Hạ Hồng Hoa dừng lại một chút, cũng không nói lời nào.

Phó Cửu nhíu mày một cái, nhìn Trần Hiểu Đông đứng bên cạnh vẻ mặt như biết rõ đáp án: “Cậu nói đi, sao lại thế này?”

Không có nói lời dư thừa, thiếu gia như vậy cực kỳ giống cái ngày mà cậu ấy vừa tỉnh lại trong bệnh viện.

Trần Hiểu Đông chấn động, nhịn không được đã mở miệng: “Còn không phải do ba người kia dùng thủ đoạn đê tiện!”

Phó Cửu nghiêng đầu: “Nói kỹ càng tỉ mỉ một chút.”

Trần Hiểu Đông đi lên trước: “Thiếu gia, Điện Cạnh là một hạng mục lớn trong Giang Thành do tập đoàn Tần thị làm nhà đầu tư. Mỗi năm đều tổ chức Điện Cạnh để tuyển chọn một số người gia nhập công ty bọn họ. Yêu cầu không chỉ là chơi game giỏi, tuổi cần phải trẻ, như vậy mới có thể đủ điều kiện được công ty chọn. Phu nhân nhìn trúng điểm này nên mới bỏ tiền tìm một ít cao thủ chơi game trong trường học, bao ăn bao ở, huấn luyện bọn họ một năm trời chính là vì muốn bọn họ nâng cao trình độ mà tham gia vòng loại đấu Điện Cạnh năm nay. Chỉ cần ở trong cuộc thi lần này trổ hết tài năng là có thể được Tần thị lựa chọn ký hợp đồng, trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, mà phu nhân cũng nhận được không ít lợi nhuận. Nhưng ngay lúc này, ba tuyển thủ có thiên phú tốt nhất của công ty và người đại diện của bọn họ lại rời công ty để gia nhập công ty khác. Hiện tại công ty của chúng ta chỉ còn lại vài người có tư chất bình thường, dựa theo trình độ ấy mà đi tham gia thi đấu Điện Cạnh chắc chắn chỉ ở cuối bảng. Đến lúc đó công ty không chỉ tổn thất chi phí đầu tư một năm nay mà còn cả tư cách kinh doanh. Ba người kia chính là cố ý làm vậy! Lúc đầu phu nhân còn có thể chống đỡ, nhưng sau khi thiếu gia bị đuổi học, ba người kia và công ty hợp tác mới của bọn họ nói, nói...”

“Nói cái gì?” Giọng nói của Phó Cửu rất nhạt, ý bảo hắn cứ tiếp tục.

Trần Hiểu Đông do dự liếc mắt nhìn Hạ Hồng Hoa một cái, cuối cùng giống như bằng bất cứ giá nào cũng phải nói ra: “Nói rằng thiếu gia thích con trai, tương lai cũng không cưới vợ sinh con được. Những người đó sau khi nghe xong liền quyết định phản bội! Phu nhân... Phu nhân đã không còn cách nào để tiếp tục duy trì công ty!”

Phó Cửu nghe đến đó, ánh mắt âm trầm, tóc màu bạc lay động, lạnh đến thấu xương tủy.

Hạ Hồng Hoa vội quát: “Cửu Cửu, con đừng nghe Hiểu Đông nói hồ đồ. Biện pháp giải quyết sẽ nghĩ ra được, mẹ của con là người dễ dàng để người khác khi dễ như vậy sao? Con yên tâm, mặc dù mẹ vô dụng nhưng cũng lo cho con được bữa cơm ngon lành!”

“Mẹ!” Phó Cửu ngước mắt lên, khóe miệng cười cười: “Người nói sai rồi, vẫn là con nên lo cho mẹ tốt hơn. Không phải là chơi game sao? Con cũng sẽ chơi.”

Hạ Hồng Hoa nở nụ cười, giọng đặc biệt to: “Mẹ biết con cũng chơi game, đại chiến giữa thực vật và cương thi đúng không? (Game Plants and Zombies ý.) Tốt, thi đua Điện Cạnh cũng không phải chơi trò đó. Trước tiên đi ăn cơm, cơm nước xong mẹ còn có việc phải làm...”

Khi đó Hạ Hồng Hoa cũng không biết, Phó Cửu nói sẽ chơi game thì thật sự thực hiện ngay.

