"Tuý Tiêu Dao" được quay ở khu "Thanh Minh Thượng Hà Đồ1" của Hoành Điếm.

Đoàn phim đã ở đây quay được hơn một tháng, cơ bản đã đi vào quỹ đạo.
Thách thức của bộ IP lớn này là sự cân bằng giữa văn và võ.

Những bộ phim võ hiệp trước đây đều không làm tới cứng tay cứng chân2, yêu cầu của Lưu Cần là phối hợp với các kỹ xảo đặc biệt, thế thân,...! tất cả đều ăn khớp, muốn biểu diễn giống như thật mà còn phải phóng khoáng, đẹp mắt.
2.

Cứng tay cứng chân: xuất phát từ câu "Cứng tay cứng chân mới có thể chiến đấu vững vàng" trong Nam quyền (các võ phái miền nam Trung Quốc có nguồn gốc từ chùa Nam Thiếu Lâm ở Phúc Kiến).

Đặc điểm chung của Nam quyền là lấy hình làm quyền, lấy ý làm thần, lấy khí thúc lực, lấy quan phát khí (quan đây là đóng, tức bế khí); động tác giản dị rõ ràng, thế quyền kịch liệt, giàu vẻ đẹp dương cương; chi trên động tác tương đối nhiều, về thân pháp thì yêu cầu trầm vai hạ khuỷu, co ngực mở lưng; về thủ pháp chuyên đánh ngắn, cầm nã, điểm đánh các huyệt vị; về bộ pháp phần lớn yêu cầu lấy tứ trung bình tấn làm cơ sở, trọng tâm hạ tương đối thấp, bộ pháp ổn định vững vàng, đồng thời yêu cầu hạ chân xuống đất như mọc rễ.
Các diễn viên cũng làm việc chăm chỉ, tập luyện các động tác mỗi ngày, thành thạo với vũ khí trong tay.

Khi phim chính thức được quay thì treo dây cáp, bay lên mái nhà, đáp xuống đất, có thể trèo vách tường, leo cây, v.v...!tất cả đều được trải nghiệm.
Nói thật thì không dễ dàng gì, nhất là với thế hệ diễn viên mới chưa nếm qua khổ.

Điều khiến Lưu Cần hài lòng là, ba diễn viên trẻ này ai cũng khéo léo và làm việc chăm chỉ.

Nếu có thể quay thì sẽ không dùng thế thân, bản thân hoàn thành động tác là tốt nhất.
Khi quay, có nhiều máy quay.

Máy quay số 1 sẽ quay mặt bên của bóng lưng, tập trung vào viễn cảnh.

Máy quay số 2 dành riêng cho từng phân cảnh, bao gồm: các chuyển động tay và chân của diễn viên, đòn roi, quyền pháp, kiếm thuật, bộ pháp và thân pháp.

Máy quay số 3 chủ yếu quay biểu cảm khuôn mặt của nhân vật, cận cảnh, đặc tả,...
Máy quay phụ này chủ yếu để quay phân đoạn cảnh quay đánh nhau, tiện cho việc bổ sung diễn viên đóng thế vào giữa và các hiệu ứng hậu kỳ và đặc biệt cũng dễ dàng thêm vào.

Cuối cùng, khán giả sẽ được nhìn thấy một cảnh hành động phóng khoáng và chân thực.
Võ thuật không có vấn đề nhưng kịch bản văn tự lại có thêm vấn đề, chủ yếu thuộc về nam chính và nữ chính.
Nhân vật nam chính trong vở kịch trước khi bị thương theo quan điểm của người hiện đại, chính là một cậu ấm.

Khi bị thương thì quên mất những gì đã xảy ra trước sự kiện gây ra chứng mất trí nhớ, thuật ngữ hiện đại gọi là mất trí nhớ ngược chiều.
Hắn vẫn nhớ rõ sư phụ và sư mẫu, những người đã nuôi nấng và dạy dỗ hắn, nhớ rõ người sư muội đã lớn lên cùng hắn, chỉ là mất đi những cảm xúc trước đây.

