Tác giả có lời muốn nói:
Không cần nóng vội, chương sau chị Trang sẽ xuất hiện.
____________________
Vẻ mặt của Hướng Tiểu Viên trầm xuống, "Tôi là Vĩ Gia Bảo" năm chữ này lần lượt vang lên bên tai cô, "Anh Vĩ, sao anh lại có số của tôi?".

 "Nếu tôi muốn biết thì sẽ có", Vĩ Gia Bảo nói nhẹ tênh, "Gần đây cô có khỏe không?".

Giọng điệu của cậu ta giống như một người bạn cũ lâu ngày mới nói chuyện, như thể người đã xóa những cảnh quay của cô và đẩy cô ra khỏi đoàn phim không phải là cậu ta.

 Tiểu Viên mím môi, không lên tiếng.

 Vĩ Gia Bảo cũng không buồn bực mà tiếp tục, "Bộ phim "Lựa Chọn" đang trong giai đoạn hậu kỳ, những ngày này tôi thật sự rất bận".

 "Lựa Chọn?" – Tiểu Viên nhớ rằng cái tên cô đã xem lúc đó là "Chị Em".

 "Ồ, đúng vậy, cuối cùng xác định tên của bộ phim là "Lựa Chọn", cô cũng biết rồi đó, ở giai đoạn sau vai diễn của chị gái không nhiều lắm"
 Tiểu Viên nhắm mắt lại, siết chặt tay, không nói thêm lời nào.

 "À đúng rồi, nghe nói gần đây cô đang đóng phim truyền hình, cảm giác như thế nào?" - Vĩ Gia Bảo tiếp tục cười hỏi.

 "...!Tốt lắm" - Hai chữ này cơ hồ phát ra từ kẽ răng và mang theo cảnh giác.

 "Ha ha, vậy là tốt rồi", Vĩ Gia Bảo cười nói, "Tôi còn có chuyện phải làm.

Lần sau nói chuyện tiếp".

Cậu ta cúp điện thoại trước.

Không phải cậu ta thấy nói đủ rồi nên dừng lại mà giọng điệu của cậu ta bình tĩnh chậm rãi giống như "Hôm nay cứ như vậy đi".

 Hướng Tiểu Viên lập tức chặn số, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhưng cũng không thể xua đi sự phiền muộn trong lòng.

Ánh sáng của ngọn đèn huỳnh quang cùng với nhiệt độ xuyên vào mắt cô làm nhức mắt.

 Chuyện này không giấu được Thái Quyển, anh vừa thầm lo vừa tức giận.

Nhà họ Vĩ này dai như đỉa đói, anh cũng chỉ có thể tức giận, không thể làm gì hơn.

 Quay phim được một thời gian và mọi người trong đoàn cũng đã biết rất nhiều về tình hình của một số diễn viên chính, nhưng Vương Tập lại một lần nữa khiến người ta mở rộng tầm mắt.

 Ngày hôm sau, cậu ta không xuất hiện, nói là có tuần lễ thời trang muốn mời cậu ta biểu diễn và đi khoảng một tuần.

 Các cảnh quay của cậu ta phải dời lại phía sau, nếu có biểu diễn catwalk có thể tìm thế thân rồi quay cảnh toàn viễn1, còn quay đặc tả khuôn mặt thì hậu kỳ có thể bổ sung sau.

1.

Extreme Wide Shot (EWS): Thường được sử dụng để cho thấy một nhân vật ở trong môi trường của nhân vật đó.

 Mặc dù trước đó Lục Tĩnh Niên và Phương Hạo cũng đã đến an ủi Tiểu Viên nhưng chủ yếu họ đứng ngoài lề, còn bây giờ đến hai người cũng phê bình kín đáo.

Đây không chỉ là cư xử thiếu chuyên nghiệp mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến không khí của cả đoàn, thế mà đạo diễn lại đồng ý với cậu ta tìm thế thân? Bọn họ cũng có một số cảnh diễn chung với Vương Tập, vậy là phải diễn chung với thế thân luôn sao?
 Vào mùa đông thế này, sáng sớm phải dậy để quay phim, tối mịt mới xong việc, chưa kể có khi phải quay cả đêm.

 Lục Tĩnh Niên và Phương Hạo là diễn viên dưới trướng của bên đầu tư, đương nhiên cảm thấy bất mãn mà đi tìm đạo diễn và nhà sản xuất.


