Ủa hình như mọi người không thích ngoại truyện lắm phải không? Lượt đọc giảm kinh luôn ấy🤔

Thế thôi mình vô cốt truyện:))))

_______________________________

Ngày 16 tháng 12 năm X784

Thiên Lang Đảo được cho là đã bị xóa sổ bởi Acnologia- Hắc Long ngày tận thế, tất cả những người có mặt trên hòn đảo này khi đó, những thành viên Fairy Tail, hoàn toàn mất tích như bốc hơi khỏi thế gian

Cho đến nửa năm sau đó, nửa năm đầu tiên của năm thứ nhất sau sự kiện Thiên Lang đảo, X785

Rất nhiều những cuộc tìm kiếm được diễn ra... nhưng không một ai tìm thấy

Mọi thứ xung quanh Thiên Lang Đảo... cũng đều biến mất không một vết tích

Năm thứ hai sau sự kiện Thiên Lang đảo, X786

Hy vọng vẫn tồn tại, vẫn rực sáng, dù cho cả Fiore đều đã chấp nhận một sự thật rằng những người biến mất đã thật sự đi vào dĩ vãng, những cuộc tìm kiếm rầm rộ cũng theo đó lụi tàn


Cuộc sống và dòng thời gian cứ như vậy trôi qua không chịu ngoảnh đầu một lần nhìn lại quá khứ

Nhưng tại một thành phố nhỏ nào đó, có những con người vẫn luôn ôm hy vọng, giữ vững niềm tin về một hòn đảo nơi chân trời...

Một niềm tin son sắc... về sự trở lại của những con người...

Mà họ yêu quý... hơn cả chính bản thân mình...

Năm thứ ba sau sự kiện Thiên Lang đảo, X787

Thời gian dài là một hình phạt đầy nhẫn tâm... những sự đổ vỡ đầu tiên bắt đầu xuất hiện trong hội quán từng lừng lẫy khắp Fiore như một biểu tượng...

Lần thứ 27 bị hội đồng thúc giục, cuối cùng Fairy Tail cũng đã có Đệ Tứ cho riêng mình, thế nhưng với kết quả này, không một ai có thể cười nổi...

Có Đệ Tứ... cái danh hiệu đó mỗi lần vang lên chẳng khác nào những kẻ kia chỉ thẳng vào mũi các thành viên còn lại của Fairy Tail mà thét lên rằng...


Họ đã mất đi ngài Đệ Tam!

Macao chưa bao giờ thừa nhận... sẽ không bao giờ thừa nhận...

Thế nhưng... những người rời đi mỗi ngày một nhiều hơn...

Duy trì những cuộc tìm kiếm thường xuyên đối với một hội pháp sư đang ngày càng lùi bước trên bảng xếp hạng... và cấp độ của các nhiệm vụ tụt xuống nhanh chóng tựa xe đứt phanh như họ... thật sự là một cái gì đó quá mức gian khó

Fairy Tail buộc lòng phải thu hồi lại những trái tim nóng hổi hướng ra biển lớn, dằn vặt trở lại cuộc sống trên đất liền của từng người

Họ... vẫn phải sống...

Năm thứ tư sau sự kiện Thiên Lang đảo, X788

Sự kiện lớn nhất: chính thức được khai mạc trên đất nước Fiore

Fairy Tail với sự tin tưởng của Wakaba và Macao lên đường tham gia vào cuộc chiến

Họ đã tin rằng... đây sẽ là cơ hội lớn nhất giúp Fairy Tail xoay người, tìm lại được danh dự và tiếng tăm...


Họ đã tin rằng... đây sẽ là bước ngoặt, một bước ngoặt sẽ đưa Fairy Tail trở lại đỉnh vinh quang ngày trước...

Họ tin tưởng... để rồi trở về trong thất bại ê chề...

Họ thua

Không những thua... họ thậm chí... còn là những kẻ lót đáy...

Ngày những người tham gia đại hội trở về hội quán, cả tòa nhà là một khoảng đông cứng lạnh lùng

Không có tiếng nói cười

Không có tiếng đập phá ồn ã

Tiếng nức nở không đè nén nổi của ai đó trong khoảng không trầm mặc... là khẩu pháo khơi nguồn mọi thứ

Tất cả, dù là nam hay nữ, dù lớn tuổi hay là một đứa trẻ, đều tự mình thả trôi bản thân trong dòng nước mắt

Lần đầu tiên trong suốt 4 năm, họ để mặc cho cảm xúc của mình bộc phát trước mặt bao người

Lần đầu tiên... chấp nhận một sự thật dày xéo tâm can...
Cái sự thật ấy nói rằng...

Đại gia đình của họ...

Có lẽ sẽ mãi mãi không còn có thể vẹn toàn...

Năm thứ năm sau sự kiện Thiên Lang đảo, X789

Một hội pháp sư mới mọc lên giữa trung tâm thành phố Magnolia- Twilight Ogre

Fairy Tail ngày hôm đó... lại là một sự bất lực bao trùm...

Năm năm cho tất cả mọi thứ không ngừng chồng chất...

Những cuộc tìm kiếm kéo theo những khoảng chi phí khổng lồ...

Fairy Tail nợ tiền chúng... nợ tiền Twilight Ogre... họ nợ tiền thành phố... họ làm mất đi danh tiếng của Magnolia... làm mất đi niềm tin của dân chúng... họ nợ quá nhiều... bởi vì mất đi quá nhiều...

Nên dù sau đó, tất cả có bị đá ra khỏi mái nhà che chở họ từ hàng bao năm nay như một kẻ phá sản thất bại... họ cũng chỉ có thể cắn môi lén lút bật khóc trong đêm tối...
Trung tâm thành phố bỗng trở thành một khu vực gì đó... mà những thành viên của Fairy Tail không muốn đặt chân...