Nhưng mà, hắn lấy lại được những ký ức hiếm hoi về chuyện cha mẹ hắn bị giết trước khi hắn được nhận nuôi.
Sau khi mất trí nhớ, hắn trở nên lầm lì, ủ rũ và hoàn toàn khác với tính cách trước đây của mình.

Trong nguyên tác nam chính có rất nhiều hoạt động tâm lý, chính là một luồng miêu tả ý thức, sau khi chuyển thể thành kịch bản, những miêu tả này đương nhiên bị xóa đi, mà diễn lại càng khó hơn.
Đây là lần đầu tiên Phương Hạo đóng một vai có chiều sâu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó để nắm được tiết tấu chính xác.
Trâu Nhất Nhuỵ vẫn còn mắc phải bệnh cũ, đó là định vị vai trò chưa chính xác, thả cảm xúc quá nhiều, chưa thể thu lại.
Khả năng chịu thất bại của Phương Hạo và Trâu Nhất Nhuỵ cũng khác nhau.

Phương Hạo không sợ NG, nếu không làm được thì sẽ làm lại, tâm trạng vẫn ổn định.


Nhưng Trâu Nhất Nhuỵ thì không, nếu bị NG, cô ta sẽ trở nên cáu kỉnh và không thể lấy lại trạng thái của mình.
Hiện tại, người tốt nhất là Hướng Tiểu Viên, có văn lẫn võ, hầu hết đều quay một lần đã qua, khiến Lưu Cần rất hài lòng.
Lưu Cần là đạo diễn sẵn lòng thị phạm, nhưng ai cũng thích học sinh thông minh, nói một chút liền thông lại càng thích.

Nam chính tuy chăm chỉ, nhưng dù nói thế nào thì cũng vẫn còn kém mức yêu cầu.

Nữ chính thì thuộc loại không nghe vào mà còn chê mệt.
Lưu Cần gặp chuyện này thì tâm trạng rất tồi tệ.

Khi đạo diễn tâm trạng tồi tệ thì giọng nói càng lớn hơn, cũng không còn kiên nhẫn, bầu không khí của đoàn phim cũng bị ảnh hưởng.

Mọi người đều rất cẩn thận, ai cũng sợ xui xẻo, ngay cả tiếng cười cũng không có.
Người chịu khổ nhất thực sự là Trâu Nhất Nhuỵ.

Mọi người trong đoàn đều biết chính nữ chính đã khiến đạo diễn không hài lòng.

Mặc dù mọi người ngoài mặt như thường nhưng cô vẫn cảm nhận được cả đoàn đang chỉ trỏ vào mình và âm thầm trào phúng.
Em gái trợ lý an ủi cô, nói do cô nhạy cảm quá.
Trâu Nhất Nhuỵ không thể nghe lời em ấy, cô phiền muộn đến mức mỗi đêm không thể ngủ ngon.

Quầng thâm dưới mắt ngày càng nặng, tay nghề của chuyên viên trang điểm cũng không thể che lấp được, còn dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật tốt và uống nước nhiều hơn.
"Trời ạ, chị nổi mụn rồi! Phải làm sao bây giờ?" – Trâu Nhất Nhuỵ hét lên khi soi gương vào buổi tối.
Em gái trợ lý lấy thuốc mỡ bôi cho cô, sau đó đắp mặt nạ chống viêm, "Chuyện nhỏ thôi, chị phải ngủ ngon và thư giãn tinh thần đi".
"Chị phiền muộn muốn chết đây!" – Trâu Nhất Nhuỵ vừa được bôi thuốc mỡ xanh trên mặt vừa mở miệng nói chuyện.
Em gái trợ lý khuyên bảo cô, "Có lẽ do chị chưa vào trạng thái thôi, từ từ rồi sẽ được!".
Trâu Nhất Nhuỵ mím môi dưới, khuôn mặt tương đối nhỏ và nhọn, không có mỡ thừa.

