Tống Thu Hàn đầu tiên là một người yêu rất tốt rất tốt, sau đó mới là người bố. Đêm khuya đứa nhỏ khóc, anh lập tức bò dậy, có thể không làm phiền đến Lâm Xuân Nhi thì sẽ cố gắng không làm phiền đến cô. Anh và dì Thượng cùng nhau nấu cơm cho Lâm Xuân Nhi, giúp cô lau người bằng nước nóng. Nói ra chắc người khác không tin, người phụ nữ theo trường phái tiên phong như Lâm Xuân Nhi lại có một tháng ở cữ cực kỳ truyền thống.

Họ đặt cho đứa bé một cái nhũ danh rất quê mùa, gọi là Bánh Bao Nhỏ. Tống Thu Hàn thương Bánh Bao Nhỏ tới cỡ nào ấy hả? Thương đến mức nói chuyện với con bé giống như thì thầm ở bên tai. Nói theo cách của anh là: “Anh không thể làm con gái của anh giật mình được.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Là con gái của chúng ta.” Lâm Xuân Nhi nói.

...

Lại trở về ngày hôm đó, cái ngày mà họ gặp lại, Tống Thu Hàn đứng bên cửa sổ hút thuốc, lúc đó anh đang nghĩ, cô có đến hay không? Lúc cô đẩy xe đạp đi vào, anh vừa liếc mắt đã nhận ra cô, rõ ràng cô đã hoàn toàn thay đổi, nhưng anh vẫn liếc mắt một cái là nhận ra cô. Điếu thuốc của anh chỉ còn lại phân nửa, anh rít mạnh vài cái rồi vứt đi, bước nhanh vào trong, đứng ở cửa dặn nhân viên mang thêm đồ ăn.

Ánh mắt của cô chẳng hề thay đổi, ánh mắt sạch sẽ và sáng trong, lúc nhìn người khác rất dịu dàng, cực kỳ dịu dàng. Cô chỉ nhìn thoáng qua anh một cái, anh đã cảm thấy vui vẻ. Một cô gái tốt như vậy, chắc đã thành vợ, thành mẹ người ta rồi nhỉ? Anh đã nói dối, nói anh sắp cưới rồi, còn cô thì sao, quả nhiên cô đã có bạn trai. Rất tốt, tốt xấu gì cô vẫn sống khỏe mạnh.

Lâm Xuân Nhi đạp xe hơn trăm kilomet, xuất hiện phản ứng kí ch thích. Cô đứng dậy khỏi bàn ăn đi ra ngoài, sắc mặt rất khó coi. Tống Thu Hàn đi theo cô ra ngoài, thấy cô đi vào nhà vệ sinh ở hành lang đối diện, anh cũng đi theo qua đó, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nôn mửa.

Đột nhiên anh lại đau lòng.

Anh xoay người lại hỏi nhân viên phục vụ lấy nước nóng, nhân viên phục vụ nói không có, chỉ có canh lê, hay là rót ra chén uống nhé? Rót ra chén thì nước lê đã nguội rồi. Tống Thu Hàn chạy ra xe lấy chiếc bình nước mình, rót canh lê vào rồi nhét vào túi, sau đấy lại đến cửa phòng vệ sinh đợi cô. Hành lang đó rất dài, đèn lồng đong đưa nhè nhẹ trong gió.

Cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, anh lấy canh lê ra, giống như mùa đông năm đó anh bỏ sữa bò vào túi áo lông mang đến trường, lúc đưa cho cô chẳng hề nguội đi chút nào.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cô nói “Cảm ơn”, Tống Thu Hàn đột nhiên muốn hút một điếu thuốc, làm như vậy có phải sẽ được ở bên cạnh cô lâu hơn một chút không? Anh châm một điếu thuốc, cô đứng bên cạnh anh, im lặng chờ anh hút thuốc. Cô gái trẻ hoạt bát cuối cùng cũng trở nên kiệm lời, hiện thực cuộc sống khiến họ gần như vỡ vụn.

