*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




QUYỂN 1: NHÂN GIAN


Chương 1: Xuyên qua



Kinh Tiểu Thất là bị đói làm tỉnh.


Mở mắt ra nhìn thấy không phải tường bệnh viện, mà là một gian phòng nông thôn đầy bụi bẩn, khiến nàng nhất thời hoảng loạn.


Cảm nhận được xung quanh không có sự uy hiếp, nàng nheo mắt lại nhớ đến hình ảnh sau cùng trong ký ức, dừng lại trước một cái miệng hung tợn to như chậu máu...


Nàng chật vật đỡ trán, lúc này toàn thân nàng vô lực, đầu choáng váng, theo bản năng muốn điều động dị năng lại như ném đá vào biển rộng, hoàn toàn không cảm ứng được dị năng tồn tại.


Nàng đen mặt, mất chút khí lực mới nhớ được nguyên nhân hậu quả.


Mấy ngày trước, nàng được cấp trên phái đi theo đội dị năng giả, ly khai căn cứ người sống sót làm nhiệm vụ.


Cực khổ chém giết vài ngày, đang nghỉ ngơi tại một thôn nhỏ, nàng bị dị năng giả đồng hành cùng mình từ phía sau đâm một dao.


Nếu không phải nửa đường lại phóng ra một cái Trình Giảo Kim, cây mây biến dị cấp mười từ dưới nền đất phóng lên trời, đánh mọi người trở tay không kịp, không chừng những dị năng giả kia liền được như ý.


Nàng là dị năng giả hệ mộc cấp chín duy nhất sống mười năm trong mạt thế, có kỹ năng chữa thương cùng thực vật đề cao.


Theo lẽ thường sẽ được các căn cứ lớn coi trọng xem là thượng khách, thế nhưng cấp lên lại có hứng thú với tinh hạch dị năng giả trong đầu nàng hơn, vì không biết từ khi nào lại tuôn ra lời đồn, ăn tinh hạch trong đầu nàng thì có thể trường sinh bất lão.


Thường ngày nàng đối với tin đồn này đều cười trừ, vì rõ ràng tinh hạch dị năng giả, ngoại trừ thăng cấp dị năng thì không còn tác dụng nào khác.


Thế nhưng nàng lại quên mất, con người luôn có lòng tham với trường sinh bất lão, thời cổ thì có đế vương luyện đan, hiện tại thì những tên lãnh đạo này cũng không kém bao nhiêu.


Chỉ đáng tiếc, nàng hốt hoảng bị dị năng giả coi thành lá chắn, đẩy đến miệng cây mây biến dị, không thể không tự bạo tinh hạch, cùng cây mây biến dị đồng quy vu tận.


Ngược lại nàng tình nguyện chết cũng khống muốn để những người khác đạt được thứ thuộc về nàng.


Nàng chính là người ích kỷ, ai cũng đừng nghĩ có thể chiếm được tiện nghi từ nàng.


Kinh Tiểu Thất lãnh khốc, nàng xác định mình đã chết, vậy thì hiện tại đang xảy ra chuyện gì?


Ánh mắt nàng đảo qua trong phòng một cái, trước chỉ quan sát xem có bị uy hiếp không, hiện tại nhìn lại, mới phát hiện có nhiều chỗ lạ.


Qúa sạch sẽ.


Bất kể là không khí mang theo hơi thở hương vị cây cỏ, hay là đồ dùng bày biện trong phòng, nhìn qua đều không giống như đang ở mạt thế, ngược lại có vài phần nhìn giống phim truyền hình cổ trang, bất qua sau mạt thế thì phim truyền hình cũng không còn nữa, nàng cũng không dám xác định 100%


Lẽ nào nàng đang nằm mơ?


Nhưng mà không giống a, làm gì có giấc mộng nào thật như vậy?!


Trừ phi là cảnh không gian do dị năng giả hệ tinh thần xây dựng, lẽ nào cuối cùng vẫn không thể thoát được âm mưu của lãnh đạo cấp trên, ngược lại lúc tự bạo bị tóm được?


Kinh Tiểu Thất liền nhíu mày lại, nàng hiện tại căn bản không thể cử động, thần kinh đều chết lặng, đáy lòng cảm giác nguy hiểm khiến nàng lấy tinh thần, từ trên giường hành động chậm chạp bò dậy.


Nhưng lại là cực hạn của thân thể, thân thể nàng mềm nhũn không thể ngồi vững, từ trên mép giường liền ngã xuống, trán liền đập xuống mặt đất.


Lực đạo không hề nhẹ, đầu bị đụng nàng nhất thời bị hoa mắt, một trí nhớ xa lạ, như là cuộn phim chất đầy đầu nàng.


Đầu nàng đau muốn nổ ra, đến khi tiêu hóa hết đoạn ký ức này, cả người liền sững sờ như bị sét đánh tại chỗ.


Thực sự nàng chết là đúng, nhưng sau khi chết lại chuyển kiếp.


