" Mắt... mắt tím?" Sau khi nghe hết toàn bộ câu chuyện, Celty Mine thực sự không thể nghĩ ra được một phản ứng nào khác ngoài há hốc miệng:" Thật luôn?"

" Phải! Mắt tím! Hức!~ Còn không phải là màu tím bình thường!" Cana tiếp tục đập cốc bia xuống bàn, lừ mắt quát

Đặc biệt... chỉ thuộc về một người duy nhất... bởi vì nó không phải thứ sinh ra đã có... mà là, một dấu ấn biểu trưng...

" Cana, chị say rồi đó." Không ai phản bác, nhưng nhìn dáng ngồi nghiêng ngả lảo đảo của Cana, Levy bất đắc dĩ cười cười nhắc nhở

" Em bảo ai say?! Ai say cũng không đến lượt tôi!" Thế nhưng làm quái gì có kẻ say nào tự nhận mình say đâu? Cô gái tóc nâu vẫn không ngừng lắc lắc cái cốc trong tay, hạ giọng trầm trầm hùng hổ:" Tôi không say!"

Không, chị say rồi! - là tất cả những gì mà mọi người xung quanh muốn la lên khi nhìn lại mớ thùng bia chất đống cao hơn đầu người ở sau lưng cô ấy


" Etou... cái này, mọi người..." Trong lúc này, Michelle nhìn quanh mình một lát, rồi chợt hạ tầm mắt, nhấp môi, lắc lư đầu như muốn gạt bỏ điều gì đó... Cuối cùng, em gái đành ngẩn người chơi đùa với mấy ngón tay của mình rụt rè lên tiếng:" Không ai để ý giống em sao? Cái người đã đi cùng cô bé ấy?"

" Đó có phải là..."

" Không, đừng nói tới...!!!" Chưa kịp để cô bé nói hết được câu, Lucy đã điếng cả người vì hoảng hốt. Tóc vàng vội vã nhào tới che miệng cô em gái hờ, rồi kín đáo lấm lét nhìn xung quanh

Tưởng sẽ không ai trả lời, bởi vì đến cả cái tên đầu lửa dán mắt nhìn cô chằm chằm kia cũng vẫn đang há hốc mồm ngơ ngác... nhưng ngay lúc Lucy sắp thở phào một hơi...

" Thế nên cậu cũng nghĩ giống tớ đúng không, Lucy?!" Một bóng đen ngay lập tức vồ tới, Lisanna dùng cả hai tay mình ôm lấy bàn tay còn rảnh rang của Lucy, trong mắt như cháy lên một ngọn lửa sáng rực


" À... à, cái này..." Lucy không mất tới giây thứ hai để trông thấy tia nóng rát bắn ra từ đôi con ngươi vốn mang màu thiên thanh. Và trước cái áp lực đó, Lucy chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài vừa rụt lùi về phía sau vừa liên tục chớp mắt, điên cuồng cầu cứu người bên cạnh mình lúc này- hay nói thẳng ra chính là Michelle:" Haha, tớ..."

Nói gì đó, ai đó làm ơn nói gì đó khác và bỏ qua chuyện này đi mà!!!

Thế nhưng xui xẻo cho Lucy, người nhận tín hiệu mà mở miệng, không đáp lại được kỳ vọng của cô mà thay vào đó, châm thêm dầu vào lửa...

" Ý cậu là cái anh chàng "trùm kín mít có vẻ rất không kiên nhẫn" ấy hả Luxubu?" Natsu!

Ôi không... Lucy tự mình rên rỉ

Và đương nhiên là, cậu chàng lửa chỉ vừa dứt lời, đã lập tức bị bắn cho một ánh mắt nóng không kém là bao từ phía Lisanna


Natsu vô thức ôm miệng sợ hãi...

Có điều, không biết nên nói là may mắn hay buồn thay cho cậu, như biết tỏng cậu chàng cũng chẳng thể nghĩ ra được ý nghĩ nào hay ho, tóc bạch kim lại quay về phía Lucy, siết chặt bàn tay cô ấy mà liến thoắng:" Là thế đúng không? Ý cậu cũng là vậy có đúng không?! Chúng ta đang nghĩ về cùng một điều đúng chứ???"

Và tiếp tục xui xẻo cho Lucy, cái gì cần đến cũng sẽ đến, tất cả mọi con mắt đều như phát hiện ra điều khả nghi, dồn dập dồn về cùng một phía

Tớ gϊếŧ cậu!!!! Đồ ngốc Natsu!!!!

...Lucy nhìn hỏa hoa bắn tung tóe trong không khí, khóc không ra nước mắt

Em xin lỗi Charlos-nee! Thật lòng thật lòng xin lỗi!

" Cậu nghĩ điều này có nghĩa là gì?" Erza khoanh tay, cau mày nghiêm túc nhìn về phía Bisca cạnh đó
" Một người đàn ông, có thể là người giám hộ..." Bisca cũng thật sự nghiêng đầu chống cằm suy nghĩ, nhưng đến cuối cùng vẫn không nghĩ ra được điều gì tốt hơn:" Cha của đứa trẻ?"

" Không... cũng không hẳn mà... có lẽ là..." Lucy lập tức cuống cuồng xua tay ngăn cản lại mớ suy nghĩ nguy hiểm của hai người:" Ừm, người quen thôi chẳng hạn?"

" Ừ. Cha- CỦA ĐỨA TRẺ!" Nhưng Erza có vẻ không quan tâm- hoặc thật ra là không muốn phí đi sự chú ý vào vấn đề nào khác, cô cắn chặt răng, nghiến giọng lặp lại từng từ

" Lucy! Không có ai ngoài Fairy Tail có thể được nhờ trông giùm Charlos một đứa nhóc 2 tuổi cả thời gian dài như vậy cả!" Nhưng vẫn có người đã để ý, và cảm thấy suy nghĩ của cô ấy mới thật sự nguy hiểm... Lisanna đập bàn, túm lấy hai vai Lucy rồi dùng sức mà lắc như đang cố lôi cô trở về và chấp nhận hiện thực:" Không một ai! Bởi vì không ai có được đủ sự tin tưởng của chị ấy! Nhất là khi Charlos cũng không thể xác định khi nào mình có thể trở về!"
" Ngoại trừ cha đứa trẻ!"

