Diệu Diệu biết là chuyện như thế nào.

Thư của nàng được nữ quan mang vào trong cung.

Sau khi Tần Trường An đuổi hết người ra ngoài, gấp không chờ nổi mở ra, sau đó thấy bên trên viết mấy chữ, “—— Diệu Diệu không hồi âm nha ( ̄▽ ̄)~*”

Tần Trường An: “………”

Ai bảo nàng viết thư giải thích cái này?!

Lê gia mấy ngày gần đây rất bận, ngựa xe như nước, nếu không phải xung quanh được binh tướng ba vòng ngoài ba vòng trong vây quanh, sợ là không còn chỗ đặt chân.

Lê phụ cả ngày không về nhà, vội vàng ứng phó các đại thần, uống rượu, xã giao, không biết đang trù tính chuyện gì.

Diệu Diệu và Lê Minh Tuyết đang học quy củ, hôn lễ của hai người đều không thể qua loa, đại điển phong hậu của Diệu Diệu càng long trọng, một bước đều không thể đi sai, phải nhớ rất nhiều thứ, còn phải học cách xã giao.

Mặt khác không nói, ít nhất phải biết quan hệ của cái đại thế goa, thân sơ viễn cận, ngày tết tặng lễ đưa nhiều hay ít, nhẹ hay là nặng, đều là học vấn, có định số, không thể dễ dàng sửa đổi.

Ngoài ra, hai người cũng có những lời mời không dứt. Có thể là xuất phát từ tò mò, có thể là thử, cũng có thể chỉ là tới thêm giao tình, dù sao Diệu Diệu mỗi ngày thu được thiệp mời, có thể xếp thành hai chồng xung quanh bàn.

Lê Minh Tuyết có vài nơi không thể từ chối, hơn nữa ý tưởng của nàng ta và Diệu Diệu không giống nhau, nàng ta cho rằng thân là một thân vương phi, những quan hệ giữa chị em dâu, mượn sức quan hệ đều phải làm tốt, cho nên mỗi ngày đều vội chân không chạm đất.

Diệu Diệu tốt hơn nàng ta một chút.

Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, Diệu Diệu đối với mấy chuyện trong tối ngoài sáng này đều không định tiếp nhận.

Nàng là Hoàng Hậu, không cần mềm ngôn mềm giọng mượn sức quan hệ, chỉ có người tới lấy lòng nịnh bợ nàng, nếu nàng mềm ngôn mềm giọng mượn sức, vậy mới là rớt giá.

Cho nên nàng từ chối toàn bộ.

Hôm nay là ngày hoàng thất đưa sính lễ tới.

Khi Lê phu nhân tới, Diệu Diệu đang bảo người đặt mấy tấm thiệp đó sang một bên.

Lê phu nhân cũng không khuyên, gần đây bà cũng vội đến nỗi chân không chạm đất.

Bà là chủ mẫu, chỉ sửa sang lại của hồi môn của Lê Minh Tuyết và nàng cũng đủ bận hôn thiên địa ám, tuy Diệu Diệu là Hoàng Hậu, của hồi môn sẽ do Lễ Bộ và Nội Vụ Phủ xử lý, nhưng thực tế bên này cũng phải có một phần của hồi môn.

“Đây là danh sách của hồi môn của con, cầm lấy, trong cung không ít địa phương đều cần dùng bạc, ta lấy một ít đồ đổi thành ngân phiếu, đến lúc đó nhìn để dùng.”

Kỳ thật Lê phu nhân có chút cảm khái, bà vốn đang lo lắng, của hồi môn của Diệu Diệu khả năng không quá tốt —— nếu của hồi môn của Hoàng Hậu không hơn của thân vương phi, vậy thực xấu hổ.

Đích trưởng không giống nhau, của hồi môn của bà cũng ít hơn so với tỷ tỷ, hơn nữa đại bộ phần đồ vật Lê thị lang đều cho Lê Minh Tuyết, cho nên rất có khả năng của hồi môn của Diệu Diệu ít hơn nàng ta.

Kết quả sính lễ hôm nay tới bà liền không hề lo lắng.

