“Hôm nay cuối tuần, nắng đẹp như vậy, ông trùm Tào không rủ cậu đi chơi sao?”

Trong công viên Hồ Phỉ Thúy, Phương Nhụy kéo cánh tay Giang Đào, nháy mắt đầy ám muội.

Giang Đào: “Anh ấy chọn khi nào tớ nghỉ cả ngày thì mới đi chơi, còn hôm nay tớ có ca đêm.”

“Chu đáo quá đi, tuần này có tiến triển gì thêm không?”

“Cũng như trước đây thôi, đưa đi đón về mỗi ngày, đọc đường thì nói chuyện vài câu.”

Phương Nhụy: “Không thể nào? Cuối tuần trước anh ấy còn giúp bà ngoại làm cá, tớ còn tưởng tuần này hai người sẽ tiến triển không ít, kiểu như nắm tay hay sao đó.”

Giang Đào: “Sao nhanh vậy được.”

Phương Nhụy: “Nhanh cái gì, không tính lần đầu tiên hai người gặp mặt ăn cơm, tính từ lần thứ 2 cậu đồng ý gặp anh ấy đến giờ đã là một tháng rồi, ông trùm Tào trông dữ như thế mà bà ngoại còn xiêu lòng. Tớ còn tưởng với quả đào mềm mại như cậu, anh ấy sẽ to gan hơn, chẳng hạn như dồn cậu vào tường hay dồn vào xe, thân hình cậu bé như vậy, anh ấy dồn một lần là chuẩn.”

Ảnh minh họa

Giang Đào nghe cậu ấy nói thì khá hoảng hốt, nhưng may mắn…

“Anh ấy không phải loại người như vậy.”

Tào An ngoại trừ khuôn mặt hung dữ, thì lời nói và hành động đều rất lịch sự, cũng không cố ý đụng chạm thân thể của cô. 

Do Tào An kiên trì đưa đón cô đi làm nên cả hai có nhắn tin trên WeChat. Nhưng trong đoạn chat giữa hai người tuần vừa qua, hầu như nội dung chỉ là “Tôi tới rồi”, “Được, lát gặp sau”. Mối quan hệ của họ giống như tài xế taxi và hành khách hơn là hai người đang xem mắt.

Phương Nhụy cười hai tiếng đầy xấu xa, kéo cô đến một nơi vắng người, nhỏ giọng nói: “Ông trùm Tào không phải loại người như vậy, nếu như tối nay đột nhiên anh ấy hôn cậu, thì cậu có thấy phản cảm không?”

Giang Đào mặt nóng bừng, chán ghét muốn hất cánh tay bạn tốt mình ra: “Sao lúc nào cậu cũng nghĩ đến chuyện này vậy hả?”

Phương Nhụy dính chặt lấy cô như băng keo cá nhân: “Tớ đang giúp cậu phân tích tình cảm mà.”

Giang Đào bịt tai trốn tránh.

Phương Nhụy: “Cậu không chịu nói nhưng nhìn thái độ của cậu thì tớ cũng hiểu rồi, há há há!”

“Giang Đào chạy đến bên hồ xem thủy cầm.

(*) Thủy cầm (thủy điểu): chỉ về các loài chim nước như vịt, ngan, ngỗng, thiên nga,…”

Phương Nhụy: “Hầyyy, chỉ có những người đang đắm chìm trong tình yêu mới ngắm nhìn đám vịt uyên ương kia, một người độc thân như tớ chịu không nổi mất.”

Giang Đào: ……

Đó rõ ràng là một cặp vịt hoang mà, vịt uyên ương cái gì chứ!



Buổi chiều Giang Đào ngủ hơn 4 tiếng, lúc dậy là 5 giờ rưỡi, cô ăn tối cùng bà ngoại.

Tào An đúng 7 giờ dừng ở ngoài cửa sổ, lúc này bà ngoại đã ra ngoài, thời tiết đã ấm dần lên, các ông lão, bà lão càng thêm hăng hái nhảy múa ở quảng trường.

Giang Đào khóa cửa lại.

Tào An đứng trước chiếc xe địa hình màu đen, nhìn thấy cô liền đi vòng qua mở cửa ghế phụ lái.

Trước giờ anh đều làm như vậy, chỉ là tối nay Giang Đào vừa bước đi vừa nghĩ tới lời trêu ghẹo của Phương Nhụy, dồn vào tường thì cô hiểu, dồn vào xe là cái gì? Đè người ta lên xe sao?

Xe của Tào An cao xấp xỉ anh, so với Giang Đào thì nó cũng giống như bức tường.