Có quá nhiều kỷ niệm

Quá nhiều niềm vui

Và quá nhiều những nỗi đau chẳng cách xóa nhòa còn ở nơi đó

Vì vậy...

Họ rời khỏi nơi này

Và tự xây cho mình... một mái nhà tạm bợ...

...

Thế nhưng không có một ai biết, ở một bờ biển nọ, có một người đáng ra đã biến mất từ lâu... lần nữa trở về...

Thân thể trắng nõn cân đối như một kiệt tác dạt vào bờ cát vàng của bãi biển, mở đôi mắt như chứa cả ngân hà mờ mịt lạ lùng nhìn thế gian

...

Quy luật của tự nhiên, cuộc sống con người phải trải qua bốn giai đoạn: Sinh - lão - bệnh - tử

"Tử" đứng số bốn, là kết thúc của một đời người

Thế nhưng đã có ai từng đặt ra câu hỏi: liệu có số 5 hay không chưa?
À... có thể có đấy...

" Sinh - lão - bệnh - tử" là bốn giai đoạn

Giai đoạn thứ năm là gì?

Là Tái sinh...

_________________________________

Đêm khuya

Magnolia, ngoại ô thành phố

Sắc trời hôm nay âm u đến lạ, không tìm thấy cả ánh trăng bạc lẫn những vì sao rực rỡ, để mặc cho bóng tối vô biên... bao trùm lấy cả khu rừng trong sắc đen chẳng tìm thấy tận cùng

Đêm đen gió lớn, hiển nhiên cũng không phải là thời điểm ngắm trăng hóng mát tốt lành gì cho cam, thế nhưng trên một vách đá nọ, có lẽ là có một người không cho rằng như vậy

Đã là... hàng giờ cho bóng lưng đứng lặng người nơi đó...

Y phục cùng một màu đen... làm cô ấy cứ như hòa lẫn với bóng tối quanh mình... một thân một mình

Một chốn

Một nỗi niềm

Là một cái bóng cô độc

Quạnh quẽ

Và tịch mịch
Thế nhưng trái ngược với cái khí chất khiến người ta nghẹn thở ấy... quanh thân cô ấy, có một lớp không khí rất mỏng... nhẹ nhàng toả ra ánh sáng màu bạc nhu hòa, chiếu sáng một chút những nơi gần đó

Là một thứ ánh sáng kiêu hãnh lại ấm áp chẳng hề hợp với chủ nhân...

Gió đêm lạnh lùng thổi tới, đem vạt áo người kia nhẹ nhàng lay động phập phồng

Bên tai cũng có vài sợi tóc mềm mại bị gió thổi rối loạn, phất qua khuôn mặt trắng nõn lạnh băng, thế nhưng cô ấy căn bản là không muốn chú ý tới nó một chút nào

Gió rít gào kệ gió, người đứng đó vẫn yên lặng mà đứng như cột chống trời, bàn tay đặt trong túi quần khẽ nhúc nhích, còn cô ấy lại cứ xuất thần ngơ ngác mà nhìn về phương xa

Một nơi nào đó... ở xa... xa lắm...

Để ánh mắt cô gần như mất đi tiêu cự, trống rỗng vô hồn
Từng chút từng chút, có cái gì hiện lên ở thâm tâm, nhưng chỉ vô tình nhoáng qua mà không hiện, bỏ lại người chới với chạy theo trong đêm tối

Từng chút từng chút một, như lưỡi đao vô hình, đâm sâu vào đáy lòng mờ mịt

Khắc trong linh hồn, không lưu trong thể xác, tâm trí mờ mịt, chỉ biết rõ không thể để mọi thứ biến mất

Cố níu kéo...

Lại càng trôi mau

Cô ấy giữa lúc đêm tối không người, tại nơi vắng lặng chẳng có một ai, chậm rãi cất bước tiến tới... hai bàn tay đặt trong túi quần càng nhéo càng chặt...

Phía trước mặt... chính là bóng tối vô tận, phảng phất thiên địa mênh mông

Gió thổi tới vội vàng như vậy, xông vào trong ngực giống như muốn đem người xé rách, hắc ám trong không khí cũng đột nhiên rục rịch, không biết từ nơi nào duỗi ra bàn tay nhơ nhớp cuốn lấy thân thể cao gầy, muốn đem cô ấy kéo vào vực sâu không đáy
Chẳng qua là, rốt cuộc cô ấy phảng phất giống như ngây dại, hoặc nói thẳng ra, chẳng có thứ gì có thể khiến cô để tâm

Người con gái đó tản bộ trong không khí, lướt qua những ngọn cây, cuối cùng... chỉ là yên lặng ngắm nhìn

Gió quấn quýt lấy thân thể gầy yếu ấy, lộ rõ dáng người đơn bạc tựa nhành cây mảnh khảnh

Mạnh mẽ là qua cái nhìn của người

Đứt gãy là đến từ những khi chẳng ai biết tới

Bóng đêm, quá mức sâu sắc

Cô ấy chẳng cần vòng bảo hộ, mặc kệ cái lạnh vô hình xuyên vào mỗi tấc da thịt trên thân thể

Chỉ có đầu óc, chỉ có trong đầu bỗng nhiên nóng rực, để rồi từ tận sâu trong linh hồn... giữa hắc ám muôn trùng xuyên ra một tia quang minh le lói... tình cảm trào dâng như hỏa diễm tung mình... ngưng kết lại thành bóng dáng mềm mại của một người con gái...
Người mà cô... đã chẳng còn có nhớ...

" Rắc!"