Không phải họ đang nói rằng Charlos không quen bất kỳ một người nào khác không thuộc Fairy Tail, ngược lại, các mối quan hệ cô ấy sở hữu thật sự rất rộng lớn và trải dài cả về lĩnh vực lẫn địa lý. Thế nhưng mà, đứng trước một đứa trẻ "có lẽ là con ruột", vậy thì đây là vấn đề quá lớn để nhờ cậy những ai chỉ đơn thuần quen biết.

" Có thể là lý do bất khả kháng chăng?" Michelle đặt tay dưới cằm tự hỏi

" Không thể!" Erza và Lisanna cương quyết lắc đầu cùng một lúc khiến cả Michelle và chị gái cũng đồng thời ngẩn ra, ngơ ngác chớp mắt

Levy ở ngoài cuộc, không hề lên tiếng, cũng bởi vì không biết giải thích làm sao, cô gái chỉ đành lắc đầu cười trừ trước hai đôi mắt rưng rưng lia tới

Ai khác thì cô không biết, nhưng...
...

" Này..."

" Cậu đã lớn lên như thế nào?"

" ...Hử?... Sao cậu lại hỏi vậy?"

" Trước khi biết về cái địa ngục tên là Tháp Thiên Đường ấy, tôi chỉ là một cô bé mồ côi ở một ngôi làng nhỏ gần biên giới..."

" Tôi không có cha mẹ, và sống qua ngày nhờ có dân làng cưu mang..."

" ... Vậy à?"

"... Chà, còn tôi... nói sao nhỉ..."

" Không bình thường, nhưng vẫn rất tuyệt!"

Cái người cứ hếch cằm tít mắt khoe khoang 7749 điều tốt khi lớn lên trong Fairy Tail ấy thì... Erza không biết sao tâm trạng lại đột nhiên chùng xuống, nhẹ nhàng thở dài

...

" Mira Mira Mira à! Tại sao vậy? Này? Mira!"

" Tránh qua một bên! Có ai từng nói là cậu rất phiền chưa?!"

Cái người đã từng quấn lấy Mira-nee đến tận ba ngày chỉ để hỏi lý do của câu nói vô tâm đại loại như "nơi này vốn không hợp để dạy dỗ trẻ con", lại dùng ba tuần tiếp theo để chứng minh điều ngược lại... Quá khứ lướt qua trong trí nhớ của Lisanna, khiến cô không nhịn được bĩu môi lầm bầm gì đó
...

Phải, cả cô bé luôn sẵn sàng để từ chó con hóa sói đầu đàn, tấn công bất kỳ ai dám nói "đám người lớn trong Fairy Tail chỉ giỏi làm gương xấu" ấy nữa... Laxus yên tĩnh ngồi vào một góc lặng lẽ thêm vào, cau mày khi nhớ lại một buổi chiều nào đó

Đặc biệt là...

Mỗi người đều có vài nét bút trong cái quá khứ đang ùa về

Khi cảm giác trách nhiệm của Charlos, lớn đến như vậy.

Trẻ con là vô tội, kể cả Mira, cũng không thể di dịch được điều này. Không một ai có thể ảnh hưởng đến việc lớn lên của một cô bé. Và cũng vì thế, chẳng có bất kỳ một người nào có thể tưởng tượng ra được một lý do thuyết phục cho việc Charlos sẽ nuôi dạy một đứa trẻ ở bên ngoài hội- ngoài cái nơi mà cô ấy luôn tin rằng là tốt nhất để lớn lên ấy, cái nơi cô ấy yêu hơn hết thảy trên đời...
" Phải rồi, một người có trách nhiệm như vậy... tại sao lại để chuyện này xảy ra?" Laki thở dài, ngẩng đầu đưa ánh nhìn mệt mỏi lướt qua những khuôn mặt quen thuộc, cố gắng để tìm ra được lý do chính xác cho thứ dằn vặt cô từ sáng đến giờ

Sự thất vọng...

" Ai mà biết..." Gray lầm bầm gì đó, gãi loạn mớ tóc của bản thân rồi gục đầu

" Năm năm trước đã là 5 tuổi, vậy thì hiện tại cô bé cũng đã được 10 tuổi rồi... vậy là chuyện xảy ra trước cả khi chị ta tỏ tình với Mira-nee..." Lisanna nằm úp sấp xuống bàn, càng nói càng buồn thiu:" Vậy mà tôi đã nghĩ chị ta sẽ chăm sóc tốt cho chị gái tôi... đúng là kẻ lừa đảo trơ trẽn...!"

Laxus ngồi đằng sau cô ấy, khẽ liếc mắt nhìn sườn mặt xịu xuống, đôi mắt thoáng qua một tia đen tối nặng nề, anh gục đầu
Chắc hiện tại em ấy ghét cái tên Dreyar lắm nhỉ...

" Nói thật, chuyện này vẫn rất khó tin..." Natsu khoanh tay, dựa người vào lưng ghế, hơi ngửa đầu làu bàu trong cổ họng:" Chị ấy làm thế nào vậy?"

" Ồ... Hóa ra cậu thật sự hiểu điều mọi người đang nói hả?" Lucy nghi ngờ nhìn cậu bạn ngồi kế bỗng trông thật trầm ngâm... có lẽ là cậu ta vẫn có ít kiến thức cơ bản chăng?

" Cậu nói gì vậy, Lucy? Đương nhiên là tớ hiểu... nhưng Charlos đã kiếm quả trứng đó ở đâu ra vậy?" Có điều, chưa kịp để Lucy cảm thán tên bạn của mình cuối cùng cũng đã trưởng thành, Natsu lập tức buông ra một câu khiến cô gái trẻ suýt chút nữa thì cắn trúng lưỡi:" Mà con của ai vậy? Con của tớ à?"