Hướng Tiểu Viên không biết họ nói chuyện như thế nào, nhưng dù sao thì Vương Tập cũng không quay lại.

 "Xem ra làm người tình của tổng giám đốc Đồng Hoa thật sự rất tuyệt!" – Thái Quyển hừ lạnh.

 "Anh đã từng gặp qua Vĩ Trang chưa?" – Tiểu Viên hỏi anh.

 "Anh không có cơ hội gặp chị ta", Thái Quyển cố nhớ lại, "Nhà họ Vĩ khởi nghiệp từ lĩnh vực bất động sản.

Trong nhiều thập kỷ, chủ gia đình đều là nam giới chỉ có chị ta là phụ nữ, hơn nữa khi đến tay chị ta mới bắt đầu đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

Tầm nhìn độc đáo và thủ đoạn lão luyện đều là những lời nhận xét của người trong ngành.

Chuyện riêng tư thì có rất ít tin đồn, hình như anh chưa từng nghe có người yêu nào...".

 "Rất ít không có nghĩa không có, anh xem tài đức của Vĩ Gia Bảo kia đi, người trên mà làm bậy thì kẻ dưới tất sẽ làm càn" – Hiện tại, Tiểu Viên đối với họ "Vĩ" vô cùng chán ghét.

 "Này, bọn họ là chị em ruột cũng không tính là người trên kẻ dưới"
 "Mà phải là dột từ nóc dột xuống!"
 ...!
 Ngược lại, Tiểu Viên thà diễn với thế thân, ít nhất là không phải đối mặt với cái cây di động, không thì diễn với không khí cũng được, coi như diễn xuất không vật thật.

 Cô đã cố gắng hết sức cho bộ phim truyền hình này rồi, bộ này quay thành dạng gì cô cũng chả quan tâm.

Cô cũng không mong đợi dựa vào cái này mà có thể mở rộng tài nguyên và có thêm người hâm mộ, coi như là bài học đi.

Sau này nhận bộ phim truyền hình nào khác, cô cần phải cẩn thận hơn và hỏi han tình hình của đoàn phim nhiều hơn.

Chỉ là tưởng tượng ratings của bộ phim này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của cô, trong lòng cô hơi buồn bã.

 Lại là số điện thoại lạ hoắc.

 Vẫn là âm thanh cười hì hì muốn ăn đòn kia.

 Tại sao số điện thoại khác rồi mà người vẫn vậy?
 "Tiểu Viên, xin chào" – Vĩ Gia Bảo coi như không có chuyện gì xảy ra.

 "...!Anh muốn cái gì?" - Lần này Tiểu Viên không muốn vòng vo nữa.

 Vĩ Gia Bảo hỏi: "Còn giận à? Không nên tức giận", giọng điệu của cậu ta như dỗ dành đứa trẻ, "Đồng Hoa cũng có một vài dự án phim truyền hình, cô muốn xem thử không?"
"Điều kiện là gì?"
 Giọng nói của Vĩ Gia Bảo không khó nghe, nhẹ nhàng trong trẻo, "Làm bạn gái của tôi".

 "Không có hứng thú" - Cô dứt khoát từ chối.

 Vĩ Gia Bảo ở đầu dây bên kia im lặng vài giây, cười hả hả rồi nói: "Tôi nghe nói cô và Vương Tập ở đoàn phim đã có một khoảng thời gian không vui?".

 "Dù Vương Tập chưa tính là diễn viên nhưng trên weibo anh ta có rất nhiều người hâm mộ, đặc biệt là các người hâm mộ nữ.

Nếu họ biết rằng trong đoàn phim, cô có tính tình nóng nảy chèn ép anh ta, bắt nạt anh ấy, ỷ mình xuất thân chính quy mà bắt nạt người mới, chậc chậc, như vậy không tốt cho danh tiếng và hình tượng của cô..."
 Cậu ta thật biết trả đũa, nói hưu nói vượn.

 "Vương Tập có quan hệ tốt với anh?" – Tiểu Viên bình tĩnh hỏi.

 "Tôi chưa gặp bao giờ, cũng không quen", Vĩ Gia Bảo cười khúc khích, "Nhưng mọi người từ không quen mới trở nên quen thuộc rồi trở thành bạn bè.


Cô nói có phải hay không?".

