2 giờ 30 chiều, Tào An uyển chuyển từ chối lời mời vào nhà uống trà của bà ngoại, sau đó lái xe đi.

“Đi dạo lâu như vậy, bà có mệt không?”

Giang Đào thay dép lê, cô lo lắng cho bà của mình.

Bà ngoại: “Không sao, nhưng bà phải ngủ một lát, khi nào dậy bà sẽ nói chuyện với cháu về Tiểu Tào.”

Giang Đào nhỏ giọng nói thầm: “Cháu lại không muốn nói về anh ấy.”

Bà ngoại cười, đi vào phòng vệ sinh, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ.

Giang Đào không buồn ngủ, vì vậy cô cởi áo khoác và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nếu cô dọn nhiều hơn thì bà ngoại sẽ không phải làm nhiều.

Lau bàn, tủ và sàn nhà, chẳng mấy chốc đã 1 tiếng trôi qua.

Giang Đào dựa vào giường, vừa mới nghỉ ngơi mấy phút, điện thoại cô liền nhận được một tin nhắn mới.

Tào An bắt đầu gửi ảnh chụp hôm nay cho cô, hết tấm này tới tấm khác. Giang Đào xoay người đặt điện thoại sang một bên. Mãi đến khi trên màn hình không còn hiện ra những bức ảnh mới, cô mới tò mò lật người lại xem từ đầu.

Những tấm đầu tiên đều là ảnh chụp riêng của bà. Bà ngoại tạo dáng rất giỏi, cộng với thần thái tự tin, điềm đạm, mỗi bức ảnh đều có cảm giác tự nhiên và thoải mái.

Giang Đào nhớ khi cô còn học tiểu học, một số ông lão thường đến tỏ lòng làm quen với bà, nhưng tất cả đều bị bà từ chối, không ai có ngoại lệ.

Cô bé học sinh tiểu học Giang Đào bị tình tiết trong phim truyền cảm hứng, áy náy hỏi bà: “Bà vì muốn chăm sóc cháu nên không muốn kết hôn nữa đúng không ạ?”

Bà ngoại dựa vào ghế sô pha đan áo len cho cô, dùng ánh mắt nhìn cô bé ngốc, cười nói: “Tưởng tượng hay đấy. Bà không kết hôn nữa không liên quan gì đến cháu, có thể trước kia nuôi cháu cũng thấy vất vả, hiện tại cháu lại hiểu chuyện như vậy, còn giúp bà làm việc nên bà tự do vô tư. Nếu phải đi cưới ông chồng khác, người đấy chắc gì sẽ nấu cơm giặt giũ quần áo cho bà? Chắc chắn 80% thời gian bà sẽ phải hầu hạ ông ta, kẻ ngốc mới bị lừa.”

Bây giờ nhớ về điều này, Giang Đào cảm thấy rằng bà thực sự khôn ngoan.

Chuyển sự chú ý trở lại những bức ảnh, Giang Đào dần nhận ra mỗi bức ảnh mà Tào An chụp đều có một cảm giác đặc biệt.

Cô cố ý mở album ảnh của mình, nó cùng góc chụp giống Tào An nhưng Tào An chụp bà ngoại cô như ảnh trả phí tiệm chụp, còn ảnh của cô chụp bằng điện thoại di động bình thường, chất lượng quá kém.

Tiếp theo là hình của cô cùng bà ngoại.

Giang Đào:……

Cô hơi tự luyến, ảnh chụp chính mình sao lại có thể đẹp như này?

Hơn 20 bức ảnh tiếp theo đều là ảnh riêng của Giang Đào, Giang Đào càng xem, cô càng hoài nghi Tào An có thể đã học qua một lớp nhiếp ảnh.

Xem ảnh xong liền có tin nhắn: [Còn có một vài tấm trên thuyền, cô có muốn xem không?]

Giang Đào nghĩ đến cái tay chữ V của mình, mặc dù cô đoán được mình nhất định trông sẽ rất ngốc, nhưng cô vẫn muốn xem mình ngốc đến mức nào.

Giang Đào: [Anh gửi tôi xem.]

Đợi mấy chục giây sau, tấm ảnh chụp trên thuyền được gửi tới.

Trên chiếc thuyền chèo tay bằng gỗ, trên nền trời xanh và mặt hồ trong vắt. Giang Đào nhìn vào máy ảnh với biểu cảm cực kỳ mất tự nhiên, nụ cười cứng đờ như thể ai đó đang chĩa súng vào mình.

Giang Đào: [Anh có thể hoàn tác tấm ảnh.]