"..." Không, cậu ta không hiểu

Lucy buồn bực đập trán trong khi những người khác không do dự ném cho cậu ta một ánh mắt chẳng có gì hơn ngoài kỳ thị cùng khinh bỉ
Quả nhiên là kỳ nhông lửa

" Nói thật thì tôi có hơi thắc mắc cái này... kẻ đã "làm chuyện này" có phải người quen của chúng ta không?" Evergreen bỗng đỏ ửng mặt, lắp bắp trong khi liếc nhìn xung quanh:" Thì... đó có thể là một người quen thuộc với chị ấy... ít ra là đến một mức độ nào đó..."

"...Người quen?" Erza hơi ngước mắt, như nghĩ đến điều gì, mặt cô nàng dần dần đỏ ửng cả lên

" Vậy là con tớ thiệt hả?" Tên Natsu vẫn vô cùng tỉnh mà chỉ vào mình

" Không phải!" Lucy như muốn hét... không, cô ấy thực sự đã hét thẳng vào mặt tên đầu đất ấy

Cô cá chắc chắn đến 1000% là tên này thật sự không hiểu được chính xác diễn biến của mọi chuyện!

" Không phải sao...?" Natsu xoa xoa cái tai đau điếng, bĩu môi quay mặt:" Sao cậu biết chứ, cậu đâu có phải chị ấy..."
" Chứ cậu đã làm gì Charlos-nee mà giờ ngu ở đây hả??!?!!" Không hề do dự, Lucy đấm thẳng vào đầu tên ngố tóc hồng, dộng mặt cậu ta thẳng xuống bàn:" Đừng có lên cơn nữa!"

" Vậy cậu có làm gì chị ấy không?" Nhưng có vẻ lời nói của Natsu vẫn thu hút được một ít sự chú ý, Lisanna vô cùng nghiêm túc nhéo tai cậu, kéo lên, gằn giọng mà hỏi

" Làm gì là làm gì... tớ phải làm gì hả? Nó có kỳ lạ không? Bà chị đó giận lên thật là đánh đau lắm đấy..." Natsu cái hiểu cái không ngu ngốc trả lời

"..." Sau một hồi nhìn chằm chằm gương mặt ngố tàu của cậu ta, Lisanna quyết định tin tưởng. Không phải gì khác, cô thật sự không nghĩ là tên này có thể làm ra được cái gì... cậu ta chẳng khác gì một thằng nhóc mãi chả lớn vậy! Sau đó... em gái tóc bạch kim không có một giây ngừng lại, tiếp tục lia cặp mắt sắc hơn cú vọ qua từng gương mặt của các cậu trai còn lại khiến ai nấy co rúm cả lại
... Lisanna lúc này thật đáng sợ!!!

" Etou... tôi thực ra không nghĩ là tên đó có thể là một người trong hội được đâu..." Đúng lúc này, Bisca đột nhiên lên tiếng, thành công giải cứu cho đám đông nam thành viên- đặc biệt là Laxus- những người sắp bị Lisanna trừng ra một cái bánh donut ở đằng sau. Cô gái tóc xanh lá xoa cằm, hơi hơi trầm tư:" Mỗi đứa trẻ sinh ra đều phải mang theo các đặc điểm của cha mẹ chúng đúng chứ? Nhưng cô nhóc trong lời kể chỉ có đôi mắt là giống Charlos mà thôi, còn màu tóc..."

" Là màu bạch kim!" Lucy bất chợt đập tay, la lên, sau đó như hiểu ra điều gì, cô lại lúng túng đến kỳ cục nhìn về phía cô gái đã khởi đầu câu chuyện- Evergreen

"..." Evergreen đón nhận ánh mắt khó có thể miêu tả của Lucy, càng quẫn bách đến ngồi cũng không yên... nhưng ánh mắt lại không tự chủ được cứ nhìn về phía chàng trai ngồi thuỗn mặt một đống bên cạnh cô
Chàng trai duy nhất trong Fairy Tail sở hữu mái tóc bạch kim chính là em trai của Mirajane- là Eflman Strauss

" ... Không thể nào đâu..." Lucy nhìn một hồi cậu chàng ủ rũ chẳng khác nào cái bánh bao chiều, cười khan

Những người hiểu ra được chính xác ý nghĩa câu hỏi- dù muộn hơn một chút- cũng đồng loạt gật đầu. Eflman? Ừ thì cậu có "lợi thế" là em trai của Mira đấy nhưng mà... Chưa nói đến việc cậu ấy kính trọng và yêu thương chị mình đến cỡ nào, chỉ tính riêng phần Charlos... đó là không thể! Kiếp sau cũng không! Cho dù Charlos có đói bụng ăn quàng đi nữa thì cũng không thể nào...!!!

Tại sao ấy hả?... Khẩu vị của Charlos đâu thể chuyển trong 5s từ "xinh đẹp mềm mại thiếu nữ" thành "quái vật cơ bắp thiếu niên" đâu đúng không?

