Linh Linh lên phi cơ trắng của Lưu Kim, lái vụt lên trời, nàng lướt trên không, truy cập vào đường dây đặc biệt Dương Liễu cài sẵn cho Lưu Kim dùng, nghe một loạt tin tội phạm xuất hiện. Nàng cứ đi lần lượt, xong lại nghe thấy:

“ Trước cửa đấu trường có hỗn chiến từ sáng đến giờ, mặt bằng chung ở Đoàn Cấp, chúng tôi không dám tiến lên, đề nghị giải pháp án binh bất động, chờ vậy địch sau.”

Linh Linh khá chắc chắn Lưu kim tại đó, nhanh chóng lái tới, nhìn từ trên cao thấy Lưu Kim tay đang cầm Thiên Hoàng Kim Bổng sáng bóng đối chọi với hai tên khác, xung quanh la liệt xác, lại có một bóng áo đen đứng im quan sát. Nàng không cần nghĩ nhiều, xác định kẻ quan sát kia mới là nguy hiểm nhất. Nàng không biết phải làm sao, chỉ đành vắt óc suy nghĩ.

“ Lưu Kim, khá lắm, tới giờ còn sống, rất xứng để chúng ta thao túng !!!” Lỗ Tại quan sát hai kẻ kia lần lượt bị chém xuống, không khỏi cảm thán.

Lưu kim không đáp, hắn ngồi xuống đất, chỉ dùng ánh mắt căm phẫn nhìn đối phương, giờ đã tàn tạ thế này, thắng không thể, chỉ nghĩ sao ra kế để lùi. Hắn bỗng thấy vù vù tiếng trên đầu, một bóng hình màu trắng quen thuộc lao thẳng vào Lỗ Tại !!!

Phi cơ của Lưu Kim, cái bản giới hạn dễ nhận ra ấy, đang đè Lỗ Tại, nhanh đến mức hắn không kịp né.

Lưu kim đang nghĩ xem ai lái phi cơ ấy, nhìn kĩ lại thấy buồng lái trống không, ghế cũng biến mất. Hắn nghe thấy tiếng ậm ừ, liền quay ra sau nhìn...

Linh Linh cầm một hột cứu thương, máu chảy từ lòng bàn tay ra cứ ròng ròng, đang nhanh bước về phía hắn, Lưu Kim xót xa, đứng dậy hỏi nàng:

“ Tay ngươi sao vậy ??”

“ Ta kéo cái cần thoát hiểm khẩn cấp phóng ra, vô ý để rách thôi, ngươi mới đáng lo, mau ngồi xuống!!”

Linh Linh cởi áo sơ mi nhuốm máu tàn tạ của hắn ra, hiện lên chằng chịt vết bầm, vết thương, nàng bật khóc, không sao kìm nổi trước cái đau đớn của nam nhân này. Lưu Kim chỉ yên lặng, với hắn, tận hưởng đôi bàn tay nhẹ quấn từng vết thương của mình cũng có thể coi là hỉ.

Hai tiểu nhân loại này cứ như vậy, mặc cho từng phút từng phút trôi qua, đầu óc cũng không còn để ở việc băng bó nữa, chỉ theo quán tính mà làm, chính thì đang nghĩ về kỉ niệm hay cả tương lai nữa...


-Vụt !!!!-

Lưu Kim giương mắt lên nhìn, chỉ thấy Lỗ Tại đang bóp cổ Linh linh giơ lên, hắn lao tới, từng vết thương lại bục ra, lại đau đớn, nhưng hắn nào có màng, chỉ nhất nhất quan tâm tới nữ nhân hắn. Lỗ Tại hét lên:

“ Lùi ra !!! Ta bóp chết nó, dễ tựa trở bàn tay !!!”

Lỗ Tại kì thực biết Lưu Kim điều khiển Hoàng Kim tấn công cũng có giới hạn, phải tránh đi. Dễ đoán, Lưu Kim lùi ra xa, vừa đi vừa nói:

“ Đồ khốn, ngươi làm sao mà thoát được !!!!”


“ Mạnh nhất giáp năng lượng, theo lệnh ta mà che chắn !!!!” Hắn cười quỷ dị đáp lại.

“ Ngươi giỏi, ngươi tài, thả nàng ra, còn ta tùy ý bắt !!!” Lưu Kim cân nhắc đến cả cái không thể xuyên phá giáp ấy, đành phải bàn tới nước này.

“ Ha, cái vẻ ngông cuồng kia đâu rồi, lấy ra đây đi, ngươi chỉ như một tiểu cẩu thuận gió phất lên, không sao so được với ta đẳng cấp !!!!”

“ Không ai...được nói....với....người yêu ta như vậy !!!!” Linh Linh bị bóp cổ cố nói ra.

“ Câm m.....”

Lỗ Tại gục rồi, hắn buông Linh Linh ra, Lưu Kim chạy tới vận Hoàng Kim xuyên vào tứ chi hắn để khóa lại rồi qua sang ôm lấy nàng, hắn nói:

“ Linh tỉ, cớ sao ngươi lại có Hoàng Kim năng lực ????”

“ Ta cũng không rõ, lúc đó ý niệm ta chỉ muốn giết hắn, vô tình điều khiển được Hoàng Kim !!!”

Linh Linh tay vẫn chưa thả ra một con dao nhỏ vàng óng, Lỗ Tại khi nãy tự cao không bật giáp, bị nàng lấy con dao này đâm gục. Lưu Kim rút thiết bị thợ săn, gọi thẳng cho Nguyễn Nam báo cáo tình hình, rồi quay lại nhìn tên đang nằm sàn kia, giật lấy cái thắt lưng của hắn, nói:

“ Mạnh nhất giáp năng lượng, giờ theo ta mà che chắn !!!”