Rất nhanh, tấm ảnh biến mất.

Tào An: [Những tấm khác thì sao?]

Giang Đào: [Khá đẹp, bà ngoại đang ngủ, chờ bà tỉnh dậy tôi sẽ cho bà xem. Đúng rồi, anh từng học qua nhiếp ảnh sao?]

Tào An: [Sở thích nghiệp dư thôi. Trước đây tôi thường chụp một số ảnh vẽ kỹ thuật, chụp nhiều nên tôi cũng biết một chút kỹ xảo.]

Giang Đào: [Cảm ơn anh, hôm nay đi bà ngoại đi chơi rất vui, bà vẫn luôn khen anh biết quan tâ m đến bà.]

Tào An: [Khi còn nhỏ tôi ở cùng ông bà nhiều nên có kinh nghiệm chăm sóc người lớn. Đợi chút, tôi có điện thoại.]

Giang Đào thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không biết nên nói về điều gì tiếp theo.

Cô chọn một bức ảnh của mình và bà rồi đăng nó lên vòng bạn bè.

Phương Nhụy – người đang câu giờ trong giờ làm: [Đẹp quá! Người qua đường chụp ảnh giúp cậu sao? Kỹ thuật không tồi, bà ngoại trông như cao 1m6!]

Giang Đào suy nghĩ một lúc, mở hộp trò chuyện với Phương Nhụy và gửi một bức ảnh chụp một mình cô.

Phương Nhụy gửi tin nhắn thoại: [Bà ngoại không có kỹ năng chụp ảnh như này, nói thật cho tớ biết, ai chụp cho cậu!]

Giang Đào liền kể toàn bộ chuyện gần đây cho cô ấy.

Phương Nhụy: [Ông trùm Tào lợi hại ghê nha, tấn công trực diện luôn, ngay cả bà ngoại cũng bị kéo theo, tớ nghĩ lần này cậu sẽ thành đôi!]

Giang Đào: [Tớ không biết nữa. Dù sao tâm trạng tớ cũng khá phức tạp, một mặt tớ cảm thấy anh ấy tốt, nhưng mặt khác lại không quen với khuôn mặt của anh.]

Phương Nhụy: [Là người tốt là tốt rồi, nhìn mặt lâu thì cũng sẽ quen. Quan trọng là tính cách. Thú thực, chỉ bằng thái độ của anh ấy với bà ngoại là tớ muốn ủng hộ anh ấy. Từ đã, cậu có ảnh của anh ấy không? Lần trước tớ nhìn không rõ, muốn xem lại.]

Giang Đào đúng là có chụp vài tấm, lúc Tào An ở cùng bà ngoại, cô đi phía sau và lén chụp anh, lúc đó cô nghĩ tới Phương Nhụy chắc chắn sẽ tò mò về chuyến đi, với lại cô cũng muốn Phương Nhụy nhìn rõ nét mặt của Tào An để xem cô ấy góp ý như thế nào.

Giang Đào gửi một tấm chụp phía sau của anh trước.

Phương Nhụy: [Tớ duyệt, người gì mà chân dài vai rộng eo hẹp, y tá Tiểu Đào có phúc quá đi!]

Giang Đào gửi thêm một tấm chính diện, lúc đó là sau khi Tào An đưa bà cô đến một góc ảnh đẹp, anh đi bộ về phía điện thoại cô. Người đàn ông cao ráo đang rũ mắt nghịch nghịch chiếc camera, cái camera cũng khá to mà trong bàn tay của anh như biến thành món đồ chơi nhỏ.

Phương Nhụy: [Tớ mặc kệ! Chỉ riêng dáng người này thôi cũng đủ chinh phục tớ rồi, mặt mày hung dữ thì cứ hung dữ đi, đến lúc tắt đèn ai cũng như nhau, đối với đàn ông quan trọng nhất là dáng người!]

Giang Đào: [Anh ấy nói anh ấy nặng 90 ký.]

Phương Nhụy: [Cậu có thể ở trên.]

Giang Đào: [Cậu lo làm việc đi, tớ chả muốn nói chuyện với cậu nữa.]

Phương Nhụy: [Cứ giả vờ với tớ đi, nếu cậu không nghĩ bậy anh ấy nặng hay không có liên quan gì đến cậu hả?]

Giang Đào: [Tại cậu không đứng đắn chứ bộ.]

Phương Nhụy: [Chờ đã, tớ gửi cậu……  Ầy, sếp tới rồi, tối nói tiếp!]

Giang Đào tiếp tục lướt điện thoại.