Chẳng thể kiếm ra được miếng liên quan nào cả

" Vậy nên chị ta thật sự đói bụng ăn quàng phải không?" Lisanna mắt cá chết chọc chọc mặt bàn, tựa như muốn chọc ra trên đấy một cái lỗ
" Có thể là tình một đêm" Carla thong thả với lấy tách trà nhấp một ngụm, không quên châm thêm dầu vô lửa

" Carla!" Wendy đỏ ửng mặt thì thầm ngăn cản, trong ánh mắt van nài của cô bé, Carla đơn giản nhún vai, ba phải gật đầu:" Cũng có thể không phải"

Nhưng Lisanna đã nghe được câu trước, không có cớ gì để vin vào mà phản bác, cô gái trẻ gần như hoàn toàn cáu gắt:" Dreyar toàn những kẻ đáng ghét!" - Trước lời quy chụp của cô, Laxus-nằm không cũng trúng đạn-Dreyar chỉ cảm thấy oan mà không thể nói (T_T)

" Tại sao chúng ta không thử điều tra?" Đúng lúc này, Celty Mine- người đã im lặng trong suốt cuộc tranh cãi- đột nhiên lên tiếng

"..." Trong ánh mắt dò hỏi của mọi người, cô bé hơi cong khóe môi, nở một nụ cười nhợt nhạt mà tràn đầy nguy hiểm, ung dung ném ra một sự lựa chọn khó tin bằng tông giọng thong thả hết mức có thể:" Nhà của Char-chan, không có hành vi phạm tội nào không để lại bằng chứng đúng không?"
" Có ai muốn đi cùng tôi không..." Nụ cười của cô bé trước mặt, bỗng vương lên một tia ma mị tựa thuốc độc, quanh quẩn mà quấn lấy bầu không khí khiến người ta rét run:" Đến nhà chị ấy?"

Ai đó, hoặc có thể là tất cả mọi người... đều không tự chủ, nuốt một ngụm nước bọt

_____________________________

" Bữa xế đến rồi đây mọi ng...!" Cánh cửa nhà bếp nhẹ nhàng mở ra từ phía bên trong, thế nhưng cô gái duyên dáng bước ra từ đằng sau cánh cửa với khay đồ ăn đầy ắp chợt ngẩn ra nhìn hội quán bỗng vắng hoe trước mắt:" Ara?"

" Chị Mira, chị Mira!" Chào đón cô chỉ có một cánh tay vẫy liên tục trong một góc, đôi mắt của Droy sáng bừng lên:" Chị Mira!"

" Đây, của em!" Mira nhìn cậu, cũng không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng bước đến đặt trước mặt đứa em tròn vo món ăn yêu thích của cậu chàng, nhìn mắt Droy như sắp bắn ra hàng loạt những ngôi sao sáng quắc, cô nhẹ nhàng trêu chọc:" Tình yêu của em dành cho đồ ăn sắp vượt mặt cho Levy rồi đấy nhé!"
"..." Droy đã cầm lên chiếc đùi gà to bự, nghe những lời này bỗng dừng lại một chút, nhìn đùi gà lại nhìn Mira, chớp chớp mắt:" Có sao ạ?"

" Phì.." Mira che miệng, khúc khích cười vui vẻ

Mà bên cạnh cậu, Jet không bỏ qua cơ hội vỗ đôm đốp vào lưng cậu chàng, cười khiêu khích đầy đắc chí:" Thấy không? Cả chị Mira cũng cảm thấy niềm đam mê dành cho đồ ăn của cậu đang gây sức ép quá lớn lên Trái Đất!"

" Không phải! Không thể so sánh như vậy được! Đồ ăn là đồ ăn! Levy khác với đồ ăn!" Droy nhăn mặt một chút, bỗng như được sáng tỏ, vừa nói vừa vui vẻ cắn đùi gà trên tay

" Hahaha..." Lần này, cả Laki và Kinana đứng gần đó cũng không nhịn được bật cười

" À phải, Levy và những người khác đi đâu rồi?" Mira cầm lại khay đựng của mình, dường như lơ đãng mà hỏi
Nhưng nghe câu hỏi của cô, cả hai chàng trai và hai cô gái đều lặng lẽ nháy mắt nhìn nhau một chút... rồi thì cũng quyết định chuyện này không nên giấu, phải ăn ngay nói thật:" À thì, cái này, Levy bọn họ..."

"?" Mira hơi nhướn mày tò mò

" Bọn họ... vừa đến nhà Charlos-nee..."

"...?" Đôi lông mày của Mira lại càng nhướn cao hơn, cô bối rối:" Đến nhà Charlos? Nhưng cậu ấy đâu có ở nhà? Làm sao bọn họ vào trong được?"

Phải biết rằng, sau khoảng thời gian bị làm phiền quá mức từ khi đội Thiên Lang trở về, quanh nhà Charlos tuyệt đối không dễ dàng lại gần như vậy... mà thật ra trước đó cũng không dễ gì rồi...

" Này... Celty nói rằng em ấy có cách, dường như Charlos-nee đã đặc cách cho cô bé..." Laki lúng túng giải thích

"..."

" Cơ mà tụi em... vẫn có chút không dám, chị không biết Mira-nee, mấy năm nay ở trong nhà Charlos-nee có thêm rất nhiều thứ... kỳ lạ..."
" Nhưng có Celty... chắc là... ổn?" Sợ Mira lo lắng, Jet không quên ngay lập tức thêm vào đằng sau đó

" Ara~ vậy sao..." Nghe thấy vậy, chẳng biết có phải đã yên lòng hay không, Mira hơi nghiêng đầu, gật gù một chút rồi lại rảo bước về phía quầy bar, vừa hừ ca vừa vui vẻ hoàn thành công việc hàng ngày của cô ấy

"..." Để lại đằng sau một đám người ngơ ngác nhìn nhau

" Vậy là ổn hả?"

"... Không biết?"

_____________________________

" Ôi cái nhà của bà chị..." Tại một nơi khác, đám "đột nhập hợp pháp theo một cách nào đó" ùa vào một trong những căn nhà ở ngoài rìa thành phố Magnolia, sau đó không nhịn được suýt xoa trầm trồ một chốc

" Hình như nó rộng hơn so với 7 năm trước hả?" Natsu hào hứng nhìn ngang ngó dọc một thoáng, rồi táy máy tay chân lục lọi khắp mọi nơi, hoàn toàn không hề nhớ ra được mục đích mình đến đây để làm gì
... Mà không, có khi cậu ta đến đây vốn là để chơi?