Tất cả ký ức ở mạt thế bị chèn qua một góc, nguyên bản ký ức của cổ thân thể này liền chiếm cứ hết.


Nguyên chủ tên là Kinh Ngạo Tuyết, năm nay 20 tuổi, so với Kinh Tiểu Thất trẻ hơn 5 tuổi, so với Kinh Tiểu Thất lợi hại hơn, người ta lại còn cưới vợ sinh rồi.


Phải a, đúng vậy, một nữ nhân cư nhiên có thể cưới vợ, còn có thể sinh con.


Kinh Tiểu Thất biểu thị mình bị kinh hách.


Đợi nàng hiểu ra, thì mới biết được thế giới này ngoại trừ nam nhân và nữ nhân thì còn tồn tại một giới tính thứ ba chính là Á Nhân.


Á Nhân cũng phân ra có nam và nữ, bất quá họ là nam hay nữ cũng không đáng nói, vì Á Nhân có tính phát dục lần thứ hai, nó phát sinh vào lúc Á Nhân đó thành hôn.


Á Nhân nếu cùng nam nhân thành hôn, thì sẽ giống nữ nhân có thể mang thai sinh con, còn nếu Á Nhân cùng nữ nhân thành thân, thì có thể khiến nữ nhân mang thai sinh con.


Nguyên chủ cổ thân thể này là Kinh Ngạo Tuyết, chính là một cái Á Nhân.


Ở trên mảng đại lục Hồng Trạch này, có tồn tại tu tiên giới cùng nhân gian, Kinh Ngạo Tuyết là đích nữ trong một thế gia trung đẳng ở tu tiên giới, phụ mẫu nàng lúc năm tuổi đến bí cảnh tầm bảo, sau đó cũng không còn tin tức, Kinh gia vì vậy coi như họ bỏ mình.


Kinh Ngạo Tuyết mất đi cha mẹ, mà ở tu tiên giới vi tôn thực lực, lập tức khiến mọi người trong gia tộc xa lánh.


Nếu không phải nhờ lúc 6 tuổi nàng đo linh căn, đo ra được là Hỏa Mộc song linh căn, thì đời này mệnh chỉ có thể dùng để kết thông gia.


Thế nhưng nàng lại là song linh căn, so với đại đệ tử tân sinh trong gia tộc lại là người có tư chất tốt nhất, vì vậy gia chủ Kinh gia cũng chính là ông nội của nàng, đem nàng đến bên mình phái người dốc lòng dạy dỗ nàng.


Mà Kinh Ngạo Tuyết cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, 16 tuổi năm đó, đã có tu vi luyện khí 9 tầng, tại thành trấn Vân Song thành, cùng là một thiên tài tu luyện nhất nhì.


Vào lúc bí cảnh Vô Song 5 năm mở ra một lần, Kinh Ngạo Tuyết liền dẫn đầu gia tộc đệ tử luyện khí kỳ tiến nhập vào bí cảnh tìm kiếm cơ duyên.


Nhưng trong lúc đánh bậy đánh bạ liền bị một đoàn hỏa diễm vô danh màu xanh quấn lên mình, không những thiêu hủy đan điền, mà đến cả linh căn cũng hủy không còn một mảnh, từ đó về sau trở thành phế nhân.


Kinh Ngạo Tuyết thiên tính cao ngạo, không chịu được đả kích như vậy, bằng mọi giá thử đủ cách nhưng vẫn không thể tu luyện được, nàng cũng bị gia chủ là ông nội vứt bỏ, vì gia tộc đem làm công cụ kết thông gia.


Ông nội gia chủ đối với nàng coi như không tệ, nuôi nhiều năm như vậy chung quy cũng có chút cảm tình, cho nên người kết thông gia cũng được chọn là người tốt nhất.


Thế nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại không có ý chí tiến thủ, không biết vì sao, trước đêm thành thân lại ngủ với một cái nha hoàn vẩy nước quét nhà, liền định luôn tính dục của Á Nhân, trở thành trò cười cho gia tộc.


Vì điều này khiến cho ông nội gia chủ thẹn quá thành giận, không chỉ không quan tâm đến chuyện của nàng, còn ném nàng cho đại bá của nàng xử trí.


Với đại bá 'tốt' của nàng thì không chút khách khí nào liền đuổi nàng ra khỏi gia tộc, còn đá nàng khỏi tu tiên giới, ném đến nhân gian, tự sinh tự diệt.


Đây đối với một cái từ nhỏ ở tu tiên giới lớn lên, còn được tôn sùng là thiên tài tu luyện như Kinh Ngạo Tuyết mà nói, đó là một sự đả kích mang tính hủy diệt.


Phải biết là trong mắt tu sĩ, nhân gian chính là một nơi luyện ngục, nơi đó linh khí khô kiệt, căn bản không phải địa phương cho họ chờ đợi, huống chi cho đến giờ bọn họ luôn coi người phàm như kiến hôi, Kinh Ngạo Tuyết cũng không ngoại lệ.