Khi làm hành động này, hai má của cô hơi hóp lại, "Em nhìn xem khí thế của Hướng Tiểu Viên kìa, đạo diễn khen cô ta nhiều nhất, dáng vẻ như ta đây là giỏi nhất vậy đó".
Em gái trợ lý im lặng.
Trâu Nhất Nhuỵ vẫn đang lẩm bẩm, "Tức quá đi mà, tức quá...".
Lúc này, cửa phòng cô bị gõ, "Cô Trâu, cô Trâu".

Đó là giọng của Hướng Tiểu Viên.
Trâu Nhất Nhuỵ lập tức ngồi thẳng dậy, "Cô ta tới đây làm gì?".
"Cô mở cửa đi, tôi thấy thời gian vẫn còn sớm, chúng ta diễn thử phần ngày mai nhé?" – Hướng Tiểu Viên nói.
Tìm cô để diễn thử à? Mặt trời mọc ở hướng tây sao? Chẳng phải cô ta luôn là người kiêu ngạo và thích lấn át người khác nhất sao như trong bộ phim "Lựa Chọn" đó? Còn trong bộ phim này, cô ta cũng bình thường, cũng không biểu hiện bất kỳ khó chịu nào ngay cả khi cô bị NG.

Chỉ là bóng ma tâm lý của Trâu Nhất Nhuỵ quá nặng, cô luôn cảm thấy cô ta có ý đồ xấu.
"Chị có muốn mở cửa không?" – Em gái trợ lý đã đi được vài bước, nhìn thấy vẻ mặt của cô không đúng thì dừng lại hỏi.
"Muốn hay không à, muốn hay không đây?" – "Gương mặt xanh" của Trâu Nhất Nhuỵ hiện lên những "nếp nhăn" rối rắm.
Em gái trợ lý hạ quyết tâm thay cô, "Vậy em mở cửa nhé?".
"Mở đi, xem cô ta muốn làm gì!", Trâu Nhất Nhuỵ dựa vào ghế và đột nhiên hét lên, "Khoan đã, đợi chị đi rửa mặt trước, lát nữa em hãy mở".


Cô bật đứng dậy và chạy nhanh vào phòng tắm.
Em gái trợ lý đứng tại chỗ chờ mấy giây, còn cho rằng Hướng Tiểu Viên không thể đợi quá lâu.

Nếu như có tin đồn "Trâu Nhất Nhuỵ" kiêu căng thì không tốt lắm, cô cũng không rõ Hướng Tiểu Viên đang nghĩ gì.
Lúc cô vừa mở cửa thì thấy Hướng Tiểu Viên vẫn đang đứng ở cửa, tay cầm một cuốn kịch bản rồi cười nhẹ, "Cô Trâu có ở đây không? Tôi tìm cô ấy để diễn tập kịch bản".
Em gái trợ lý gật đầu, "Cô giáo Hướng mời vào".
Trong đoàn của bọn họ, mấy diễn viên chính tuổi xấp xỉ nhau nên không gọi nhau là cô hay thầy.

Tiểu Viên vẫn luôn gọi người khác là thầy cô, đột nhiên nay được gọi là "Cô giáo Hướng" nên cảm thấy khá mới lạ.

Vì vậy, cô mỉm cười với em gái trợ lý, "Xin chào!".
Khi không trang điểm, làn da của cô ấy trắng trẻo long lanh, cười rộ lên khiến cho người ta phải mất hồn.
Thật sự so với nghệ sĩ nhà mình tốt hơn một chút...
Em gái trợ lý cũng cười theo.
"Muộn như vậy rồi, có chuyện gì vậy?" – Trâu Nhất Nhuỵ rửa mặt xong và bước ra từ phòng tắm với giọng điệu không nóng không lạnh.
"Muộn lắm rồi sao? Mới chín giờ à" – Hướng Tiểu Viên nói, nhìn thoáng qua khuôn mặt của Trâu Nhất Nhuỵ.

