“ Long Tử, ngươi mau đến Quất Cổ Trấn, tại đó đã có nữ nhân của ngươi chờ sẵn !!!” Nguyễn Nam qua cái thợ săn thiết bị giao việc cho Lưu Kim.

“ Rồi rồi, tới đó làm gì ???” Lưu Kim đoán, nếu là hắn nữ nhân mà lại đang làm nhiệm vụ, hẳn là liên quan đến Dương Liễu, giờ tập trung hỏi cái này đã.

“ Lịch luyện !!!”

“ Lịch luyện ????”

“ Đúng, cướp báu vật trước Bata thất tộc !!”

“ Tút …. Tút …. Tút …” Nguyễn Nam tắt máy, không để Lưu Kim hỏi thêm.

Lưu Kim buông thợ săn thiết bị xuống, gọi Lưu Y Nhiên lại, dặn nàng ở nhà nghe lời Lê lão mà chăm chỉ luyện tập, rất nhanh nhận được một cái đáng yêu gật đầu. Hắn sắp xếp một chút tiểu đồ dùng, nhảy lên phi cơ cũ của Đào Hải Bảo mà phóng đi.

….

Lưu Kim đáp phi cơ xuống, nhìn quanh một loạt, thấy nơi đây chẳng có lấy một bóng người chỉ thấy lao xao những lá khô, những bụi bặm tung mù lên.

“ Lưu Kim, ngươi tới rồi hả !!!” Một nữ thanh từ đâu truyền đến, đủ khiến hắn giật mình.

“ Luna, ngươi sao lại ở đây ???” Lưu Kim không quay lại nhìn nàng, hỏi.

“ Lịch luyện !!!” Nàng vận cái thần chi tốc độ của mình, vừa chạy tới vừa nói.

“ Ở đây còn ai không ???”

“ Không.”

Lưu Kim lắc đầu ngao ngán, cớ sao cái lão bộ trưởng giỏi tưởng tượng này nói nàng là hắn nữ nhân, nhưng nghĩ lại…

Hắn mắt dán vào nữ nhân trước mắt, nàng đang mặc một bộ thường phục màu đen rộng cổ, đủ cho một đường thẳng lộ ra, bên ngoài lại khoác áo măng tô vàng, điểm thêm vài tiểu tiểu chi tiết phượng, cũng phải gọi là khí chất hơn người.

Có người như vậy làm nữ nhân, phàm phu cầu còn chẳng được, vậy sao hắn phải chê…

Lưu Kim tiến sát tới, nhẹ vòng tay qua eo nàng, trong cái gần khoảng cách như vậy hỏi:

“ Ngươi mấy ngày nay thế nào ???”

“ Ta bị bắt từ nhỏ, không có kiến thức công việc gì, lại bị tình nghi liên quan đến tội phạm nên không kiếm được việc, cũng phải cảm ơn ngươi hôm đó đã đưa ta cái thẻ ấy.”

Thẻ ấy, chính là cái mang một nửa tài chính của Lưu Kim, hắn hôm trước có đưa nàng dùng, phòng có bất trắc.

“ Ngươi cứ dùng thoả mái, thế còn ai đã đề cử ngươi làm đại diện Nam Hà vậy ?”

“ Dương Liễu đã nói với Nguyễn Nam về trường hợp của ta, rất nhanh được chấp thuận.”

“ Vậy ngươi là người thứ hai, vẫn còn một kẻ nữa….” Lưu Kim trầm ngâm.

Nói dứt câu, tiếng vù vù đã dội tới, hắn hướng mắt nhìn, thấy có phía xa kia có một cái khá xập xệ phi cơ, kêu rất to.


Lưu Kim gật gù: “ Nhắc đến là tới ngay !”

…..


Một nam tử mặc đồ đen, bóng loáng một cái huy chương, tay xác vali nhỏ đi xuống, Lưu Kim rất nhanh nhận ra tên này, lớn tiếng gọi:

“ Dạ Đăng Sư, đã lâu không gặp !!!”

Dạ Đăng Sư không đáp, hắn trước thua kém Lưu Kim bao nhiêu, xấu hổ vô cùng, giờ phút này đều nhớ lại cả.

Luna thấy kẻ kia lầm lừ như vậy, quay sang hỏi Lưu Kim:

“ Ngươi biết hắn hả ???”

“ Hắn là đồng đội ta, chắc vì thua ta nên không mấy thiện cảm, ngươi đừng để tâm.”

Dạ Đăng Sư ngồi lên một bệ đá, hỏi cộc lốc:

“ Ngươi định làm gì ?”

