Màn đêm ngày càng tĩnh lặng, trăng non trên ngọn cây thạch lựu biến mất, những hạt mưa nhỏ rơi tí tách và đập vào lá tạo nên âm thanh huyền ảo.
Trong đình chỉ có Hướng Chi Thạch và Chu Ngạc Hoa.
"Em gái của cậu rất dễ thương", Chu Ngạc Hoa chống cằm, "Nhưng có vẻ hơi ngây thơ".
Từng động tác, giọng điệu ung dung và nhàn nhã không giống người cùng tuổi, bà ấy là một người phụ nữ được năm tháng ưu ái.
Hướng Chi Thạch nhớ rằng Chu Ngạc Hoa đã từng nói rằng: "Người ở tuổi này thì phải như thế nào? Có dáng vẻ ra sao? Tôi chưa bao giờ để ý đến những lời như vậy"
"Em ấy vẫn còn là một đứa trẻ", Hướng Chi Thạch cười cười mà nói, "Dáng dấp người lớn, nhưng thực tế thì...".
Chu Ngạc Hoa liếc nhìn anh, "Làm anh trai cũng không dễ ha?"
Hướng Chi Thạch: "Nhưng rất thú vị".
Hai người có qua có lại, giống như bạn già.

Người ngoài như Hướng Tiểu Viên có thể thấy kỳ lạ, nhưng họ cũng chỉ là nói chuyện thẳng thắn, tự nhiên mà thôi.
"Cậu đột nhiên đến tìm tôi, có chuyện gì sao?" – Chu Ngạc Hoa chủ động nói.
Ngoài đình, có mưa bụi tạt vào, Hướng Chi Thạch thở dài, "Tôi vốn không muốn làm phiền chị...".
"Cậu nói đi" – Chu Ngạc Hoa cười nhẹ.
"Có thể làm cho chị khó xử..."
Sau khi ra khỏi sân sau, Tiểu Viên cảm thấy hơi mơ hồ, cô là một người trẻ tuổi, lại là người miền Nam nên không hiểu lắm cũng như không biết thưởng thức mô hình kiến ​​trúc sâu sắc của loại tứ hợp viện này.
Khoảng sân sâu thăm thẳm như tâm tư của một người phụ nữ.
Mặc dù có rất nhiều khách, nhưng đèn ở hành lang mái hiên không quá sáng, cô cố ý tránh đám người sôi nổi và chọn nơi yên tĩnh mà đi.

Tứ hợp viện này sửa sang lại rất tốt, nhưng vẫn có thể thấy dấu vết của thời gian ở một số nơi.
Cô đi dọc theo hành lang đến lan can yên tĩnh, trong sân trồng nhiều cây táo tàu1 và cây hồng, còn có giàn hoa tử đằng2 đung đưa trong làn gió đêm và cơn mưa bụi.
Cô đột nhiên không muốn đi tiếp vì sợ lát nữa anh hai không tìm thấy cô.
Mối quan hệ giữa cô Chu Ngạc Hoa và anh hai là gì?
Ban đầu, cô vô cùng phấn khích khi có thể gặp gỡ một nhân vật truyền kỳ trong ngành, nhưng không ngờ anh trai lại thân thiết với bà ấy như vậy, nhìn không giống một người bạn bình thường.
Dù Chu Ngạc Hoa đã vắng bóng bao năm nhưng vẫn còn rất nhiều truyền thuyết về bà, một trong số đó là lịch sử tình ái phong phú của bà.

Có người nói bà ấy đã kết hôn ba lần, có người thì bốn lần và chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.

Người giàu có nổi tiếng, tai to mặt lớn trong giới kinh doanh, ông lớn trong giới văn học, vô danh tiểu tốt hay quốc tịch gì đó, bà ấy cũng không quan tâm, chỉ cần yêu thích là được.
Tiểu Viên từng đọc một tin đồn về bà ấy, bạn trai kém 30 tuổi và tạp chí đó đã chụp được bức ảnh họ đi nghỉ trên đảo.


Nam chính là một người mẫu nước ngoài không tên tuổi, tóc vàng mắt xanh; cả người chỉ mặc chiếc quần đùi hoa, phần thân trên màu lúa mì có cơ bụng tám múi, đang ôm sát lấy bà ấy trong bộ áo tắm khoe dáng tuyệt đẹp.
Hai người lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn rất hài hoà, không thấy chênh lệch tuổi tác.
Tiểu Viên cảm thấy trong lòng không ổn, như có người gõ vào gáy.
Chẳng lẽ anh hai cũng như vậy? Không...!thể...!nào?
Cô lắc đầu dữ dội và suýt làm văng cả đôi bông tai, điều đó không nên xảy ra, nhưng cô không chắc chắn lắm.
Thôi quên đi, quên đi, đừng đoán mò, lát nữa sẽ hỏi.
Cô suy nghĩ đến nhập tâm, bước ra khỏi mái hiên lúc nào cũng không biết.