" Natsu!" Lucy gần như tức điên lên mà kéo lấy cái khăn choàng vảy rồng, lôi xềnh xệch cậu ta về lại phía mọi người đang đứng

" Tôi thành thật khuyên anh không nên chạy lung tung đấy" Celty liếc xéo sang bên này, bâng quơ nhắc nhở

" Hình như không phải rộng hơn..." Erza- người thường xuyên ghé qua căn nhà riêng rẽ của cô bạn cau mày nhìn quanh một lượt, vẫn cảm thấy không ổn ở chỗ nào mà rối rắm:" Nó không khác lúc trước, nhưng mà..."

" Phức tạp hơn..." Levy đột ngột lên tiếng, rồi không báo trước ngồi xổm xuống khiến Gajeel loạng choạng tý nữa thì vấp ngã

" Này! Tý hon!" Cậu chàng khẽ gắt

" Đây là cổ ngữ Kapjy, hình như Charlos sử dụng nó để tạo ra một ảo giác nhỏ trong nhà... ừm, một ít hiệu ứng gây choáng và hoa mắt thôi, nhưng nếu không quen thì sẽ đau đầu lắm đấy..." Cô gái tóc xanh nhẹ nhàng sờ soạng những ký tự nơi chân tường, tạo nên vài vệt sáng ngoằn ngoèo của chữ cái ma thuật vì bị ma lực chạm tới, thở dài cảm thán:" Nên nói, quả nhiên là chị ấy mà!"
Dù cho không còn ký ức đi chăng nữa, khả năng của chị ấy lại chỉ tăng chứ không hề giảm xuống... còn cô...

" Có thể phát hiện ra nó, chị thật sự cũng rất tuyệt đấy!" Celty bỗng nhiên mỉm cười, thật tình thật lòng ngưỡng mộ mà thở dài

Những ký tự cổ như thế này rất đa dạng và phức tạp, nên dù cô bé có theo Charlos tìm hiểu đã 2 năm đi nữa, cũng chỉ nằm ở mức sơ cấp nhận biết, đủ để phát hiện ra sự tồn tại của chúng mà thôi... Thế nhưng người này, không chỉ biết được loại ngôn ngữ được dùng, còn đọc ra chính xác nội dung của nó, hơn nữa, dường như biết cả cách xử lý phản ứng xấu đó nữa. Vậy mới thấy, cô gái nhỏ nhắn trông chẳng lớn hơn cô là bao kia, thật sự xuất sắc đến nhường nào.

" À, cũng không tài giỏi gì đâu, dù sao thì đây cũng là việc duy nhất chị làm tốt..." Levy đứng dậy, bẽn lẽn gãi gãi gò má ngượng ngùng
Nhưng vẫn luôn thiếu tự tin nhỉ...

" Um-hum" Celty cười cười, lắc đầu, hiểu rõ mà không có ý bình luận gì thêm

" Quả thực như Levy-neesan nói, nơi này đã được sửa chữa để gây khó cho những kẻ lạ đột nhập... à, chính xác ra thì là những người không có chuyên môn..." Cô bé tóc mật ong hơi liếc nhìn về phía sau, quan sát một mái tóc xanh nhạt đằng sau lưng. Cô khẽ mỉm cười, rồi đầy trêu chọc trông về phía tên thanh niên tóc hồng đang dáo dác nhìn quanh trong khi vẫn bị Lucy giữ chặt:" Thế nên anh, nếu còn muốn lục lọi không chủ đích như vậy nữa, anh sẽ phải kết thúc chuyến đi này bằng cách đục ra trên tường nhà Charlos-nee một cái lỗ đấy!"

" Nếu anh đủ sức và dám..." Celty nhếch môi, rồi quay bước đi thẳng, mặc kệ cậu chàng mặt xanh mét đằng sau lưng

" Đục... đục lỗ?" Lucy cùng Happy sau khi nghe thấy câu này, ngay lập tức nhớ đến một vài chuyện nào đó, không lý do rùng mình một chút. Cuối cùng, ừ thì cũng do dự lấy 2s trước khi cả hai buông ra tên đầu hồng, nhanh chân tránh xa Natsu ba bước, né đến sau lưng Levy
Nếu tên ngốc này thật sự muốn thử... ừ thì, không liên quan gì đến mình nhỉ?

" Cái gì chứ?!" Cùng lúc đó, Natsu dậm chân, hậm hực một lát rồi cũng lại đành ngậm bồ hòn làm ngọt chạy chậm theo phía sau Celty, mặt lúc xanh lúc đỏ:"..."

Nhưng mà nhà Charlos-nee... cậu đúng là thật sự không

dám!

__________________________

Trở lại hội quán

" Ồ Mira, ta muốn thêm bia!" Makarov lại lần nữa ngồi vắt vẻo trên chỗ ngồi quen thuộc của mình phía trên quầy bar, giơ cốc cười tươi rói xin xỏ

" Không thể nhé, Makarov-san!" Đáp lại ông là nụ cười ngọt ngào của vị tiếp tân xinh đẹp, kèm thêm một ly nước cam mát rượi:" Nếu ông khát thì đây, mời thưởng thức! Chúc ngon miệng!"

" Không phải đâu Mira, cháu bảo ta uống cái thứ không có tí mùi vị nào này à?" Vị tiền nhiệm hội trưởng cầm lấy ly nước, lắc lắc, ngửi ngửi rồi vô cùng đáng thương bĩu môi phản đối
" Bà Porlysica đã nói rồi, ông không được uống nhiều hơn hai ly một ngày đâu." Mira nhẹ nhàng trả lời, tiếp tục lau dọn mớ ly cốc trong tay mình với một nụ cười ngọt ngào đầy nguy hiểm:" Cháu cũng đã nói với Kinana rồi, ông đừng hòng lách luật khi cháu không chú ý nhé, ngài cựu hội trưởng ~"

" Aaaa, không thể nào, sao cháu lại về phe của bà thím ấy chứ!" Makarov tính trẻ con la lên, khiến Mira thật sự không thể làm gì khác ngoài bật cười

" Việc này tốt cho sức khỏe của ông, hay tốt hơn hết là ông nên cai rượu luôn đi, Makarov-san~"

" Khôngggggg!"