Một thanh âm khô khốc đột nhiên vang lên trong đêm tối

Tiếng lá cây xào xạc ca vang

Cành cây thon dài rơi xuống một bàn tay trắng nõn

Chỉ một giây sau, thân ảnh đen tuyền vươn người, ở giữa không trung, thả mình bay theo cơn gió lạnh buốt của núi rừng

Đó là một khúc kiếm vũ... cũng là một bản bi ca

Nước là một tuyệt cảnh của thế gian

Là ngân hà uyển chuyển, cuộn mình hóa muôn ngàn dòng sáng bạc hòa lẫn với sơn phong, vui vẻ tuôn trào trong đêm tối

Là thủy long vẫy vùng giữa thiên địa để lại những bọt nước rùng mình

Là ngân sắc lưu quang, quyến luyến lấy dung nhan như tranh vẽ

Cuối cùng tán ra, thành sao trời lấp lánh, vẽ nên cả một bầu trời

Cô gái ấy bỗng nhiên nhắm chặt mắt lại, khóe môi cong lên một nụ cười đắng chát
Cô tự thả trôi mình, để thân thể thon gầy theo gió phiêu lãng, hòa lẫn vào bóng tối, trộn lẫn vào âm u, thế nhưng chung quy, vẫn trở về quang minh, dù rằng nơi ấy lạnh buốt... và cô độc

Cô ấy trong vô thức, hóa thành ánh sáng di động giữa khu rừng rộng lớn, cô ấy muốn dùng hết tất cả khí lực, nhưng dù thế nào đi nữa, sắc mặt cô vẫn như băng điêu khắc chẳng hề sứt mẻ

Cô ấy cứ múa, múa rồi lại múa, cành cây khô trong tay vẽ nên những tia sáng khét lẹt trên mặt đất, chém phăng hàng tá cây rừng, lá cây xào xạc phủ kín cả mặt đất tang thương

Nhưng cô vẫn không có ý định dừng lại, để tiêu hết đống ma lực và ăn mòn toàn bộ sức lực của cô ấy, với chỉ một nhành cây, là một cái gì đó quá mức của hiểu biết

Nhưng cô quả thật không muốn nghĩ nữa! Càng không muốn tỉnh nữa!
Thân thể mệt mỏi thì có thể tê mỏi cả tâm hồn đúng không?

" Rắc..."

Một tiếng động rất nhỏ vang lên, nhành cây mảnh khảnh hóa thành bụi mịn, tan đi trong cơn gió

Thân ảnh đen tuyền ngơ ngác nhìn bàn tay mình, rồi nhẹ nhàng cười khan, tự thả người ngã ngửa xuống nền đất

Là ai trong bóng đêm, cúi đầu thở dốc?

Có thủy châu nhẹ nhàng nhỏ xuống, lăn dài trên gò má, thấm sâu vào nền đất hỗn loạn, là mồ hôi sau khi mệt nhọc đúng không?

Ánh mắt đen ngập nước bắt gặp mặt trăng to tròn đã xuất hiện từ khi nào treo ở khung trời cao, ngẩn ngơ trong chốc lát

Sau đó, cô gái ấy bỗng nhiên bật cười, không tiếng động mà cười, nhàn nhạt tự giễu phảng phất còn mang mấy phần cay đắng, không để ý bụi bặm trên đất, cũng chẳng để ý hỗn loạn xiêm y, cô ấy chậm chạp ngồi dậy, nhẹ nhàng vung lên một cánh tay mình
Cả vùng chiến trường hoang tàn tựa như chỉ là một giấc chiêm bao của những ngày nổi loạn

Rừng cây lại xào xạc tiếng lá đùa giỡn cùng ngọn gió

Nếu như bất cứ thứ gì cũng có thể làm như vậy... thì tốt rồi...

______________________________

Bảy năm sau sự kiện Thiên Lang đảo, năm X791

Những người đi xa... dường như đã thật sự chìm vào dòng chảy của lịch sử đầy bụi bặm, rơi vào quên lãng

Bình minh... mặt trời lại một lần nữa ló dạng nơi đường chân trời đỏ lửa...

Bóng người thẫn thờ dựa lưng vào thân cây ngẩng đầu nheo mắt nhìn bầu trời, như dại ra nhìn khung cảnh ấy...

À... lại là một ngày mới...

Đêm... lại hết rồi...

" Charlos-neechan!!!!" Có giọng nói cao vút vang lên từ phía đằng xa vọng lại:" Charlos-neechan!!! Charlos...!!!!"

" Mồ! Quả nhiên là chị ở đây mà!!!"
Có lẽ là đã phát hiện ra người mình muốn tìm, chủ nhân giọng nói chạy bước nhỏ lại gần chỗ bóng người vẫn cứ không chịu nhúc nhích ngồi yên

Đó là một cô bé vào khoảng 12-13 tuổi, sở hữu một mái tóc nâu nhạt óng mượt như mật ong, phản chiếu ánh mặt trời đỏ rực và một đôi mắt xanh lưu ly sáng rọi ba chữ "không hài lòng"!

" Ồ... Celty, em đây rồi" Charlos quay đầu cười nhẹ:" Bình minh đẹp nhỉ?"

Cô bé ấy là Celty Mine, con gái của Wakaba Mine, khác với ông cha cả ngày phì phèo điếu thuốc và cũng xài ma thuật khói, ma thuật của em ấy là nước

Hiện tại thì cô bé hay được gọi đùa là "thành viên không chính thức của Fairy Tail", bởi vì dù khi nào cũng sẽ la lên rằng cô tuyệt đối sẽ không bao giờ gia nhập cái hội ấy, việc Celty thích làm nhất lại là chạy theo một thành viên gạo cội của hội- Charlos Dreyar
" Mồ! Nó nhất định sẽ đẹp hơn nếu như không phải mỗi lần em thấy nó đều có nghĩa là chị lại thức trắng đêm ở cái chỗ này!" Celty chống hông phồng má cao giọng lên án cô chị của mình:" Chị còn cứng đầu và đáng ghét hơn cả ông "cố vấn cao cấp của hội trưởng"!"

