Tuyên Hòa đế cũng không quên chuyện tìm thầy cho Tiêu Nguyên Mẫn, sai Khâm Thiên Giám chuyên môn định giờ lành, chỉ chờ con gái dưỡng bệnh tốt hơn liền để con gái bái sư. Gồm 3 người: Quốc tử học tiến sĩ Liếu Thúc Công, Hàn lâm học sĩ Vương Quang Giám, Lễ Bộ thị lang Diêu Thịnh Cần. Ngoài Diêu Thịnh Cần là Huệ ý hoàng hậu anh trai, cậu của Tiêu Nguyên Mẫn, 2 người còn lại đều là đại nho. Dù thanh danh hay tài văn chương đều rất tốt thậm chí là thầy Thái tử đều được.

Lúc trước Nhị hoàng tử học vỡ lòng, Tuyên Hòa đế cũng không có lo lắng quá, nói thật việc này chỉ so với Đại hoàng tử lúc trước. Hơn nữa Tuyên Hòa đế hạ chỉ, Xương Bình trưởng công chúa bái sư lấy lễ của Thái tử làm. Lâm Quý phi là Tuyên Hòa đế chính miệng nói giúp đỡ Thái hậu quản lý hậu cung. Việc bái sư của Tiêu Nguyên Mẫn bị Thái hậu giao cho Lâm Quý Phi. Lý Đức Trung tự đi chuẩn bị quà nhập học: một cuộn lụa trắng, một bầu rượu, một bộ án thư mấy thứ này đều yêu cầu Tuyên Hòa đế xem qua.

Song Hoa ngồi quỳ nhẹ nhàng đấm chân cho Lâm Quý phi, “Nương nương vất vả rồi.” Trong giọng nói ủy khuất cho Lâm Quý phi. Lâm Quý phi cười không nói, lúc trước lễ phong Quý phi của nàng Tuyên Hòa đế nói Huệ ý Hoàng hậu mất chưa hết tang tất cả làm đơn giản, nhưng hôm nay lễ 1 công chúa bái sư lại làm như vậy, nếu nói trong lòng nàng không có bất mãn là không thể, chỉ là nàng biết quan trọng nhất là thứ gì.

Chỉ cần nàng dám oán giận 1 câu để Tuyên Hòa đế biết vị trí Quý phi này nàng không còn nữa.

“Thái tử và công chúa đồ mới làm tốt chưa?” Lâm Quý phi nhắm mắt lại họi, lúc trước Tuyên Hòa đế chú ý quần áo bọn trẻ không vừa. Lâm Quý phi tự nhiên cũng thấy, khi nàng vừa tấn thăng Quý phi việc thứ nhất làm chính là sai phủ Nội vụ làm đồ mới cho Thái tử và công chúa. Thậm chí vài dệt đều là Lâm Quý phi tự mình chọn, cũng không phải nhiều quý giá chỉ là sờ vào mềm mại thích hợp may đồ cho trẻ nhỏ, hơn nữa màu sắc đều tối.

Tuyên Hòa đế đêm đó liền ban thưởng cho nàng, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi Huệ ý hoàng hậu mất Tuyên Hòa đế ban thưởng cho phi tần hậu cung. Một cái liền đem những nghi ngờ Lâm Quý phi bỏ đi. Người khác cho rằng Tuyên Hòa đế ban thưởng là vì nàng phong Quý phi, giúp đỡ Thái hậu quản lý hậu cung làm hoàng đế vừa lòng, chỉ có nàng biết được vì sao nàng được ban thưởng. Đây cũng là Tuyên hòa đế nói cho nàng làm sao để làm một Quý phi vừa lòng Tuyên Hòa đế.

Xương bình trưởng công chúa lễ bái sư lấy lễ của Thái tử việc này khiến ngự sử bất mãn, bọn họ sôi nổi dâng tấu chọc đến Tuyên Hòa đế vài lần tức giận, cuối cùng ngược lại ở triều đinh khóc, “Trẫm biết việc này chưa có tiền lệ, Xương bình trưởng công chúa là con gái lớn dòng chính của trẫm, từ nhỏ thông minh mẫn cán. Huệ ý hoàng hậu trước khi đi chỉ để lại 2 đứa con. Thái tử lúc trước phát bệnh đậu mùa, Xương bình trưởng công chúa tuổi nhỏ lại hiểu chuyện. Khuyên trẫm lấy việc lớn làm trọng, lại thương yêu đệ đệ cho rằng bị đậu mùa sẽ chết vẫn quỳ xin đi chăm sóc đệ đệ, người phẩm chất ...” Lời nói đến đây dừng lại có chút khóc không thành lời.