" Há há há, Makarov, ngài cuối cùng cũng có hôm nay!" Từ bên ngoài bước tới, Gildarts hoàn toàn không chê nhiều chuyện châm thêm dầu vào lửa, ý không, xát muối vô vết thương lòng:" Có người quản! Ngài không muốn cũng phải muốn thôi!"

" Gildarts, cậu đừng nói! Với cái cường độ xử lý rượu hiện tại của cậu, rồi sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải dừng uống thôi!" 
" Há. Không thể~. Không ai có thể cản được tôi! Há há há!" Gildarts ghé sát mặt về phía Makarov, không chê nhiều chuyện kéo dài giọng nói một cách cực kỳ đáng đánh, rồi ngửa đầu cười tự đắc trả lời trước vẻ mặt vô cùng khó chịu của ngài Đệ Tam

" Vậy sao?" Nhưng đúng lúc này, vui quá hóa buồn, Mira đứng cạnh đó không biết tại sao lại cười một chút, chống tay xuống quầy nghiêng người nhìn bọn họ, thế rồi... :" Cháu sẽ chuyển giao những lời này với Cana!"

"... A không, cái này..." Mặt Gildarts khi nghe thấy cái tên này nhanh chóng chuyển thành màu tái nhợt

" Hơn nữa, để ngăn ngừa chú tiếp tay cho Makarov-san, hôm nay Gildarts-san cũng bị cấm uống rượu tại quầy bar hội quán!" Mira đứng thẳng người, khoanh tay, cười vô cùng vô cùng ngọt ngào

" Khônggggggg! Cháu không thể làm thế với ta!!!!" / "Đáng đời! Ahahaha!" - Gildarts và Makarov đồng loạt bùng nổ trong nỗi thất vọng hối hận và vui sướng khi người gặp họa
Gildarts + Makarov vs Mira: K.O!

_______________________________

" Ôi trời... chỗ này là...?" Erza- người hiện đang đứng trong một căn phòng cực kỳ- cực kỳ rộng lớn, không kìm được ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà mái vòm tinh xảo mà cao ngất trên đầu mình, thở hổn hển một hơi

" Tôi đã không nghĩ là căn phòng này nó hiện tại đã rộng đến chừng vậy đó!"

" Nơi này thật sự khác với trước kia đúng không? Nó không giống với nơi mà tôi đã đến vào 7 năm trước!" Với sự đồ sộ của nơi này thì kể cả Lucy- tiểu thư quý tộc trong quá khứ, cũng không kìm lòng được hâm mộ:" Ôi chao!"

" Chính xác! Đây là nơi duy nhất trong căn nhà này đã được Charlos-neechan chỉnh sửa sau khi trở về..." Celty là người dẫn đầu đi đến giữa căn phòng, mang theo một chút tự hào mà giới thiệu:" Nơi khởi nguồn ý tưởng và cho ra đời tất cả mọi ma thuật thuộc về "Creation & Magic"!"
"..." Yên lặng

Không có phản ứng

Đáp lại sự hưng phấn của cô bé... tất cả mọi người có mặt- trừ cô và Bisca- đều ngơ ra mà hỏi lại

" "Creation & Magic" là cái gì?"

"..." Celty muốn cắn phải lưỡi, chưng hửng:" Mấy anh chị không biết sao?"

"..." Levy và Lucy thắc mắc nhìn nhau, Erza cùng Carla đồng loạt cau mày, Lisanna trao về phía Laxus một cái nhìn nghi ngờ trong khi Gray, Gajeel và Natsu mắt to trừng mắt nhỏ

Kể cả Wendy, Happy, Cana và Juvia, tất cả đều chỉ mở to con mắt tròn tròn ngây thơ không hiểu chuyện gì

Cuối cùng, tất cả lại dồn ánh mắt về phía Celty mà hỏi:" Chúng tôi phải biết sao?"

"..." Celty đập trán, trong khi Bisca ngay lập tức bật cười nắc nẻ

" "Creation & Magic" là hãng sản xuất vật phẩm ma thuật lớn nhất hiện tại!" Hồi lâu, khi Bisca đã cười đủ và mặc dù Celty vẫn còn khoanh tay với khuôn mặt nhăn như cái bánh quai chèo, cô cũng vuốt vuốt vài giọt nước nơi khóe mắt, vui sướng trả lời họ:" Là thương hiệu của Charlos!"
"..."

" CÁI GÌ CƠ??!" Tiếng hét gây ra chấn động lớn âm vang trong không gian rộng khiến mấy chai thủy tinh trên kệ kêu lanh canh run rẩy

"..." Bisca nghẹn họng nhìn họ

" Mấy người thực sự không biết à?" Còn Celty không kìm được nhăn mặt:" Chứ tất cả nghĩ tiền trả nợ cho hội quán Fairy Tail là do Charlos-neechan cướp từ đâu về chứ?"

" Nhiệm vụ!" Natsu ngay lập tức lên tiếng

" Chụp ảnh tạp chí!" Gray cũng theo sát thêm vô

" Không phải thế sao?" Erza nhướn mày gật gù

" Rất tiếc... Không!" Celty nghe thấy câu trả lời thẳng đuột của họ, lại lần nữa xúc động muốn đập trán một cái, cô bé vò vò ấn đường giữa đôi lông mày, không tự chủ làu bàu:" Nhiệm vụ không có nhiều kể từ khi cấp bậc của Fairy Tail liên tục sụt giảm, đặc biệt là sau mấy kỳ Đại hội ma thuật gần đây, nó đang ở mức thấp nhất! Ở đáy!"
" Và thu nhập từ Tuần san Pháp sư thật ra không nhiều như vậy đâu, dù sao Charlos đã có với họ một giao dịch nhỏ để tìm thông tin..." Bisca cười trừ thêm vào

"..."

