Đường Lưu Vũ khó chịu ra mặt:
- Tức là nếu ta sử dụng thứ này thì sớm muộn cũng sẽ bị người khác đến tận cửa hỏi tội?
Lão Lương thấy biểu cảm của hắn liền vội vả đáp:
- Đương nhiên là không.

Bọn ta cũng có phương pháp riêng để xử lý những trường hợp như thế này, nếu không sao có thể bán nó cho khách hàng.

Nhưng các biện pháp bảo mật ngày càng được làm tốt hơn, rất khó để xử lý toàn bộ.

Thiết bị kết nối này có hai vấn đề vẫn chưa giải quyết được.

Thứ nhất khi ngươi kích hoạt nó sẽ tự động thông báo cho công ty sản xuất về việc này, đối phương cũng sẽ dựa trên đó để bắt đầu tìm kiếm.

Thứ hai là thiết bị sẽ tự động khuếch đại sóng tín hiệu với các quốc gia cung cấp đặc quyền cho công ty sản xuất và tổ chức đã đặt hàng chế tạo nó.

Đây vừa là tính năng vừa là hạn chế.

Ngươi có thể truy cập tốt hơn cơ sở dữ liệu tại những quốc gia kia, nhưng đồng thời cũng có khả năng bị đối phương phát hiện, truy tìm.

Vấn đề cũng không lớn, khi ngươi tiến vào những quốc gia có sóng tín hiệu tăng mạnh thì hạn chế sử dụng, đồng thời thường xuyên di chuyển, thay đổi vì trí là được.
Đường Lưu Vũ hừ khẽ:
- Nói thật dễ nghe.
Lão Lương cười cười:
- Đừng tỏ ra bất mãn như vậy.


Nếu không có những hạn chế trên, loại thiết bị kết nối phiên bản nâng cấp này sẽ có giá trị không dưới mười ngàn Thanh Hòa Kim.

Đây là lý do ban đầu ta bất chấp rủi ro nhập nó về với giá ba ngàn năm trăm, tiếc rằng không có ai muốn thử nhân phẩm.

Không tính đến rủi ro, thiết bị này có khả năng thu phát sóng tín hiệu mạnh hơn gấp đôi so với các thiết bị tốt nhất lưu hành phổ biến trên thị trường, thậm chí tốt hơn những cái dùng trong quân đội.

Chỉ thua kém thiết bị của cơ quan cấp cao trực thuộc đế quốc.

Tổ chức đặt hàng chế tạo thứ này nhất định rất lợi hại, không biết vì nguyên nhân gì mà để lọt nó ra bên ngoài.
- Hàng của hơn mười năm trước, dù có tốt thì cũng đã lỗi thời.
- Cái này đúng mà không đúng.

Công nghệ sẽ phát triển liên tục, nhưng hiện tại các thiết bị kết nối thông tin của chúng ta đã cực kỳ tốt, gần như đáp ứng mọi yêu cầu.

Cho nên các đế quốc hầu như không dồn quá nhiều tài nguyên để nghiên cứu phương diện này, tốc độ phát triển chậm lại.

Đế quốc tập trung vào công nghệ sinh học năng lực thức tỉnh và vũ khí hơn, còn các quốc gia nhỏ thì bị bỏ xa, phải mất hàng trăm, hàng ngàn năm mới có hi vọng theo kịp.

Theo ta đây vẫn là một trong những thiết bị kết nối hàng đầu, dù có tiền cũng chưa chắc mua được.

- Ngươi đánh giá nó cao như vậy, tại sao không giữ lại sử dụng?
Lão Lương cười khổ:
- Ta cũng rất muốn.

Nhưng cái thân già này không chịu nổi đả kích.

Lỡ như…Hơn nữa ta cũng không có nhu cầu sử dụng thứ tốt như thế này, quá lãng phí.
Đường Lưu Vũ không nói thêm gì nữa.

Sao khi nghe giải thích, hắn cảm thấy vấn đề không lớn.

Bản thân gia nhập nhóm của Cố Dạ thì vốn đã tồn tại như một kẻ lưu vong, ngày đây mai đó.

Thậm chí giống như một lời nguyền, Đường Lưu Vũ đi đến nơi nào liền trở thành tội phạm truy nã ở nơi đó.

Cho nên việc có thêm một nhóm người “theo đuổi” cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ cần cẩn thận hơn là được.

Sau này khi hắn giải nghệ, về quê ở ẩn sẽ vứt bỏ thứ này, khi đó cũng không sợ kẻ thù tìm đến tận cửa.
Cao Thuận đã hiểu phần nào tính cách của Đường Lưu Vũ nên cũng đoán ra được phản ứng của hắn.

Tên này và lão Lương thì thầm to nhỏ gì đó về việc chia phần trăm thu nhập.

Ngoài phí dẫn đường, Cao Thuận còn được trích một phần tiền từ các giao dịch mà hắn hỗ trợ hoàn thành.