" Nào nào, đó chẳng phải cha em đấy sao?" Charlos lắc đầu, vẫn cười dịu dàng như trước:" Sao thế? Lại cãi nhau à?"

"... Ừm..." Celty chợt rũ mắt buồn thiu, cô bé nhẹ nhàng gật đầu, rồi lặng lẽ ôm đầu gối ngồi xuống cạnh Charlos, dựa đầu vào người cô:" Cha thật đáng ghét!"

"..." Charlos bật cười xoa đầu cô gái nhỏ:" Ừ, có lẽ là chúng ta đều có vấn đề không ổn với cha..."

" Cả Charlos cũng đáng ghét!" Celty dụi dụi đầu vào bàn tay mềm mại, rồi ngẩng lên phồng má nhìn cô

Mặc dù cô không biết cha của Charlos-nee trông như thế nào, nhưng người có thể khiến cả Charlos-nee chán ghét thì tuyệt đối là người xấu!
Không nhắc đến người xấu trước mặt chị ấy!

" Rồi rồi, chỉ có em đáng yêu nhất được chưa?" Charlos dường như hiểu ý cô gái nhỏ, bật cười

" Hừm... cũng không hẳn, Asuka- chan cũng rất đáng yêu..." Celty bĩu môi phản bác

" Ôi trời..." Charlos vỗ trán thở dài:" Rồi, tốt, cả hai em đều rất đáng yêu!"

" Nhóc quỷ nhỏ này..."

" Hì hì hì..."

______________________________

Tại cảng Hargeon

Trời quang ngàn dặm, xanh ngắt chẳng có một gợn mây

Giữa khung cảnh của màu xanh muôn thuở nối liền cả bầu trời và mặt biển rộng, có một cậu bé trầm mặc nhìn vào biển khơi xa tít, đôi mắt đen láy kia, như chứa đựng cả một vực thẳm trong đáy mắt

Một sự trầm trọng nặng nề không hề phù hợp với lứa tuổi của chính cậu được bao

" Còn tính ngắm biển đến bao giờ nữa đây?" Giọng nói nhẹ nhàng và có phần chững chạc vang lên phía sau cậu, cô gái bước đến sở hữu một mái tóc dài màu xanh lá
" Chúng ta mau về thôi, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi" Anh chàng đi cùng cô cũng gật đầu lên tiếng, cả hai người đều mặc đồ theo phong cách cao bồi, và nếu để ý kỹ hơn một chút, ai cũng sẽ nhận ra họ là một cặp đôi

Hơn thế nữa, là một cặp đôi đã kết hôn

Tên của họ là Alzack và Bisca

Những thành viên Fairy Tail vẫn cố gắng trụ lại sau tận 7 năm xuống dốc

" Về thôi Romeo"

" Nếu cậu còn không về thì ba của cậu sẽ lo lắng lắm đó"

" Macao đã nhờ tụi này coi chừng em đấy, chúng ta về thôi"

Và cậu bé đang nhìn biển, tên đầy đủ là Romeo Combolt, con trai của Macao Combolt, vào thời điểm hiện tại, mọi người đều đã chấp nhận ông dưới cái danh hiệu Đệ Tứ của Fairy Tail

Romeo đã đứng ở đây từ 7 năm trước, ngày nhìn "họ" ra khơi

Cho đến tận 7 năm sau, cậu vẫn đứng... nhưng người cậu muốn gặp...
Vẫn chưa thấy dáng hình...

...

Đã bảy năm trôi qua trên mảnh đất này, Magnolia vẫn là một thành phố phồn thịnh như ngày trước

Thế nhưng những người từng thề chết bảo vệ thành phố... không ở chốn này...

Trên một ngọn đồi cách xa trung tâm thành phố, là nơi mà hội Fairy Tail của hiện tại đang sinh sống và hoạt động

Đã không còn cảnh tượng huy hoàng tấp nập người ra vào của quá khứ, không còn cảnh tượng huyên náo nhộn nhịp những ngày cũ xưa

Bây giờ nó- yên tĩnh và có phần tồi tàn, ngoại trừ những nhân vật cội cán bám trụ từ rất lâu về trước... không còn một ai khác cả...

" Sao giờ này Romeo vẫn chưa về vậy?" Macao nhấp một hớp rượu, rồi đập bàn la hét:" Đừng nói tụi Alzack và Biska đã trốn vào chỗ nào hí hú với nhau rồi nha!"

" Ồn ào quá đi, nếu như biết mình có tuổi rồi thì ông nên im lặng một chút đi Macao!" Wakaba vừa hút thuốc vừa càm ràm
Có lẽ cảnh tượng duy nhất còn sót lại từ quá khứ, chính là những cuộc cãi vã của hai ông bạn- đã già mất rồi...

" Nói gì thì nói ông phải cũng kêu tui một tiếng Hội Trưởng đàng hoàng đó Wakaba!"

" Tôi chưa thấy Hội Trưởng nào mất tư cách như ông hết!" Wakaba nhếch môi:" Cái đồ Hội Trưởng Đệ Tứ ngốc nghếch!"

" Bản thân ông là cố vấn cho Hội Trưởng mà mở miệng nói vậy hả?" Macao lại bắt đầu cao giọng

" Công nhận chán thiệt đó... Số người lại giảm rồi sao?" Ở cạnh đó, Max gãi đầu mệt mỏi thấy rõ sau khi liếc mắt quanh hội quán một vòng

" Chúng ta không thể làm gì đâu Max, một cái hội tầm thường như vậy thì có ma mới ủy thác công việc cho" Warren khoanh tay tự giễu thì thầm

" Warren, muốn nói gì thì hãy nhìn bản yêu cầu đã chứ?" Nab- đã mập hơn trước, ồ vâng, lúc trước anh ta đã "bự" sẵn rồi, nhưng thậm chí bây giờ nó còn hơn cả vậy... nhất là cái bụng y như cái trống được bê đi khắp nơi của anh ta, nhưng có một điều vẫn không thay đổi là...
" Thì cậu có khác gì đâu, vì suốt 7 năm trời cậu không làm được nhiệm vụ nào hết!"

