Cái tin hắn là Linh Linh tiểu đệ tồn tại lâu đến lú luôn, lắm lúc cũng có kẻ mong tiếp cận nàng qua hắn, liền là nhận một trận, mắng có, đánh có, chung quy lấy lí do ngươi dù trăm năm tu cũng không xứng a.

Linh Linh thời gian đầu biết chuyện thì cũng không vui, bất quá, lâu ngày dần cảm thấy đó là một cái không tệ giải pháp giải quyết mấy trăm đầu theo đuổi nam sinh kia.

Tiếng lành đồn xa, Lưu Kim giờ bị coi là một cái hung dữ đệ đệ của Linh Linh, chớ nên đụng vào hắn, hắn không lấy đó làm bận lòng, ngược lại còn vui vẻ nhận lấy cái đặc quyền, một thân độc chiếm tiếp cận nàng.

Nói là vậy, cái Nam Hà cao trung này trung lưu, thượng lưu tầng lớp cũng rất nhiều, hắn cũng cần một điểm lưu tâm tới mấy bột tử kia.

Nhưng, mấy năm liền Lưu Kim đi cùng Linh Linh đi khắp chốn, giải đấu cấp trường Linh Linh cổ vũ hắn lúc nào cũng nhiệt huyết nhất, khiến rất nhiều nam sinh bỏ cuộc, chấp nhận mất đi một tuyệt thế mỹ nữ vào tay Lưu Kim. Tuy vậy cũng không phải là thiếu đối thủ, nói đến trực diện đối đầu cũng chỉ có mấy khả năng...

Chu Tấn Khang, tên này có gia thế ở Đại Thương Hội, nhan sắc không tệ, thái độ cũng nho nhã, chỉ là Lưu Kim luôn thấy hắn tiếp cận nàng hay tiếp cận tập đoàn cha nàng đều không phân biệt lắm.

Về phần Linh Linh, đối với cái bột tử kia, nàng rất là không ưa, hắn tài cán cũng có, bất quá so cùng tiểu đệ nàng thua kém không biết bao nhiêu. Chu Tấn Khang này không khí xung quanh lúc nào cũng nặng nề lạnh lẽ, không giống nàng cùng Lưu Kim luôn đồng dạng vui đùa nhiệt huyết, nói chung là không thể hợp, ấy cũng là tránh đi cái từ tương khắc.

Linh Linh nói cho Lưu Kim cái này kế hoạch, cũng là vì muốn hắn cùng nàng thăng thêm một bước, tức lấy lòng cha nàng.

Lưu Kim cúi xuống sát Linh Linh, mím môi nghe từng chữ, thi thoảng lại không nhịn được mà bật cười, cuối cùng hắn nói:

" Linh Linh, ngươi cứ yên tâm, nhạc phụ chắc chắn ta sẽ được gọi !! "

Linh Linh đứng hình một nhịp rồi vỗ vỗ má hắn, đảm bảo đây có phải ai giả dạng tiểu ngoan ngoãn đệ đệ kia không. Nàng là rất không quen khi được hắn gọi thiếu chữ tỉ đó !

Xong chuyện, Đào Hải Bảo cũng từ phía trước ra hiệu chỉ trỏ vào một quán ăn. Một cái nhộn nhịp quán như vậy, ngoài đường còn rõ tiếng nghị luận, vậy mà liền lúc ba nhân vật này xuất hiện đều nín bặt.

Bọn hắn đưa mắt chăm chú đầu tiên là một bạch y tuyệt sắc nữ nhân, băng thanh ngọc khiết đang bám tay một thiếu niên.

Đầu kia tốt số thiếu niên toàn thân chằng chịt vết thương, máu ngấm cả ra áo trắng, nhuộm lên đầy những kì dị hoạ tiết hết sức đáng sợ.



Còn sót một cao gầy bình phàm nam tử, tay đang cầm một cái vô cùng sang trọng phi cơ chìa khoá, thi thoảng lại loé lên trong ánh đèn, vốn là loại thượng vị của thế gian.

Linh Linh hướng mắt vu vơ, nàng đối với những cái tương tự tình huống đều là cố tránh đi mấy dã thú ánh mắt kia, Lưu Kim thấy mình nữ nhân bị nhãn lực cường hãn chiếm tiện nghi như vậy liền lạnh mặt, lườm một nhát, đủ khiến hết thảy lạnh sống lưng.

Đào Hải Bảo tiến tới ngồi trước, nhanh nhảu đặt luôn mấy món, ho ho vài tiếng mời đôi đặc biệt nam nữ kia an toạ.

Với cái đặc thù vô cùng tình huống như vậy, mỗi lần Lưu Kim sơ ý đẩy ghế đều tạo cho hết thảy mọi người quay lại nhìn, thực là hết muốn ăn ngon. Hắn ta vốn là quen tính chọc chó, thấy vậy cũng cứ cười lớn, mà lúc sau lại làm lại. Linh Linh cuối cùng không nhịn được mắng hắn ngồi im, tác dụng một cách tuyệt đối luôn.

