Sáng ngày hôm sau, Đường Lưu Vũ được một người hầu đưa đến phòng tập luyện riêng của Vương Nhã.

Căn phòng này nhỏ hơn cái hôm qua đôi chút, bù lại được trang bị đầy đủ thiết bị hơn, bao gồm cả người máy, các vật dụng được đánh dấu, bảng điện tử hiển thị thông số…
Lúc này trong phòng đang có sẵn ba người.

Ngoại trừ Vương Nhã còn có vị quản gia họ Hoàng cùng một lão nhân ước chừng bảy, tám mươi tuổi.

Lão nhân dáng người già yếu nhưng đôi mắt vẫn rất có thần, dáng đứng khom, hai tay chống trên một thanh cự kiếm nhìn qua khá buồn cười.
Vương Nhã chủ động giới thiệu trước:
- Đây là tướng quân Cao Cần, thủ hạ thân tín của phụ hoàng, từng cùng người sát cánh vào sinh ra tử, lập nhiều chiến công hiển hách.
Lão nhân Cao Cần cười nhẹ, trên mặt hiện ra sự tự hào:
- Cửu công chúa nói quá lời.

Tất cả đều là công lao của quốc vương, ta chỉ góp chút sức mọn nào dám kể công.
- Không, phụ hoàng từng nói Cao Cần tướng quân là người giỏi nhất, nếu không phải năm đó…
Khi nói đến đây, vẻ mặt Cao Cần lập tức trầm xuống.

Vương Nhã biết điều liền dừng lại, không tiếp tục nhắc đến nữa.

Đường Lưu Vũ là người ngoài nên không hiểu lắm, hắn rất ghét người khác nói giữa chừng rồi dừng lại.

Khiến người khác tò mò rồi không chịu nói tiếp, đạo đức ở đâu?
- Không phải Tô Vân Quốc đã sớm thống nhất rồi sao? Các ngươi vào sinh ra tử để làm gì? Lão tướng quân, năm đó ngươi gặp phải chuyện gì khó nói? Không muốn nhắc thì đứng nhắc, nói giữa chừng dừng lại sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu.


Vẻ mặt Cao Cần đã có đôi chút khó coi.

Vương Nhã không nhịn được vội kéo Đường Lưu Vũ sang một bên rồi trách mắng:
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi có thể thoải mái với ta nhưng phải giữ lễ nghi phép tắc trước những người khác.

Cao Cần tướng quân là người mà phụ hoàng cũng phải nể mặt vài phần, được phong Hầu Tước.

Chuyện năm đó khiến hắn buộc phải rời khỏi quân đội, về quê ở ẩn, không nguyện ý nhắc lại nữa.

Khó khăn lắm phụ hoàng mới mời được hắn để chỉ dạy kiếm thuật cho ta.
Đường Lưu Vũ đánh mắt về phía Cao Cần rồi nói:
- Nhín có vẻ không lợi hại lắm.
- Ngươi thì biết cái gì? Năm đó ba vị công tước bí mật tạo ra một đám phản tặc hoạt động trải dài khắp lãnh thổ để làm loạn, không ngừng cướp đoạt của cải của dân chúng.

Bên trong có không ít Thức Tỉnh Giả mạnh mẽ trang bị vũ khí hiện đại.

Phụ hoàng và Cao tướng quân phải đích thân ra trận, mất hơn ba năm mới xử lý hết được.

Chính Cao tướng quân là người đã chém đầu thủ lĩnh của đám phản tặc kia.

Đó là một tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, năng lực cấp A+.

Ngươi có biết hắn mạnh đến mức nào hay không?
Đường Lưu Vũ đáp lại rất dứt khoát:
- Không biết.
Kẻ mạnh nhất mà hắn từng gặp được là nam nhân bên ngoài không gian kia, xếp hạng cấp độ hay chỉ số sức mạnh thế nào vẫn còn là ẩn số.

Sau đó chính là Mạch Thượng, khi đó cả nhóm vẫn còn non trẻ, tên kia chẳng khác gì quái vật với chỉ số sức mạnh hơn mười bốn ngàn, xếp vào cấp BB hoặc BB+.

Tất nhiên là kém xa so với A+ mà Vương Nhã vừa nhắc đến.

Không có đối tượng để so sánh đối chiếu, Đường Lưu Vũ đương nhiên không biết tên phản tặc kia mạnh đến mức nào.

- Ngươi không biết mà còn…
- Ta chỉ đánh giá dựa vào vẻ ngoài.
Vương Nhã dùng tay xoa trán, nàng gần như đã cạn lời với tên Đường Lưu Vũ này.

Sao có thể đánh giá một vị đại tướng chỉ thông qua vẻ bề ngoài.

Dù hiện tại đã tuổi già sức yếu, Cao tướng quân vẫn có thể dễ dàng giết chết mười tên như hắn chỉ trong một đòn.

Nghĩ thì nghĩ, Vương Nhã vẫn phải kiên nhẫn giải thích:
- Cao tướng quân cũng là Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu.


