Tình thế hai bên giằng co, chưa biết phần thắng sẽ thuộc về ai.

Hàn Cảnh Văn vừa chĩa súng vào đầu Giang Bắc Thành vừa lôi ông ta về phía xe anh, bọn thuộc hạ súng vẫn giương về phía anh nhưng không dám manh động.

Đến xe, anh quát lớn, " chúng mày, quăng hết súng xuống sông lớn kia, bằng không tao cho đầu lão ta nát."

Bọn thuộc hạ do dự, vẫn chưa có ý định bỏ súng, bọn chúng làm sao dám buông, nếu buông, có nghĩa là chấp nhận thua anh.

Đoàng !!

Tiếng súng phía anh vang lên, chỉ nghe thấy tiếng hét của Giang Bắc Thành vô cùng đau đớn. Anh đã bắn vào đùi của lão ta.

Bọn người kia cả kinh, Lý Nam Tước cũng vội xuống xe, tình huống ở ngoài làm anh ngạc nhiên. Tên bạn thân của anh rõ ràng đang chiếm thế thượng phong.


Hàn Cảnh Văn lại dí súng vào đầu Giang Bắc Thành, gầm lên " Một đám lì lợm, phát đạn sau, tao sẽ bắn vào đầu ông ta đấy."

Giang Bắc Thành hét lên, " bỏ súng đi, nhanh..!"

Đám thuộc hạ không còn cách nào khác, đành thuận theo, bỏ hết súng xuống, giật lùi lại phía sau.

Hàn Cảnh Văn quay sang Lý Nam Tước, " Cậu lên xe khác, đưa vợ tôi và vợ cậu đi trước đi. Doanh Doanh cần cấp cứu."

"Còn cậu thì sao?" Lý Nam Tước ánh mắt lo lắng hỏi.

"Yên tâm, tôi đưa lão ta đi sau." Hàn Cảnh Văn đáp.

Thật nhanh Lý Nam Tước cùng Hạ Tuyết mang Lệ Doanh sang chiếc ô tô của đám thuộc hạ kia, rời đi bệnh viện trước.

Chiếc ô tô đi xa dần, xa dần. Hàn Cảnh Văn lúc này mới yên tâm. Còn lại anh, không còn trở ngại nào, anh càng dễ giải quyết.

Anh lôi sềnh sệch Giang Bắc Thành lên một chiếc ô tô khác, chỉ một tên thuộc hạ gần nhất, anh quát, " Mày, lái xe cho tao."

Tên kia run rẩy làm theo, không dám phản kháng.

Ngay khi anh mang Giang Bắc Thành lên xe, thì từ hướng ngược lại, phải đến 20 chiếc ô tô đen bóng lao tới phía bọn họ.

Là Cha anh, và Lý Lão gia, cha của Lý Nam Tước. Ban sáng, bọn họ trở dây đã không thấy hai thằng con trai đâu, liền biết ngay hai đứa đến đây, liền cùng thuộc hạ tới, nhưng xem ra đã không cần nữa.

Bọn thuộc hạ của Giang Bắc Thành nhanh chóng bị thu phục dưới người của Hàn Gia và Lý Gia.

....

Hàn Cảnh Văn mang theo Giang Bắc Thành đến khu Nam Thủy. Biệt thự của anh.


Anh kéo ông ta một thân đầy máu me vào khu vườn phía sau cách khá xa biệt thự.

Nơi này đã lâu, anh không lui tới, có chút hoang dã, nói đúng hơn, nơi này là chỗ ở của Tiểu Bạch nhà anh.

Tên thuộc hạ kia của Giang Bắc Thành sau khi thấy ông ta bị lôi đi, thì đã chạy mất dép từ khi nào. Cho hắn ăn mật gấu cũng không dám phản kháng lại anh. Dám đối đầu với anh.

Tại khu vườn là một căn nhà đá kiên cố, bên trong lạnh lẽo hoang tàn. Toàn mùi tăn tưởi của máu động vật, chính là đồ ăn của Tiểu Bạch.

Hàn Cảnh Văn buông ông ta ra khỏi tay anh, ông ta ngã nhào xuống đất, anh lúc này mới bỏ khẩu súng vào túi quần, đôi mắt như đế vương mà nhìn xuống Giang Bắc Thành.

