Mắt của Sue, chỉ độc đôi mắt đó, trong cái hoàng hôn này thực có thể so sánh với đỏ rực mặt trời đang lặn xuống.

“ Đẹp thật sự, cả hai thứ của vương quốc mặt trời mọc này…” Nguyệt Vĩ Hồ cảm thán.

Vết thương trên tay Sue bắt đầu ngừng máu, thậm chí còn từng bước khép lại.

Nàng trên thân dần dần bốc ra hoả diễm, tắm mình trong đó, rực cháy cả một mảnh trời.

“ Năng lực hồi phục và hoả khiển của phượng hoàng Chu Tước bất tử, đã có…” Nguyệt Vĩ Hồ hào hứng nói.

Mất công ta huỷ đi hình ảnh của bản thân, cuối cùng quả ngọt thật tuyệt a.

Nàng đã dự trù cả Hoàng Kim ở đáy buồng lái để có thể bất cứ lúc nào nhao ra đỡ lấy, nhưng, e là không cần.

Sue ánh lửa bắt đầu tản đi, y phục trên thân nàng chỉ xém vài điểm, kinh diễm hết sức, hình ảnh của một thợ may nhu mì đã trực tiếp vứt đi.

“ Hoả diễm của Chu Tước là Không Gian Chi Hoả, là thuộc quyền hạn của Hỗn Kim, nói cách khác, hoả trên thân nàng là thần hoả, thánh hoả, không phải phàm hoả…

Như lũ Ngự Hoả Sư của Kim Lân chiến đoàn, đột biến đem lại đơn thuần là hệ gen kháng nhiệt, phát nhiệt, khả năng điều khiển hoả diễm lơ lửng là không có…

Nhưng, Chu Tước Hoả là Không Gian Chi Hoả của Hỗn Lão Đại, nó sẽ tuỳ ý theo người dùng mà thay đổi, hệt như Hỗn Kim vậy…” Nguyệt Vĩ Hồ tặc lưỡi.

Tên khốn Hỗn Trụ, hắn có khi chỉ là giỏi đến điên cuồng, vì khoa học mà hi sinh tính mạng người vô tội, Hoàng Từ ta đây cũng không muốn trách cứ nữa.

“ Tên khốn Vọng Thương kia, bản tiểu thư nhịn ngươi lâu lắm rồi, giờ, chết đi !!!” Sue từ trên không trung, hét lên.

Vọng Thương như một đầu chó, hắn nghe thấy bị gọi tên liền vùng qua chửi, đến lúc nhận ra cái kia Hoả Thần gọi mình liền cong đuôi chạy trốn.

Ế ế, ta đâu có gan đi đắc tội Hoả Thần, lão Thiên Vương tính sai gì đó a !

Lê Tỉnh bất tỉnh, nằm ườn ra đấy, chẳng biết đang xảy ra chuyện gì.

Sue hoả diễm mĩ lệ phóng ra, tay áo nàng căng lên như buồm xanh no gió, vun vút lao đến Vọng Thương vị trí.

Nàng thân bên cạnh cũng có một tấm bằng giáo sư khí động học, là một trong những cao cấp vô cùng học giả của ngành này, dăm ba mấy cái phương thức di chuyển, người nhanh một, nàng nhanh ba.

Thật vậy, nếu không phải cái gia tộc chết tiệt này ép cho cái nhu nhược thiếu nữ như nàng ở lại, có khi lúc này cao bay không chỉ ở trên trời mà còn ở sự nghiệp.

Tuy rằng thời đại này, giáo sư không hiếm, nhưng, giáo sư dạy một tiết mà nhiệt huyết sôi trào, để tất cả học sinh đều nhào sát bục giảng đứng nghe, ấy là hiếm hoi như nàng mới có.



Bầu trời, ấy là cao bao bất tận, rộng bất tận, dù cho người đời muốn tính, nàng vẫn muốn vứt bỏ tất cả để mơ mộng về nó.

Tên khốn Vọng Thương, hắn chặn nàng bằng mọi cách, ngăn nàng bằng mọi phương, vùi dập nàng đủ kiểu…

Nàng hiểu chứ, hắn sợ nàng…

Một giáo sư khí động học…

Một chủ nhân của lớn nhất khinh khí cầu…

Và giờ, Chu Tước Thần Duệ …

Vọng Thương hắn nhận ra rồi, nước mắt ròng ròng hối hận, hắn chắc chắn cái kia giọng cùng cái kia tuyệt mĩ nhan sắc thuộc về một người…

Killta Susume, hay còn được biết đến với biệt danh – Delta.

Delta, Sue hay bất cứ cái nào thân phận, nàng đều vượt trội hắn…

Killta Delta chính xác là một trong những nhanh nhất phi công tự do ngoài quân đội, ngay cả Lê Tỉnh cùng đồng đội cũng đã từng nghe tin…

Nàng trên phi cơ có thể đua, cớ sao mang hoả diễm lại không thể.