“Thần đang sợ hãi.” Chúng đại thần nhanh quỳ xuống trong lòng trách ngự sử. Tuyên Hòa đế vốn thích đích trưởng công chúa, bái sư lễ có chút vượt quy củ lại không quá lớn. Sau cùng Xương bình công chúa có được sủng ái cũng chỉ là một công chúa mà thôi. Hiện tại địa vị ngang với thân vương lại là chị ruột của Thái tử. Tuy thái tử tuổi nhỏ không biết có thể sống đến lúc lên ngôi không nhưng không cần đắc tội bọn họ

Lại nói Diệu gia cũng không phải quá đang, lúc trước Diêu thị làm Hoàng hậu liền chủ động yêu cầu hạn chế Diêu gia quyền hành. Cha anh cũng từ chức vị nắm binh quyền điều tới vị trí Thanh cao nhưng không có thực quyền, giống như anh cả Diêu thị từ Lại bộ điều tới Lễ bộ.


Hàn lâm học sĩ Vương Quang Giám, là 1 trong thầy Tuyên Hòa đế chọn cho con gái dập đàu nói, “Xương bình trưởng công chúa thật nhân hậu, bệ hạ mệnh thần dạy dỗ công chúa là phúc của thần, thần nguyện đem hết tài dạy công chúa.”

Tuyên Hòa đế vì Tiêu Nguyên Mẫn chọn 3 thầy, hôm nay lên triều chỉ có hàn lâm học sĩ Vương Quang Giám cùng Lễ bộ thị lang Diêu Thịnh Cần. Diêu Thịnh cần là cậu của Tiêu Nguyên Mẫn lúc này khó nói chuyện, Vương Quang Giám lại không phải người cổ hủ, 30 tuổi đỗ Bảng nhãn, mồ côi cha từ nhỏ một mình mẹ nuôi lớn. Có vợ là con gái dòng chính của Hiệu trưởng Thư viện, được ngài thưởng thức tài hoa gả con gái cho khi nghèo khó, vợ cũng là người tài hoa.

Vương Quang giám người này có vợ và mẹ như vậy đối với dạy dỗ Xương bình trưởng công chúa cũng không được xem như trọng dụng nhân tài. Nhưng có việc Xương bình công chúa bảo vệ em trai nghĩ đến khi còn bé được mẹ che chở lại sinh ra vài phần chờ mong nên mới đứng ra nói.

Lễ bộ thị lang Diêu Thịnh Cần lúc này mới đứng ra, “Thần may mắn được bệ hạ thưởng thức, dạy dỗ công chúa là phúc của vi thần, tạ bệ hạ.”

Lý Đức Trung tiến lên đưa khăn tay thêu rồng vàng cho Tuyên hòa đế lau nước mắt, “Trẫm thất lễ.”

“Là vi thần thẹn với tấm lòng yêu thương con gái của bệ hạ.”

Tuyên Hòa đế vẫy tay, “Các khanh đứng lên đi.”

“Tạ bệ hạ.”

Lúc này chúng thần mới đứng lên vị trí của mình, “Có việc bẩm báo, không việc bãi triều.”

Thấy không có người đứng ra, Tuyên Hòa đế nhìn thoáng qua Lý Đức Trung, Lý Đức Trung hô, “Bãi triều.”

Chúng thần quỳ xuống chờ Tuyên Hòa đế rời đi mới đứng dậy theo thứ tự rời đi. Ra khỏi đại điện, Diêu Thịnh Cần bước nhanh đuổi kịp Vương Quang Giám nói, “Việc vừa rồi, Diêu mỗ cảm tạ Vương đại nhân.”

“Về sau chúng tay cùng dạy Xương Bình công chúa đừng khách sao.” Vương Quang Giám cười nói, “Vương mỗ năm nay 32 tuổi…”

Diêu Thịnh Cần cười tiếp lời, “Ta sống ngu ngốc hơn 2 năm, nếu là không ngại có thể xưng huynh đệ?”

“Diêu huynh.” Vương Quang Giám trực tiếp gọi.