" Kinana ơi, mang thêm cho tôi mấy cái đùi gà đi!" Ai đó gào lên

" Được rồi!" Kinana cười gật đầu

" Tôi nói cái này nè Droy, anh lại đang làm tăng áp lực cho Trái Đất đó hả?" Laki lại gần một thanh niên mập khác, tủm tỉm chọc ghẹo

" Ý cô là cô chê tôi ngày càng mập chứ gì!" Droy- từ ngày đó trở đi, cậu ta dường như đã hóa đau thương thành khả năng xử lý ẩm thực: suốt ngày không ngừng ăn, ăn nữa, ăn mãi... giờ thì đã chẳng ai nhận ra Droy của ngày trước nữa rồi...

" Đừng có tức giận với Laki, bộ cậu không tự nhận thức được sao? Nhìn Reedus đi kìa, thấy người ta mi nhon chưa!" Thế nhưng không những không bênh cậu bạn cùng nhóm, Jet quay lại càm ràm Droy, ngó về phía anh chàng hoạ sĩ to tròn như quả bóng ngày nào giờ đây mảnh khảnh tựa... que củi
" Thật ra tạc người của tôi vốn dĩ đã mi nhon như vậy rồi mà" Reedus cười cười tự hào

" Thì tôi cũng đang luyện tập đây chứ bộ, cậu không thấy cơ bắp của tôi cuồn cuộn đây hay sao?" Droy cố phản bác... ha ha, tự nhìn lại mình đi, ngoài mỡ với mỡ thì cơ bắp chỗ nào?

" Cậu xem Kinana đi, người ta ngày càng xinh đẹp, còn cậu thì..."

" Đủ rồi, tôi phải ăn để tăng ma lực đó biết chưa!"

Hai cậu chàng không ai nghe ai bắt đầu nổi đóa

" Thiệt là, không biết Levy sẽ nói gì khi nhìn hình dáng của cậu nữa!" Jet tức giận bật thốt ra

" Levy sẽ không về nữa đâu!" Droy cũng tức giận bộp lại

Thế nhưng... hai cậu lập tức nhận ra mình lỡ lời...

Không khí trong hội, bỗng nhiên yên ắng đến lạ lùng, mọi người đều cúi đầu, trầm mặc

Không khí nặng nề bi thương bắt đầu phủ kín cả cái hội quán ọp ẹp tồi tàn
Từ ngày nào đó mà chính họ cũng đã chẳng còn nhớ rõ... có những cái tên và những sự thật... đã trở thành một điều cấm kị mà không một ai muốn nhắc đến...

Cũng không nên nhắc đến...

" Coi kìa coi kìa, mới sáng ra mà ảm đạm như vậy rồi thì làm sao mà khá nổi? Bị kêu là Hội nhược tiểu chắc là ấm ức lắm đây..." Ngay chính lúc này, một đám người chẳng mấy thân thiện gồm năm tên với ngoại hình của mấy tên anh chị ngoài hè phố nghênh ngang xuất hiện ở cửa của hội quán Fairy Tail

" Toàn một lũ nhu nhược, vô hồn!" Tên cầm đầu hếch mặt cười khinh

" Tôi đã cảnh cáo các người đừng có tới đây nữa mà!" Chỉ vừa nhoáng thấy bóng chúng, Wakaba và Macao ngay lập tức xông ra chắn trước lối ra vào

" Nè, ngươi dám nói chuyện với bọn ta bằng cái giọng xấc láo đó hả? Nói cho mà biết bọn ta chính là Twilight Ogre, hội Ma Đạo Sĩ đứng đầu Magnolia!" Tên cầm đầu cực kỳ kiêu ngạo nâng cằm
" Có thể trước đây hội của ngươi là hội mạnh nhất thành phố này, nhưng mà thời đại đó đã qua lâu rồi! Chỗ này chẳng khác gì một cái quán rượu tồi tàn, trong khi bọn ta là Twilight Ogre, hội Ma Đạo Sĩ của thời đại mới! Chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết ai đóng vai trò quan trọng ở Magnolia rồi phải không!"

" Các ngươi..." Max bắt đầu nổi cáu

" Tôi thì không có biết vai trò của mình có quan trọng hay không và hội ma đạo sĩ thời đại mới

là cái gì..." Ngay lúc này, một giọng nói điềm tĩnh vang lên ở phía ngoài cánh cửa, phía sau cả bọn Twilight Ogre:" Nhưng nếu anh không nói cho tôi biết cái gì đang xảy ra ở đây..."

Đám du côn cắc ké giây trước còn ngạo mạn khinh người, giây tiếp theo đã run cầm cập tránh đường sợ hãi nhìn người đang bước tới

Bóng người ấy lướt qua chúng, nghiêng đầu, dùng chất giọng thản nhiên không có một tia cảm xúc dư thừa rót từng con chữ ớn lạnh vào tai từng người
" Tôi sẽ rất sẵn lòng để bỏ tiền chi trả phí xây thêm vài cái mộ mới ở nhà thờ"

Cô gái ấy kéo theo một cô bé khác, xoay người quay lưng với những người trong hội, đưa ánh mắt vô hồn lia qua từng khuôn mặt của những kẻ xâm nhập, rồi nhếch môi:" Tốt chứ?"