" Giang Bắc Thành, ông muốn trả thù. Vậy thử cho tôi xem??"

"Mày...mày là đồ hèn hạ, vô sỉ." Ông ta chống chế nói.

Anh cười lạnh lẽo, " Ha...tôi hèn hạ, vô sỉ, vậy ông thì chính trực, đàng hoàng sao?"

Ngồi xuống trước mặt ông ta, anh cười gằn bóp lấy cằm của ông ta rồi nói tiếp,

"Giang Bắc Thành, ông bắt cóc vợ tôi, dùng cô ấy uy hiếp tôi và cha tôi, ông khiến tôi mất đi đứa con đầu lòng, vậy thì ông là loại người gì? Mở miệng nói tôi hèn hạ, ông ngay cả thứ cẩu cũng không bằng."

Giang Bắc Thành nghe anh nói, ông ta cứng họng, dù tức giận nhưng mãi không nói ra được lời nào. Vừa tức giận, vừa đau đớn, đùi phải của ông ta, máu chảy không ngừng. Lênh láng khắp mặt đất. Sắc mặt của ông ta dần trắng bệch, do mất máu.

Hàn Cảnh Văn đứng dậy, anh lạnh lẽo đưa tay lên miệng..

Huýt....!!!!

Một âm thanh huýt sáo vang lên...

Chưa đầy 2 phút, một con bạch hổ xuất hiện, bộ lông trắng muốt như tuyết lao tới, phủ phục trước chân anh, ngồi xổm xuống, anh đưa bàn tay vuốt lên đầu nó, " Tiểu Bạch, tao tặng cho mày một món quà, tuy không ngon lắm, nhưng đủ để mày đổi khẩu vị đấy."


Bạch Hổ nhìn anh, đôi tai khẽ rung rung, hai mắt đỏ ngầu lại nhìn đến Giang Bắc Thành. Nó gầm lên một tiếng kinh người.

.. kiểu như không hứng thú với Lão già này cho lắm, thà ăn con gì tươi sống, còn hơn là lão già này, dai chết nha..!!

Giang Bắc Thành lại khiếp sợ không thôi, ông ta quá kinh hãi, không ngờ đến, Hàn Cảnh Văn vậy mà còn nuôi hổ, một thứ động vật đáng sợ nhất.

"Hàn Cảnh Văn, cậu định làm gì tôi?" Giang Bắc Thành xuống nước, như muốn cầu xin anh tha cho ông ta.

Anh cười khinh bỉ, "đúng là thứ chết nhát."

Bước đến gần ông ta, anh kéo ngược đầu ông ta ra phía sau, giọng không một chút thương xót, "Giang Bắc Thành, ông nên cầu nguyện cho vợ tôi không sao? Nếu cô ấy có mệnh hệ nào, tôi thề sẽ bắt ông bồi táng cùng cô ấy."

Anh buông tay khỏi đầu ông ta, đứng lên xoay người chuẩn bị rời đi, anh chỉ lạnh nhạt nói,

"Con của tôi, nó mất rồi, nếu vợ tôi cũng đi, vậy tôi sẽ khiến ông, sống không được, chết cũng không xong. Ông tưởng tôi để ông chết dễ dàng thế sao? Đừng hòng !! Nói cho ông biết, ông đã từng trốn khỏi nhà đá, nhưng đó là nhà đá của nhà nước Trung Hoa. Còn đã ở nhà đá trong địa bàn của tôi. Thì ông sẽ ở đó đến cuối đời mà mục xương mới thôi."

Dứt lời anh rời khỏi ngôi nhà đá kia, chỉ để lại một Bạch Hổ hung hãn, đáng sợ, và Giang Bắc Thành đang thoi thóp vì đau đớn.

Đời của ông ta, có lẽ sẽ đếm đến từng ngày trên đầu ngón tay mà thôi.

Ông ta không thể ngờ, tình thế đảo ngược, phong vân xoay chuyển, kẻ thua cuộc thảm bại lại chính là bản thân của ông ta, mà còn uất hận hơn là thua bởi Hàn Cảnh Văn, con trai của Hàn Cảnh Vũ, người mà ông ta ôm hận suốt đời....