Tào An nói chuyện điện thoại xong, một lần nữa nhắn tin cho cô: [Tuần sau từ thứ 4 đến thứ 6, Hiệp hội Kiến trúc Thành phố sẽ tổ chức khóa đào tạo kỹ sư trưởng xí nghiệp, thành phố cử tôi tham dự nên có thể tôi sẽ đi vào thứ 3. Mấy ngày tới không thể đưa đón cô.]

Giang Đào: [Không sao, nhà tôi gần bệnh viện như vậy, ngày thường anh không cần phải đến đưa tôi đi, phiền phức lắm.]

Tào An: [Tôi thích gặp mặt trực tiếp hơn.]

Giang Đào: [Vậy thì chúng ta có thể gặp nhau một hoặc hai lần mỗi tuần. Đưa đón tôi đi mỗi ngày, anh không thấy phiền nhưng tôi lại khá ngại.]

Tào An: [Tiện đường thôi, sáng mai gặp.]



7 giờ sáng, Tào An đúng giờ đến đón Giang Đào.

Hai người quen thuộc hơn một chút, Giang Đào hỏi anh về chuyện đào tạo kỹ sư trưởng sẽ đào tạo về những gì.

Tào An: “Tôi từng tham gia một lần. Ở đấy tôi sẽ giới thiệu các vật liệu và công nghệ mới trong ngành xây dựng những năm gần đây, thực hiện một số nghiên cứu, sắp xếp các chuyến thăm quan các doanh nghiệp hàng đầu và các tòa nhà thực nghiệm để có thể học hỏi được điều gì đó.”

“Thành phố chúng ta có bao nhiêu kỹ sư tham gia?”

“Tính cả tôi là 3 người, nhưng mời tôi chủ yếu là vì tôi bằng đại học nổi tiếng, còn 2 người kia đều là tiền bối.”

Lời nói khiêm tốn như vậy cũng không ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ của Giang Đào đối với anh. Các ngành nghề đều sẽ có những người tài giỏi của riêng họ, Tào An có thể không được xếp hạng cao trong cả nước, nhưng ít nhất anh là một trong những người giỏi nhất trong thành phố này.

Chiếc xe Jeep màu đen lái vào bệnh viện, Giang Đào chuẩn bị xuống xe, Tào An nhìn sang và nói: “Chuyện chúng ta tiếp tục cuộc xem mắt này, cô có muốn nói với dì họ tôi không?”

Giang Đào nắm chặt túi xách, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn cô ấy biết sao?”

Tào An: “Chủ yếu là nhờ dì ấy chăm sóc cô, không phải vì tư lợi mà lợi dụng quyền thế, mà còn là ở những phương diện khác, chẳng hạn như gặp bệnh nhân vô lý mà tự cô cũng không thể đối phó được.”

Cô còn trẻ nên trông cũng dễ bắt nạt, nếu bệnh nhân hoặc người nhà có chuyện gì xảy ra, họ sẽ coi cô như một quả hồng mềm.

Giang Đào nghe vậy, thái độ trở nên kiên định hơn, cười nói: “Không cần, y tá trưởng rất bận, đa phần các vấn đề tôi đều có thể tự mình giải quyết, nếu có chuyện nào phức tạp hơn thì cho dù chúng tôi không nhờ, y tá trưởng cũng sẽ lên tiếng.”

Tào An: “Được, tôi sẽ giữ bí mật.”

Vào buổi tối, Phương Nhụy lại gọi tới để hỏi 2 người họ có tiến triển gì mới không.

Giang Đào: “Vẫn như vậy thôi, anh ấy đến đón tớ đi làm về, sau đó liền lái xe đi.”

Phương Nhụy: “Anh ấy không mời cậu đi ăn cơm hay xem phim gì sao? Không gửi tin nhắn nào thả thính luôn hả?”

Giang Đào: “Không có, chắc anh ấy biết buổi tối tớ phải về nhà sớm để chăm sóc bà ngoại. Hai bữa ăn đầu tiên đều ăn vào buổi trưa. Hôm trước anh ấy cũng gửi tin nhắn nói anh ấy thích gặp mặt hơn, tớ không có chủ đề nào để nói, nghĩ lại thật nhàm chán.”

Phương Nhụy phân tích: “Chắc là anh ấy chú trọng thực tế hơn, không thích mấy trò vặt. Dù sao thì cách anh ấy cũng đưa đón cậu như thế này đáng tin cậy hơn nhiều. Kể cái này thì lại giống tớ đang phàn nàn với cậu. Có một lần, qua xem mắt thì tớ cũng gặp được một người vừa mắt, tớ cố tình nói với anh ta rằng trời mưa mà tớ lại không đem theo dù, anh ta ở nhà mà làm bộ làm tịch bận rộn!”