 Cậu ta chưa hết hy vọng, luôn ở sau lưng theo dõi cô, cho nên mỗi sự tình của cô đều nắm rõ.

Tiểu Viên cảm thấy lạnh sống lưng, mím môi, "...!Vừa rồi anh đe doạ tôi?" Cổ họng khô khốc, cô còn nghe thấy một tiếng rít phát ra từ cổ họng và lồng ngực.

Cô chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, tức giận đến phát run.

 "Đe doạ gì chứ, lời này quá khó nghe, tôi chỉ đang suy nghĩ cho cô, tôi thực sự hy vọng cô có thể nổi tiếng và nhiều người sẽ biết đến cô hơn, Tiểu Viên à"
 "Nhưng thật đáng tiếc, cô không thích tôi" - Giọng điệu của cậu ta oán trách nửa thật nửa giả và vẫn đang cười.

Ra vẻ như cậu ta thực sự nghĩ cho Tiểu Viên mà Tiểu Viên không thức thời, không biết ơn, vì vậy hậu quả như thế nào thì tự chịu.

 Hướng Tiểu Viên rất tức giận, cô luôn được anh trai quan tâm chăm sóc, những người mà cô tiếp xúc qua cũng thực sự có hạn.

Trong phút chốc, cô gặp phải một kẻ vô liêm sỉ đến thế, não cô ù đi, không thể nghĩ ra được lời nào để chửi rủa.

 "Cứ như vậy đi, cô không cần phải chặn tôi nữa", tiếng cười của Vĩ Gia Bảo dừng lại, giọng hạ xuống, âm thanh hơi mê hoặc, "Cô muốn suy nghĩ thêm lần cuối không?".

 Hướng Tiểu Viên tức giận đến bật cười, vô thức nói: "Đ* con mẹ mày! Suy nghĩ cái rắm!".

Đó giờ cô chưa từng mắng ai, còn thô tục như vậy, không đợi đối phương đáp lại, lập tức cúp điện thoại.

Ngón tay run rẩy bấm chặn số, gương mặt đỏ bừng đến nóng lên, nửa tức giận, nửa xấu hổ.

Vừa oán hận vừa chửi rủa Vĩ Gia Bảo vô liêm sỉ, âm hiểm, xảo quyệt, v.v...!Những từ ngữ xấu xa mà cô biết đều gán lên người cậu ta.

 Sau khi bình tĩnh lại, hỏng chuyện rồi, cô lại đắc tội với cậu ta.

 Hướng Tiểu Viên chậm rãi ngồi lại trên giường.

 Cô đã ký hợp đồng và quay cũng gần hết rồi nên không cần phải lo lắng về việc bị đổi vai.

Nghĩ đến điều này, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn phân nửa, cười khổ vài tiếng, nói không sợ là giả.

Cô sợ sau này đến những bộ phim truyền hình có sản xuất như thế cũng không quay được nữa...!Cuối cùng, điều cô sợ nhất là mình sẽ không thể đóng phim và trở thành diễn viên...!
Cô không nói chuyện này cho Thái Quyển biết.

 Trong tuần tiếp theo, không có chuyện gì xảy ra và việc quay phim diễn ra suôn sẻ.

Tiểu Viên cảm thấy không được thoải mái, cô hỏi Thái Quyển: "Hai bộ phim truyền hình mà chúng ta đã xem trước đó đã có người diễn rồi à?"
 Thái Quyển gật đầu, "Đúng thế, có chuyện gì sao?".

 Tiểu Viên im lặng và cúi đầu.

 Thái Quyển nghĩ rằng cô vẫn đang suy nghĩ về những vai diễn khác, anh khuyên nhủ, "Không sao đâu, chúng ta sẽ có những vai diễn hay hơn trong tương lai", giọng anh hạ xuống, "Hoàn thành bộ này rồi, về sau có đụng người của "Đồng Hoa" thì chúng ta nên cách càng xa càng tốt".

 Tiểu Viên cười khổ và không nói gì.

Hôm nay, cô im lặng khác thường, vẻ mặt ngây ngốc, lông mi khẽ run giống như có nước mắt.

 Thái Quyển đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô, "Viên nhi, Viên nhi, em đang nghĩ gì vậy?".


 Lúc này, Tiểu Viên cười với anh một cách miễn cưỡng, "Không có gì".

