“Vâng.”

Một chữ này đối với giám đốc nhà hàng khi nói là vô cùng gian nan.

Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng biết xem sắc mặt mà đoán ý, thời điểm ngẩng đầu trên mặt đã đầy ý cười: “Phó thiếu, ngài có muốn gọi thêm món gì không, tôi bảo bọn họ bưng lên một lượt cho ngài.”

“Phó thiếu?” Phó Cửu hơi ngừng lại: “Tôi rất không thích cách xưng hô Phó thiếu này, rất dễ khiến người khác nhận sai, một Phó thiếu khác cũng thường xuyên đến đây không phải sao?”

Giám đốc khách sạn kỳ thật rất muốn nói là sẽ không có ai nhận sai.

Khí chất của vị kia hoàn toàn là loại học sinh ưu tú, mỗi người đều có thể phân biệt được.

Nhưng tổng giám đốc đang ở đây, hắn cũng không dám nói, chỉ có thể chần chờ: “Kia, kia...”

“Về sau kêu tôi là Cửu gia.” Phó Cửu cầm thân kẹo que, trong tay còn đang mang ván trượt, cười vô cùng ương ngạnh.

Giám đốc khách sạn miệng cười cứng đờ.

“Thế nào?” Phó Cửu nhướng mày: “Giám đốc Lý không muốn?”

Giám đốc Lý nhìn lướt gia tổng giám đốc nhà mình.

Ánh mắt Phó Cửu phát lạnh: “Phó Cửu.”

“Hửm?” Phó Cửu ngẩng đầu, đưa mặt tới gần Tần đại thần chớp mắt trái một cái, bộ dáng rất vô tội, lại khó nén được phát ra tia lệ khí*.

*Có thể hiểu là sự u ám, ác độc. Gần giống như âm khí.

“Đừng quá kiêu ngạo.” Tần Mạc nghiêng người, một tay đè đầu cô lại, giọng nói đè thấp, không khó có thể khiến người khác thấy được hơi thở của hắn chậm rãi đánh vào tai Phó Cửu, rất bá đạo: “Nơi này là địa bàn của tôi.”

Đúng vậy, đúng vậy!

Giám đốc Lý ngẩng đầu lên, vừa định hừ lạnh.

Liền thấy tổng giám đốc của bọn họ đem tầm mắt nhìn lại đây, đáy mắt có chút lạnh: “Giám đốc Lý, chỉ là một từ xưng hô, cậu ta muốn anh kêu bằng gì, anh nên tuân theo, đừng quên cách đối đãi với khách hàng mà tôi đã dạy cho anh.”

Này... Này cùng suy đoán sẵn của hắn căn bản không giống nhau, không phải tổng giám đốc nên trực tiếp đuổi tên nhà giàu mới nổi kia đi hay sao?

Sao lại làm chống lưng cho hắn?!

Giám đốc Lý cứng đờ: “Kia, kia...”

“Kia cái gì?” Mí mắt Tần Mạc nháy một cái, tay trái đút vào túi quần, bộ dáng kiêu căng tự phụ: “Gọi người.”

Giám đốc Lý run lên, lập tức cúi đầu: “Cửu gia.”

“Ngoan, đi lấy tôm hùm đi.” Phó Cửu ra lệnh cho hắn.

Giám đốc Lý trong lòng hung hăng mắng một câu chó cậy thế chủ!

Phó Cửu nhìn bóng dáng không cam lòng của hắn, khóe miệng lạnh lùng câu lên.

Lúc này Tần Mạc đã mất kiên nhẫn, một tay túm người lại gần.

Dựa theo phong cách của Tần đại thần, từ trước đến này đều không thích tiếp xúc thân thể với người khác.

Cho nên anh túm chính là cổ áo đồng phục của Phó Cửu.

Phó Cửu liền giống như một kiện hàng hóa bị Tần đại thần kéo đi lên tầng cao nhất.

COCO và Mập Mạp đều cảm thấy Hắc Đào Z có thể sống đến tận bây giờ hoàn toàn là nhờ vào một thân bản lĩnh chơi game kia.

Nếu không tổng giám đốc sẽ không kéo cậu ta đi lên tầng cao nhất, mà là trực tiếp ném cậu ta ra khỏi cửa khách sạn!

Nhưng dù vậy, tính nhẫn nại của tổng giám đốc đối với tiểu tử này cũng rất mạnh

Thế nhưng vừa rồi còn sờ soạng đầu cậu ta?!

Từ trước cho đến nay, sự tình này cũng chưa từng xuất hiện qua!

Thật ra Phó Cửu cũng không để ý mình bị Tần đại thần kéo như vậy, dù sao hôm nay cô cảm thấy rất thống khoái.

Nhưng mà...

“Kêu nhiều tôm hùm như vậy, tôi ăn không hết.” Phó Cửu nhìn một bàn đầy tôm hùm Úc Châu kia, trong lòng có một chút phiền muộn.

Tần Mạc nghiêng đầu hút thuốc, biểu tình nhạt nhẽo: “Ăn không hết thì mang về.”

Còn có thể đóng gói?

Không nghĩ tới Tần đại thần cũng rất biết săn sóc người khác.

Phó Cửu mới vừa đem hình tượng bạo quân cực kỳ tàn ác kia đánh rớt liền nghe Tần Mạc nói: “Đi gọi thêm hai phần nữa, tất cả đều đưa cho Phó Cửu ăn hết.”

Phó Cửu: “...”

Săn sóc gì đó thật là mây bây tận chân trời!