Không có mái hiên che, mưa bụi lất phất rơi trên tóc cô, hơi nước còn động lại quanh ngọn đèn màu trắng nhạt.
Tiểu Viên khẽ thở dài.
Cô không thể tiếp tục như thế này nữa, cô không thể để anh trai phải luôn bôn ba vì mình.
Cô không còn nhỏ nữa, không thể lúc nào cũng trốn sau lưng anh trai, có chuyện gì cũng do anh ấy ra mặt thay mình.
Dù mối quan hệ giữa cô Chu Ngạc Hoa và anh trai như thế nào đi nữa, thì không thể nợ ân tình được.

Nhưng có cách nào khác để cô vượt qua Vĩ Gia Bảo và đi thử vai cho "Tuý Tiêu Dao" một cách suôn sẻ hay không?
Cô thực sự nghĩ mãi không ra, cô ngẩng đầu lên, bầu trời xanh thẫm cùng mưa bụi trắng xoá đã làm ướt tóc cô lúc nào không hay.
Đột nhiên, cô ngửi thấy một mùi khói thoang thoảng.
Cô quay đầu tìm kiếm nơi phát ra.
Hình như có một người phụ nữ đang đứng ở hành lang của hiên nhà đối diện, giữa hai đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc.

Đầu thuốc lá đang cháy, điểm sáng nhấp nháy rồi tắt lịm, sau đó được nâng lên và người phụ nữ hút một hơi.
Tiểu Viên nín thở, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, trong lòng hơi sửng sốt.
Tại sao lại là chị ta?
Chị ta mặc một chiếc áo sườn xám màu đen bằng lụa mỏng có thân rộng và quần tây, áo khoác khoác hờ trên vai, làn da trắng lạnh như sứ, đôi mắt sâu như vực thẳm, ánh mắt luôn có vẻ nhàn nhạt.
Cả thế giới dường như tĩnh lặng, tách rời khỏi sự sống động ở đằng trước phía sau.

Tiểu Viên không hiểu tại sao trái tim mình đập nhanh hơn.
Cô cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ, cơn mưa đột nhiên nặng hạt và đập mạnh vào tóc cô.

Cô đưa tay ra để chặn lại rồi lùi về phía sau, cảm giác được hơi lạnh, cô không khỏi hắt xì một cái, "Ắt xììì ~".
Cái hắt xì này làm cô tỉnh giấc.


Cô lấy lại tinh thần rồi vội vàng gọi người, "Tổng giám đốc Vĩ".
Cô đã đắc tội với Vĩ Gia Bảo rồi, nhất định không được đắc tội vị đại thần này nữa.
Tâm tư xoay như chong chóng, trong lòng thầm kêu khổ.

Trái Đất rộng lớn như vậy, ở thành phố Thân coi như không tính, làm sao đến thành phố Bội này cũng có thể gặp nhau ở cùng một lúc và cùng một địa điểm như thế? Chào hỏi rồi nên nhanh chóng rời đi nên nói sao nhỉ, Tổng giám đốc Vĩ, ngài cứ từ từ hút thuốc lá? Tôi đi trước...
Tiểu Viên đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy tiếng "ừ" vang lên một cách thản nhiên.
Cô sững sờ một lúc, sau đó nghe thấy Vĩ Trang nói: "Cô ở đây à?".

Giọng điệu của chị ta không dao động, như thể vừa nói một câu trần thuật.
Tiểu Viên chớp chớp mắt, tự động coi đó là câu hỏi, "Vâng, anh trai đưa tôi tới đây".
Vĩ Trang chậm rãi hút thuốc, không nói lời nào, bộ dáng chị ta hút thuốc trông rất đẹp, ngón tay mảnh khảnh lướt trên không trung, khuấy động từng gợn sóng nhỏ.
Ồ.

Đó là không khí ẩm đang bay lượn.
Tiểu Viên cảm thấy hình ảnh này trông đẹp hơn nhiều so với một người đàn ông đang hút thuốc, nhìn thì vô cùng thuần thục nhưng không thể yêu thích.