Anh muốn nhanh chóng kết thúc cuộc họp lớp này, cô cần nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cho thật tốt. Khi xe của anh lướt qua cô, anh bảo tài xế dừng xe, quay đầu nhìn cô. Cô giống như người lữ hành cô độc, ra sức đạp xe. Từ thời niên thiếu cô đã rất nghiêm túc, làm cái gì cũng phải làm cho thật tốt, ngoại trừ việc học mãi cũng không học được môn Toán. Cô đạp xe cũng rất ra dáng, rất chuyên nghiệp. Anh nhìn cô, chợt có tưởng tượng về ngân hà. Anh cứ tưởng anh đã mất đi năng lực tưởng tượng rất nhiều năm rồi, nhưng một ngày nào đó, trí tưởng tượng của anh lại quay về.

Thực ra anh còn muốn gặp cô, thời trẻ họ còn có những lời chưa nói hết, lại xa cách nhiều năm như vậy, anh muốn biết hoàn cảnh của cô. Vì vậy lúc Tiêu Muội gửi tin nhắn WeChat cho anh, lúc đó anh đang nghĩ: “Họ thân như vậy, chắc chắn cô cũng đang ở đó đúng không?” Anh cược rằng cô đang ở đó, thế là đội mưa đi gặp mặt, như vậy thì trông anh sẽ không giống như cố tình muốn gặp cô.

Cuối cùng họ cũng chính thức uống một chầu rượu đầu tiên sau khi trưởng thành, ở quán lẩu rách nát xập xệ kia, trong một ngày mưa tầm tã như trút nước. Cô lại trở về như lúc trước, miệng lưỡi sắc bén, ồn ào sôi nổi, mà khi cô nghe thấy Trần Khoan Niên nói năm đó anh suýt nữa đã chết biên giới Nepal và Ấn Độ, ánh mắt của cô thoáng tối đi một chút, lại giống như đang đau lòng cho anh.

Cô xem bộ phim điện ảnh trắng đen, vô cùng chăm chú, trong miệng thỉnh thoảng lại thốt ra một câu thoại, giống như đã nhập hồn vào thế giới đó.

Anh chở cô đi mua đồ ăn, anh rất thích phong cách ăn mặc của cô, thoải mái nhẹ nhàng, lại có một chút rạng rỡ. Khi cô cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, búi tóc rồi chen vào đám đông, trái tim của anh chợt nhảy lên một cái, cũng trở nên sôi nổi giống như cô.

Lúc cô nói chuyện trông cực kỳ đáng yêu, hành động thoải mái tự nhiên, cô trưởng thành rất tốt. Một cô gái như cô chắc chắn sẽ được bạn trai nâng niu trong lòng bàn tay nhỉ? Tống Thu Hàn mong rằng bạn trai của cô sẽ yêu thương cô, yêu cô thật nhiều thật nhiều, anh có thể chấp nhận việc cô kết hôn sinh con, nhưng anh không thể chấp nhận để cô chịu đau khổ.

Sau đó họ đứng dưới lầu, khi cô nói với anh rằng “Tớ nói dối đó, tớ không có bạn trai”, anh lại thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng anh đã chấp nhận việc cô có bạn trai, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Họ đi ăn quán đồ lòng, uống rượu trong quán, cô nói cô biết rất nhiều rất chỗ ăn ngon, có thể dẫn anh đi ăn, anh nghiêm túc đồng ý, có một niềm vui không thể kiềm chế được. Anh không phải người thích ăn uống, bình thường anh cũng chỉ ăn vài món thế thôi, những món ăn nguyên chất nguyên vị, sạch sẽ, lành mạnh. Nhưng hôm đó anh lại bắt đầu ngóng trông những món ngon giấu đầu phố cuối ngõ trong thành phố này, được ở bên cạnh cô.

Anh bắt đầu nhớ mong cô.

Cô tới Tân Cương, anh quan tâm cô có ăn cơm hay không, lo lắng cho sự an nguy của cô, họ bắt đầu gọi điện thoại, trò chuyện giống như lúc trước, khi cô hỏi anh liệu có thể ôm anh hay không, trái tim của anh, trong chớp mắt đã bùng nổ như pháo hoa. Tất nhiên anh muốn nói “được chứ”, chẳng lẽ lại không? Thậm chí anh còn mong cô lập tức quay về, họ lập tức được gặp mặt nhau.