" Hí..." Tên cầm đầu giật thót người sợ hãi, lén lút đưa bàn tay lau đi mồ hôi không tồn tại trên trán, gật mạnh đầu như gà mổ thóc:" Vâng... vâng..."

Sự xuất hiện của cô gái ấy, ngay lập tức đổ thêm sinh lực vào những trái tim cằn cỗi đã sắp ngã khuỵu

" Charlos!" Wakaba và Macao thở phào

" Cậu tới rồi!" Laki mừng rỡ la lên

" Charlos!"

" Charlos-nee!"

Những người khác cũng tạm thời thả lỏng cơ thể căng như dây đàn của mình

Bởi vì người con gái ấy mang đến không chỉ là sức mạnh, không chỉ là an toàn...
Mà còn là một biểu tượng của nơi gọi là hy vọng và niềm tin

Charlos lia mắt nhìn tất cả, không trông thấy những vết thương hay dấu vết đập phá nào mà cô đã luôn lo sợ

" Vậy..." Cô dịu dàng nhìn mọi người, trao cho họ một cái gật đầu yên tâm, rồi quay về phía những kẻ phá phách:" Các người có vấn đề gì, Thibault?"

" À... thì... thì..." Thibault ngay lập tức bị ánh mắt của Charlos trói lại tại chỗ, luống cuống không biết đặt tay chân vào chỗ nào:" Chị... chị biết đấy... à thì là..."

Charlos vẫn đứng đó vô cùng kiên nhẫn nhìn hắn bằng ánh mắt vô hồn

" Chị... này... cái vấn đề này..." Thibault xoa xoa hai tay vào với nhau, hắn muốn khóc, tuy rằng người trước mắt thậm chí còn chưa bao giờ ra tay đánh một người nào trong số họ, nhưng cứ mỗi lần đứng trước mặt cô ấy, cảm giác duy nhất hắn còn lại chính là sợ...
Thật sợ... thật sự rất đáng sợ... tựa như từ trong tận linh hồn hắn đều đang gào thét: hãy quỳ xuống, quỳ xuống khi được đáp lời vua của ngươi!

Nghe thật ngu ngốc, hắn biết...

Nhưng cảm giác của Thibault ngay lúc này... chính là như vậy đấy...

Chân hắn đang nhũn ra luôn rồi này...

" Nếu là vì tiền, Thibault, tôi nhớ là mình đã trả xong tiền lãi của cả tháng trước, tháng này và thêm ba tháng tới..." Giọng Charlos đều đều tường thuật:" Vấn đề chúng ta có ở đây là?"

Khí thế mơ hồ của cô lại tiếp tục gây áp lực lên đám người, tên nào tên nấy chân đều run như muốn gãy đến nơi

" Chỉ là... chị biết không... hội trưởng nhà em... hội trưởng nhà em yêu cầu mọi người phải trả tiền..." Thibault nuốt nước bọt cái ực, hàm răng đánh vào nhau cầm cập như đang đứng ở cực bắc thế giới trong khi hắn cố gắng hoàn thành câu trả lời của mình
" Và trả cái gì?" Mắt Charlos bắt đầu rét lạnh:" Toàn bộ số nợ? Các người muốn phá hợp đồng?"

" Hí... em... em..." Dưới ánh mắt của cô, cả đám đòi nợ chính thức không thốt ra thêm được một chữ nào, tất cả mọi thứ đều tắc nghẽn trong cổ họng chúng

" Các người có 5 giây để biến khỏi nơi này..." Charlos lại trở về với tông giọng đều đều không cảm xúc:" Nếu không có lẽ chúng ta nên ở lại để nói về..."

" Đi! Em đi ngay!!!" Giống như chỉ đợi có thế, ngay lúc Charlos hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang chỗ khác, cả bọn Twilight Ogre dắt díu nhau, vừa lết vừa bò cũng co giò phóng lẹ khỏi hội quán

Rốt cuộc là đứa nào truyền tin bà cô trẻ này không ở hội quán hôm nay thế?!?!?

" Haizz..." Charlos nhìn theo đống bụi mù chúng để lại khi chạy đến lúc tất cả đều biến mất, khẽ thở phào một hơi
Cô... thật sự thì cô không hề muốn chiến đấu... nhưng nếu không dọa... chúng...

" Charlos, cám ơn cháu nhiều lắm..." Sau lưng cô, cũng bất chợt xuất hiện hai tiếng thở dài đồng đều, Macao vươn tay vỗ nhẹ lên vai Charlos, giọng mệt mỏi:" Đều là do chú... quá thất bại... đã để cháu..."

" Đừng nói vậy, chú Macao..." Charlos vội vã xoay người ngừng những lời tự trách của Đệ Tứ, nhẹ mỉm cười:" Nếu như không có mọi người... thậm chí Charlos cũng chẳng phải là Charlos nữa rồi..."

" Mọi người... chẳng lẽ mọi người vẫn không biết tất cả quan trọng với cháu thế nào hay sao?" Cô ấy dùng cả hai tay mình, cầm lấy bàn tay gầy gò đầy những vết chai sần của người chú đáng kính, ngẩng đầu nhìn tất cả:" Yên tâm, tôi sẽ không để hội chúng ta kết thúc như vậy đâu!"
" ...Ừ..." Macao và mọi người đều nhẹ nhàng gật đầu mà khóe mắt cứ rưng rưng

Phải, chỉ cần cô ấy còn ở đây...

" Twilight Ogre... hội mạnh nhất gì chứ... chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu thế... gặp Charlos-nee thì dép cũng không kịp xách để chạy..." Celty đứng cạnh Charlos quan sát mọi thứ từ đầu tới cuối, một chút sợ hãi cũng không có, cô bĩu môi đá đá sàn nhà, nhỏ giọng bất bình lên án

Charlos phì cười buông tay Macao, quay sang không lưu tình vò vò mái tóc nâu mượt mà:" Cô giỏi nói lắm cô, lúc trước là người nào một hai muốn gia nhập Twilight Ogre đâu?"