Sau khi ăn xong bữa cơm.

Trần Hiểu Đông đã bị Phó Cửu gọi: “Lại đây.”

Trần Hiểu Đông cũng không biết có chuyện gì, hiện tại vừa nghe thiếu gia nhà mình nói chuyện lười biếng như vậy, hắn cảm thấy phía sau cổ hơi lành lạnh.

“Thiếu gia, cậu kêu tôi?”

Phó Cửu khép lại cuốn tạp chí để trên đùi, ngửa đầu về phía sau, tóc bạc rơi xuống, giọng nói tà hoặc: “Đưa danh sách tuyển thủ của công ty cho tôi.”

Trần Hiểu Đông vừa nghe đến đây, nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng nói: “Thiếu gia, vừa rồi tôi nghĩ cậu vì gần đây Tần thiếu mới chơi game lại nên mới đua đòi theo. Cậu đừng cho rằng ‘đại chiến giữa thực vật và cương thi’ giống như thi đấu Điện Cạnh, đó đều dành cho các đại thần chơi. Tuy rằng ngày đó Tần thiếu cũng sẽ có mặt, nhưng lại không liên quan tới game cậu chơi nha, kia đều là những nhân tài mới có thể tham gia. Thật sự thì thiếu gia, cậu mới vừa an tĩnh được mấy ngày nay, không cần tái phạm chuyện...”

--- ------

Chương 31: Tần đại thần, thế nào? Muốn gặp mặt sao?

“Lấy tới.”

Phó Cửu tàn khốc ném ra hai chữ, giọng nói đều là lạnh lẽo.

Trần Hiểu Đông lập tức xoay người, đi lấy một ít tư liệu đến đưa cho Phó Cửu.

Phó Cửu chỉ xem qua hai trang rồi đi lên lầu.

Trần Hiểu Đông cũng không biết thiếu gia nhà hắn muốn làm cái gì, im lặng ghé tai đứng dưới lầu liền nghe được tiếng trò chơi.

Không có sai, đó là tiếng trò chơi!

Sau khi Phó Cửu xem kĩ tư liệu của tuyển thủ, trực tiếp đăng nhập vào “Anh hùng”, hai mắt nhìn lướt qua các danh sách trên bảng xếp hạng.

Một tay chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu.

Cuối cùng, ngón tay của cô vừa động, click mở giao diện bạn bè trong trò chơi, gửi cho Tần Mạc một câu: “Tần đại thần, hai ngày vừa rồi thế nào? Tìm tôi rất vất vả nhỉ?”

Lúc này Tần Mạc đang ở công ty họp hội nghị nước ngoài. Dù sao cũng làm bên ngành phát triển game, sử dụng máy tính cũng không phải là chuyện kỳ quái.

Hiện tại không khí trong phòng hội nghị đã lạnh tới cực điểm.

Chỉ nghe “Đinh” một tiếng vang lên.

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế ở giữa tựa như một đế vương, ánh mắt thâm thúy xẹt qua một tia sáng mỏng.

Hắn nâng một cánh tay lên, ý bảo trước tiên tạm dừng hội nghị.

Một động tác này của Tần Mạc không chỉ khiến cho nhóm cao tầng của tập đoàn ngây ngẩn cả người, ngay cả người đàn ông luôn đứng sau là Lương bí thư cũng có chút không thể tưởng tượng.

Phải biết rằng thời điểm Tần tổng mở họp, trước nay đều sẽ không có bất luận cái gì làm gián đoạn.

Tại sao lại vì trò chơi liền...

Mọi người chứ trơ mắt như vậy nhìn người đàn ông tuấn mỹ như tranh vẽ một tay cầm lấy notebook đi ra ngoài.

“Tình huống này là thế nào?”

“Không biết nha. “

Trong phòng hội nghị chỉ còn lại một trận nghị luận nhỏ giọng.

Tần Mạc cứ vậy mà dựa vào vách tường nhìn người duy nhất trong khung bạn bè, Hắc Đào Z.

Ngón tay thon dài dừng một chút mới gõ xuống bàn phím: “Không có.”