" Ồ..." Mắt tất cả mọi người có mặt đều biến thành hình dấu chấm

" Ồ cái gì mà ồ! Thật là!" Celty nổi nóng trừng mắt, vung tay loạn xạ trong không khí một hồi, cuối cùng hơi thở dài:" Thôi bỏ qua chuyện đó đi, dù sao... nếu chúng ta muốn tìm cái gì, đây có lẽ là nơi tốt nhất để bắt đầu..."

Cô gái nhỏ đưa mắt nhìn quanh không gian mình đang đứng, lướt qua những kệ sách cao quá hai lần người, lướt qua những dãy thực nghiệm, rồi dừng lại ở cái bàn rộng rãi ngay giữa gian phòng, thở dài trần thuật

" Dù sao, chỗ này cũng là nơi chị ấy khóa mình nhiều nhất sau khi trở về."

Nhiều hơn... cả phòng ngủ của bản thân...
__________________________

" Này Gildarts, cậu đã nghe chuyện sáng nay chưa?" Trước quầy bar của Fairy Tail, hai người đàn ông lớn tuổi nhất hội trầm mặc ngồi, trong tay mỗi người nhẹ nhàng giữ lấy một ly... nước cam (^_^)

" Ồ đương nhiên là nghe rồi, Charlos chứ gì?" Gildarts chống cằm nhàn nhạt gật đầu:" Ngài nghĩ sao Makarov?"

" Hừm..." Makarov không trả lời

" Còn cô ấy, Mira nói gì?"

" Ta... chưa hỏi..." Makarov hơi cúi đầu:" Chuyện này, nói nhỏ thì rất riêng tư, nhưng mà..."

" Khó nhỉ..." Gildarts nhăn mặt

" Ừ" Makarov mệt mỏi gật đầu

" Hừm..." Cả hai đồng loạt thở dài

"..."

" Hai người lại đang tính cách uống trộm rượu phải không?" Giọng nói trong veo quen thuộc bỗng nhiên vang lên đằng sau lưng khiến hai người đàn ông có tật giật mình lập tức giật bắn

" Hí! Không, không có!!!" Cả hai rối rít xua tay lắc đầu:" Mira... thật sự không có!"
" Thật sự?" Mira hơi nhướn mày, rõ ràng là có vẻ là không tin

" Thật mà!" Hai người lớn tuổi khóc không ra nước mắt biện hộ cho chính mình

" Vậy tại sao cháu lại nghe cả hai nhắc tên mình?" Nhìn một hồi lâu, Mira cũng quyết định tin tưởng họ một chút, thế nhưng vẫn không nhịn được nhăn mày nghi hoặc

" Cái này..." Gildarts liếc liếc Makarov, người lớn hơn thở dài một hơi, rồi ngẩng đầu nghiêm túc...

" Ta biết là ta có hơi lo chuyện không đâu, nhưng ta thật sự rất muốn nghe con nói..."

"... Vâng?" Mira bối rối nghiêng đầu coi như đồng ý cho lời xin phép

"... Có thể cho ta biết cái nhìn của con về chuyện sáng nay không?"

_______________________

" NATSU! KHÔNG PHẢI CÁI ĐÓ!" 

"ĐOÀNG!"

Trở lại với đội điều tra tự phát, thanh tra ngu dốt cộng nhiệt tình- Natsu Dragneel- LẠI, một lần nữa, bởi vì cái tính tò mò tọc mạch của mình, gây ra một vụ cháy nổ trên diện rộng
" GRAY! JUVIA!"

" ĐÂY! ICE MAKE..."

" ĐỂ EM GIÚP! WATER!" Levy cũng sắp khóc tới nơi khi nhìn ngọn lửa đỏ sắp vươn lưỡi của mình về phía mấy tủ sách quý giá

"..." Đơn giản chính là- hỗn loạn

" NATSU- DRAGNEEL!" Sau khi kiểm soát được tình hình, chị đại Erza cuối cùng cũng đã không thể tiếp tục chấp nhận được sự phá hoại diện rộng đang xảy ra, không chút do dự giơ tay táng đầu lửa một cái trời đất quay mòng:" Đây là lần thứ tư! Cậu rốt cuộc là đang tìm dấu vết hay đang xóa bỏ chứng cứ- HẢ?!!!"

" ...Em nhin nhỗi..." Natsu nằm trên nền đất, mặt mày sưng vù lẩm bẩm một cách đáng thương

" Thằng chết bằm..." Gray bực tức, vừa thở hồng hộc vì làm quá sức vừa làu bàu mắng. Cậu gãi loạn mớ tóc của mình, ngẩng đầu lên nhìn cô bé đang cố gắng khôi phục nguyên dạng "hiện trường":" Celty, thằng ngu này vừa đụng trúng thứ gì đó?"
" Đạn cảm ứng, chuyên dụng cho quân đội Hoàng gia Fiore, đụng trúng nhiệt độ cao hoặc bị chà xát mạnh quá 3s sẽ nổ..."Celty đến đầu cũng không thèm ngẩng lên, cáu gắt gằn giọng:" Tôi bắt đầu suy nghĩ lại tại sao lúc đầu lại đem các người tới đây rồi đó!"

" Đặc biệt là anh ta!" Mái tóc mật ong hơi đung đưa một chút, nhưng sát khí trong câu nói của cô bé không chỉ khiến cho Natsu lạnh gáy, mà còn khiến tất cả những người còn lại chỉ có thể cười khan

Ừ thì... họ đã ở đây trên dưới hai tiếng đồng hồ, nhưng việc duy nhất hoàn thành là phá vỡ đi... chắc chừng... 20 hay 30 thiết bị các loại?

