“Là một tân thủ, nhưng mà thao tác lại không giống như một người mới chơi, mười lần liên tiếp giết chết BOSS. Nhớ năm đó đội trưởng chỉ thắng được chín lần...” Nói tới đây, miêu hệ thiếu niên lập tức sửa lại câu chuyện: “Hắn không có lợi hại hơn đội trưởng, nhưng cũng không tồi. Có đội trưởng lại có thêm hắn, Đế Minh của chúng ta sẽ tuyệt đối vô địch!”

Tần Mạc nhìn nhân vật trong trò chơi trên màn hình. Lúc đầu còn không có nói chuyện, đợi đến khi người nọ vừa thay đổi vũ khí, khói bay mù mịt, mày nhíu một cái: “Gửi kết bạn với hắn.”

Miêu hệ thiếu niên nhận được mệnh lệnh, hai mắt tỏa sáng, trong tay đang ôm thỏ bông, nhanh chóng gửi lời mời kết bạn cho Hắc Đào Z, cũng chính là Phó Cửu.

Chỉ là có một chuyện hắn không bao giờ nghĩ đến đó là... Đối phương lại từ chối thêm bạn với hắn!

Từ chối?!

Miêu hệ thiếu niên miệng há to vừa đủ nhét một quả trứng gà, tất nhiên là đã chịu đả kích rất lớn!

Phải biết rằng tên của hắn trong trò chơi nổi tiếng không ai không biết, tại sao lại bị người khác từ chối?

Lúc này không thể không nói một chút, miêu hệ thiếu niên tên thật là COCO, biệt danh trong trò chơi cũng như vậy, hắn thuộc top 10 những game thủ có kỹ thuật thao tác mạnh nhất!

Nhưng điều này không đáng nhắc tới, quan trọng hắn cũng là một đại thần danh tiếng vang xa. Mỗi lần phát sóng trực tiếp đều có trên nghìn người theo dõi, người này lại dám từ chối thêm bạn với hắn?

“Lại thêm lần thứ hai, hắn không thể từ chối tiếp!” Trên đầu COCO vang lên tiếng ong ong, cả người chán chường, nhanh chóng đăng xuất tài khoản: “Đội trưởng, mật khẩu của ngươi là gì?”

Tần Mạc cũng không ngăn cản hắn, môi mỏng hé mở nói ra một dãy số.

COCO lại lần nữa đăng nhập vào giao diện trò chơi. Vừa mới vào trang chủ, tinh thần của tất cả game thủ đang online đều sôi trào lên!

“Ta đang nhìn thấy cái gì! Đó là đại thần! Đậu má, đúng thật là đại thần!”

“Aaaa! Nhanh nhanh, tìm tọa độ của đại thần!”

“Hình như hắn ẩn rồi...”

Tất nhiên COCO sẽ ẩn tọa độ.

Dùng tài khoản của đội trưởng đăng nhập vào trò chơi, chuyện này sẽ làm cho internet bị tê liệt!

Hắn lại gửi lời mời kết bạn tới Phó Cửu một lần nữa.

COCO ôm con thỏ bông trong ngực, mặt tràn đầy vẻ đắc ý. Lúc này chắn chắn hắn (Phó Cửu) sẽ quỳ xuống la to!

Nhưng thực tế lại khác, hệ thống thông báo đối phương lần nữa từ chối thêm bạn!

Tiếp tục từ chối?

Hắc Đào Z, rốt cuộc ngươi đang muốn quậy kiểu nào?!

COCO cắn lỗ tai con thỏ, phẫn nộ quát: “Bình thường người chơi “Anh hùng” tất nhiên sẽ biết Tần thiếu, người duy nhất phát sóng trực tiếp được chiếu trên mạng kể cả TV. Hắn lại không biết chuyện này?”

Tần Mạc buông sách vật lý đang cầm trên tay xuống, tay phải đặt trên bàn phím, gửi kết bạn lần nữa kèm theo tin nhắn: “Ta là Tần Mạc.”

Phó Cửu còn đang kiểm tra tốc độ tay của mình, lại có người gửi kết bạn liên tục. Thấy đối phương không ngừng nhấn gửi, trong miệng Phó Cửu ngậm kẹo que, lười biếng trả lời một câu: “Vậy thì sao?”

Vẫn là thông báo từ chối, chỉ là lúc này lại thêm một câu.

COCO đọc xong nội dung tin nhắn, hoàn toàn trợn tròn mắt: “Hắn, hắn có ý gì? Biết rõ đây là Tần thiếu lại dám từ chối?”

Mắt phượng hẹp dài của Tần Mạc híp lại, bộ dạng lúc này là bắt đầu hứng thú, khóe miệng cũng từ từ kéo lên.

Không thể nào? Tần thiếu đang cười?

Nhất định là hắn nhìn lầm rồi!

Vì dời đi lực chú ý, COCO một tay cướp bàn phím đến trước mặt hắn: “Ngươi biết còn không chấp nhận?!”

Không phản ứng?

Đối phương offline?

Offline!