“ Ta cũng không biết, chỉ có cách từ từ tìm hiểu thôi…” Lưu Kim đáp.

“ Ngươi cuối cùng cũng chỉ là kẻ dũng phu, tới cướp báu vật của Bata thất tộc, sao không tìm hiểu chút nào thông tin.” Dạ Đăng Sư nói.

“ Thế còn ngươi ??” Lưu Kim hỏi lại.

“ Ta mục tiêu đã rõ, không cần ngươi phải quản.”

Ây, Lưu Kim cũng hơi khó chịu, hẳn là không có thông tin cũng để tăng độ khó, giờ như này là gian lận a !

“ Nói đi Luna ...” Lưu Kim ngờ ngợ gì đó, quay sang hỏi.

“ Ngươi có nghe cổ tích Việt Nam có một câu chuyện tên Cây bút thần, chúng ta sẽ săn cây bút đó !!!” Nàng đáp lại, trước đây bị khống chế, chuyện tìm thông tin về mục tiêu vẫn luôn được rèn dũa.

“ Bút thần ?”

Lưu Kim nhớ lại, truyện kể về một câu bé tên Mã Lương, cầm bút thảo tranh, biến hoá khôn lường, lấy đó làm vũ khí mà tiêu diệt một tên bạo chúa.

Nhưng, cái thứ thần kì như vậy, thật sự có thể hiển linh sao…

“ Phải tìm thì mới biết..” Luna nhận ra cai vẻ bất ngờ của Lưu Kim, nói.

….


Lưu Kim định nói chuyện với Dạ Đăng Sư nhưng bị từ chối, liền chia ra hai ngả, Đăng Sư một ngả, hắn cùng Luna một ngả.

Lưu Kim nghĩ rằng, nếu như là cổ vật muốn giấu, chắc hẳn sẽ ở cái sâu sâu rừng rậm kia, liền cùng nàng vào đó mà tìm kiếm.



“ Các ngươi nhanh lên, vì Hoàng tộc ta !!!”

Lưu Kim và Luna nhanh núp đằng sau một cây gỗ mục, vốn một tên là lão luyện thợ săn, một tên là cao cấp sát thủ, nằm đó hoàn toàn không thể phát hiện.

Luna ngẩng đầu lên, rất nhanh thụp xuống, quay sang nói:

“ Xấp xỉ 20 tên lính, hai kẻ đang cầm đầu, thể hình khá to, có vẻ mạnh.”

“Ta không biết ngươi có đang nghĩ giống ta không ??” Lưu Kim hỏi.

“ Hả, có phải chúng ta không thiết bị gì, rất khó tìm bảo vật, tốt nhất hãy chờ đợi bọn hắn tìm hộ mới cướp lấy. “ Nàng làm nhiệm vụ đoạt bảo phải gọi là không biết bào nhiêu lần, sẵn sàng mưu kế.

Lưu Kim cười, thấy tội phạm hoàn lương cũng thú vị.

Hai bọn hắn liền nhanh chóng chuồn khỏi đó, kiếm một cái tiểu địa điểm để trú ẩn.

….

“ Đa Dũng, ngươi đang tính làm gì ???”

Thanh âm ấy vang lên từ mặt nạ của Dạ Đăng Sư, thầm thủ thỉ với hắn.

“ Mantis, ta đi khỏi đó cốt cũng để tránh mặt Lưu Kim, hiện giờ đi đâu còn cần ngươi hỗ trợ.” Dạ Đăng Sư đáp lại.

Đa Dũng, ấy chính là tên thật của Dạ Đăng Sư.

“ Hô hô… ngươi xấu hổ vì thua kém hắn, vậy thì hãy dùng đến sức mạnh của ta đi !!!” Mantis nói.

Mantis, nó là một cái bí ẩn mặt nạ mà Đa Dũng tìm thấy khi trước.

“ Sức mạnh của ngươi, ta không cần cũng có thể vượt qua hắn !!!” Dạ Đăng Sư tuy là một kẻ hay ghen nhưng nghĩa khí vẫn ngút trời, vẫn muốn tự thân vận động.

“ Ngươi nói là nói vậy, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cũng nên dần đồng ý đi.” Mantis nặng nề đáp.

“ Ta quét mặt đất, thấy phía mỏm đá kia có kiến trúc ngầm, nên tới đó mà suy xét.” Mantis phát ra tiếng bíp bíp rồi nói lại.

“ Hừ, với cái thứ tìm thấy trong kiến trúc ấy, có thể ta sẽ chiến thắng Lưu Kim !!!”