Trên trán còn chưa rửa hết một vết xanh, em gái trợ lý muốn nói lại thôi, nháy mắt với cô...
Trâu Nhất Nhuỵ nghĩ rằng em ấy đang cố thuyết phục mình, vì vậy cô cân nhắc và nói: "Diễn thử thật à?".
"Ừ, còn giả hay sao?", Tiểu Viên tìm một vị trí trong phòng rồi ngồi xuống, "Cô mà diễn tốt thì cũng có lợi cho tôi.

Bởi vì cô bị trì trệ thì mọi người cũng giẫm chân tại chỗ, muốn đẩy nhanh tiến độ cũng không thể được".
Trâu Nhất Nhuỵ nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Viên một lúc lâu, trong mắt hiện lên một chút dò xét, cầm kịch bản từ em gái trợ lý rồi ngồi xuống, nói: "Được rồi, tôi sẽ tin cô thử một lần".
"Vậy tôi hỏi cô, cô cảm thấy Tống Vân Thiện là người như thế nào?"
"Kiêu ngạo, con gái cưng của cha mẹ, cô ấy chưa bao giờ chịu bất kỳ thất bại nào", Trâu Nhất Nhuỵ đã có nghiên cứu kỹ rồi nên khi được hỏi cũng không hoảng sợ, "Hơn nữa rất yêu sư huynh của mình".
"Không tệ!" – Tiểu Viên khen ngợi.
Tất nhiên rồi! Trâu Nhất Nhuỵ không ngờ cô ta sẽ khen ngợi mình, trong lòng cô lại thấy tự mãn hơn một chút.
Sau đó, Hướng Tiểu Viên hỏi tiếp, "Vậy tại sao lại diễn không được?".
Trâu Nhất Nhuỵ mím môi, em gái trợ lý lại nháy mắt với cô, cô cứng rắn nói: "OK, cô lợi hại hơn, vậy cô nói xem phải diễn như thế nào?".
Tiểu Viên đến gần cô, chớp chớp hàng mi, cười như không cười nhìn cô, "Tôi tạo áp lực quá lớn cho cô hay sao? Lúc trước, tôi đã thấy diễn xuất của cô và Phương Hạo rồi, cũng đâu quá tệ".
Trâu Nhất Nhuỵ như bị mắc nghẹn.

Không quá tệ, nói cách khác là nó vẫn tệ à? Người phụ nữ này vẫn kiêu ngạo như ngày nào.
"Thực ra hiểu biết của cô về nhân vật không có vấn đề gì.

Tôi cảm thấy vấn đề nằm ở chỗ biểu cảm và lời thoại.

Khoan hãy nói về biểu cảm, bây giờ chúng ta luyện tập lời thoại, rất nhanh sẽ thấy kết quả như thế nào".

Hướng Tiểu Viên tiếp tục nói mà không để ý sự không hài lòng của cô, Trâu Nhất Nhuỵ kìm lại cơn tức giận, "Luyện tập như thế nào?".
"Ví dụ như câu này.


Cô nói thử xem sao"
Trong kịch bản, sau khi Tưởng Tiêu Dao đưa thuốc dẫn cho Tống Vân Thiện, hắn liền rời đi mà không đợi nàng hồi phục.

Hắn vẫn nhớ rõ sư muội nhưng tình cảm đã không nhớ rõ nữa rồi nên một mình xuống núi, tiến vào giang hồ.

Dựa vào những manh mối mơ hồ trong trí nhớ để tìm ra sự thật và tìm ra kẻ sát nhân thực sự đã giết chết cha mẹ hắn.
Lăng Dao vẫn âm thầm đi theo hắn.

Sau đó, cùng nhau trải qua nhiều nguy hiểm, cuối cùng Tưởng Tiêu Dao không phản đối việc nàng đi theo.

Không lâu sau, Tống Vân Thiên đã bình phục, cũng đuổi theo Tưởng Tiêu Dao và muốn đi cùng hắn để tìm kiếm sự thật.
"Sư huynh, huynh và ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, sớm đã không phân biệt huynh với ta rồi.

Tình cảm của ta dành cho huỳnh sẽ không bao giờ thay đổi.