Giang Đào tự tin cho rằng cô không thể hiện nhưng cảm xúc lộn xộn này lên mặt.

Cô y tá nhỏ trong mắt Tào An vẫn như cũ, mỗi lần gặp anh là người cứng đờ, đôi mắt đen nhánh, long lanh ngó trái, ngó phải, nhưng không bao giờ dám nâng mắt lên nhìn anh.

Cô đến gần hơn, nhìn đỉnh đầu cô mới cao đến cổ của mình, Tào An có thể hiểu được cô đang lo lắng.

Anh cao to như vậy, lại thêm khuôn mặt của anh, cô đồng ý tiếp xúc với anh là đã rất dũng cảm.

“Hôm nay tôi đã gặp dì họ, dì ấy hỏi tôi còn theo đuổi cô không, tôi đã nói là có.”

Sau khi lên xe, Tào An khởi đầu chủ đề.

Giang Đào không ngạc nhiên: “Rất nhiều đồng nghiệp đã thấy anh đến đón tôi, cô Vương chắc đã nghe họ nói.”

Tào An: “Dì ấy có hỏi gì cô không?”

Giang Đào mỉm cười, nhìn về phía cửa sổ, nói: “Cô ấy hỏi anh có quấy rầy tôi không, nếu có thì cô ấy sẽ giúp tôi giải quyết.”

Tào An không hỏi cô trả lời như thế nào, anh bắt đầu nói về hoa: “Mẹ tôi có hai chậu mẫu đơn, cả hai đã nở hoa, vườn bách thảo chắc đã ra nhiều hoa hơn, cô có muốn đi xem một chút không? Đưa bà ngoại đi nữa.”

Hoa đào hoa mận đã tàn, hoa mẫu đơn sắp đến mùa ra hoa, hầu hết cây cối đã chuyển sang màu xanh, vì vậy vườn bách thảo sẽ thu hút nhiều khách tham quan hơn.

Giang Đào: “Được, tôi sẽ hỏi bà sau.”

Sau khi đưa Giang Đào đi, Tào An lái xe đến ông nội.

Lúc này mới 8 giờ tối, ông cụ còn đang đi dạo trong hoa viên, theo sau là chú chó Border Collie có bộ lông màu đen trắng.

Nhìn thấy Tào An nó liền chạy tới, Tào An xoa đầu nó.

Ông nội: “Tối thế rồi, sao đột nhiên tới đây?”

Tào An: “Ban ngày cháu bận rộn nên giờ tới đây cùng ông trò chuyện.”

Ông nội: “Không phải bận theo đuổi bạn gái sao? Vậy thì cháu cứ bận đi, ông không cần cháu tới.”

Cháu trai không thích nói chuyện, nhưng tuần trước đột nhiên có một con cá bị mất đi, ông nội cũng đoán ra được.

Tào An cũng không phủ nhận.

Ông nội: “Nhà chúng ta đều là người đàng hoàng, cháu hãy nghiêm túc mà theo đuổi. Đừng học theo người không nghiêm túc, như ba cháu là một ví dụ, ngay từ đầu đã đắc tội với mẹ cháu, phải theo đuổi 2 năm mới chinh phục được đấy.”

Tào An: “Cháu biết.”

6 giờ sáng hôm sau, ông cụ thức dậy, đứng trên ban công nhìn thấy cháu trai chạy từ ngoài đường vào nhà. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, tay dài chân dài, thân hình trẻ trung cường tráng, làm ông nhớ về tuổi trẻ của mình.

Ông nội đang bùi ngùi thì chợt thấy cháu trai khựng lại, dùng một tay che lấy bụng dưới bên phải, trên mặt không nhìn ra đau đớn gì, nhưng cuối cùng anh không chạy bộ nữa mà trở về.

“Cháu không sao chứ?” Ông nội đi xuống lầu hỏi.

Tào An: “Cháu không sao, một lát nữa sẽ ổn.”

Sau khi anh tắm rửa xong, dấu hiệu đau bụng quả nhiên biến mất.

8 giờ, anh đến bệnh viện đón Giang Đào tan ca rồi hẹn ngày mai xuất phát. Sau đó Tào An lái xe đến công trường. 

Lại lâm râm đau bụng lần hai, lần này không nghiêm trọng, Tào An cũng không quan tâm.



Trong vườn bách thảo, Giang Đào và Tào An để bà đi ở giữa, chậm rãi tản bộ.

Có bà ở bên, Giang Đào thoải mái hơn rất nhiều. Tào An chủ yếu có nhiệm vụ là nhiếp ảnh gia cho hai bà cháu.

