Tô Đồng chỉ mới gia nhập, dù nàng là thiên tài nhưng trình độ vẫn bị giới hạn bởi nền văn minh khoa học cấp thấp của Thủy Nguyên Quốc, trong thời gian ngắn yêu cầu tạo ra dược phẩm cao cấp như vậy là chuyện rất khó khăn.

Nhưng Tô Đồng không ngại chuyện có yêu cầu cao, rất vui vẻ nhận lấy công việc này.

Chỉ đáng thương cho Đường Lưu Vũ phải trở thành chuột bạch cho nàng làm thí nghiệm.
Tạm thời gác chuyện năng lực của Đường Lưu Vũ qua một bên.

Tuy Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn đều bị kinh ngạc trước những gì Vân Lam vừa nói nhưng bọn hắn biết tạm thời mình không có cơ hội chứng kiến năng lực kia.

Mỗi lần Đường Lưu Vũ sử dụng, tác dụng phụ sẽ càng kéo dài.

Hiện tại việc quan trọng nhất là giúp Đường Lưu Vũ rèn luyện, đồng thời hạn chế không cho hắn sử dụng đến nó nữa.
Bọn hắn tiếp tục thảo luận về chuyến đi đến Mộc Hà Tinh sắp tới.

Lần này vị trí chủ trì được trả lại cho Cố Dạ.

Hắn phát biểu rất hăng hái, vẽ ra cả lộ tuyến hoàn hảo cho chuyến đi lần này.

Cố Dạ cũng không quên nhắc đến việc rèn luyện trong không gian giả lập tập trung cũng như yêu cầu đạt đến thứ hạng đã đề ra trước đó.
Thời gian di chuyển ước chừng một tháng, cả nhóm dự định sẽ để Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn nắm giữ hoàn toàn sức mạnh vừa tăng tiến, sau đó tham gia một một trận đấu giả lập nữa để vừa kiếm điểm, vừa nâng cao khả năng phối hợp.

Vấn đề của Đường Lưu Vũ vẫn còn nguyên đó.

Năng lực không xác định, hệ thống không quét được, vào trong không gian giả lập hắn vẫn chỉ là một người bình thường, có chăng là kỹ năng sử dụng vũ khí khá tốt mà thôi.
Còn may trước khi có Đường Lưu Vũ nhóm ba người vẫn hoạt động rất tốt, hiện tại có hắn cứ coi như là thêm một bù nhìn dụ địch.

Đường Lưu Vũ cũng không để ý đến cách gọi ví von này của Cố Dạ.


Bù nhìn cũng tốt, trả đủ lương là được.

Khoan, lương…
Nhớ đến vấn đề này, Đường Lưu Vũ giật thót.

Hắn đang nợ Vân Lam mười triệu Thủy Nguyên Đồng.

Hai trăm năm mươi tháng, hơn hai mươi năm.

Nếu làm việc cật lực cộng thêm lương thưởng có lẽ chỉ mất khoảng mười lăm năm.

Lúc này Đường Lưu Vũ có cảm giác Vân Lam đã gài mình.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn mượn hai ba triệu, bấy nhiêu đã đủ để Chu Hiểu Hiểu mua một căn nhà theo sở thích và sống nhàn nhã cả đời.

Có điều nghĩ lại những gì đã xảy ra với Chu Hiểu Hiểu, Đường Lưu Vũ cảm thấy cho nàng nhiều tiền một chút, tiêu xài phung phí một chút cũng không sao.

Đây xem như lời tạ lỗi vì đã kéo nàng vào rắc rối của hắn.

Có lẽ Vân Lam cũng nghĩ như vậy, là hắn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
- Vân Lam, lát nữa chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không?
Vân Lam gật đầu:
- Được, ta cũng có chuyện cần nói với ngươi.
Tư Cẩn Ngôn gửi tin nhắn riêng cho Cố Dạ:
- Ngươi có cảm thấy giữa Lam tỷ và Đường Lưu Vũ có gì đó mờ ám hay không?
- Bớt suy nghĩ vớ vẩn, chỉ là bàn về việc hỗ trợ thí nghiệm cho Tô Đồng mà thôi.

- Nhưng chỉ còn vài ngày nữa Lam tỷ đã bước qua tuổi mười tám, thiếu nữ trưởng thành sẽ có khát vọng yêu đương…
- Ngươi có tin ta chuyển đoạn tin nhắn này cho Vân Lam hay không?
Tư Cẩn Ngôn méo mặt, trong lòng thầm mắng Cố Dạ không nói nghĩa gì, tay thì nhanh chóng soạn một đoạn tin cầu xin, tự mắng mình lắm mồm.
Một tháng không dài, kế hoạch cho thời gian này cũng không có gì phức tạp.

Tiếp theo cần đến được Mộc Hà Tinh, điều tra tình hình cũng như xem nhiệm vụ là gì rồi mới có lộ tuyến cụ thể.

