Nghe vậy, phía sau lưng Phong Thượng đột nhiên cứng đờ, tật nói lắp càng thêm nặng: "Tần, Tần thiếu, anh, anh đừng nói chuyện này cho anh hai của tôi. Anh, anh ấy khẳng định sẽ nhờ quan hệ mà cho tôi đi cửa sau. Tôi, tôi..."

"Xem ra là không biết." Tần Mạc thong thả ung dung lau khóe miệng, nụ cười kia như cây đao lăng trì.

Vốn dĩ Phong Thượng hay đỏ mặt, hiện tại sốt ruột hận không thể giải thích rõ ràng.

Phó Cửu ngồi bên cạnh nhìn, nuốt thịt bò trong miệng xuống rồi nói: "Đại thần, anh đừng khi dễ Phong Thượng. Hiện tại cậu ấy là đồng đội của tôi."

"Đồng đội của cậu không phải chỉ có tôi sao?" Tần Mạc hạ khóe mắt, ngả người dựa vào ghế, cầm chìa khóa xe ném lên mặt bàn, phát ra tiếng vang khá to.

Đây là... Phó Cửu dừng một chút, tiếp theo đột nhiên cười. Cô nâng tay trái lên đặt trên vai Tần Mạc, bộ dáng thiếu gia ăn chơi trác táng nói: "Lại ghen tị nha. Đại thần yên tâm, trong trò chơi vốn dĩ chỉ có hai người chúng ta liên thủ cường cường vô cùng kiên định."

Khóe miệng Tần Mạc câu lên, đẩy tay cô xuống, hồn nhiên lạnh lẽo: "Nếu cậu không thay đổi được tật xấu động thủ loạn này, hôm nay phải ăn hết hai mươi bàn thịt bò."

Lại ăn? Hai mươi con tôm hùm lần trước khiến cô dùng một ngày mới tiêu hóa hết.

Thật ra ăn chỉ là việc nhỏ, chủ yếu là ai chịu trách nhiệm trả tiền... Phó Cửu cười cười, buông lỏng tay ra: "Quan hệ tốt mới như vậy, thật đó. Anh đừng khi dễ Phong Thượng."

"Che chở cậu ta như vậy?" Mắt Tần Mạc có chút trầm.

Phó Cửu thản nhiên nói: "Tôi muốn cùng cậu ấy tham gia đấu vòng loại Điện Cạnh vào tháng sau, đây là biện pháp duy nhất có thể tiến vào chiến đội."

"Tôi mang cậu đi, cậu không đi. Một hai phải tham gia thi đấu." Tần Mạc giương mắt nhìn thiếu niên, ngón tay vươn ra đẩy gương mặt đang tới gần chóp mũi của mình, ý cười lạnh lùng: "Cách xa tôi một chút. Đừng nói biện pháp duy nhất, cũng đừng nghĩ tới việc đùa giỡn người. Nói thật một chút sẽ có lợi đối với cậu."

Phó Cửu cười: "Thành thật mà nói, trải qua nhục nhã ngày hôm qua, tôi cảm thấy yên lặng tiến vào Tần thị không giống tác phong của tôi. Không làm ra chuyện lớn nào đó thì quá mất mặt."

"Mất mặt? Tôi thấy cậu đang muốn đánh vào mặt của ai thì đúng hơn." Tần Mạc nâng rồi hạ mắt, rút ra một điếu thuốc ngậm giữa môi mỏng, tiếng nói thản nhiên: "Ả tiểu tam kia làm cậu tức giận?"

Đôi mắt xinh đẹp của Phó Cửu híp lại: "Không nghĩ tới đại thần cũng dùng từ tiểu tam này. Gần đây tôi chưa từng thấy người phụ nữ kia, nhưng lại đụng mặt với con trai của bà ta. Không phải tôi đã nói cho anh rằng hôm nay tôi đi mua thiết bị máy tính sao? Tôi coi trọng con chuột loại hình giống như của anh, cậu ta lại khi dễ tôi nghèo nên muốn đoạt nó. Lúc ấy giám đốc câu lạc bộ kia cũng có mặt. Chắn hẳn ông ta nhìn tôi không vừa mắt nên thời điểm thí nghiệm mới gây khó dễ cho tôi."

Rõ ràng là Cửu gia làm Phó Hi Minh rơi vào bẫy, nhưng khi đến miệng cô lại là Phó Hi Minh đoạt con chuột của cô.

Không thể không nói, đối đãi với kẻ thù, Cửu gia của chúng ta chính là thích tùy hứng không có nguyên tắc như vậy!

Phong Thượng nghe đến đó, rất vất vả chen vào một câu: "Tôi, tôi cũng không có tiền nên có, có thể cảm nhận được tư vị bị người khi dễ kia!"

Phó Cửu vỗ vai cậu một cái, hai người rất có phong thái anh em có cùng cảnh ngộ.

Phong Thượng an ủi cô: "Thật trùng hợp. Thần tượng, tôi, tôi có thể cho cậu con chuột của tôi."

"Không cần, tối hôm nay tôi đi đánh phó bản cùng đại thần là có thể kiếm chút tiền." Phó Cửu vừa nói, một bên gắp thịt bò bỏ vào trong miệng. Bởi vì ăn cay nên đôi môi kia càng thêm đỏ.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Tần Mạc dừng một chút, nhìn thiếu niên tóc bạc đang vùi đầu ăn thịt bên cạnh, trong lòng có một tia áy náy quỷ dị bừng lên...