Những trận chiến liên tục khiến hắn bị thương nặng, sinh mệnh lực suy giảm, không đủ để chuyển hóa thành tiềm năng thức tỉnh đến cấp độ bảy.

Hắn cũng tự biết sức mình có hạn, dù không bị thương cũng rất khó đạt đến cấp độ kia nên chủ động từ bỏ, giữ lại thọ nguyên tiếp tục cống hiến cho đất nước.

Nhờ có hắn, phụ hoàng mới áp chế được đám công tước cả ngày chỉ nghĩ làm chuyện xấu kia.
- Sức mạnh của Cao tướng quân tương đương với thủ lĩnh phản tặc, cũng là cấp A+.

Nhưng hắn có kiếm thuật siêu việt cùng đại kiếm Thần Phạt.

Thanh kiếm này luyện chế từ hợp kim quý hiếm, có dung nhập một trong những loại kim loại quý giá nhất trong vũ trụ Minerum.

Nó Raquarum là kim loại cứng nhất thì Minerum có khả năng lưu chuyển và cường hóa năng lượng tốt nhất.

Cả quốc gia chỉ có một thanh kiếm duy nhất có thứ kim loại này, được trao lại cho các đời đại tướng chịu trách nhiệm bảo vệ quốc vương.
Nhìn vẻ mặt hâm mộ của Vương Nhã khi nhắc đến thanh kiếm kia, Đường Lưu Vũ không khỏi nhớ đến song đao Hồng Nhật và Lam Nhật của mình.

Kỹ thuật và vật liệu luyện chế của nó tuyệt đối không thua kém Thần Phạt, hơn nữa còn có chỉ số phần trăm cực kỳ trân quý, giá trị cao hơn nào phải vài lần.

Nếu đem bán ở đây…Càng nghĩ càng thấy tiếc nuối.

Tại sao khi đó hắn lại đem tất cả ném lên phi thuyền của Tô Đồng? Có lẽ là do mới ngủ dậy, đầu óc còn chưa đủ tỉnh táo, làm ra loại chuyện ngốc nghếch không thể cứu vãn nổi.
Nhắc đến vũ khí rồi nhìn vào gia sản đã về không của mình, Đường Lưu Vũ dứt khoát giả vờ như không nghe thấy gì liên quan đến thanh kiếm kia:
- Ta còn có một chỗ chưa hiểu.

Tại sao các ngươi không sử dụng các vũ khí hạng năng như súng ống đạn dược mà chỉ tập trung vào kiếm thuật? Nó chẳng qua là kỹ thuật chiến đấu.

Đơn đấu còn được, nếu dùng trong chiến tranh với quân số khổng lồ, chẳng phải những vũ khí kia sẽ tốt hơn nhiều sao?
Vương Nhã nhìn Đường Lưu Vũ với ánh mắt khó hiểu:.


||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||
- Ngươi đã đọc hết tư liệu mà ta chuyển đến?
Đường Lưu Vũ nhún vai:
- Đã xem sơ qua phần lễ nghi, lịch sử hình thành gì đó quá nhàm chán nên ta bỏ qua.

Dù sao ta cũng không có hứng thú với lịch sử của một quốc gia nào đó, không có ý nghĩa.
Vương Nhã cố nhịn xuống để giải thích:
- Trong lịch sử, Tô Vân Quốc từng có một giai đoạn cực kỳ phát triển về công nghệ vũ khí, các lãnh địa thi nhau chạy đua vũ trang.

Kết quả là khi chiến tranh nổ ra, gần như cả Tô Vân Tinh đều bị tàn phá, đẩy con người đến bờ vực diệt vong.

Khi đó một đế quốc đã phái người đến hòa giải cũng như trách phạt, đồng thời để tình trạng này không tiếp diễn, bọn ta bị cấm chế tạo các vũ khí hạng nặng có sức công phá quá lớn trong vòng một ngàn năm.

Đế quốc kia quá mạnh, Tô Vân Quốc khi đó đã cạn kiệt nên buộc phải ký vào thỏa thuận này.

Bọn ta chuyển sang loại hình các vũ khí cận chiến công nghệ cao, uy lực vẫn rất mạnh nhưng không còn sát thương diện rộng mang tính hủy diệt, đồng thời tập trung vào các công nghệ môi trường, Tô Vân Tinh cũng nhờ vậy mà dần khôi phục lại.

Trong các loại vũ khí, kiếm là thứ được ưa thích nhất do dễ sử dụng, kiếm thuật cũng trở thành kỹ năng tiên quyết mà các quý tộc và hiệp sĩ phải nắm giữ.
- Ngoài ra kiếm thuật cũng không đơn giản như ngươi nghĩ.

Có rất nhiều kỹ năng có hiệu quả đáng kinh ngạc, thậm chí cường hóa năng lực.

Ta chưa đạt đến cấp độ kia nên không thể giải thích rõ ràng, chuyện này ngươi có thể thỉnh giáo Cao tướng quân.