Sau đó cô mới nhận ra mình đang sử dụng bộ não để ghi lại những chuyển động, phong thái và tư thế của chị ta, có thể hữu ích cho việc diễn xuất sau này...
Cô quay mặt đi, có một ý tưởng nào đó vụt qua, quá nhanh, cô không thể bắt được.
Vĩ Trang không nói nữa, Tiểu Viên cũng không biết nói gì, khi cô nhìn lên thì phát hiện Vĩ Trang dường như vẫn luôn nhìn cô.
Một cái nhìn thờ ơ, hay là...
Cô không phân biệt được.
"Tổng giám đốc Vĩ" – Những lời đã soạn sẵn bị vứt sau đầu, bây giờ trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ khác.
Ai có thể trị được Vĩ Gia Bảo?
Ai có thể giúp cô thoát khỏi Vĩ Gia Bảo?
Không phải chỉ có người phụ nữ trước mặt hay sao?
Nhất thời tim cô đập thình thịch, không có bản nháp như in tài liệu từ máy photo, lời nói của cô tuôn ra một hơi, "Tổng giám đốc Vĩ, tôi cần phải làm gì? Ngài Vĩ Gia Bảo mới không ngăn cản tôi đi đóng phim?".
Trong lòng có một đứa trẻ đang gào thét: Wow, cô vừa nói gì đó? Cô điên rồi hả?
Cô thấy chột dạ và da mặt đang nóng lên.
Không có gì phải chột dạ, cố lên, cố lên.


Đứa trẻ trong lòng lại hét lên.
Khuôn mặt Tiểu Viên đanh lại, mắt nhìn thẳng vào chị ta, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhất.
Không sợ không sợ, tôi không sợ.
Chỉ trong một hai giây, nội tâm của cô hoạt động điên cuồng chưa từng có.

Nhưng người phụ nữ ở phía đối diện nghe xong dường như không có phản ứng gì lớn, khói thuốc giữa hai ngón tay vẫn còn lượn lờ.
Đôi mắt của Vĩ Trang sâu thẳm và khó hiểu.
Tiểu Viên không thể nhịn được nữa, cô nghĩ đến việc đếm đến ba, nếu không có câu trả lời thì cô sẽ bỏ đi và không quay đầu lại.
Một, hai,...
"Tôi sẽ suy nghĩ"
Tiểu Viên nghi ngờ lỗ tai của mình, nhưng đó là sự thật, chị ta đã trả lời.
Lời nói rất nhẹ nhàng, tuy giọng điệu hờ hững nhưng không hề kiêu ngạo và tự phụ.
Tiểu Viên rất ngạc nhiên, cô không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, không ngờ Vĩ Trang và Vĩ Gia Bảo lại hoàn toàn khác nhau.

Trước đây, cô từng mắng người ta là dột từ nóc dột xuống, vậy thì sai rồi.
"Cảm ơn tổng giám đốc Vĩ" - Cô nói lời cảm ơn.
Vĩ Trang không trả lời cô, chị ta giơ tay cầm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn trời, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc, mưa bụi mang theo gió cuốn lấy tóc chị ta, lộ ra làn da trắng như lông ngỗng.
Hạt mưa càng ngày càng dày đặc, trên lá cây có tiếng xào xạc, bởi vì cả hai đều không nói chuyện nên tiếng mưa càng thêm hiu quạnh.
Tiểu Viên không thể giải thích được cảm giác rầu rĩ trong lồng ngực của mình.
Gió đêm thật lạnh, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, cô không kìm được lại hắt hơi một cái, sau đó dậm chân, gạch dưới chân ướt mưa, cô lùi lại.
Ánh mắt Vĩ Trang lướt qua cô, Tiểu Viên ngẩng đầu lên, ánh mắt lại giao nhau.
Thực lòng mà nói, Tiểu Viên chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt đen láy khó lường như vậy, hiện tại nói sợ thì cũng không phải, chỉ là không còn cảm thấy u ám nữa.

Hai người không nói lời nào, cứ đứng như vậy, trong đêm mưa nặng hạt này, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, rất kỳ quái.
"Tổng giám đốc Vĩ, vậy tôi không làm phiền ngài nữa" – Tiểu Viên nhỏ giọng mà nói, hơi cúi người về phía Vĩ Trang rồi xoay người bước đi, nhẹ nhàng di chuyển, vòng eo thon thả trong chiếc sườn xám màu xanh lá đung đưa trong không khí.
Cô nhanh chóng rẽ vào một hành lang khác và biến mất vào màn đêm.
Vĩ Trang thu hồi ánh mắt, điếu thuốc đã tắt, ngón tay chị gõ nhẹ lên lan can.
Một, hai, ba, bốn cái...
Thoáng dừng lại và gõ lần thứ năm.
Một lúc sau, dường như chị đã có quyết định, lấy điện thoại di động ra và bấm số, bàn tay mảnh khảnh đè xuống mảnh vải trên vai, chị nói với người trợ lý đang nghe điện thoại: "Làm một bản hợp đồng đi".
Suýt nữa thì Tiểu Viên đã bị lạc, cô đã hỏi nhân viên bưng rượu đường đi và tránh một số người đến gần mình, cuối cùng nhìn thấy Hướng Chi Thạch.
"Anh hai" - Cô gọi và chạy về phía anh.
Hướng Chi Thạch ôm lấy cô rồi nhìn chóp mũi đỏ lạnh, "Đi thôi, chúng ta về khách sạn".
Sau khi hai người lên xe, Tiểu Viên ngáp một cái, đã đến giờ cô ngủ rồi, cô tựa đầu trên vai Hướng Chi Thạch và dụi dụi mắt, "Anh hai, anh không cần lo lắng cho em.