" Hừ!" Celty ôm lấy đầu mình bĩu môi lên án nhìn Charlos một chút, rồi gượng gạo lầm bầm:" Thì... ai cũng có lúc chưa trải sự đời mà..."

"..."

Vài người trong hội không nhịn được bật cười dịu dàng
" Nhưng mà dù vậy thì em cũng sẽ không bao giờ gia nhập vào hội Fairy Tail!!!"

" Rồi rồi rồi, em nói rất nhiều lần rồi!"

" Em nói thật đó có được không?!"

" Rồi, tốt, em nói cái gì cũng đúng hết!"

" Charlos!"

______________________________

" Charlos... đi rồi sao?" Wakaba lén lút vỗ vai ông bạn đang ngồi tiu nghỉu ở quầy bar, nhỏ giọng hỏi dò:" Cả Celty?"

" Ừ, đi cả rồi..." Macao khẽ liếc ra phía cửa hội, rồi nặng nề gật đầu, nâng cốc bia của mình lên tu ừng ực hết cả toàn bộ:" Celty về nhà rồi, ông nên quan tâm đến con bé hơn đi Wakaba, cãi cọ không phải cách sống chung của cha và con gái đâu..."

" Còn Charlos... con bé có lịch hẹn với Tuần san Pháp sư hôm nay..."

Thế nhưng cô ấy vẫn không thể an tâm mà phải ghé vội qua hội quán quan sát họ... để rồi một lần nữa như hàng trăm lần trước đó cứu họ khỏi tình cảnh ngặt nghèo...
Chỉ cần nghĩ đến việc đó, Macao dộng mạnh cái cốc xuống mặt quầy bar, khẽ gắt:" Thật sự... trong tình cảnh như hiện tại... trong lúc con bé như thế này... đáng ra chúng ta phải trở thành chỗ dựa cho con bé...! Vậy mà chúng ta... chúng ta..."

Macao chưa bao giờ muốn đánh mình đến như vậy! Đánh cho ông tỉnh táo lại khỏi sự bất lực và ngu ngốc vẫn luôn bao phủ từ trước đến giờ!

Họ đã từng hứa! Đã từng hứa sẽ là hậu phương vững chắc nhất cho cô ấy! Thế mà bây giờ... họ...

Họ...

Là gánh nặng

"..." Wakaba rít một hơi thuốc, trầm mặc nhìn khung cảnh mờ ảo của hội quán qua màn khói mịt mù...:" Ông bạn cũng đã cố gắng rất nhiều mà, Hội Trưởng..."

Hơn một năm từ ngày Charlos trở về, cái hội này ít nhất cũng đã có thể thở...

Cô ấy làm được việc... mà chẳng ai trong số họ có thể làm...
Vẫn như trước... con người đó...

Vẫn luôn là ánh sáng...

Thế nhưng khi người chiếu sáng cũng đang chới với giữa biển khơi vô hướng...

Liệu ánh sáng của họ... sẽ còn kéo dài đến bao giờ đây...?

" Tôi mà là Hội trưởng gì chứ? Tôi..." Macao gần như mất đi cả tiếng nói của mình vì sự thất vọng não nề

" Cạch..."

Cuốn album mà Reedus trân trọng như báu vật của mình bất ngờ rơi xuống, lộ ra những bức tranh anh từng vẽ trước kia

Phải, đó là của trước kia... của một đại gia đình từng tồn tại... giờ chỉ còn sống trong chính ký ức của từng người

Đó là hình ảnh của tất cả những người đã mất tích ở Thiên Lang Đảo

Là những nụ cười

Là khuôn mặt ngập tràn ánh sáng

Là hình ảnh mọi người tụ tập với nhau trong hội quán

Là thời khắc khi họ vẫn còn ở cạnh nhau...
Chỉ nhìn chúng thôi, nước mắt những ai vô tình lướt qua đều mất kiểm soát mà trào dâng như đê vỡ

Sống mũi họ cay xè

" Mới đó mà đã 7 năm rồi sao?" Wakaba lại châm một điếu thuốc, chầm chậm thở dài

" Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật..." Max cười cười lắc đầu mệt mỏi

" Từ khi họ không trở lại, mọi thứ đã thay đổi..."

Nhìn những thứ này... mà cứ ngỡ như cả thế kỷ đã trôi qua...

Đã từng hy vọng, đã từng tin tưởng...

Từ hy vọng... đến với tuyệt vọng...

Họ... những người chờ đợi... họ đã già cả rồi...

Con người... thì có bao nhiêu lần bảy năm để lại tiếp tục chờ cơ chứ?

Macao siết chiếc cốc trong tay mình, cả người run lên, cuối cùng, ông cũng không muốn tiếp tục kìm nén hàng nước mắt chảy xuôi trên gò má:" Kể từ lúc đó Romeo... chưa bao giờ cười thêm lần nào nữa!"
Còn con người ấy... lại không có biểu cảm nào khác...

Ngoài một nụ cười

_____________________________

" Oh honey!" Charlos chỉ vừa đặt một chân xuống khỏi xe ngựa, đã ngay lập tức nhận được một cái ôm nồng nhiệt làm quà chào hỏi:" Thật lâu rồi không chịu tìm người ta!"

" À, Jenny, chào buổi sáng..." Thế nhưng dù cô gái sở hữu khả năng khiến đàn ông chảy máu mũi chỉ trong 3s gặp mặt có dán hẳn cơ thể lên người cô, biểu cảm của Charlos cũng chẳng xuất hiện thêm bất cứ cái gì khác ngoài một nụ cười thân thiện lại tràn đầy bất đắc dĩ:" Hôm nay lại có chuyện gì làm cô hào hứng thế?"