Cuộc họp mặt nhanh chóng kết thúc, Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn trở về phòng luyện tập riêng, tiếp tục các bài tập làm quen với sức mạnh mới đạt được sau khi tiến hóa.
Chỉ còn lại Đường Lưu Vũ và Vân Lam, nàng chủ động lên tiếng:
- Ngươi trước.
Đường Lưu Vũ gật đầu:
- Vân Lam, lần trước ta mượn ngươi mười triệu Thủy Nguyên Đồng, nếu chỉ dựa vào lương cơ bản thì phải mất hai trăm năm mươi tháng mới trả hết được.

Cái này thật sự quá lâu, ngươi có thể xem xét tăng lương hoặc cho thêm các nhiệm vụ có thưởng hay không?
Vân Lam khẽ cau mày, Đường Lưu Vũ thấp thỏm không biết nàng đang nghĩ gì.

Qua vài phút, Vân Lam thản nhiên đáp:
- Tùy vào biểu hiện.
- Không thể thương lượng thêm sao?
- Ngươi nói xem?
Đường Lưu Vũ im lặng, tiểu phú bà quả nhiên không dễ lừa gạt.


Nàng đáp theo kiểu lập lờ nước đôi chứ không rõ ràng, hắn rất khó tìm ra kẽ hở để trục lợi.

Xem ra chỉ còn cách tìm thêm một nghề tay trái nào đó kiếm tiền trong lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, hoặc siêng năng tham gia chiến đấu giả lập kiếm điểm đổi ra tiền mặt.

Cái đầu tiên có vẻ khả thi hơn, bất kể năng lực của hắn có lợi hại thế nào thì hệ thống cũng không quét được, vào không gian giả lập vẫn là người bình thường, muốn giành phần thắng đều phải dựa vào đồng đội.

Xưa nay Đường Lưu Vũ không tin vận khí.

Hắn từng mất ba mươi đồng để mua một tấm vé rút thưởng, kết quả rất đáng thất vọng.

Chỉ có dùng sức lực cày cuốc kiếm tiền mới là thứ đáng tin tưởng nhất.
Đường Lưu Vũ đã không nói thêm gì nữa nên đến lượt Vân Lam:
- Cơ thể của ngươi rất đặc biệt, gần như chống lại toàn bộ tác động vật lý và không thể theo dõi bằng các dụng cụ hiện đại.

Tô Đồng yêu cầu ngươi đến chỗ của nàng để tiến hành các thí nghiệm trực tiếp.
- Thí nghiệm trực tiếp?
- Yên tâm, đều là thí nghiệm với các loại thuốc mới cường độ nhẹ.

Sẽ không chết được.
Khóe miệng Đường Lưu Vũ giật giật vài cái.

Không chết được tức là các phản ứng phụ khác vẫn có thể xảy ra? Tô Đồng thực sự xem hắn là chuột bạch và Vân Lam ủng hộ cách làm việc bất nhân này?
Không cho Đường Lưu Vũ cơ hội phản bác, Vân Lam đã đứng dậy đi trước vài bước rồi ra hiệu cho hắn theo sau.

Bước đi trên hành lang, Đường Lưu Vũ vẫn có chút nghi ngờ:
- Ngươi có chắc chắn là sẽ an toàn?
- Sẽ không nguy hiểm tính mạng.
- Ta không nói đến việc này.
- Phản ứng phụ chắc chắn có.

Nếu không có phản ứng gì cũng tức là không có tác dụng gì.
Đường Lưu Vũ thở dài, năng lực quá mạnh cũng không tốt.

Quá mạnh đến mức không ai hiểu được, kết quả là bị đem ra làm thí nghiệm.


Hắn cũng biết những thí nghiệm này là để tốt cho mình, nhưng mà…
Gần đến khu vực nghiên cứu sinh học của Tô Đồng, Vân Lam bất ngờ dừng lại rồi quay sang hỏi hắn:
- Ngươi thật sự không nhớ đã khi đó xảy ra chuyện gì?
Đường Lưu Vũ thành thật lắc đầu:
- Ta chỉ nhớ rằng khi mình đến nơi thì không tìm được ngươi.

Mạch Thượng nói rằng ngươi đã chết, ta và hắn liền lao vào chiến đấu.

Mạch Thượng không thể đả thương được ta nhưng ta cũng không làm gì được hắn.

Sau đó…dường như ta mơ hồ nghe được ngươi gọi ta.
Vân Lam gật đầu:
- Cũng tức là khi sử dụng năng lực thật sự ngươi sẽ rơi vào trạng thái vô thức.

Khi trạng thái này kết thúc sẽ tự động bất tỉnh.

Tiếp theo chúng ta sẽ cần nghiên cứu nguyên nhân và phương pháp kích hoạt trạng thái này.
- Vô thức sao?
Vân Lam không đáp xem như đồng ý.

Nàng đang nói dối.

Khi đó Đường Lưu Vũ rõ ràng có ý thức nhưng không phải là hắn.

Vân Lam vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Đường Lưu Vũ khi đó, lạnh lùng, thản nhiên khi xóa bỏ vô số sinh mạng, tận hưởng nổi đau đớn và sợ hãi của kẻ địch.

Đó chắc chắn không phải Đường Lưu Vũ mà là một ai đó khác, một nhân cách khác….