Hôm gặp mặt nhau, anh giống như quay lại cái năm mười bảy tuổi, bắt đầu từ đêm trước đã thấy căng thẳng, anh từ chối tất cả những buổi tụ tập và lời mời, yên tâm ở nhà chờ đợi. Anh không biết mình đã xem đồng hồ bao nhiêu lần, chỉ trách thời gian sao mà chậm chạp quá. Khi cô nói cô đến rồi, anh nhanh chóng ra khỏi nhà, chạy một quãng ngắn, sau đó mới thả chậm tốc độ, anh không muốn trông mình có vẻ nhếch nhác. Lúc anh ôm cô, anh không thể phân biệt được là vì vừa rồi chạy đến hay là vì cô, mà nhịp tim của anh đập nhanh khủng khiếp.

Thậm chí anh còn nghĩ, hay là hỏi cô có muốn hẹn hò với mình không, hay là giữ cô lại, hay là cưỡng ép làm mạnh lên đi? Nhưng anh không muốn làm như vậy, anh cảm thấy như vậy không đủ tôn trọng cô. Anh cần cho cô thời gian để phát hiện, để chấp nhận. Còn nếu như cô không chấp nhận thì sao? Không sao hết, cô chính là cô mà.

Anh chầm chậm đến gần cô, cố tình tới gần cô, anh không ép buộc cô, anh tôn trọng cô, trao cho cô tất cả sự kiên nhẫn và trí tưởng tượng đối với lãng mạn. Vì cô xứng đáng.

Cô thì sao? Cứ làm anh bất ngờ hết lần này tới lần khác. Là trong phòng họp ở công ty anh, giây phút khi cô và đồng nghiệp đẩy cửa bước vào, anh đột nhiên nhận ra rằng, anh không thể chần chừ thêm nữa, hào quang của người phụ nữ này tỏa ra khắp nơi, nếu như anh chậm lại, sẽ có vô số người giành lấy cô. Khương Phương Lộ nói thế nào nhỉ? Cô là một người đặc biệt.

Anh nhìn cô vượt qua mọi thử thách, dẫn dắt đoàn đội một đường hát vang, nhìn cô không kiêu ngạo không luồn cúi mà chinh phục những người khó nhằn trong công ty anh, trong lòng anh lấy làm tự hào. Thậm chí anh không thể nào che giấu sự yêu thích dành cho cô, sau cuộc họp đó, thư ký của anh còn len lén nói với anh: “Sếp, anh với bạn học của anh... xứng đôi thật đó.”

Tống Thu Hàn thích cái từ “xứng đôi” này, không phải xứng đáng hay không xứng đáng, mà là xứng đôi. Mỗi người họ cố gắng biết bao năm như vậy, để năm nay khi gặp lại, họ đã trở thành một bản thân rất tốt, không có người nào khiến người nào tự ti, mà là xứng đôi. Tống Thu Hàn lại nói: “Tôi không bằng cô ấy.”

Tôi là đàn ông, ngày từ lúc bắt đầu tôi đã có một chút vốn liếng, khởi điểm của tôi tốt hơn cô ấy, nhưng lại không chạy nhanh bằng cô ấy. Cô ấy mới là người giỏi nhất nhất.

Cô rất tài giỏi, một cô gái lớn lên ở thành phố lớn như thế này, làm cổ đông công ty khởi nghiệp, có nhà của mình, có thể có sở thích của mình, sắp xếp cuộc sống của mình cực tốt, cô gái như vậy tài giỏi biết nhường nào chứ! Lâm Xuân Nhi vẫn luôn tài giỏi như vậy! Thỉnh thoảng anh nhìn cô, nhìn cô ngồi ở đó, hào quang tỏa ra khắp nơi, chỉ cảm thấy mình rất muốn ôm lấy cô.

Nhưng cô vẫn còn rất nhiều rất nhiều niềm bất ngờ đang chờ đợi anh, anh vốn cho rằng cô đã tài giỏi đến mức không thể nào hình dung được rồi, nhưng Hướng Chinh lại nói những thứ cô viết cực tốt, cô là Lão Yêu mà giang hồ đồn thổi, cô giấu kỹ thật đấy. Tống Thu Hàn không nhịn được mà tìm đọc những nội dung mà cô viết, cuối cùng anh cũng biết rốt cuộc mấy năm qua anh đã bỏ lỡ những gì.