Trong ánh trăng, một nam tử đeo mặt nạ trơn bóng, khiễng chân, nghiêng người về phía trước mà phi hành. Hắn nhảy xuống khe núi, chân trượt dài trên sườn đá, cuối cùng cũng đáp xuống thung lũng.

“ Đích xác chỗ này, tấn công đi.” Mantis nhàn nhạt nói.

Đa Dũng mở vali ra, lấy đôi hiện đại giày ra đi, nó bao nhanh lấy chân hắn, điều chỉnh sao cho vừa vặn.

Hắn tung một cước vào vách đá, ầm ầm tiếng vang lên, đá bụi văng ra liên tục, cứ như vậy những rung chấn nối tiếp nhau.

Không biết qua bao lâu, Đa Dũng ngồi phịch xuống đất nghỉ, nhìn vào cái lỗ thủng mới được tạo ra, còn sâu vào bên trong hun hút, gió cũng bởi chênh lệch áp suất mà thổi ào ào.


“ Ta đã lập được nơi đây bản đồ rồi, có một phòng khá kín, tới đó.” Mantis vẫn giọng lạnh lùng.

Đa Dũng vụt qua lỗ thủng, theo bản đồ hiển thị trước mặt mà di chuyển, hắn thoáng thấy trên tường vô số những bức tượng, chỉ độc hình ảnh những bộ giáp hiệp sĩ nối tiếp nhau.

Căn phòng được Mantis nói đến kì thực lại là một cái hộp kim loại lớn, thân phủ đầy bụi, tuy vậy qua biết bao năm tháng thế mà vẫn trường tồn, không hề khoen gỉ.

Đa Dũng cố sức đá, nhiều đến mức mà cái kim loại giày hiện đại ấy cũng đã tróc vỏ, ngược lại hộp kia vẫn bất di bất dịch, bị phủi đi lớp bụi lại càng sáng bóng.

“ Mantis, ngươi xem, có cách nào để phá ra ??” Đa Dũng căng người thở dốc, lấy hơi một lúc mới hỏi.

“ Dùng sức mạnh của ta ….”

“ Câm mồm, Bán Hổ Phái sức mạnh là đủ !!!”

….

“ Lưu Kim, dậy mau, bọn chúng có thu hoạch rồi.” Luna lay lay cái ngủ gật nam tử bên cạnh.

Lưu Kim mất một hồi để định thần, đứng thẳng dậy trên cành cây ấy, hướng mắt xa xăm nhìn mấy tên đang hì hục chuyển đất kia. Mấy kẻ áo canh rối rít chạy quanh lấy thiét bị, đi xuống dưới hầm.

Hắn cùng nàng, không có ý định ngủ, hai người hai cành cây mà ngồi, nhưng chăm chú quan sát chỉ có một.

Luna lấy ra từ trong túi áo hai đoạn vải trắng, bắt đầu quấn quấn xung quanh tay chuẩn bị để giao đấu…

Làm Muay Thái cổ võ người sử dụng, nàng cũng chưa từng đeo vào một cái găng tay nào, chỉ đơn thuần như các cổ xưa ẩn sĩ, dùng vải quấn.

Lưu Kim nhìn nàng, nổi lên thương cảm, chỉ là vẫn không biết phải làm sao…

Luna quấn tay xong, làm vài cái tiểu khởi động cho thoái mái, bỗng cảm thấy giật mình, quay sang nhìn cái nam nhân kia.

Từ tay hắn, một cái uốn lượn màu vàng kim đang tới, từ từ bao quanh hai tay nàng.

Đầu tiên còn cảm thấy lạnh, có chút chưa quen, nhưng càng về sau, cái thứ kia dàn mỏng ra, trùm đến tận cánh tay nàng, tưởng rằng thô cứng mà lại vô cùng mềm mại linh hoạt.

Luna nhìn vào đã nhận ra, đây chính là vật chất cấu nên vũ khí của Lưu Kim, nàng ánh mắt long lanh, quan sát lại một lần nữa cái tạm thời khôi giáp hắn tặng.

“ Cảm tạ…” Nàng nói, quay sang nhìn hắn, qua cái sâu thẳm đôi mắt kia mà biểu đạt.

“ Ừ, ta chỉ mong ngươi vô sự…” Lưu Kim cũng nhẹ đáp, tưởng như lúc này với nàng không còn chút nào khoảng cách, suy nghĩ trực tiếp được bộc lộ, không câu nệ khách sáo.

Luna một lúc sau hơi ngượng, tránh đi ánh mắt hắn, đu người qua một cái cây khác để quan sát.

Lưu Kim cũng biết ý, đuổi theo, vừa đi vừa vương lại một cái nụ cười.

…..

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .