Nghĩ như vậy, Trần Lạc quyết định không trở mặt tiết lộ sự thật cho Chu Hiểu Hiểu biết mà cười nói:
- Tạm thời ngươi lưu lại nơi này một thời gian.

Đây là nhà riêng mà ta tích góp nhiều năm mua được, tuy có hơi nhỏ nhưng nội thất đầy đủ, đồ ăn dự trữ cũng đã chuẩn bị sẵn bọn hắn sẽ không tìm được ngươi.
Bị bỏ lại một mình, Chu Hiểu Hiểu lo lắng hỏi:
- Ngươi định làm gì?
- Ta sẽ dựa vào chút manh mối ít ỏi này để tìm Đường Lưu Vũ.

Đợi khi có manh mối sẽ lập tức thông báo cho ngươi biết.
- Nhưng mà…
- Đừng lo, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi.

Đợi khi tìm được Đường Lưu Vũ, ngươi sẽ được quay trở lại với cuộc sống bình thường.

Chúng ta cùng nhau tận hưởng vinh hoa phú quý.
Thấy Trần Lạc muốn rời đi, Đường Lưu Vũ cũng quyết định hiện thân.

Hắn có thể âm thầm xử lý tên này mà Chu Hiểu Hiểu không hề hay biết.

Nhưng Đường Lưu Vũ không muốn giấu nàng, bất chấp việc hắn có thể bị hiểu nhầm, loại chuyện này càng giấu tương lai sẽ càng phiền phức hơn mà thôi.
Gỡ bỏ mặt nạ sinh học để khôi phục lại dung mạo thật sự, Đường Lưu Vũ từ trên mái nhà nhảy xuống.

Song đao trên tay hắn vẽ ra vài đường, cánh cửa sắt vốn không mấy kiên cố lập tức bị cắt ra một lỗ hổng lớn để Đường Lưu Vũ đi vào.

Vừa nhìn thấy hắn, cả Trần Lạc lẫn Chu Hiểu Hiểu đều trừng to mắt.


Vẻ mặt Trần Lạc lập tức chuyển sang mừng rỡ như điên còn Chu Hiểu Hiểu là cảm xúc phức tạp, có vui mừng, lo lắng, sợ hãi và bất an.
Đường Lưu Vũ nhìn hai người quen cũ, khẽ lắc đầu rồi nói:
- Nghe nói các ngươi muốn tìm ta? Đều là bằng hữu đã lâu không gặp, vốn dĩ có thể ngồi xuống cùng nhau ôn lại chuyện cũ.

Đáng tiếc….

ngôn tình sủng
Đường Lưu Vũ vừa nói vừa nâng song đao trên tay lên.

Hành động này của hắn khiến Chu Hiểu Hiểu hoảng hốt hô lớn:
- Đường Lưu Vũ, ngươi muốn làm gì?
Nhìn biểu cảm của nàng, Đường Lưu Vũ thầm thở dài.

Sớm biết như vậy hắn đã ghi hình lại cuộc gặp giữa Trần Lạc và Vũ thiếu thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Hiện tại muốn giải thích thì e rằng cũng không đủ căn cứ.

Kể cả không có cuộc trò chuyện vừa rồi, chỉ riêng việc Trần Lạc giải cứu Chu Hiểu Hiểu đã đủ để nàng đứng về phía của tên đạo đức giả này.
Trần Lạc cũng rất e ngại Đường Lưu Vũ.

Dù hắn đã thức tỉnh năng lực nhưng Đường Lưu Vũ là người đã thành công đoạt được bảo vật quốc gia từ căn cứ quân sự.

Kể cả khi hắn có đồng bọn và thiết bị hiện đại hỗ trợ thì bản thân Đường Lưu Vũ nhất định rất lợi hại.

Nhìn song đao với phần lưỡi đao sáng lên ánh sáng năng lượng màu lam, Trần Lạc dám chắc đây không phải là một món vũ khí tầm thường.
Trần Lạc là kẻ có tài, năng lực thức tỉnh cũng là dạng chiến đấu.

Nhưng hắn chưa từng trải qua huấn luyện, mấy năm nay chủ yếu giành thời gian đấu đá trong việc kinh doanh với hai vị tỷ tỷ nên đương nhiên không tự tin nếu phải đối đầu trực diện.

Còn may bên cạnh hắn là Chu Hiểu Hiểu, có thể lợi dụng được.

Nghĩ như vậy, Trần Lạc tự tin lớn tiếng trách tội Đường Lưu Vũ:
- Đường Lưu Vũ, hiện tại ngươi đã là tội phạm truy nã cấp S của Thủy Nguyên Quốc, còn không mau đầu hàng để có được sự khoan hồng? Nể tình bằng hữu cũ, ta có thể báo cáo rằng ngươi chủ động đầu thú, đồng thời giúp ngươi mời một luật sư thật giỏi.
Đường Lưu Vũ hơi nhếch môi.

Lời nói và hành động của Trần Lạc hệt như một tên đạo đức giả mà hắn thường thấy trong các bộ phim truyền hình.

Đường Lưu Vũ đã hiểu cảm giác của các nhân vật chính khi đó, chính là cảm giác dù có nói gì cũng sẽ chẳng ai tin.

Nhưng Đường Lưu Vũ không phải những nhân vật chính nhu nhược kia, yên lặng nhìn người khác sỉ vả cho mình mà không làm gì.

Hơn nữa những gì Trần Lạc nói cũng không hoàn toàn là sai.

Đường Lưu Vũ đúng là tội phạm truy nã, cho nên đây không tính là vu khống.

Đường Lưu Vũ cười đáp:
- Ta có một cách đơn giản hơn.

Giết ngươi, và chuyện ta xuất hiện ở đây vốn chưa từng xảy ra.
Chu Hiểu Hiểu nức nở:
- Ngươi thật sự là Đường Lưu Vũ sao? Đường Lưu Vũ mà ta quen vốn không phải là người thế này…
Đường Lưu Vũ quay sang nàng:
- Vậy ta phải như thế nào?
- Đường Lưu Vũ trong ấn tượng của ta là kẻ chọn cuộc sống bình yên không tranh với đời.

Hắn thích nằm trên mái nhà ngắm màn đêm buông xuống, tận hưởng không khí lúc giữa đêm.

Ta biết con người rồi sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng Đường Lưu Vũ tuyệt đối không phải là kẻ có thể tùy ý nói ra chuyện giết người đơn giản như vậy được.
Đường Lưu Vũ ngẩn ra.

Mục đích ban đầu của hắn chỉ là xóa ký ức của cả hai, sao hiện tại lại trở thành giết Trần Lạc? Chính Đường Lưu Vũ cũng không ý thức được những gì mình vừa nói.

Vừa rồi hắn thật sự có ý định giết Trần Lạc, và có cảm giác như đây là một việc vô cùng đơn giản.

Đường Lưu Vũ chưa từng tự tay giết người, thế nhưng không hiểu vì sao hắn không hề bài xích chuyện này.

Nếu Chu Hiểu Hiểu không nhắc, Đường Lưu Vũ thậm chí sẽ không để ý đến nó.
- Ta…
Trần Lạc lập tức nắm lấy thời cơ mà Đường Lưu Vũ phân tâm để ra tay.

Là kẻ bị nhắm vào, hắn cảm nhận rõ hơn Chu Hiểu Hiểu rất nhiều.

Vừa rồi Đường Lưu Vũ thật sự động sát tâm chứ không chỉ đơn thuần là hù dọa.

Cách duy nhất thoát thân là chạy khỏi nơi này, tội phạm truy nã như Đường Lưu Vũ chắc chắn không dám truy đuổi ở nơi đông người.

Khi nãy hắn cũng đã phát tín hiệu cầu cứu Vũ thiếu, quân tiếp viện nhất định đang trên đường tới đây.
Hai bàn tay Trần Lạc chạm xuống đất, hàng chục sợi dây leo từ dưới sàn nhà bằng gỗ mọc lên quấn quanh chân tay của Đường Lưu Vũ.


Hành động của Trần Lạc rất bất ngờ, cộng thêm việc Đường Lưu Vũ đang ngẩn ra nên không kịp tránh né.

Đánh lén thành công, Trần Lạc không ham chiến, vội nắm lấy tay Chu Hiểu Hiểu chạy nhanh ra ngoài.

Không phải hắn muốn cứu nàng mà là rõ ràng Đường Lưu Vũ không có ác ý với Chu Hiểu Hiểu, Trần Lạc muốn dùng nàng như một tấm chắn bảo vệ bản thân.
Hai người lao nhanh về phía cánh cửa đã bị Đường Lưu Vũ cắt ra, gương mặt Trần Lạc hiện rõ sự vui mừng vì đã thoát nạn.

Thế nhưng còn chưa đi được vài bước thì hắn đã cảm nhận được cơn đau truyền đến từ sau lưng.

Trần Lạc có cảm giác cả người nặng nề, muốn bước đi nhưng không đủ sức.

Hai mắt hắn mờ đi, lỗ tai ù dần, bên tai là tiếng la thất thanh của Chu Hiểu Hiểu.

Không quá ba giây, Trần Lạc đã hoàn toàn mất đi ý thức, tuyệt khí bỏ mình với một thanh đoản đao đang cắm trên lưng.

Bên cạnh là Chu Hiểu Hiểu khóc nức nở, dùng hai tay cố hết sức lay tỉnh hắn.
Đường Lưu Vũ từ trong nhà bước ra, gỡ đi vài đoạn dây leo còn sót lại trên người, nhìn thấy Trần Lạc đã chết cũng phải ngẩn ra.

Vừa rồi hắn chỉ làm theo quán tính, tay phải dùng Hồng Nhật cắt dây leo, tay trái ném Lam Nhật ra cản được.

Đường Lưu Vũ không ngờ Trần Lạc lại yếu như vậy, hoặc nói đúng hơn là Lam Nhật mạnh hơn hắn đã nghĩ.

Lưỡi đao được cường hóa bằng công nghệ năng lượng BN909 hiện đại nhất của Bạch Nhật Đế Quốc, dễ dàng đoạt mạng một tên Thức Tỉnh Giả cấp độ một như Trần Lạc trong một nhát đâm duy nhất..