15

Tiểu Thúy nhìn thấy ta lông tóc không bị tổn hại trở về thì vô cùng chột dạ.

Ta rộng lượng không so đo với hắn, dù gì ta cũng lập chí phải làm người tốt.

Ngoài lúc bận chuyện của nữ chính, ta giữ lời cứ cách hai ngày lại chạy ra khỏi thành, con rắn kia dường như trở thành hốc cây của ta.

Ta ngồi ở trên tảng đá nó lau giúp ta, kể với nó những chuyện xảy ra mấy ngày nay. Nó ở một bên nghe, thỉnh thoảng lại cúi đầu trầm tư, hoặc là lè lưỡi li3m mặt ta.

Ta nói với nó, ta có một bí mật, ta thích hòa thượng kia.

Nó giật mình.

Ta lại nói với nó, đáng tiếc hòa thượng không thích ta, còn chán ghét ta.

Nó lắc lắc đầu.

Nó li3m lòng bàn tay của ta, phảng phất đang nói với ta, ta làm cho người ta thích.

Con rắn đen này còn có linh tính hơn cả người, nó biết làm ta vui vẻ.

Ta còn nói với nó, Bột Dương Hầu vẫn bị phụ hoàng giam cầm. Bột Dương Hầu có không ít thân tín ở trong triều, rất nhiều người đều có ý tạo phản, ta sợ ngày ấy không lâu sẽ đến.

Nó ngước mắt lên nhìn ta, vậy mà ta lại thấy được bóng dáng của hòa thượng trong đôi mắt đen láy kia.

Nhất định là do ta quá nhớ hòa thượng, nhìn cái gì cũng giống hắn, ngay cả một con rắn cũng nhận lầm thành hắn.

Nó lúc nào cũng muốn nói lại thôi, nhưng ngôn ngữ của loài rắn ta cũng nghe không hiểu, cho nên không quá để ý.

Hơn nữa hòa thượng cũng chưa từng xuất hiện ở đây. Lúc Lưu Kỳ Ngọc nói, ta vẫn có một chút mong đợi, đáng tiếc đều là vô ích.

16

Mọi chuyện vẫn phát triển đến cục diện bế tắc, ngày Lưu Kỳ Ngọc đến tìm ta, thần thần bí bí muốn mang ta đến một chỗ. Ta vốn muốn ra khỏi thành đi gặp đại hắc xà, cửa thành lại bị đóng từ sớm.

Ta nhìn vẻ mặt của nàng, lại nghĩ đến những việc xảy ra mấy ngày nay, lồ ng ngực thắt lại.

Ta muốn vào cung đi tìm phụ hoàng, dẫn ông ấy rời đi, ngôi vị hoàng đế gì đó đều không quan trọng bằng tính mạng.

Tiểu Thúy không ở bên cạnh ta, lúc ta muốn chạy, Lưu Kỳ Ngọc lại trực tiếp kêu thủ hạ đánh ngất ta.

Khi ta tỉnh lại thì đã ở trong xe ngựa.

Lưu Kỳ Ngọc lãnh đạm, nàng nhìn mặt ta chằm chằm: “Nếu không phải có người phó thác ta, ta sẽ không cứu ngươi. Lần này, đến Cảnh Dật ta cũng giấu giếm.”

Cảnh Dật là tên của nam chính.

“Ta không cần ngươi cứu, thả ta xuống, các ngươi muốn giết phụ hoàng ta, ta không nhận ân huệ của ngươi!” Ta biết mình vô lý, thiên hạ đã khổ với chính sách tàn bạo này lâu rồi, nhưng đó là cha ta, người cha từ nhỏ đến lớn yêu thương ta, ta không thể thờ ơ.

Nàng ta dường như không ngờ ta sẽ liều mạng rời đi.

Ta vén rèm xe lên, nhảy từ chiếc xe ngựa đang phi nhanh xuống, lăn vào trong bụi cỏ ven đường.

Cơn đau nhức dữ dội khắp người khiến ta rơi vài giọt nước mắt, nhưng ta không rảnh quan tâm những điều đó. Ta chống bàn tay trầy da trên mặt đất, đứng dậy chạy đi.

Lòng ta chỉ có một ý niệm, cứu phụ hoàng.

Cũng may, Lưu Kỳ Ngọc cũng không đuổi theo ta.