Sính lễ của Hoàng Thượng quá phong phú, cái gì tử đàn long phượng trình tường bình, vân văn ngọc như ý toàn bộ đều lấy ra, thậm chí phía sau toàn bộ là trân bảo bà chưa từng nhìn thấy, dạ minh châu đều là dùng rương để đựng, hoàng đế thiếu chút nữa dọn sạch kho của mình.

Hôm nay mọi người ở đây đều ngây người.

Phỏng chừng hai ngày nữa bên ngoài lại muốn lưu truyền, Lê phu nhân nhớ tới lời đồn bên ngoài lại cảm thấy buồn cười.

Có mấy thứ này, đừng nói sính lễ không đủ, của hồi môn có thể đựng hết hay không mới là vấn đề mà bà suy xét.

Từ trước đến nay của hồi môn của Hoàng Tử Phi trong khoảng 128 cân, Thái Tử Phi nhiều hơn, Hoàng Hậu lại càng nhiều, nhưng sẽ có định số, trên dưới 248 cân.

Nhưng Hoàng Thượng mang sính lễ tới, đã hơn 248 cân.

Lê phu nhân cảm khái, “Hoàng Thượng vẫn rất coi trọng con.”

Bà không nhiều lời, rốt cuộc Hoàng Thượng thật lòng rất khó làm người tin tưởng, bà chỉ vỗ vỗ tay nàng, liền dời đề tài, “Đã nghĩ muốn mang ai vào cung cùng chưa?”

Người đi theo của hồi môn cũng phải suy xét, nói như vậy, đều sẽ dự bị hai nha hoàn thông phòng.

Đây là thái độ bình thường, người nào không phải tam thê tứ thiếp? Dùng những người khác không yên tâm bằng dùng người một nhà.

Lê Minh Tuyết bên kia không cần bà nhọc lòng, thoạt nhìn nàng ta đã có dự tính, trước đó vài ngày cũng đã bắt đầu tìm kiếm tiểu nha hoàn, hình như Lê phụ còn đưa cho Lê Minh Tuyết hai người… Còn Diệu Diệu…

Lê phu nhân giải thích một chút.

Diệu Diệu tròn xoe đôi mắt đột nhiên trừng lớn, như mèo bị tạc mao, “Không cần ╯^╰”

Mèo là một loại sinh vật đặc biệt cao ngạo, một sạn phân quan sau khi có một chủ nhân mèo, còn dám đi trêu chọc con thứ hai…… Ân, ngươi có thể bị cào.

Nếu Tần Trường An thật sự dám… Hàm răng bén nhọn của Diệu Diệu như ẩn như hiện.

Lê phu nhân cũng không miễn cưỡng nàng, một là không nghĩ cưỡng bách nữ nhi của mình, hai là cũng có chút hy vọng, rốt cuộc thân thể Hoàng Thượng thật sự không tốt. Lui một bước mà nói, cùng lắm thì bà chuẩn bị trước, không dùng được tốt nhất, dùng được… Lại đưa qua cũng được.

Sau khi Lê phu nhân rời khỏi, Diệu Diệu đang vẽ Tần Trường An nho nhỏ, sau khi vẽ xong lại hung tợn chọc chọc.

Đêm khuya tĩnh lặng, ánh nến chiếu rọi thân ảnh lay động trên cửa sổ, Tần Trường An vừa nhảy vào trong phòng, đã thấy được một màn này, nhìn vị trí bị chọc chọc, giữa hai chân mạc danh lạnh lẽo, nhẹ nhàng kẹp chân lại.

“Diệu, Diệu Diệu…”

Diệu Diệu nhe răng cười, “Ngươi tới rồi.”

“A.” Tần Trường An vốn dĩ định hưng sư vấn tội nhưng lại bị áp xuống, “Trẫm, ta nhớ nàng, liền tới đây.”

Nàng trả lời lại trả lời thành cái dạng kia, ban ngày đi đưa sính lễ vốn dĩ hắn cũng muốn đi cùng.

Nhưng quan viên Lễ Bộ đều mau quỳ xuống, nói là trước khi thành thân ngàn vạn không thể gặp mặt, cứng rắn cản hắn lại.