 Một tuần sau, kịch bản được thay đổi, nhân vật của Tiểu Viên trong một lần ra nước ngoài, máy bay gặp sự cố rồi chết nên không có cốt truyện tiếp theo.

 Sau đó, hai người bắt chuyến tàu cao tốc trở về thành phố Thân.

Năm mới đang đến gần, Thái Quyển về quê để gặp mẹ.

 Anh em nhà họ Hướng chỉ đơn giản là đón tết ở thành phố Thân.

 Nửa đêm, Tiểu Viên không ngủ được, cô đến nhà bếp rót một cốc nước rồi đi tới cửa sổ.

 Tiếng pháo nổ mơ hồ, thấp thoáng những bông tuyết.

 Bộ phim "Hai Ba Sự Tình Của Họ" đã quay xong, cô nhìn thấy ảnh chụp bữa tiệc đóng máy trong vòng bạn bè của Lục Tĩnh Niên.

Mọi người đều mỉm cười và hạnh phúc và Vương Tập cũng có mặt.

 Lục Tĩnh Niên là người chủ động thêm wechat của cô.

Đối với cô ấy, Hướng Tiểu Viên không có phản cảm gì và cũng không quen với người khác nên chỉ thêm mình cô ấy.

Khi cô rời đi, Lục Tĩnh Niên đã gửi một tin nhắn wechat, "Rất vui được làm quen với em" với một vài biểu tượng cảm xúc ôm ôm và trái tim, cô ấy cũng không hỏi thêm câu nào.

 Hôm nay vào đêm giao thừa, cũng nhận được một tin nhắn wechat của cô ấy.

 Hướng Tiêu Viên cũng lễ phép đáp: "Chúc chị năm mới vui vẻ".

 Mở rèm cửa ra một chút, bầu trời đêm tràn ngập những hạt tuyết vụn ánh bạc.

 Giấc ngủ của Hướng Chi Thạch rất nông, anh mặc quần áo rồi đi ra thì đã nhìn thấy Tiểu Viên, hình như em ấy đã đứng trên ban công rất lâu rồi.

 Tiểu Viên có một thói quen rất tốt, khi không quay phim, đúng 11 giờ em ấy sẽ đi ngủ.

Bây giờ mà vẫn thức hẳn là có chuyện gì đó.

 "Viên nhi" - Một lúc sau, anh gọi em ấy.

 Đêm giao thừa, trong phòng khách có một vài bóng đèn trên trần nhà, ánh sáng dịu dàng chiếu vào đôi má ướt đẫm của cô.

 "Anh à, tương lai em có phải không được đóng phim nữa không?" - Giọng cô trầm xuống giống như cảm xúc của cô vậy.

 Hướng Chi Thạch: "Tình hình không tốt lắm, cũng không tính là kém.

Nhưng mà em phải chuẩn bị tâm lý".

 Hướng Tiểu Viên ngồi xổm xuống, đầu tựa lên đầu gối, "...!Em hơi sợ".

 Hướng Chi Thạch xoa xoa tóc cô, mỉm cười, "Người không nên đắc tội cũng đã đắc tội rồi.

Hiện tại mới sợ thì có quá muộn không?".

 "Xin lỗi anh hai, em lại gặp rắc rối rồi..." – Hướng Tiểu Viên vùi mặt sâu hơn.

 Hướng Chi Thạch cười vài tiếng, "Không phải lỗi của em, đừng suy nghĩ lung tung".

Nói xong anh liền ho khan vài tiếng.

Trong nhà có hệ thống sưởi rất ấm, bên ngoài trời rất lạnh và ẩm, hôm qua anh đã đi ra ngoài và trở về với một số triệu chứng của cảm lạnh.

 Hướng Tiểu Viên ngẩng mặt lên, cẩn thận quan sát nét mặt của anh.

 "Không sao đâu, em đừng lo lắng"

 "Anh à, sao anh không đi Hải Nam, không khí ở đó tốt hơn", Hướng Chi Thạch đã trải qua cuộc đại phẫu trước đó, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, Tiểu Viên lo lắng hỏi: "Tiền của chúng ta còn đủ không?".

 Trước đây, cô chỉ tập trung vào việc kịch bản có hay không, hoặc học thêm những kỹ năng để chuẩn bị cho những vai diễn có thể gặp trong tương lai mà không lo lắng về tiền bạc.