" Đầu gỗ, cô không thể lãng mạn thêm một chút được à?! Sáng nay trời đẹp như vậy..." Vẫn giữ tay vòng qua cổ cô nàng áo đen, Jenny bĩu môi đứng thẳng người liếc xéo
Charlos nhìn cô ấy một chút, rồi lại thở dài mệt mỏi:" Ồ, thế thì, quý cô xinh đẹp quyến rũ, ngày trời đẹp như vậy, cô có thể cho tôi tận hưởng nó, tránh xa tôi một chút có được hay không?"

" Cái gì?!" Jenny cảm thấy răng mình bỗng nhiên ngứa ngáy, muốn cắn cho tên đầu gỗ này một cái quá!!!

" Rất nhiều người đang nhìn, được không?" Charlos lại bất đắc dĩ thở dài

" Cô..." Jenny chính là muốn có tin đồn đó chứ, nhưng cô cũng biết không nên tiếp tục trêu chọc người này, bằng không, hậu quả sợ rằng cô chịu không nổi mất, cho nên tiện tay đấm vào vai người đối diện mấy cái, Jenny mới coi như bằng lòng buông tha

Nhưng mà...

" Này, biểu cảm gì vậy chứ?" Cô ấy nhìn Charlos rồi lại la lên

Sao cái người này giỏi chọc giận người khác vậy nhỉ?!?!
Tức chết tôi mà!!!!

" Tôi mang đến tin tức tốt đấy được không?" Jenny khoanh tay giận dỗi quay mặt sang hướng khác

" Rồi, vâng, thưa quý cô" Charlos không có chút nào suy suyển lắc lắc đầu, vừa bất đắc dĩ đưa tay phủi đi đống bụi không hề tồn tại trên quần áo, vừa thầm may mắn bộ đồ này cô không cần phải mặc lâu lắm, tí chốc là được thay thôi:" Thế cô có chuyện nghiêm túc gì muốn nói với kẻ bất tài này thế?"

" Nếu là về Hibiki thì chúng ta có thể ngừng lại được rồi"

Rồi, Charlos không nhắc đến chuyện này còn đỡ, Charlos vừa nhắc đến, Jenny lại không nhịn được đảo mắt

Có trời mới biết được bằng cách quái quỷ gì trên thế giới này mà một cô gái lại có thể độc chiếm ngôi vương của bảng xếp hạng "bạn trai được thèm muốn nhất" tới tận nửa năm liền!
Hibiki khóc hết nước mắt rồi đấy!

" Thế là có nói không vậy?" Charlos dở khóc dở cười nhìn cô gái ôm tay tự mặc kệ thế giới mà rơi vào suy nghĩ của chính mình

" Không nói!" Jenny giật mình hồi thần, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của người kia, lại tiếp tục ngúng nguẩy quay đầu

Hôm nay không ép được tên này dỗ cô... cô nhất định không nói!

" Tốt thôi..." Nhưng có vẻ là Charlos chẳng hề có ý định nào cho việc sẽ thuận theo ý cô cả

Cô gái áo đen nhún vai nhẹ nhàng xoay người, thản nhiên cất bước tiến về phía đội ngũ ekip đã vẫy tay gọi mình:" Vừa đi vừa nói, hoặc là chút nữa cô nói cũng được, đến giờ làm việc rồi thưa cô"

" Này... này! Ơ kìa?" Jenny ti hí mắt nhìn lại, bắt gặp bóng lưng tựa như chạy trối chết rời đi từ bên cạnh mình, ngẩn ra một chút, rồi tức giận đến giậm chân:" Đứng lại đó! Tên đầu gỗ này!"
" Nàyyyyyyy!!!"

" Cô không nghe thật đấy à?!"

" Cô có thể từ từ nói"

" Tôi sẽ không nói nếu cô không đi chơi với tôi!"

" Vậy chúng ta nên làm việc thì hơn"

" Ơ kìa! Liên quan đến hội cô đấy! Này! Có nghe không thế?!?!"

" Đáng ghét!"

Charlos đã không biết rằng...

Vào lúc đó, ở Fairy Tail... thật sự, thật sự đã có một chuyện vô cùng quan trọng xảy ra...

...

" Có thể là Thiên Lang đảo... vẫn còn tồn tại"

_______________________________

Alo alo, thông báo đầu tiên: tui vừa phát hiện tuần sau tui có bài kiểm tra khá căng, thế nên tuần sau không có chương đâu 😅

Tiếp theo, trước phần này đáng ra phải có một cái ngoại truyện để lôi con gái tui sống lại cơ mà tui lười quá 😀, thôi mình bỏ nó qua khung thời gian của phần Zero luôn đi ha:))))

Cuối cùng, xin giới thiệu nhân vật mới: Celty Mine!
À nói mới là mới với tụi mình thôi, còn cô bé này có tồn tại trong thế giới Fairy Tail bản gốc luôn nhé, nhưng mà hơi giống với Ankhseram là chỉ được nhắc chứ chưa từng xuất hiện bao giờ ^_^

Hôm bữa rảnh lật cái đống profile của nhân vật thấy có ghi giới thiệu về nhóc này trong tờ của Wakaba, tui thấy có vẻ hay hay nên tui lôi luôn vô truyện thôi ^_^ về cơ bản thì ngoại trừ tên và ma thuật là do tui tự đặt, còn lại thông tin và hoàn cảnh của Celty được tui giữ nguyên toàn bộ đấy, dù cũng vốn không có gì nhiều 😅

Bé này ở các chương sau sẽ là người giữ vai trò "bóc phốt" Charlos giùm Mira :)))))

A.S