Hắn ho khan hai tiếng, thấu tới, “Nàng đang tức giận?”

“Sao lại thế này? Ta giúp nàng hết giận a.”

Diệu Diệu đặt bức vẽ sang bên cạnb, hừ một tiếng, “Ngươi chọc Diệu Diệu tức giận nha.”

Trong đầu Tần Trường An câu đầu tiên xuất hiện lại là ta sai rồi nàng đừng tức giận.

Câu nói không tiền đồ này suýt chút nữa thì buột miệng thốt ra, hắn ho khan mới áp xuống, “Ta chọc nàng tức giận lúc nào?”

Diệu Diệu không trả lời, chỉ cảnh giác nhìn hắn, “Có Diệu Diệu, ngươi còn có những phi tử gì đó hay không?!”

“Đương nhiên sẽ không!” Tần Trường An buột miệng thốt ra, “Ta chỉ cần một mình nàng là đủ rồi.”

Diệu Diệu đáng yêu như vậy, mỗi ngày nhìn nàng còn chưa nhìn đủ đâu! Lại đi tìm người khác… Người làm như vậy chẳng lẽ là đều là ngốc tử đi, có thời gian khẳng định là nhìn Diệu Diệu thêm hai cái nha.

“Ân…” Diệu Diệu thấy hắn nói, bộ lông trở nên mềm mại, “Vậy Diệu Diệu tin tưởng chàng ~”

Hắn nói nàng sẽ tin, nàng nguyện ý trả giá tín nhiệm, nguyện ý tin tưởng hắn.

“Nàng đương nhiên phải…” Tần Trường An lúc này cũng phản ứng lại, “Cho nên nàng muốn độc chiếm ta?!”

Suy đoán này vừa xuất hiện, hoàng đế bệ hạ đã cảm thấy trong lòng ấm áp, khóe miệng càng lúc càng lớn, mặt mày hớn hở, thần thái phi dương.

“Lê Diệu Diệu! Sao nàng lại bá đạo như vậy?!”

Diệu Diệu định nói chuyện, lại thấy hắn cười càng lúc càng lớn, “Được rồi được rồi, liền, nể tình… Ân, Lê các lão, trẫm chuẩn.”[:))]

Chuẩn ngươi phụng chỉ bá chiếm trẫm.

Lê các lão vuốt râu:…… Ân??

Hóa, hóa ra mặt mũi của lão thần lớn như vậy a.

“………”

Tần Trường An ra cung một chuyến, cái gì tâm tình buồn bực đều không còn, sáng sớm ngày hôm sau ăn đồ ăn sáng, có cung nữ làm đổ trà hắn cũng không phạt.

An Văn Hải lắc lắc phất trần, tâm nói lần đầu tiên thấy tính tình của hắn tốt như vậy.

Sau buổi sáng, Tần Trường An tiếp tục đi ngự thư phòng phê tấu chương, đầu tóc hoa râm Công Bộ Thượng Thư cùng Hộ Bộ Thượng Thư vẻ mặt nghiêm túc đi tới. Hai người tới vì vấn đề tu sửa Phượng Nghi Cung và Tử Thần Điện, một bên cần ra bản vẽ, một bên cần ra bạc.

Sau khi thương lượng, Công Bộ Thượng Thư làm một phần bản vẽ theo ý kiến của Hoàng Thượng.

Tần Trường An cẩn thận nhìn nhìn, cảm thấy giống như kỳ vọng của hắn, tâm tình rất tốt, “An Văn Hải, ngươi cảm thấy thế nào?”

An Văn Hải ở bên cạnh mài mực cho Tần Trường An, nhìn thoáng qua, nhìn thấy Tử Thần Điện vẫn chỉ có một bể tắm nước nóng, “…… Ngài xem, bể tắm muốn sửa lại hay không?”

Khuôn mặt đang hớn hơt, Tần Trường An ho khan, lời lẽ chính đáng, “Không cần, hao tài tốn của.”[:))]

Hmm, hắn và Hoàng Hậu cần kiệm một chút, một cái là được.

[:))]