Nếu vai đó là của em thì sẽ không chạy thoát, còn nếu không lấy được thì coi như không có duyên phận đi".
Không cần vì em mà nợ ân tình.


Loay hoay một hồi cô vẫn không hỏi về mối quan hệ của anh hai và cô Chu Ngạc Hoa.

Từ trước tới nay, hai anh em luôn ngầm hiểu và không hỏi về chuyện tình cảm của nhau.
"Bây giờ em rộng lượng như vậy sao?" – Hướng Chi Thạch xoa xoa tóc mai của cô.
"Vâng...!bởi vì em mệt rồi" – Tiểu Viên lại ngáp và nhắm mắt lại.
Câu nói "Tôi sẽ suy nghĩ" vang lên trong tâm trí cô.
Điều gì ẩn chứa trong đôi mắt ấy? Dáng vẻ có phần cô đơn đó có phải là ảo tưởng của cô không? Không biết Vĩ Trang sẽ "suy nghĩ" như thế nào? Liệu cô có thể tự mình giải quyết tốt chuyện này không...
Nhưng mà, lần này, cô muốn tự giải quyết vấn đề.
Hướng Chi Thạch nhìn xuống em gái của mình và nhích người gần hơn để em ấy dựa vào anh một cách thoải mái.
Đêm lạnh như nước, ánh đèn rực rỡ bên ngoài cửa sổ, gương mặt anh phản chiếu trong tấm kính.
"Tiểu Thạch Đầu, lần này tôi không thể giúp cậu được rồi.

Tôi với nó đã nhiều năm không gặp", Chu Ngạc Hoa cười như không cười, khóe miệng hơi rủ xuống, "Hơn nữa, chắc là nó hận tôi lắm.

Chỉ sợ chuyện này làm không khéo sẽ biến thành vụng, đối với Tiểu Viên cũng không tốt".
Anh khẽ nhíu mày và thở dài, "...!Dù sau vẫn là mẹ con, nào có chuyện hận hay không".
Chu Ngạc Hoa nhàn nhạt mà nhìn anh, khóe miệng lại nhếch lên, "Cậu vẫn luôn mềm lòng, đôi khi vì là mẹ con ruột nên mới thật sự oán hận".
Hướng Chi Thạch như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh quay mặt sang bên và không nói gì.
"Hơn nữa Vĩ Gia Bảo là con trai của nó.

Đứa con trai này...!nó còn không quan tâm thì đương nhiên tôi cũng không thể đi nói với nó"
Chu Ngạc Hoa cười.
"Gia Bảo (bảo vật của gia đình) là một cái tên đẹp", Hướng Chi Thạch nói, "Có thể đặt cho cậu ta cái tên này chứng tỏ Vĩ Trang cũng có kỳ vọng đối với cậu ta...".
"Ha ha, không phải nó đặt, là ông cụ Vĩ đặt cho"
"Đứa con này nó chưa từng chăm sóc ngày nào, tôi cũng chưa từng chăm sóc nó lấy một ngày, ba đời chúng tôi đều như vậy, không ai quản ai, bình an vô sự, thiên hạ thái bình!" – Chu Ngạc Hoa cười rộ lên.
Hướng Chi Thạch im lặng, trong lòng có một cảm giác khó chịu không nói nên lời.
"Cậu đó, Tiểu Thạch Đầu, cậu có thể giúp bé Tiểu Viên cả đời được không?", Chu Ngạc Hoa răn dạy anh, "Học cách buông tay càng sớm càng tốt.

Hãy sống cuộc sống của chính mình".
"Tôi đã đi được hơn nửa đời người và hiểu được một điều", bà nhìn bầu trời đêm, giọng nói sâu thẳm, "Cuộc sống vội vã, vạn sự vạn vật trên đời này tốt cũng được mà xấu cũng chả sao, tất cả đều là phù du, vì vậy không cần phải truy đến cùng".

Hướng Chi Thạch thì thào: "Tất cả pháp hữu vi, như mộng ảo như bọt nước; như hạt sương như tia chớp, nên xem xét như thế".

(Trích từ "Kinh Kim Cương").