Khuya hôm đó, anh ngồi trước bàn, lần lượt đọc hết từng áng văn đó: Những thiếu niên ấy tan biến theo gió. Quá khứ đã qua của họ ập đến trong anh như núi gào sóng gọi, khiến nước mắt của anh không thể dừng lại được. Anh cứ đọc hết một lần rồi lại một lần, đọc cái ngày đau khổ nhất trong cuộc đời cô, đọc cái câu cô nói sẽ không còn mùa hè nào để qua nữa, trái tim anh vỡ vụn. Thậm chí anh còn trách cô, khi anh để hành lý của mình lên xe hành lý một lần nữa, đồng thời thề rằng cả đời này sẽ không gặp lại cô nữa, anh từng hận cô. Vào cái ngày mà cô đau đớn nhất, anh hận cô, điều này khiến Tống Thu Hàn buồn nhất.

Anh cũng không thể tiếp tục chờ đợi nữa. Anh không muốn trốn tránh giống như lúc trước, không muốn cứ chờ đợi một cơ hội, anh muốn liều lĩnh hơn, anh muốn yêu cô biết nhường nào! Lúc anh ôm cô vào lòng ở Ô Trấn, trái tim anh cuối cùng cũng yên ổn.

Tôi muốn dùng tháng năm dài đằng đẵng để chữa lành cho cô ấy.

Anh mang theo quyết tâm đó, yêu cô bằng cách tốt nhất.

Cô nói cô theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy cũng chẳng sao cả, tình yêu có rất nhiều hình thức, hai người ở bên nhau đã là may mắn lắm rồi. Cô nói cô còn là DINK*, vậy cũng không sao cả, sau này chúng ta có thể nuôi một con chó. Tống Thu Hàn cảm thấy tất cả đều không quan trọng, điều quan trọng duy nhất là cô ở bên cạnh anh, họ ở bên cạnh nhau.

(*: Viết tắt của Double Income, No Kids, là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.)

Loan Niệm đã từng hỏi anh, có tiếc nuối không? Yêu một người như vậy mà lại không thể kết hôn, có tiếc nuối không? Tống Thu Hàn lắc đầu, có lẽ cũng từng tiếc nuối, nhưng điều thật sự tiếc nuối là họ không thể ở bên nhau. Loan Niệm còn hỏi anh: Hai người sông theo chủ nghĩa DINK, là bởi vì cậu không được hay là cô ấy không được? Loan Niệm đang chọc ghẹo, nhưng Tống Thu Hàn lại rất nghiêm túc, chúng tôi tôn trọng mỗi một sinh mệnh. Chúng tôi không muốn có con là vì chúng tôi không có lòng tin trở thành cặp bố mẹ tốt.

Tống Thu Hàn là một người như vậy, lúc nào cũng đặt sở thích của Lâm Xuân Nhi ở trong lòng, chưa bao giờ chạm vào giới hạn và điều cấm kỵ của cô, anh vẽ một góc ở trong lòng chỉ dành riêng cho Lâm Xuân Nhi sử dụng, để cho cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất, có một không hai ở trên thế giới này.

Anh đã âm thầm vạch ra rất nhiều kế hoạch.

Anh đã lên kế hoạch rằng họ cả đời cũng không kết hôn, nhưng phải được pháp luật công nhận, anh lên một kế hoạch để dành tiền. Không thể sinh con nhưng có thể nuôi thú cưng, thế là anh âm thầm đi xem chó mèo.

Mãi đến ngày hôm đó, họ đứng trên thảo nguyên Hulunbuir, Lâm Xuân Nhi lấy chiếc nhẫn được bện từ cỏ khô kia ra, hỏi anh: “Anh có bằng lòng cưới em không?”

Tống Thu Hàn đột nhiên bật khóc.

Chiếc nhẫn đó là một trong những món quà quý giá nhất mà anh nhận được trong cuộc đời này, những món quà quý giá của anh đều đến từ Lâm Xuân Nhi. Anh dùng phương pháp đặc biệt xử lý chiếc nhẫn kia, sau đó nó được cất trong nhà của anh.

Tống Thu Hàn vẫn tổ chức một lễ cưới cho Lâm Xuân Nhi.

Hôn lễ của họ diễn ra trên một đảo nhỏ ở Fuji, hòn đảo kia rất đơn sơ, nhưng lại có một bãi cát hình đuôi rất đẹp. Anh dựng một giàn hoa hình vòm trên bãi cát này, đặt váy cưới trước cho Lâm Xuân Nhi, tất cả những chuyện này Lâm Xuân Nhi đều không biết. Không có bất cứ người nào nói cho cô biết.