Ăn cả hai đầu, đúng là tác phong của một tên gian thương chính hiệu.
Điểm an ủi duy nhất chính là Đường Lưu Vũ vẫn còn lại năm trăm Thanh Hòa Kim, không nhiều nhưng cũng đủ để hắn tiêu xài, ít nhất cũng không còn nỗi lo trắng tay như những lần trước.
Rất không may, Cao Thuận lại không nghĩ vậy.

Mỗi một giao dịch của Đường Lưu Vũ tên này đều sẽ nhận được mức chiết khấu, không hút cạn máu thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Hoàn tất giao dịch với lão Lương, Cao Thuận giả vờ nhìn đồng hồ rồi nói:
- Những vật liệu trước đó ta đã cho người đưa thẳng đến chỗ Tô lão đại, hiện tại có lẽ hắn còn đang nghiên cứu thử nghiệm trước khi chính thức bắt đầu sửa chữa.

Bây giờ vẫn còn khá sớm, Tô lão đại cũng không muốn nhìn thấy mặt chúng ta, quý khách có muốn tìm nơi nào đó giải trí hay không?
- Hắn không muốn thấy mặt chúng ta?
- Phải, khi Tô lão đại làm việc ghét nhất là bị ai đó ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

Hắn cũng không thích bị người khác hối thúc, chúng ta chỉ cần thuê người mang vật liệu đến tiệm, sau khi hoàn tất sẽ có thông báo đến nhận hàng.
Đường Lưu Vũ gật gù.

Hắn không hiểu gì về công nghệ kỹ thuật, cũng không có ý định ngồi nhiều giờ liền chỉ để xem đối phương sửa chữa thứ mà mình không hiểu.
- Vậy được, nơi này có thứ giải trí nào thú vị hay không?
- Chợ đen là nơi gần như không gì không có.

Không biết quý khách có sở thích gì đặc biệt hay không?
Suy nghĩ một hồi lâu, Đường Lưu Vũ lắc đầu:
- Không có, ngươi tùy tiện lựa chọn là được.
- Tốt, mời đi theo ta.
Lại thêm một đoạn đường quanh co qua các con hẻm.

Khi Đường Lưu Vũ tưởng rằng Cao Thuận sẽ dẫn mình đến một cửa hàng rách nát nào đó thì đối phương bất ngờ rẻ hướng sang đường lớn, đi thẳng vào quầy hàng bày biện sang trọng gần đó.

Quầy hàng này được bài trí khá tinh xảo với một chiếc bàn dài, ghế ngồi cũng là loại tốt có thể điều khiển, xoa bóp thư giãn cho người ngồi lên.

Phía trên quầy hàng còn có mái che năng, phun sương với mùi thơm dịu nhẹ giúp thư giãn.


Quan trọng nhất là nó hoàn toàn miễn phí, một trong những lần hiếm hoi Đường Lưu Vũ cảm thấy Cao Thuận không hố mình.
Đáng tiếc, bản chất con người không phải thứ có thể thay đổi trong ngày một ngày hai chứ đừng nói là vài phút ngắn ngủi.

Cao Thuận nhanh chóng bộc lộ bản chất thật.

Khi Đường Lưu Vũ đang tận hưởng ghế xoa bóp, tên kia đã đưa cho hắn một tờ đơn đăng ký.

Phía trên có ghi rõ ràng là “Thông tin khách nhân tham dự đấu giá”, Đường Lưu Vũ vừa nhìn thấy liền tỏ vẻ nghi hoặc:
- Đấu giá ngầm tại chợ đen? Đây là hoạt động giải trí mà ngươi nói? Chúng ta cũng không đủ tiền.
Cao Thuận cười đáp:
- Yên tâm, chỉ tốn một chút phí vào cửa.

Bên trong sẽ bán rất nhiều vật phẩm thú vị mà ngươi chưa từng được thấy.

Chúng ta chỉ xem qua để mở mang tầm mắt nên sẽ không mất tiền.

Hơn nữa sau khi kết thúc còn được một vé tham dự hoạt động giải trí rất thú vị, hoàn toàn miễn phí.
- Có chuyện tốt như vậy?
- Sao ta có thể lừa gạt quý khách.
Đường Lưu Vũ vẫn có chút hoài nghi nhưng cảm giác thư giãn trên ghế xoa bóp đã khiến hắn nhanh chóng ném nó ra khỏi đầu, điền nhanh tờ phiếu đăng ký rồi chuyển lại cho Cao Thuận.

Những thủ tục còn lại đều được Cao Thuận hoàn tất, Đường Lưu Vũ chỉ việc ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, sau đó có người đưa thức ăn nước uống đến tận nơi, cứ như vậy thư giãn cho đến tối muộn.
Hơn tám giờ tối, Cao Thuận mới đến vỗ vai đánh thức Đường Lưu Vũ, đưa cho hắn một tấm lệnh bài có khắc chữ “Lệnh” bên trên:
- Sắp đến giờ bắt đầu đấu giá, chúng ta mau đi thôi..