Sue bắt đầu nhoà đi cái phẫn nộ, ở cách di chuyển này, nàng có thể cảm nhận rất rõ gió như tới vuốt ve mái tóc, man mác bên má hồng…

Có câu: Để gió cuốn đi…

Nàng lúc này, chính xác là một cái trong trắng thanh bạch trống rỗng, chỉ độc có gió và mây làm nàng bận tâm, trả thù, ấy là không nhắc đến nữa…

Linh Linh nhìn vậy, quay sang hỏi Nguyệt Vĩ Hồ:

“ Ngươi làm gì nàng vậy ??”

“ Nữ nhân hắn gặp vốn dĩ đều là quái nhân, ta chỉ đánh thức thôi…” Nguyệt Vĩ Hồ nhẹ giọng đáp.

“ Ừm, thực sự rất lạ đấy, giây trước còn bừng bừng oán niệm, giây sau đã như hài đồng vui thú bay lượn !” Linh Linh mặt hiện lên khó hiểu cùng thán phục.

Đó là tình yêu chân chính đấy !



Tình yêu bầu trời của Susume !

Bọn kiếm sĩ còn lại tan tác chạy, chúng bị Sue vờn qua vờn lại sợ đến muốn rụng tim, nước mắt hoà vào nước mũi hết sức thảm thương lết xác về kiếm tông.

Sue cũng không cố ý đâu, nàng đang thấy mặt trời muốn lặn liền muốn đuổi theo thôi, bắt nó bỏ vào lọ, liền có hay không tóm được hết một bầu trời.

“ Ta bỏ lỡ gì vậy ??” Lê Tỉnh ngẩn người tỉnh dậy hỏi.

“ Yên tâm, ngươi có thể nghe nàng từ từ kể…” Nguyệt Vĩ Hồ giải đáp, mắt vẫn nhìn Sue hoả thần vui vẻ.

Sue bay lên cao, nàng có thể vượt qua tầm mây, với tay vào từng lọn bạch vân, phóng mắt nhìn bầu trời thanh bạch đầy sao.

Nàng bỗng tắt mất nụ cười…

Bao la như vậy bầu trời, chẳng nhẽ ta đơn côi hưởng thụ sao ?

Không, không, giờ ta đã có sức mạnh, sẽ cùng các nàng so bì, đoạt hắn, cùng hắn bay lên !

Hắn bay được không ý nhỉ ??

Có chứ, hắn có cái kia đặt sai tên Hirohisui mà !

Sue bất giác mừng rỡ đến run người, phóng mình qua tầng mây, lao, lao lên đến những xa xôi vì sao kia.

Nhưng, hắn ra sao rồi ??

Nàng liền thả bản thân rơi tự do, mới mấy phút trước đó còn là cận kề cái chết đáng sợ, giờ sao có chút…phấn khích khó tả.

“ T-Thiên thạch tới !!!” Trưởng lão hét lên.

Lão Thiên Vương hỡi lão Thiên Vương, ta ngoài việc không phải là trai thẳng thì chưa từng làm gì thẹn với đời, còn biết bao anh đẹp trai ta muốn ngắm, đừng như vậy giết ta !! – Trưởng lão bộc bạch.

Xác thực, từ trên thiên không cao vút kia, một đốm sáng rực lửa đang hạ xuống, một phương thẳng về phía kiếm tông này.

Thiên thạch cười đùa, thiên thạch lao nhanh đến tróc cả da thịt, nhưng, thiên thạch vẫn hồi phục mà đam mê tốc độ, đam mê bầu trời.

Lần đầu tiên nàng muốn từ thiên không quay lại…



Lần đầu tiên, thứ nàng muốn không phải bay lên…

Vì hắn đó !

Vì cái kẻ đã kéo nàng ra khỏi vũng bùn tuyệt vọng ấy…

Vì cái kẻ đã cho nàng thấy, trời, có hay không dễ với lấy…

“ Hoành tráng thật, ta cũng muốn như vậy …” Lê Tỉnh quan sát mà cảm thán.

“ ?!?!” Linh Linh và Nguyệt Vĩ Hồ nhìn hắn với một con mắt khó tả.

Ngươi có biết lao với tốc độ như vậy đến cả kim loại cũng bị nung cho chảy, Hoả Thần kia còn tồn tại cũng nhờ siêu việt khả năng hồi phục của Chu Tước.

Sue đáp đất, hoả diễm vẫn còn cuốn thân, nàng bước đi đều lưu lại trong không gian một ít tàn lửa, tựa như tiên tử từng bước đều phát quang vậy.

Nàng ôm lấy Lê Tỉnh…

“ Sue…nóng quá…” Hắn cựa mình nói.

“ Ừ…tình yêu mà…lạnh sao được…” Sue hồn nhiên đáp.

“…” Hắn cũng không cự tuyệt nữa, nhẹ ôm đáp lại.

Chính xác là nàng vẫn còn để đầu óc trên mây cao, nếu không, nói hết câu này liền trực tiếp xấu hổ đến độn thổ !

“ Cho nàng một chút hạnh phúc đi…” Linh Linh nói.

“Ừ, ta đồng ý…” Nguyệt Vĩ Hồ đáp.

Cứ như vậy, hoả diễm trên thân Sue đốt từng vết thương của Lê Tỉnh, đốt đến đâu, hồi phục đến đấy.

( Ta chốt ta chốt, hôm nay năm chương rồi, hăng như vậy viết, chắc vì thích gái Nhật. )

đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...