 "Năm nay tiền cát xê của bộ phim điện ảnh em tham gia là 300.000, phim truyền hình thì hơn 200.000, tổng cộng có 500.000", cô đếm ngón tay, "Vẫn là quá ít...".

 Khoé môi Hướng Chi Thạch nở nụ cười dịu dàng, "Anh cảm thấy không tệ, so với năm ngoái đã tốt hơn".

 Năm ngoái, cô đã phải trả rất nhiều học phí và cũng không đóng phim, có thể nói rằng cô có một khoản thu nhập âm.

 "Xem ra yêu cầu của anh đối với em rất thấp" - Cô cười, hai tay ôm má.

 "Năm nay quay được hai bộ phim, em có thu hoạch được gì không?", Hướng Chi Thạch ngồi trên tay dựa của ghế sô pha, "Để anh đoán xem, ừm, cùng Hà Thần Ảnh hợp tác được một lần.

Đây là cơ hội hiếm có cho nên phải tính".

 "Đúng vậy!" – Hướng Tiểu Viên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mũi hơi nhăn lại, sau đó cười rộ lên.

 "Còn có đạo diễn Trần Vân Tú"
 "Đúng"
 "Biên kịch Trình Diệc"
 "Em không có cơ hội nói chuyện với chị ấy, nhưng mà coi như diễn kịch bản của chị ấy đi"
 "Lục Tĩnh Niên"
 "...!Cũng đúng, em cảm thấy chị ấy rất tốt tính và rất được yêu thích"
"Anh nghĩ rằng em đã thu được rất nhiều từ việc tiếp xúc, hợp tác và được trải nghiệm với những người xuất sắc này, vì vậy nó không chỉ là 500.000 đúng không?"
"Như thế thật" – Tiểu Viên mỉm cười, ánh mắt sáng ngời trở lại.

 "...!Cho nên không phải sợ hãi", Hướng Chi Thạch nhìn cô nói, "Chúng ta không cần phải đi theo con đường của người khác".

 Tiểu Viên dừng lại, đôi mắt đen ngấn nước cụp xuống, hơi nước rút đi, cô mỉm cười, "Vâng, em không sợ, vai gì em cũng diễn được".

 Nếu cô thực sự không nhận được một vai tử tế, thì coi như diễn phim chiếu mạng kinh phí nhỏ đi.

 Tiểu Viên đi đến chỗ của Hướng Chi Thạch, dựa vào vai anh và ôm lấy eo.

 Ngoài cửa sổ có tiếng trẻ con nô đùa cùng người lớn, hai anh em đều không nói chuyện, ánh đèn mờ ảo, tựa vào nhau.

 "Anh ơi, anh biết không? Em đã mắng Vĩ Gia Bảo ra sao?"
"Em nói đ* con mẹ mày!"
 "Em phát hiện ra chửi thề lại rất thoải mái, haha..."
 "Xằng bậy!" – Hướng Chi Thạch giơ ngón tay gõ vào trán cô.

 "Hừ.

Em cũng phải mắng Vĩ Trang rồi người tình của chị ta...", Tiểu Viên nói một nửa, Hướng Chi Thạch ngăn lại, "Lần này chỉ là tình cờ gặp Vương Tập, không liên quan gì đến Vĩ Trang.

Nhưng Vĩ Gia Bảo để mắt tới em nên dùng danh nghĩa của Vương Tập để chèn ép em và muốn em đồng ý với điều kiện của cậu ta".

 Hướng Tiểu Viên căm ghét nói, "Em nên mắng cậu ta nhiều hơn!".

 Hướng Chi Thạch khuyên cô: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi".

Anh nhịn không được ho khan vài tiếng nữa.

 Cô bật dậy và kéo anh trai đứng lên, "Anh mới là người nên đi ngủ sớm, nhanh đi ngủ thôi!".

 Hướng Chi Thạch cười nói: "Anh uống thuốc cảm rồi, em cũng đi ngủ sớm đi".

Anh giơ tay lên xoa tóc của cô, trong mắt đều là yêu thương.

 Sau khi Tiểu Viên kéo anh về phòng mới quay trở lại phòng ngủ của mình, leo lên giường và đắp chăn bông.

Những tưởng cô sẽ không thể nào chợp mắt được, nhưng vì thói quen nên đã chìm vào giấc ngủ nhanh chóng..