Để ta đi cùng huynh được không?"
Trâu Nhất Nhuỵ đọc qua rồi hỏi Tiểu Viên, "Ta nói thế nào?".
Tiểu Viên gãi cằm, "Nửa đầu thì nên dịu dàng một chút và nửa sau phải cứng rắn hơn.

Hai từ "tình cảm" và "cùng nhau" nhấn mạnh một chút.

Cô thử lại xem".
Trâu Nhất Nhuỵ lặp lại theo như những gì cô ta nói, cân nhắc hương vị thì thấy tốt hơn thật.
"Câu tiếp theo, đến lượt tôi", Hướng Tiểu Viên hoá thân Lăng Dao trong giây lát, "Tưởng ca ca đã quên mất những tình cảm với ngươi rồi.

Ngươi mau trở về với phụ thân của ngươi đi, như vậy sẽ an toàn hơn".
"Ta cùng sư huynh của ta nói chuyện.

Mời ngươi đừng xen vào"
Trâu Nhất Nhuỵ lên tiếng ngay lập tức.
"Khoan đã", Hướng Tiểu Viên nhìn cô, "Mỗi lần diễn với tôi, cô đều bồn chồn.

Tại sao vậy?".
Trong lòng Trâu Nhất Nhuỵ hét lên, cô còn hùng hồn hỏi tôi tại sao à? Trong lòng cô không phải đang khinh thường tôi lắm sao?
Tiểu Viên thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm mình như vậy, ngay cả dấu vết của chiếc mặt nạ màu xanh lục trên trán cũng có vẻ tức giận.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên không nhịn được cười.
Trâu Nhất Nhuỵ ngồi đối diện với Tiểu Viên, nhìn thấy khóe môi của cô ta cong lên, ánh mắt như muốn hoà cùng với ánh đèn, trên mũi có một nốt ruồi nhỏ, không lớn lắm, trông giống như một đốm tàn nhang nhỏ màu nâu, cực kỳ linh động.
Ngay cả nốt ruồi cũng khéo léo như vậy!
Hứ!
"Tôi biết cô không thích tôi.

Tống Vân Thiện cũng không thích Lăng Dao, ít nhất từ ​​đầu đến giữa kịch bản là không thích.

Cho nên cô để cảm xúc của mình vào cũng không thành vấn đề" – Tiểu Viên nói.
Hừ, Trâu Nhất Nhuỵ khịt mũi, đúng là tôi không thích cô.
"Tống Vân Thiện không thích Lăng Dao, nhưng để được ở bên Tưởng Tiêu Dao, cô ấy phải chấp nhận sự thật rằng Lăng Dao đang đi cùng anh.

Vì vậy cô ấy cứ mặc kệ Lăng Dao cho đến khi cả ba cùng gặp nguy hiểm và tìm được đường sống trong chỗ chết.Sau đó, họ mới có một tình bạn nhỏ cùng vượt qua hoạn nạn"
"Lúc đầu, cô ấy coi thường Lăng Dao, không thích Lăng Dao, lúc nói chuyện thì rất lạnh lùng, nếu không cần nói thì sẽ không nói.


Sau này trải qua vài lần vào sinh ra tử, ấn tượng cũng dần thay đổi.

Nhưng mà cô ấy rất sĩ diện, muốn ghét mà không thể ghét nên lúc nào cũng khó xử.

Cũng không cần nói sau đó, khi cô ấy biết hai người là chị em cùng mẹ khác cha, tình cảm của cô ấy dành cho Lăng Dao còn phức tạp hơn.

Vì vậy, thái độ của cô ấy đối với Lăng Dao sẽ được chia thành từng giai đoạn"
"Chúng ta đang ở phía sau của giai đoạn đầu.

Phần võ thuật đã được rồi, chỉ còn lời thoại mà thôi.

Khi cô nói chuyện với tôi, cố gắng đừng nói vội vàng.