COCO giống như vừa bị thứ gì dọa, cả người cứng ngắc, người dọa hắn lại không còn nữa!

“Tần thiếu...” COCO xoay đầu nhìn về phía Tần Mạc, vẻ mặt như vừa mới bị người khác đánh, cực kì ủy khuất!

--- -------

Chương 8: Đại thần thì làm sao?

Tần Mạc đứng dậy, ấn điếu thuốc còn đang dang dở vào trong gạt tàn, trên người mặc đồng phục màu đen của đội, khóe miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn, tóc mái màu đen rũ xuống che lại hai mắt của hắn, làm người khác không nhìn rõ gương mặt của hắn.

“Đợi lần sau hắn online, bảo Mập Mạp điều tra địa chỉ IP của hắn.”

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của COCO lập tức thay đổi: “Vẫn là đội trưởng thông minh. Ta gọi người trong công ty luân phiên theo dõi động tĩnh của hắn. Hừ hừ! Như vậy chỉ sợ hắn không online, một khi online sẽ tìm thấy!”

Một nơi khác, Phó Cửu còn đang ở trong trò chơi kiếm tiền, cũng không biết mình đã bị theo dõi.

Loại máy tính cơ bản này không thích hợp để chơi game. Mỗi lần chơi lâu liền phát ra tiếng ong ong đau cả đầu.

Nghĩ đến nguyên chủ chắc chắn là chỉ thích những loại đắt tiền có thể mang ra ngoài. Loại máy tính như này chắc hẳn đã bị vứt vào xó xỉnh nào rồi, để giờ cô phải chịu đựng tình huống này.

Trước đây Phó Cửu đều sử dụng các loại máy tính giá cao, xài rất tốt, di động bình thường cũng phải là loại “quả táo” mới nhất.

Bây giờ đáng tiếc là không có notebook, máy tính bàn lại quá cũ, hệ thống vẫn là đời trước.

Mặc dù tới tay Phó Cửu đều có thể trở thành một loại vũ khí sắc bén, cô cũng không nghĩ đến chuyện dùng kỹ xảo của hacker tiến hành công kích. Tuy rằng người khác không thấy được nhưng vẫn để lại một ít dấu vết. Từ trước đến nay cô đều theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đối với những chuyện không chắc chắn, cô sẽ không dễ dàng thực hiện.

“Một ngàn tám trăm sáu mươi sáu.” Phó Cửu đọc số tiền trong thẻ ngân hàng của mình, đây là thành quả lao động của cô sau bốn giờ. Có lẽ so với một phút đồng hồ kiếm tiền của cô trước kia sẽ ít hơn. Nhưng Phó Cửu chính là người rất dễ thích ứng với hoàn cảnh, dù kiếm được hơi ít nhưng vẫn có cảm giác đạt được thành tựu.

Chút tiền ấy muốn đem đi mua trọn bộ linh kiện dùng một lần là không có khả năng.

Đầu tiên cô cần một bàn phím tốt, ít nhất không được giống cái hiện tại, nút cứng ngắc, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ tay của cô.

“Ngày mai sau khi tan học đi đến cửa hàng máy tính gần trường xem có cái gì tốt hay không.” Nói tới đây Phó Cửu đột nhiên cười, chiếc gương đối diện hiện lên gương mặt xinh đẹp động lòng người nổi lên một ít tà mị: “Phải làm một học sinh cao trung yêu học tập đúng thật là rất khó.”

Nói xong cô liền vào nhà tắm.

Cô cởi ra áo thun màu đen đang mặc trên người, bởi vì động tác của cô mà tóc ngắn màu bạc hơi rối loạn, nhưng chính vì điều này lại làm cô nhìn đã đẹp càng khiến người muốn thét chói tai.

Trong gương, trên cổ cô đeo sợi dây chuyền mặt hình chữ thập, khuyên tai đá quý màu đen lóe lên ánh sáng, khắp người tràn ngập hơi thở tà mị!

Nhìn thế nào cũng thấy cô là một thiếu niên. Ngón tay vừa động tháo ra mảnh vải trắng bọc xung quanh ngực, một đôi thỏ ngọc trắng nõn mềm mại thuộc về thiếu nữ liền muốn nhảy ra ngoài, dáng người thon thả cứ thể trần trụi.

Nếu muốn đi học thật tốt, phải giải quyết đôi nhân nhi trước ngực này.

Ngày hôm sau Phó Cửu dậy rất sớm, tóc còn hơi ẩm ướt như mỹ thiếu niên vừa được sinh ra, làm Trần Hiểu Đông hung hăng lắp bắp kinh hãi: “Thiếu gia, cậu, cậu làm sao lại dậy sớm như vậy?”

“Tám giờ rưỡi vào lớp, bảy giờ rưỡi dậy thì rất sớm sao?” Phó Cửu vừa nói, tay vừa cầm bánh quẩy ngậm trong miệng.

Trần Hiểu Đông cảm thấy thiếu gia của hắn nhất định là có vấn đề.

Ngày trước bình thường đều ngủ đến giữa trưa mới rời giường, hắn làm sao có thể nói ra những lời này!