Rất nhanh có một đội đến, tấp nập phi cơ màu đen đỗ xuống. Dương Liễu bước ra, lớn tiếng gọi:

“ Lưu Kim, ngươi có sao không ??”

“ Liễu tỉ, ta ổn !!!!”

“ Lưu huynh, ngươi có ổn không, ta nghe thành viên đội thu xác nói nơi đây có trận đánh căng lắm !!!” Đào Hải Bảo nhaỷ từ phi cơ xanh xuống.

“ Tiểu Bảo, ta không sao !!”

“ Long Tử, tên này bao nhiêu tiền thưởng?” Nguyễn Nam cũng bước ra hỏi.

“ Còn cần ngươi tra khảo, hắn chưa chết đâu !!!”


“ Cha, ngươi sao rồi ???” Lưu Y Nhiên xuống khỏi taxi, nàng vốn lần theo Linh Linh trên trời lái phi cơ, xác định được vị trí liền bắt xe tới đây, dùng tiền Lưu Kim đưa cho khi trước.

“ Ta ổn, ngươi gặp Linh Linh rồi hả ??”

“ Lưu hội trưởng, ngươi ổn chứ ???” Quản Tống Hiên ngồi trên nóc nhà nói vọng xuống.

“ Làm rạng danh võ phái xong, làm sao mà chết được !!!”

“ Ngươi lần này tàn tạ hơn lúc đấu với ta nhỉ ??” Một nam tử tóc tím từ đâu cũng đi ra, Lưu Kim nhăn mặt một lúc mới nhận ra hắn, lớn tiếng nói:

“ Alex, ngươi làm thế nào mà khác quá vậy ??” Lưu Kim vô cùng bất ngờ trước hình ảnh một nam tử áo ngắn tay, quần đùi, cơ bắp rộ lên, khác hẳn với hơn một năm trước.

“ Ngươi chính là người giúp ta đó !!” Alex nói, nở một nụ cười.

Hắn tiến đến, dìu Lưu Kim còn đang ngây ra vì khó hiểu dậy, bảo rằng:

“ Đi, ăn rồi từ từ nói, ta mời !!!”

“ Ây, mời tất cả cùng đi, càng đông càng vui chứ !!!” Lưu kim cười cợt nói.

Alex giật giật miệng, nhìn cả đám người đằng sau lưng, chắc mẩn phen này cạn túi, hơi một chút hối hận. Lưu Kim còn quay lại nói với Lưu Y Nhiên:

“ Tiểu Nhiên Nhiên, ngươi thấy cha làm tốt không, về sau nếu có trường hợp tương tự cũng phải nhớ đến đồng bạn, được chưa ??”

-Bụp !!!-

-Bụp !!!-

“ Sao lại đánh ta ?? “

“ Dạy hư con trẻ, đánh là đáng lắm !!!” Linh Linh với Dương Liễu đồng thanh.

…..


Lưu Kim nghe kể một lát, thấy rằng Alex sau khi bị đánh bại, cảm giác yêu thích võ thuật vô cùng, mới đến trụ sở quốc võ Linh Huyền Đạo mong được nhận, ai ngờ bị mắng đến không còn mặt mũi đuổi ra, hắn sau đó đi lang thang, gặp được Bá La, trở thành sư đệ của Nguyễn Nam, luyện tập cực khổ đến giờ. Lưu Kim nghe xong, cũng thấy tự hào bản thân bây giờ còn là nhân vật truyền cảm hứng, định bụng tiếp tới viết sách tự truyện, nghĩ mà hào hứng a.

Tiệc tàn, ai về nhà nấy, trước khi lên phi cơ, Nguyễn Nam ngà ngà say rượu có nói:

“ À, Tiểu Long Tử, ta chọn ngươi làm đại diện Nam Hà tới thi đấu tại Quân Khu Thợ săn giải đó, ráng mà luyện tập đi !!”

“ Lưu Kim, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi...” Dương Liễu vỗ võ hắn.

“ Cứ tự nhiên, Liễu tỉ...” Lưu Kim nghe ngữ điệu nàng, lẽ nào là lại muốn đi trước Linh Linh một bước.

“ Ta chuyển lời của Dạ Minh Ưng, hắn bảo ta với ngươi phối hợp, bắt lấy một khôi lỗi của Tử Sắc Giáo Phái.”

“ Ặc, tưởng gì, cái nhân vật đó có đặc điểm gì ??” Lưu Kim thất vọng não nề nói ra.

“ Là bậc thầy cổ võ Muay Thái !!!”

“...”

… . . . . .

Lưu Kim hôm nay đưa Linh Linh đến trụ sở bộ quốc phòng, sau khi trình bày rằng muốn đến gặp Dương Liễu, được bảo vệ dẫn xuống tầng ngầm, thấy bên dưới rộng đến ngút mắt, lớn hơn trụ sở ở trên rất nhiều, cảm như cái bức tường đối diện kia chỉ bé bằng cái móng tay. Hắn nhìn một lượt, đủ các thể loại tên lửa, phi cơ, đại bác, pháo ánh sáng, cả thú vật chạy rông nữa.

Dương Liễu ra tận nơi đón, bảo Lưu Kim:

“ Ngươi đi hoàn thành thủ tục dự thi đi, nàng ở đây có ta lo.”

“ Ừ, đừng đánh nhau nhé !!” Lưu Kim quay người đi.

“...”

đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...