"..." Natsu lúc này đã ngồi dậy được, khoanh tay cúi đầu ngoan ngoãn

" Nhưng mà chị Erza, cứ tìm như thế này không phải là cách, chúng ta chẳng biết mình đang làm gì cả." Lucy thở dài gập lại một quyển sách khác, ngẩng đầu nhìn cô gái tóc đỏ:" Tìm kiếm vô hướng thế này thật không ổn mà..."
" Aizz, tôi biết em nói đúng, nhưng mà..." Người được gọi tên trông cũng có vẻ khó xử

" Thật ra không phải vô hướng..." Lúc này, Celty đột nhiên lên tiếng:" Không phải vô hướng, tôi mang mọi người đến đây, để tìm một thứ, ghi chép lại tất cả những chuyện Charlos-neechan điều tra được trong hai năm nay..."

" Em nói gì?" Erza ngẩng đầu, trông có vẻ ngạc nhiên

" Lúc trước thì tôi không biết, nhưng từ khi trở về, chị ấy thường xuyên ghi chép lại những gì xảy ra quanh mình... cả một phần quá khứ mà chị ấy đoán được nữa... có lẽ là để ngăn cản bản thân mình một lần nữa quên đi..." Celty thở dài, đặt lại cuốn sách trên tay vào lại kệ, rồi men theo cầu thang mà trèo xuống:" Tôi không nói rõ với mọi người trước đó, là bởi vì tôi cũng không rõ hình dạng của thứ đó như thế nào..."
" Các người cũng biết, chị ấy nếu muốn giấu cái gì... sẽ có vô vàn cách mà..." Ánh mắt cô bé như có như không lướt qua chùm chìa khóa của Lucy, rồi lại lắc đầu:" Thôi đi vậy, hôm nay đến đây thôi, có khi cũng không có gì đâu, vật quan trọng như vậy..."

Có thể là chị ấy cũng đã mang đi cùng rồi...

" Nếu là thứ Charlos thường xuyên chạm vào..." Nhưng không để Celty nói hết câu, Natsu bỗng nhiên lên tiếng, cậu chàng chỉ về phía bức tường ngay sau lưng cô bé, khụt khịt mũi mà nói:" Ở đó, mùi của Charlos-nee đậm nhất ở đó, chắc là có thứ gì..."

" Nhưng không thể đục lỗ trên tường nhà chị ấy..." Có vẻ vẫn còn ấm ức, đầu lửa rất không vui thêm vào

" A?"

" A?"

" Sao không nói sớm chứ???"

...

"..."

" Đây là...?"

_______________________

" Này Gildarts, cậu nghĩ sao?" Makarov nhăn mày, nỗi lo lắng của ông đã được giải tỏa, nhưng một nỗi lo lắng mới lại xuất hiện...
"... Nếu thật sự như những gì Mira nghĩ tới... chúng ta thật sự nên làm gì đó, ngài Đệ Tam..."

" Cậu nói phải..."

Hai người đàn ông ngửa đầu, nốc cạn ly nước cam trong tay mình

Mà...

" Tại sao lại là nước cam chứ??!?!!? Mira à!!!!!!!"

...

" Nói thật thì, Makarov-san, lúc đầu con đã rất giận, nhưng mà hiện tại, lại lo lắng nhiều hơn..."

" Màu mắt của Charlos khi giải trừ phong ấn rất đặc biệt, nhưng con từng gặp một đôi mắt khác với màu trong suốt như thế... màu của máu... hoặc có lẽ vốn là của Ruby..."

" Đặc biệt là... mái tóc màu bạch kim..."

" Chúng nhắc con nhớ tới kẻ mà con đã gặp lúc đó, trong khi can thiệp vào trận chiến của Charlos từ đảo Thiên Lang..."

" Là kẻ mà có lẽ phải chịu trách nhiệm cho tình trạng của Charlos hiện tại..."

" Là... kẻ thù!"
" Ừm, nhưng cũng có lẽ không đến mức tệ như vậy, dù sao trận chiến đó có vẻ người thắng chính là Charlos... con có một vài ý nghĩ kỳ lạ hơn nữa cơ... chắc là do con nghĩ nhiều..."

" Thật ra là con đã sốc lắm đấy!"

____________________________

Mặc kệ những suy nghĩ trong tâm trí mọi người ở hội quán, nhân vật chính của câu chuyện được mọi người bàn tán đang rơi vào trong một tình trạng đáng báo động khác

" Ngươi là ai?" Giọng nói kỳ quái nửa xa lạ nửa quen thuộc cứ quanh quẩn mãi bên tai

" Ta là ai?" Charlos vô thức lặp lại

" Phải... ngươi là ai?"

" Ta..."

" Ngươi là ai? Kể cả ngươi cũng không biết ngươi là ai! Hahaha! Cả ngươi cũng không biết!" Giọng nói bỗng trở nên thật dữ tợn, vừa đắc thắng vui mừng lại vừa dữ tợn

Rồi bỗng ma mị đến cực kỳ...:" Vậy ngươi lấy gì... ngăn cản ta?"
...

" Thiên Lang! Thiên Lang! Đã có chuyên gì?!" Giữa hòn đảo vắng, hơi thở đậm mùi máu bỗng bốc lên ngùn ngụt, mang theo sát khí tận cùng thức tỉnh trong không khí

Bán kính toàn hòn đảo, không có bất kỳ sinh vật nào dám nhúc nhích khỏi vị trí của mình

Sự kinh sợ... ngấm vào trong máu...

" Thiên Lang!" Chỉ có duy nhất một hồn ma ngày càng tái nhợt đau đớn nhìn khung cảnh trước mắt, hoảng hốt đến lệ rơi đầy mặt:" Chuyện gì..."

Quả cầu hoàng kim giam giữ một trong những người quan trọng nhất với cô, giờ đây, ngày càng đậm màu, sền sệt nhớm nháp tựa máu tươi nhỏ giọt trong đáy mắt

" Ta... xin lỗi..." Một lúc lâu, cái cây già mới có thể cất lời, uể oải lại mệt nhoài thất vọng cùng tự trách:" Mavis, chúng ta đoán sai..."

" Chúng ta đoán sai..."

" Nó... đã thức tỉnh rồi..."

"..."

" Không...Cái gì?! Không thể...!"
"Charlos!!!"

A.S