Bởi vì thân hình cao lớn, Tào An hoặc khom người hoặc ngồi xổm xuống chụp. Lần này ngồi xổm, cảm giác đau bụng lại xuất hiện.

“Tào An mặt không đổi sắc, thậm chí còn đưa hai bà cháu đi ăn trưa ở trung tâm thương mại.

Sau khi đưa họ về lại tiểu khu Hòa Bình, Tào An không chút chậm trễ mà đi thẳng đến bệnh viện.”

“Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ đưa ra kết luận: “Viêm ruột thừa mạn tính. Theo bệnh sử của anh, tháng 10 năm ngoái anh đã bị viêm ruột thừa cấp, khi đó dùng phương pháp điều trị bảo tồn (*), bây giờ lại tái phát, tôi đề nghị tốt nhất là cắt bỏ.”

(*) Điều trị bảo tồn đối với viêm ruột thừa cấp tính (các triệu chứng viêm xảy ra và kéo dài ít hơn 48 giờ đồng hồ) bằng cách dùng thuốc kháng sinh. Việc lựa chọn dùng kháng sinh hay phẫu thuật trong điều trị viêm ruột thừa cần sự tham vấn của bác sĩ chuyên khoa nhé.

Thông thường bệnh nhân có thể do dự một lúc, nhưng Tào An chỉ im lặng vài giây rồi hỏi: “Khi nào tôi có thể mổ?”

Bác sĩ gõ lên bàn vài lần, nói: “Ngày mai đến bệnh viện làm một vài kiểm tra, rồi thứ 5 sắp xếp phẫu thuật.”

Tào An cầm hóa đơn viện phí trở về nhà ông nội, sau đó nói chuyện trong nhóm chat gia đình.

Thái độ của ba Tào cũng giống ông nội: [Tiểu phẫu đi, cắt càng tốt để tránh phiền phức sau này.]

Mẹ Tào: [Muốn mẹ tới chăm sóc con không?]

Ba Tào: [Nó đã 30 rồi, không phải là 3 tuổi, sao lúc anh nhập viện em không đi cùng?]

Mẹ Tào: [Anh tự “biết người biết ta” đi.] (*)

(*) Câu gốc là 人贵有自知之明 – Nhân quý hữu tự tri chi minh: Làm người quý ở chỗ tự hiểu rõ bản thân.

Sau khi hai vợ chồng thôi ầm ĩ, Tào An nói: [Không cần đâu, nếu sau khi phẫu thuật con cần giúp đỡ, chú Vương sẽ giúp con.]

Chú Vương là tài xế toàn thời gian của ông nội, 40 tuổi, rất đáng tin cậy.

Mẹ Tào tag tên ba Tào: “Em không ở thành phố, anh đến viện thăm Tiểu An đi.”

Ba Tào: [Tiểu An đã mệt mà còn nhìn em đấu khẩu.]

Hai vợ chồng lại tranh cãi như thể không có ai chứng kiến.

Tào An cất điện thoại đi.

Một đêm trôi qua, trời lại sáng.

Đang ngồi trong phòng khách, Giang Đào nghe thấy tiếng đậu xe bên ngoài, cô xách theo đồ ăn sáng do bà ngoại chuẩn bị, đi ra cửa.

Vẫn là một chiếc xe địa hình màu đen quen thuộc, Tào An đang đứng phía trước xe, nhưng ngồi ở ghế lái lại là một ông chú xa lạ.

Tào An liếc nhìn phòng bếp, thấp giọng giải thích: “Đây là chú Vương, hôm nay chú ấy đưa tôi đi.”

Giang Đào không hiểu lắm, cô gật đầu với chú Vương đang mỉm cười hiền hậu, rồi đi theo Tào An ngồi ở hàng ghế sau, sau đó tò mò hỏi: “Anh đi đâu sao?”

Tào An nhìn cô nói: “Chiều hôm qua phát hiện bị viêm ruột thừa, hôm nay nhập viện, ngày mai mổ.”

Giang Đào sửng sốt ánh mắt nhìn vào phía trên bụng phải của anh: “Vậy hai ngày nay anh cảm thấy không khỏe sao?”

Vậy mà còn chịu đựng cơn đau ruột thừa để cùng họ đi thăm vườn bách thảo? Hôm nay anh phải mổ mà còn muốn đến đón cô?

Tào An: “Vẫn ổn, lúc đó không đau lắm.”

Giang Đào không biết phải nói gì mới tốt.

