cháu không lao động nặng, cũng như thường ngày thôi. Bà thật sự không cần lo lắng đâu, về nhà ngủ một giấc, cháu nấu cháo cho bà, khi tỉnh dậy thì ăn.”

Bà ngoại: “Không cần, không cần. Bà có thể tự nấu được, cháu về nghỉ ngơi đi.”

Tào An: “Về nhà cháu cũng chỉ nằm, chăm sóc bà xem ra còn ý nghĩa hơn.”

Hai người khách khí nói chuyện với nhau. Về đến nhà, Tào An sau khi làm quen với phòng bếp liền đẩy bà ngoại vào phòng nằm nghỉ.

Dù sao thì bà cũng già rồi, cả buổi sáng bà đều lăn lộn trong bệnh viện, đến ba giờ chiều bà mới chợp mắt được một giấc.

Bên ngoài không có động tĩnh gì, bà ngoại mặc quần áo đi ra, trong phòng khách không có ai, nhìn phòng bếp, Tào An đã tháo vòi nước trong bồn rửa.

Bà ngoại đi tới, không để ý tới túi đồ trên quầy, đầu tiên là nhìn vòi nước mới tinh trên tay Tào An: “Cháu mua à?”

Tào An: “Cháu thấy cái vòi cũ hơi rỉ nước. Cháu đi siêu thị mua rau, tiện mua luôn cái vòi mới.”

Bà ngoại: “Phiền toái như vậy làm gì, cái cũ còn dùng được, cứ vặn chặt lại là được.”

Tào An: “Không đắt đâu ạ. Trong nồi có cháo, bà mau ăn đi.”

Bà ngoại đói bụng, vừa bưng cháo vừa nhìn nguyên liệu mới mua về: “Sao cháu còn mua nhiều món như vậy?”

Tào An: “Bà vừa mới nhổ răng xong, nghỉ ngơi một chút đi, tối nay cháu nấu cơm, tiện thể ăn ở đây luôn, chúng ta không ai được khách sáo.”

Bà ngoại: “Không sao, nhưng cháu cũng là bệnh nhân. Đừng có bận rộn quá, Tiểu Đào tỉnh lại sẽ để con bé làm.”

Tào An: “Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy nói sẽ không nấu ăn, ngày thường đều là bà làm.”

Bà: …Tại sao cháu gái của bà lại nói dối?

Dù không biết nguyên nhân nhưng bà ngoại lúc này cũng không lật tẩy cháu gái, bưng bát cháo ra ngoài ăn, mới có lúc không ăn thế mà đói đến bủn rủn chân tay.



Giang Đào bị tiếng thái rau đều đặn đánh thức, nhìn đồng hồ treo tường đã gần năm giờ, cũng đến giờ thức dậy.

Cơ thể còn lười biếng, ngay lúc Giang Đào còn muốn nằm trên giường một lúc, thì giọng nói của bà ngoại truyền đến: “Tiểu Đào của chúng ta đúng là nhặt được bảo vật, tìm được người bạn trai biết nấu ăn như cháu.”

Giang Đào:……

Không còn ngái ngủ nữa, Giang Đào bật dậy nhanh nhất có thể, mặc quần áo và chải đầu, mở cửa lao vào phòng khách.

Trong bếp, Tào An và bà ngoại nghe thấy tiếng động đồng thời quay đầu lại.

Giang Đào thẫn thờ nhìn Tào An đang đeo tạp dề, trên tay anh là con dao làm bếp.

Trong mắt Tào An, gương mặt cô ngủ đến đỏ bừng, bên má trái còn có vết hằn do nằm ngủ, tuy rằng trong mắt tràn đầy kinh ngạc nhưng cũng mang theo sự lười biếng, mờ mịt do vừa mới ngủ dậy.

Lời giải thích giao cho bà ngoại, Tào An dùng ánh mắt để chào hỏi cô, rồi tiếp tục băm nhuyễn thịt, lát nữa anh sẽ làm món thịt viên luộc.