Cô ngủ trong tiếng sóng biển, sáng sớm mở mắt ra Tống Thu Hàn còn bưng bữa sáng đến cho cô, nhìn cô ăn hết, sau đó hỏi cô có muốn trang điểm ra ngoài chơi không.

Lâm Xuân Nhi vội vàng lắc đầu: “Trời nóng thế này còn trang điểm, ra ngoài cỡ nửa tiếng là trôi hết.

“Được thôi, vậy anh đi ngắm mấy em gái khác.”

“Anh dám!” Lâm Xuân Nhi trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng lại đến trước bàn trang điểm lấy đồ trang điểm ra, thực sự bắt đầu nghiêm túc trang điểm. Tống Thu Hàn đứng đó nhìn cô, trong lòng vô cùng hạnh phúc, anh nghĩ: “Hôm nay em đã thật sự là cô dâu của anh rồi.”

Anh nắm tay cô đi tới bãi cát đó, Lâm Xuân Nhi ngạc nhiên nhìn chú Trương, Loan Niệm, Tiêu Muội, bí thư, Trần Khoan Niên, Tiểu Hỷ... Cô sửng sốt quay sang nhìn Tống Thu Hàn. Tống Thu Hàn lại nhún nhún vai, gật đầu với Tiêu Muội.

Tiêu Muội và bí thư đi tới kéo cô, dẫn cô lên một chiếc xe cắm trại, trong vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm Xuân Nhi, họ mặc áo cưới cho cô. Chiếc áo cưới đó rất đẹp, khi cô bước xuống từ xe cắm trại, chân váy bồng bềnh phát sáng. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Thu Hàn đứng trước vòm hoa, mà trước mặt cô là những người mà cô vô cùng quen thuộc. Ngay cả Kiều Hạn Văn, Vương Cẩn và Viên Như cũng ở đây.

Mắt Lâm Xuân Nhi đỏ hoe.

Cô không ngờ rằng mình lại có một lễ cưới ở đây, Tống Thu Hàn giấu kỹ quá, anh ngày đêm lên kế hoạch, gửi thiệp mời, đặt vé, tất cả đều đích thân chuẩn bị, đây là hôn lễ tốt nhất mà anh muốn cho Lâm Xuân Nhi.

Chú Trương đi tới bên cạnh cô, nói với cô: “Đến đây nào con gái.”

Lâm Xuân Nhi lau nước mắt trên khoé mắt, vịn tay của chú Trương từng bước đi về phía Tống Thu Hàn, mỗi một bước đều rất kiên định. Cô từng bước từng bước đi về phía anh, nhìn thấy giọt nước mắt trong mắt anh. Người yêu của cô có tâm ý giống như cô, đoạn đường này đi từ năm mười sáu tuổi đến năm ba mươi bốn tuổi, tháng năm cứ thế dần trôi. Nhưng thực sự không có gì cả, họ tình nguyện từ từ bước tới, nếm trải hết tất cả đắng cay ngọt bùi của cuộc đời này, ngồi lại bên nhau có rất nhiều câu chuyện để kể.

Như vậy tốt biết bao, khi họ già rồi, họ sẽ chậm rãi âu yếm nhau giữa buổi chiều đầy nắng của thành phố, sau đó nắm tay nhau đi ra chợ mua thức ăn. Đấy là tuổi già mà Lâm Xuân Nhi đã hằng ao ước năm mười sáu, là giấc mộng đẹp đẽ mà cô từng mơ ước khi cô còn thuở thiếu thời. Giấc mộng này chắc chắn sẽ thành sự thật. Mặc dù nó đến hơi chậm một chút.

Đúng vậy, họ đã lỡ nhau rất nhiều năm, nhưng cô không hề cảm thấy tiếc nuối, bởi vì người cô yêu thuở thiếu thời đang đứng ở đoạn cuối của thời gian, chờ đợi cô.

Tống Thu Hàn đang đứng ở đó, đứng ở đoạn cuối của thời gian.

Chờ đợi cô.

- Toàn văn kết thúc -



Lời tác giả:

Hẹn gặp lại nhé các bạn!