Đã đến bệnh viện, Giang Đào đến khoa nội trú để bàn giao công việc. Tào An phải đi làm thủ tục, có chú Vương đi cùng nên không cần đến sự trợ giúp của Giang Đào.

Khoa nội trú ở lầu năm. 

Y tá trưởng Vương Hải Yến nói chuyện với Giang Đào: “Hôm nay Tào An nhập viện, bên chỗ cô vừa vặn có một giường trống, chuyển qua chỗ cô nhé?”

Giang Đào không nghĩ nhiều đến như vậy, vội vàng đồng ý: “Vâng, không sao.”

Tào An là đối tượng xem mắt của cô ở ngoài, nhưng trong bệnh viện anh cũng chỉ một là bệnh nhân, Giang Đào sẽ không đối xử đặc biệt hơn với anh.

Vương Hải Yến nhướng mày: “Thật sự không sao chứ?”

Câu hỏi lặp đi lặp lại này khiến Giang Đào nhớ ra một điều, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên: “Nếu không, vậy đổi với….”

Vương Hải Yến không cho cô cơ hội nói hết, vỗ vai cô khích lệ: “Tốt lắm, cô biết cháu chuyên nghiệp, vừa hay làm gương cho những y tá thực tập.”

Trước vẻ mặt như bị sét đánh của Giang Đào, Vương Hải Yến nhanh chóng bước đi, tiếp tục chỉ đạo công việc hôm nay.

Giang Đào cũng rất bận rộn với những công việc thường ngày như tiêm thuốc, kiểm tra vết thương, đi theo bác sĩ thăm khám,… nên tạm thời cô gác chuyện của Tào An qua một bên.

Cho đến khi bệnh nhân nằm giường số 1 ở phòng số 8 do cô phụ trách xuất viện, Tào An mới đến nằm với tư cách là bệnh nhân mới.

Giang Đào trước tiên đeo khẩu trang lên.

Tại phòng bệnh của khoa Ngoại tổng quát khu Nội trú, bác sĩ và y tá không cần đeo khẩu trang khi đi khám bệnh, chỉ đeo khẩu trang khi thực hiện một số thao tác cần thiết, điều này cũng là để xoa dịu cảm xúc của bệnh nhân và người nhà. Nhiều bệnh nhân và người nhà lo lắng về tình trạng của họ, khi đặt câu hỏi sẽ quan sát biểu hiện của y tá, biểu hiện của y tá thoải mái, bệnh nhân sẽ cảm thấy an tâm.

Trong lúc hẹn hò, Giang Đào có thể thoải mái hơn với Tào An, ít nhất là cô có thể chịu đựng được ánh mắt của Tào An đối với mình, miễn là cô không nhìn anh.

Tưởng tượng đến cảnh cô phải chuẩn bị cho Tào An trước ca phẫu thuật hôm nay, Giang Đào không thể kiểm soát được việc mình sẽ đỏ mặt khi đối mặt với anh, vì vậy cô chỉ có thể mượn khẩu trang để che giấu.

Phòng trực y tá.

Tào An vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của hầu hết y tá và bệnh nhân xung quanh, các y tá nhận ra Tào An liền lập tức bàn tán xôn xao.

“Ông trùm xã hội đen” chắc chắn rất đáng sợ, nhưng khi “ông trùm xã hội đen” có thể đem đến đây một quả “dưa” siêu cấp thú vị, thì những người ăn “dưa” sẽ không sợ nữa.

Ánh mắt nhiệt tình của những ánh đồng nghiệp đang ăn “dưa” làm vành tai của Giang Đào đỏ bừng, cô chết lặng đưa cho Tào An một tờ đơn, yêu cầu anh điền vào.

Tào An liếc nhìn vành tai cô, trầm giọng hỏi: “Là tôi gây cho cô phiền phức sao?”

Thành phố Đồng là một thành phố nhỏ, bệnh viện Số Một của thành phố Đồng cũng là bệnh viện hạng 3A (*) duy nhất ở địa phương, là bệnh nhân, Tào An tất nhiên chọn ở đây để khám-chữa bệnh.

(*) Như mình tìm hiểu thì Trung Quốc phân loại bệnh viện theo quy tắc “tam cấp lục đẳng”, bệnh viện hạng 3A là bệnh viện cấp cao nhất, phải có từ 501 giường bệnh trở lên, cung cấp dịch vụ y tế và có trang thiết bị tốt nhất,…

Giang Đào lắc đầu.

Không liên quan gì đến anh, đây là một bài kiểm tra tính chuyên nghiệp của cô!