“Đau răng sao không nói cho cháu biết? Muốn nhổ răng cũng không gọi cháu.”

Trong phòng ngủ, Giang Đào khi biết mọi chuyện đã đỏ hoe mắt, còn bà ngoại thì vui vẻ như mọi ngày, thực ra Tào An mới là người phát hiện ra bà đau răng trước.

Bà ngoại: “Bà chỉ nghĩ bị nhói răng bình thường, cháu đừng giận có gì rồi nói.”

Giang Đào: “Cháu mặc kệ. Sau này nếu bà không cảm thấy thoải mái ở đâu, bà phải nói cho cháu biết. Nếu bà lại nói dối cháu, cháu sẽ quay lại Bắc Kinh, không bao giờ quay về đây. Dù sao thì về nhà cũng vô ích, còn gây phiền phức cho bà!”

Con bé thật sự tức giận, bà ngoại vội vàng đầu hàng: “Được rồi, được rồi, bà hiểu rồi, cháu đi rửa mặt đi, rửa xong đi giúp Tiểu Tào.”

Giang Đào tức giận đi vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, cô vào bếp, thấy bà ngoại vẫn trong phòng khách, liền kéo tấm cửa kính có dán hoa vào.

Tào An đang vo thịt viên, quay lại nhìn cô.

Giang Đào cũng lườm anh một cái: “Đó là bà ngoại của em, sau này có chuyện gì anh đều phải nói cho em biết.”

Tào An: “Được.”

Nói xong, anh lại quay người, vo viên thịt như chưa có chuyện gì xảy ra.

Giang Đào thậm chí còn khó xử hơn, cô biết rằng anh tốt bụng, nhưng cô tức giận vì cô sơ suất, ngược lại còn làm phiền anh. Cô mất bình tĩnh, thật ra chỉ muốn làm giảm sự nhiệt tình của Tào An xuống một chút, nếu tỏ ra quá lạnh lùng, lần sau có thể Tào An không để tâm mà chăm sóc bà ngoại nữa.

“Một người đau răng, một người đau bụng, hai người vào phòng khách nghỉ ngơi đi.” Giang Đào vén tay áo, chỉ đạo từ phía sau, chuẩn bị tự mình làm bếp.

Tào An cúi đầu vo thịt viên: “Em không biết nấu ăn.”

Giang Đào cắn răng: “Em lừa anh thôi.”

Tào An xoay người: “Vậy còn ba lần yêu đương?”

Những lời nói dối lần lượt bị anh vạch trần, vừa rồi Giang Đào mạnh miệng bây giờ hai tai lại đỏ bừng, cúi đầu tránh tầm mắt của anh.

Tào An bước sang một bên.

Giang Đào lập tức bước tới đảm nhận công việc của anh, khuôn mặt đỏ bừng vo tròn thịt viên, hy vọng anh rửa tay xong sẽ nhanh chóng ra ngoài.

Tào An đúng là đi đến bồn rửa tay rửa tay, nhưng rửa tay xong liền đi tới, dừng lại sau lưng Giang Đào.

Giang Đào không dám nghiêng đầu, cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì từ khóe mắt, nhưng cảm giác bị áp bức mạnh mẽ đến mức dường như thực sự có một con sói đang đứng sau lưng cô.

Vì không muốn bị bà ngoại nghe thấy nên giọng nói càng lúc càng trầm hơn:

“Thực ra, lúc đó anh đã biết em nói dối.”

“Nhưng anh có tình cảm với em, không quan trọng đó là sự thật hay không.”

Đầu của Giang Đào lùng bùng, cứ như có một ngọn lửa không ngừng cháy lách tách.

Tào An nói tiếp: “Anh chăm sóc bà ngoại em, em không cần cảm thấy gánh nặng. Anh nghĩ nếu anh muốn hái đi quả đào mà bà ngoại đã nuôi nấng bao lâu nay, thì anh cũng nên đền đáp bà ngoại xứng đáng.”

Giang Đào:……