Hãy đợi một hoặc hai giây, âm lượng và cường độ của từ đầu tiên "ta" thả nhẹ ra, thái độ hơi khinh thường một chút"
"Bốn chữ "sư huynh của ta" nên nhẹ nhàng hơn, nửa câu sau "mời ngươi đừng xen vào" thì nặng hơn và nhanh hơn, nhưng đừng tỏ ra tức giận quá mức.

Tống Vân Thiện là một người sĩ diện, bình thường sẽ giữ hình tượng như tiên nữ, đặc biệt là trước mặt sư huynh của cô ấy.

Dù có tức giận và nóng nảy, cô ấy cũng rất kiềm chế"
"Hơn nữa khi cô đang nói câu này, đừng nhìn tôi mà hãy nhìn Phương Hạo, nhìn cậu ấy một cách trìu mến, còn mang theo một chút đau khổ"
Má ơi, da đầu Trâu Nhất Nhuỵ sắp nổ tung, da gà nổi khắp nơi.

Cô chấn động đến mức không thể ngồi yên, "Cô...!nói hay quá!".
Giảng giải là được rồi, còn diễn luôn chi vậy.
Vì lý do nào đó, mặt cô trở nên khô ráp, cô lẩm bẩm, "Được rồi, được rồi, cô đừng nhập vai, để tôi diễn!".
Tiểu Viên nói "ừ", sau đó khuôn mặt cô ta trở lại bình thường ngay lập tức, "Vậy thì cô diễn thử xem".
Trâu Nhất Nhuỵ nhìn mặt cô ta trong hai giây rồi quay đầu lại, "Tôi không diễn được, cô không phải là Phương Hạo".
Tiểu Viên: "...".
Em gái trợ lý bên cạnh nhìn cô từ đầu đến cuối thật sự muốn đỡ trán, cho nên nhanh chóng nháy mắt với Trâu Nhất Nhuỵ.
Nhanh lên, người ta thật sự đang phân tích và dạy cho chị đấy!
Tiểu Viên vừa bất lực vừa buồn cười, cô cầm di động, "Vậy tôi sẽ gọi Phương Hạo xuống, ba chúng ta sẽ diễn tập kịch bản ngày mai nhé?".
Trâu Nhất Nhuỵ nhìn lại cô bằng ánh mắt phức tạp.
"Không phản đối sao? Vậy tôi sẽ gửi tin nhắn WeChat cho cậu ấy, bảo cậu ấy xuống đấy" – Hướng Tiểu Viên mở điện thoại, đôi mắt hơi rũ xuống, hai hàng mi cong vút lên, trên mặt có ánh đèn xẹt qua với một chút ánh vàng.
Trâu Nhất Nhuỵ nhìn cô và nói, "Để cậu ta qua chỗ tôi không tốt lắm.

Chúng ta đi ra phòng khách nhỏ bên ngoài đi".
Vào lúc nửa đêm, mặc dù không phải trai đơn gái chiếc, nhưng cô không muốn có bất kỳ vụ bê bối nào.
"Ồ, đúng rồi" – Hướng Tiểu Viên không nghĩ tới vấn đề này.

Sau một hai phút gửi tin trên WeChat, giọng của Phương Hạo vang lên, cậu ấy vội nói: "Em sẽ đến ngay.

Mọi người chờ em".
"Được rồi, vậy chúng ta đi ra ngoài đi" – Tiểu Viên đi phía trước, Trâu Nhất Nhuỵ cầm kịch bản đi theo phía sau.

Cuối cùng, em gái trợ lý không thể không lên tiếng "Ế".
Trâu Nhất Nhuỵ quay đầu lại, "Làm sao vậy?".
Tiểu Viên cũng quay đầu lại liếc cô một cái rồi mỉm cười, "Cô soi gương đi".
Em gái trợ lý chỉ vào trán cô.
Trâu Nhất Nhuỵ vội vàng bước lên vài bước, cúi xuống nhìn vào gương trang điểm, giây tiếp theo thì hét lên: "Ahhhhh!".
Tại sao mấy người không nói cho tôi biết! Để tôi ngồi nãy giờ với cái trán xanh này vậy!.