“Vương hiền đệ.” Diêu Thịnh Cần thấy vui mừng, “Không bằng đêm nay hiền đệ đến nhà ta, nhà ta có trà ngon mời đệ thưởng thức.” Diêu gia vì Huệ ý hoàng hậu giữ tang, hiện giờ cả nhà không uống rượu ăn thịt.

“Hôm nay không được, ngày khác đệ cùng mẫu thân nói trước lại đi quấy rầy được không?” Vương Quang Giám là người hiếu thảo, vì điểm này Tuyên Hòa đế lịa càng coi trọng ông mới chọn làm thày dạy dỗ con gái.

“Là vi huynh không suy nghĩ chu toàn.” Diêu Thịnh Cần cười, sau đo hai người tách ra. Diêu Thịnh Cần trực tiếp về phủ, Diêu phụ đang ngồi ở thư phòng viết chữ, Diêu Thịnh Cần tiến vào cũng không quấy rầy mà chờ phụ thân viết xong mới nói chuyện triều đình hôm nay.


Diêu phụ ở thời điểm con gái phong Hoàng hậu ngày thứ 2 liền cáo lão từ quan, vẫn luôn ở trong phủ tu thân dưỡng tính, chỉ là nhà có một người già như có bảo vật, vất nhiều chuyện Diêu Thịnh Cần đều cùng cha thương lượng.

Diêu phụ thở dài, “Muội muội con mất, liền còn lại 1 gái 1 trai, còn nơi chốn bị người tính kế, lúc trước đứa cháu lớn của ta chết oan a…”

Kỳ thật Diêu phụ không phải rất xem trọng Tiêu Ngọc Tộ, vì bé tuy là thái tử nhưng còn tuổi còn nhỏ, lại không có mẫu thân nâng đỡ. Tiêu Nguyên Mẫn lại không lớn, nếu là Tuyên Hòa đế sau này lập hậu, khi đó sinh hoàng tử cũng là con vợ cả, đến lúc đó Tiêu Ngọc Tộ là con vợ cả quá cố sẽ trở thành cản trở.

“Những ngự sử đó là ăn cơm của người ta sẽ làm việc cho người ta.” Diêu phụ mắng, ông thời trẻ là một người nóng tính mới dưỡng thói quen viết chữ để tĩnh tâm. Diêu Thịnh Cần thở dài, ai cũng không nghĩ đến Tuyên Hòa đế sẽ đăng cơ em gái mình trở thành hoàng hậu.

Diêu phụ híp mắt nghĩ, “Bất quá có ý tứ của bệ hạ là lợi đối với cháu ngoại.”

“Sao?” Diêu Thịnh Cần nghi hoặc nhìn cha.

Diêu phụ ngồi trên ghế, “Óc heo, con nếu có một nửa sự thông minh của muội muội con thì ta đã yên tâm dưỡng lão.”

“Phụ thân.” Diêu Thịnh Cần bất đắc dĩ kêu 1 tiếng.

Diêu phụ sờ râu nói, “Đây sợ là có người phân phó, phải biết rằng từ … đi rồi.” Diêu phụ nghĩ đến con gái chết đi trong giọng nói có chút xót xa thở dài nói tiếp, “bệ hạ tâm tình vẫn luôn không tốt, hơn nữa từ khi bệ hạ đăng cơ, chiến tích rõ ràng, Thái tử là con vợ cả, trong cung chỉ có duy nhất 1 đứa con vợ cả, theo lý thuyết những ngự sử đó chỉ múa mép khua môi hẳn là ủng hộ thái tử mới đúng, bệ hạ cho Nguyên Mân mặt mũi đối thái tử cũng là chuyện tốt.”

“Là hậu cung…” Diêu Thịnh Cần vừa nói mấy chữ đã bị ánh mắt cha ngăn lại, nhưng ông cũng rõ ràng ý của cha.

Sợ là hậu cung những người đó muốn thử điểm mấu chốt của Tuyên Hòa đế. Những ngự sự đó là bị người sai khiến, người làm những việc này là những phi tần hậu cung. Hoặc những nhà có con gái độ tuổi thích hợp chỉ chờ Tuyên Hòa đế khôi phục tuyển tú, đưa vào cung xem có thể được vị trí cao quý.

Diêu Thịnh Cần hung hăng đấm xuống bàn làm Diêu phụ hoảng sợ đứng dậy đuổi đánh Diêu Thịnh Cần. Diêu phụ tính nóng nảy, Diêu Thịnh cần cùng cha quả là giống nhau đều nóng tính. Thật ra Huệ ý hoàng hậu không giống con gái Diêu phụ, nàng tính tình bình tĩnh rất ít người thấy nàng tức giận. Đánh con trai 1 trận, Diêu phụ thấy tâm tình thoải mái hơn trừng mắt nhìn con trai, “Không được nói cho mẫu thân con, biết không?

Diêu Thịnh Cần xoa xoa eo mình, “Con đã biết.”

Tiêu Nguyên Mẫn ngồi ở trong lòng Tuyên Hòa đế, Tuyên Hòa đế đang dạy nàng viết chữ, Tiêu Ngọc Tộ ngồi ở trên thảm cầm cửu liên hoàn chơi.

“Huyền Huyền thật thông minh.” Tuyên hòa đế xoa đầu con gái, Tiêu Nguyên Mẫn còn chưa cập kê chỉ búi mái tóc sơ nha, dùng dây lụa màu lam buộc lại phía dưới dây lụa đính minh châu, theo động tác của Tiêu Nguyên Mẫn lay động rất đáng yêu.

Tiêu Nguyên Mẫn được cha khích lệ nở nụ cười, đôi mắt nàng rất xinh đẹp cực kỳ giống với Huệ ý hoàng hậu, lúc này cong cong như trăng non khiến trái tim Tuyên Hòa đế mền nhũn.

“Phụ hoàng dạy con chữ hôm nay viết 3 lần, ngày mai đưa phụ hoàng được không?” Tuyên hòa đế dụi dàng hỏi.


“Vâng, được.”

Vậy hiện tại con đi chơi đi.” Tuyên Hòa đế nói.

Tiêu Nguyên Mẫn xuống đất, đầu tiên cung kính đối Tuyên Hòa đế hành lễ nói, “Cảm ơn phụ hoàng dạy dỗ.”

“Đứa nhỏ nghịch ngợm.” Tuyên Hòa đế cười nói.

Tiêu Nguyên Mẫn cười hì hì rồi ngồi vào bên cạnh Tiêu Ngọc Tộ, Tiêu Ngọc Tộ cầm cửu liên hoàn hướng Tiêu Nguyên Mẫn đưa tới, vừa nãy bé vẫn luôn tự mình chơi không quấy người khác. Lúc này thấy chị tới chơi cùng tự nhiên muốn cùng chị thân thiết chơi chung.

Tuyên Hào đế nhìn con trai con gái chơi đùa, trong mắt mang theo mấy phần ý cười, chỉ là nhìn đến con trai lại có chút thất vọng. con trai lớn 5 tháng có thể nói, ba tuổi biết chữ, 4 tuổi thuộc “Luận ngữ” “thơ”…Con gái cũng là thông minh hiếu học.

Chính là Tiêu Ngọc Tộ biểu hiển rất ngu dốt, hơn 1 tuổi còn nói không rõ, nhưng …

“Phụ hoàng … Phiêu phiêu, tặng phụ hoàng.” Tiêu Ngọc Tộ trong tay là một con ngựa gỗ nhỏ, đây là đồ chơi mới của bé rất thích đi ngủ cũng ôm.

Tuyên Hào đế ánh mắt chuyển hiền từ cũng ngồi xuống, “Phụ hoàng không lấy, Tỉ nhi chơi đi.” Con trai tuy ngu dốt nhưng tâm địa thiện lương, còn nhỏ tuổi đã biết hiếu thảo, có ăn ngon đều để lại cho cha.

Tiêu Ngọc Tộ nghiêng đầu nhìn Tuyên Hòa đế lại nhìn Tiêu Nguyên Mẫn, Tiêu Nguyên Mẫn cũng cười nói, “cùng tỷ tỷ học chữ được không?”

“Được.” Tiếng Tiêu Ngọc Tộ kéo dài còn gật đầu, “Học…” như suy nghĩ một chút mới ngọt ngào mà nói, “Biết chữ, vâng … Phụ hoàng, học…”

“Thật là đứa bé ngoan.” Tuyên Hòa đế nở nự cười, hắn má trái lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ cùng Tiêu Nguyên Mẫn như một khuôn đúc ra.

Tiêu Ngọc Tộ được khích lệ cười nhào Tuyên Hòa đế trong lòng, ôm Tuyên Hòa đế cổ cọ tới cọ lui, “Tỉ nhi là bé ngoan.” Lời này bé nói nhưng thật ra nói trôi chảy.