“Nói thật, nếu như ngày đó anh ta nói sẽ đến đón tớ, có lẽ tớ đã đồng ý quen anh ta, nhưng anh ta không đề cập tới mà lảng qua chuyện khác nên tớ tức giận block anh ta luôn!”

“Cậu cứ nghĩ thử xem, mấy gã đàn ông này á hả, mới đang trong giai đoạn tán tỉnh mà đã thấy việc đưa đón là phiền phức, nếu chính thức bên nhau chắc việc gì cũng làm qua loa có lệ thôi. Hừ, càng so sánh càng thấy ông trùm Tào rất tốt, trừ khuôn mặt ra thì phương diện nào cũng là ưu điểm.”

Giang Đào nhanh chóng an ủi cô bạn thân rằng nhất định sẽ gặp được một người bạn trai hoàn hảo trong tương lai!



Thứ 7 trời mưa, Giang Đào phải làm ca đêm.

Tào An đến đón cô, đứng ngoài cửa nhà cầm một chiếc dù lớn màu đen, Giang Đào vừa đi ra liền đưa dù qua che cho cô.

Chiếc xe Jeep màu đen dừng rất gần, Giang Đào siết chặt chiếc dù gấp trong tay, cố gắng đi dưới chiếc dù của anh để không bị ướt.

Để tránh cho cô không bị dính mưa, Tào An đứng gần hơn một chút, anh không muốn cố tình đụng chạm Giang Đào, nhưng vai của Giang Đào không tránh khỏi nhiều lần va vào anh, cách lớp áo len và áo khoác ngoài mỏng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cơ ngực săn chắc.

Giang Đào nghĩ tới niềm vui và sự phấn khích của bà ngoại trong ngày đi chơi.

Trong thực tế, có người phụ nữ nào từ chối một người đàn ông có thân hình cân đối không? Ngay cả một bà lão 70 tuổi cũng có chút rung động!

Giang Đào lên xe với những suy nghĩ hoang đường.

Chiếc xe Jeep màu đen lao về phía trước, còn chưa kịp tăng tốc, Giang Đào đã nhìn thấy chiếc xe buýt dừng trước mặt, có người vừa lên đã cất dù đi, hạt mưa dày đặc rơi vào vai, nhìn có chút chật vật.

Nếu không có Tào An, cô cũng sẽ đi xe buýt.

Trước kia cô đi xe buýt cảm thấy bình thường, không vất vả lắm, nhưng hiện tại ngồi trên ô tô thoải mái yên tĩnh lại cảm thấy những người khác không dễ dàng gì?

Quả nhiên, từ nghèo thành giàu thì dễ, mà từ xa hoa về lại nghèo thì khó. Cô phải luôn tự nhắc nhở mình không được để cho viên đạn bọc đường vô hình này làm cho mụ mị.

“Ngày thường cô đi xe buýt có đông không?”

Nhìn thấy chiếc xe buýt, Tào An thản nhiên hỏi.

Giang Đào cười nói: “Giờ cao điểm thì gần bằng tàu điện ngầm ở Bắc Kinh.”

Tào An: “Tôi hiểu, hồi đại học tôi đi làm bán thời gian cũng chen chúc trong tàu điện ngầm.”

Giang Đào rất tò mò không biết anh làm công việc bán thời gian nào.

Tào An: “Liên quan tới công trình. Có lúc tôi sống tại công trường, có lúc lại đi xe điện ngầm về căn nhà thuê gần trường.”

Giang Đào có thể tưởng tượng ra điều kiện ăn ở tại công trường, nhưng cô không ngờ rằng cậu ấm nhà giàu như Tào An lại có thể chịu đựng gian khổ như vậy.

Phía trước có một ngã tư, còn 2 giây nữa mới hết đèn xanh, bên cạnh họ có một chiếc ô tô nhanh vượt qua.

Tào An đã ngừng lại.

Ngã tư rất yên tĩnh, không một bóng người qua đường, chỉ có mưa không ngừng rơi trên kính xe, cần gạt nước đung đưa đều đặn.

Cửa kính xe phản chiếu nửa khuôn mặt Tào An đang yên lạnh chờ đèn xanh bật sáng.

Giang Đào muộn màng mới nhận ra anh lái xe rất ổn định, kiểu ổn định khiến người ta an tâm rằng mình sẽ không gặp phải sự cố giao thông nào.