Đào Hải Bảo sau nửa bữa bắt đầu mở miệng:

" Lưu huynh, tận cùng là mưu kế gì của nhà ngươi vậy ?? "

" Mưu kế ?? " Linh Linh tròn mắt nhìn tàn tạ Lưu Kim, nàng thực không nghĩ hắn lại cố ý để bán sống bán chết thế này. Mưu kế, vốn sinh ra để đỡ lấy sức lực, lấy cái đầu đỡ cái thân, hoàn toàn không phải như này.

" Linh Linh, ngươi không thấy sau trận đấu hắn còn cường đại hơn ư, hoàn toàn không mang cái chết trôi mặt trắng như trước, hắn là đã tính toán gì đó !!! " Đào Hải Bảo nhìn Lưu Kim bằng một cái mỉa mai ánh mắt, cố ý muốn xem Lưu Kim bị Linh Linh giáo huấn.

" Uổng công đại tiểu thư ta lo lắng cho ngươi, còn tuỳ tiện để ngươi chiếm tiện nghi nãy giờ !!! " Linh Linh thoáng nhìn Lưu Kim một lượt, đỏ mặt nói. Nàng cũng thực muốn như mọi lần mà xuống tay, chỉ là Lưu Kim thương tích dấy lên vô số những thương cảm, đành mắng cho qua chuyện.

" Không, vốn chỉ là vô tình khai phá ra, vốn chỉ là cơ duyên a ! " Một tràng lớn tiếng Lưu Kim nói ra, kinh động tất thảy người nơi này.

" Tiểu Bảo, ngươi hẳn còn nhớ ta suy nhược là do huyết quản bám tạp chất làm huyết lưu bất ổn. Cái này căn bệnh ai cũng biết chữa ra sao, đơn thuần đánh tan những tạp chất kia, ta chính là lợi dụng Alex đòn đánh để tự một lần nghiền ép huyết quản, tự lấy đó mà đập tan những tạp chất !!!" Lưu Kim nói ra, lộ ra tự hào thái độ.

Đào Hải Bảo gật gù, nhìn mấy Lưu Kim vết thương không xuất huyết, hẳn là đang dùng Huyết luyện kĩ năng: Huyết ngưng !

Linh Linh nghe xong thoáng một chút rùng mình, nàng là chưa từng nghĩ Lưu Kim chịu đòn đó là cố tình, càng cảm thấy có chút ưa thích cùng thán phục cái bất phàm nam tử này.



Nhận sát thương để hồi phục ...

Nghe thế nào cũng không thuận tai a !

Đào Hải Bảo tiếp tục hỏi:

" Lưu huynh, giờ huynh thử xem bản thân Hoàng kim tái tạo hay Thánh kim tái tạo chứ ?"

" Ân, ta thực cũng muốn, bất quá không có thời gian "

" Tới võ quán, ăn nhanh lên !! " Đào Hải Bảo lại mang cái sôi động ngữ điệu mọi ngày để nói.

"..."

...............

Lê sư phụ ngồi trong võ quán sân tập, ánh mắt sắc lẹm, tạo ra một cái rất trẻ trung cảm giác, hoàn toàn tương phản với nhăn nhăn khuôn mặt. Lão hướng nhãn quan tới một miếng lớn cột gỗ.

-Rắc rắc ...-

-Bụp ....-

Cột gỗ như vậy to lớn hoàn toàn bị bóp vụn trước nhãn lực của Lê lão, tiếng vỡ gãy vang lên rồi tới cái âm thanh của vô số vụn gỗ bay trong không gian.

Lê lão một lần nữa tập trung nhãn lực, đẩy hết tất cả gỗ vụn ra khỏi không khí, hoá chúng thành một luồng bay thẳng tới thùng rác.



" Lưu Kim, ta trông đợi rất nhiều ở việc con ở cảnh giới này, chỉ là có khi không thể chứng kiến... "

"Con là một đặc biệt vô cùng người, kể cả với ta hay với nhân loại... "

Lê lão thở dài, rất nhẹ trong cái sập xuống âm thanh của nắp thùng rác kia. Hắn ta cảm nhận được rất rõ tiềm năng của Lưu Kim là cỡ nào lớn, hiện tại chỉ là một cái nhỏ chướng ngại, hẳn sẽ rất nhanh mà vượt qua.

" Sư phụ ! "

" Sư phụ ! "

" Lê sư phụ ! "

Lê lão gạt sang mấy cái suy nghĩ, dồn tâm trí vào ba cái thiếu niên bước vào kia. Lão ngay lập tức để ý Lưu Kim, nhìn hắn sắc mặt biến tốt cũng lấy làm yên tâm, lớn tiếng hỏi:

" Lưu Kim, hôm nay trận đấu, thắng hay thua ??? "

" Đang hoãn a, bất quá cũng là chậm chút với ta chiến thắng !!! " Lưu Kim đáp lại.

" Làm người phải biết khiêm tốn !!! "

"..."

đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...