Kinh Ngạo Tuyết cả đời xuôi gió xuôi nước, tuy khi còn nhỏ phụ mẫu đều mất, khiến nàng đau khổ, nhưng rất nhanh lại được ông nội gia chủ coi trọng, vượt qua cuộc sống trên mọi người.


Nàng không thể tiếp thu được hiện thực thê thảm, liền hoàn toàn hối hận, một bên không ngừng tiết chế tiêu xài hết gia tài, một bên điên cuồng mâu thuẫn với ''thê tử'' cùng bị ném xuống nhân với nàng, cho đến khi thê tử sinh con nối dõi, là một tiểu Á Nhân, liền bắt đầu hành hạ con gái của mình.


Thời gian ngắn ngủi qua vài năm, Kinh Ngạo Tuyết đem 3.000 lượng bạc tiêu sạch sẽ, nàng không thích tục vật, ngoại trừ đánh mắng thê tử hài tử, còn đòi thê tử lấy bạc, nếu không cho thì liền đánh một trận tê người.


Hoàn toàn bất đắc dĩ, thê tử không thể không móc bạc cho nàng tiêu xài.


Mà nàng gần đây càng thêm tệ hại hơn, không chỉ si mê đánh bạc, còn coi trọng Hàn tú tài tuổi trẻ tài cao trong thôn, vì muốn đối phương vui lòng mà không ngừng cầm bạc trong nhà đến lấy lòng hắn.


Hàn tú tài đối với nàng chán ghét không thôi, lại luyến tiếc bạc của nàng, cùng nàng hư tình giả ý vài tháng, mấy ngày trước hắn thi đậu cử nhân, liền lấy khí phách sai côn đồ trấn trên đến dạy dỗ nàng một trận, đánh nàng đến mặt mũi bầm dập, ở trên giường nhịn vài ngày không thể qua khỏi, liền chết đi.


Sau đó, Kinh Tiểu Thất liền xuyên đến đây.


Tiếp thụ hết trí nhớ Kinh Tiểu Thất liền thấy đau dạ dày một trận, khi nàng còn ở mạt thế luôn coi thường loại người như vậy, nhưng lại không ngờ xuyên đến vào loại người cặn bã như vậy.


Bất quá cái mạng này cũng giữ lại được, nơi đây so với mạt thế nàng ở thì chỗ này như là thiên đường.


Nàng lần này coi như nhân họa đắc phúc, chí ít ở thế giới này không cần lo đến đói bụng, từ nay về sau nàng chính là Kinh Ngạo Tuyết rồi.


Đổi thành người khác nếu phát hiện mình xuyên qua, có lẽ sẽ có một hồi đấu tranh tâm lý.


Thế nhưng nàng lại bất đồng, nàng là cô nhi, từ nhỏ đã không cha mẹ hay anh chị, một người ăn no cả nhà không đói bụng.


Mặc dù mạt thế đến, nàng vẫn như cũ dùng chính cách của mình sống phong sinh thủy khởi, không chỉ sống ở mạt thế đến 10 năm, mà còn đứng ở vị trí cao nhất của dị năng giả nhân loại.


Lực thích ứng của nàng rất mạnh, bản tính càng không chịu thua vận mệnh, chỉ vài phút ngắn ngủi đã tỉnh lại lên tinh thần.


Sau khi dung hợp ký ức với nguyên chủ, linh hồn của nàng cùng thân thể hoàn toàn kết hợp lại cùng nhau, cảm giác cả người không có sức, nàng hiện tại cảm giác đau bệnh không còn sức thì không có gì không thoải mái.


Nàng dò xét định điều động dị năng, lại phát hiện năng lượng dư thừa như hãn hải lúc này lại thưa thớt như mưa tây bắc, ít đến thấy thương, nếu không phải nàng hiểu rõ về Mộc hệ dị năng thì sẽ không cảm nhận được.


Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy đáng tiếc, bất quá dị năng vẫn còn, mặc dù chỉ là cấp thấp, nhưng vẫn có thể tu luyện.


Nghĩ thông suốt chuyện này, nàng đứng dậy từ dưới đất, vuốt cái bụng đói đang thầm thì kêu vang, dự định ra bên ngoài tìm chút thức ăn bỏ bụng.


Đúng lúc này, của phòng lại có người từ bên ngoài đẩy ra, một cái tiểu cô nương chừng ba bốn tuổi, bưng một chén cháo đi đến.


Nàng mặc một thân trang phục cổ đại, gò má bụ bẫm hiện lên màu vàng như nến, đôi mắt ngăm đen trong suốt, thoạt nhìn rất thuận mắt.


Nàng nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết tỉnh, lại càng hoảng sợ, biểu tình trên mặt cũng thành khúm núm, cúi đầu lắp bắp nói: "Mẫu, mẫu thân... người, người đã tỉnh!"