Phó Cửu nhìn hai chữ băng lãnh kia, lại nhìn nhân vật của hắn trong màn hình nhẹ nhàng cười, ngồi trên ghế ngậm kẹo que, lười biếng đáp lại một câu: “Tần đại thần, anh lại khẩu thị tâm phi* như vậy, tương lai sẽ không tìm được bạn gái tốt.”

*Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

Tần Mạc lại một lần nữa có ý niệm muốn giết chết người khác.

Ánh mắt thâm thúy càng thêm thâm trầm.

Môi mỏng lạnh nhạt nói một câu, gửi đi một hàng chữ: “Cậu rất thích ăn kẹo que phải không? Vị chocolate.”

Phó Cửu nhìn màn hình máy tính, nhanh chóng ngồi thẳng lưng.

Nếu không phải cô đang ở trong phòng của mình, cô sẽ hoài nghi có người theo dõi cô qua camera.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút thì phát hiện đối phương không có khả năng biết cô. Nếu không đã sớm kêu tên cô mà không phải nói kẹo que gì đó.

Người đàn ông này... Đã lớn lên yêu nghiệt còn phúc hắc như vậy!

Chỉ là hắn làm sao biết mình rất thích ăn kẹo que?

Chẳng lẽ... Trên sân thượng lần đó?

Ánh mắt Phó Cửu chợt lóe, tiếp tục cười: “Xem ra lần sau cần phải cẩn thận hơn một chút. Quả nhiên Tần đại thần không giống với người khác...” Đối phó quá khó. Nếu cuối cùng cần thiết phải gia nhập Tần thị, không bằng cứ tiên hạ thủ vi cường**!

** Câu này trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 vế nữa là “Hậu thủ vi tai ương” (vế đối mà). Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt (tai ương). Nguồn: Wikipedia.

“Anh xem chúng ta cứ người tìm người chạy nhiều lần như vậy, đến cả cẩu cũng sẽ có cảm tình.” Phó Cửu tiếp tục đánh chữ: “Thời tiết dạo này không tồi, chắc hẳn là Tần đại thần đã biết tôi cũng ở Giang Thành. Ngày mai anh có hứng thú gặp mặt hay không?” (Ta không muốn dùng “chó” nên để “cẩu” nghe nó hay hơn.:3)

Tần Mạc nhìn notebook màu bạc trên tay, hắn suy nghĩ rất nhiều về việc Hắc Đào Z sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.

Hoặc là phủ nhận hoặc là tránh né.

Nhưng điều duy nhất hắn không nghĩ tới chính là Hắn Đào Z sẽ hẹn gặp mặt hắn...

--- -----

Chương 32: Tần mạc hỏi: “Muốn gặp mặt, cậu là nam hay nữ?”

Ánh mắt Tần Mạc thâm thúy, không lập tức trả lời lại.

Phó Cửu cũng không nóng nảy. Một tay cô chống cằm ngồi trên ghế nhìn khung thoại trên màn hình.

Thời gian đại khái trôi qua năm giây.

Rốt cuộc trên khung thoại cũng hiện ra một chữ.

“Được.”

Đây là tin nhắn Tần Mạc gửi lại.

Phó Cửu còn muốn hỏi thêm một chút, chẳng hạn như gặp ở chỗ nào, liên lạc làm sao đã bị đối phương chặn lại.

“Hiện tại tôi còn đang có cuộc họp. Chuyện gặp mặt lát nữa bàn bạc tỉ mỉ sau.”

Một câu như phát ra mệnh lệnh, lạnh như băng không có một chút độ ấm.

Nhưng mà... Bận họp còn không quên trả lời cô.

Đại thần đối với cô dường như rất quan tâm không phải sao?

Môi mỏng của Phó Cửu tà nịnh câu lên: “Được, tôi chờ anh.”

Ba chữ “Tôi chờ anh” xẹt qua mắt Tần Mạc, giơ tay đóng lại notebook.

Lương bí thư đi theo phía sau hắn, trên mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Hắn nhìn lầm rồi sao?

Hình như hắn cảm giác được tổng giám đống Tần vừa cười?!

Đến lúc Tần Mạc vừa đi vào phòng họp, nhóm cao tầng đều đã im lặng lại.

Nhưng bọn họ rất hiếu kì là mười phút vừa rồi tổng giám đốc ra ngoài làm việc gì!

Nhìn dáng vẻ như là vừa chơi game?

Trò chơi khi nào lại có lực hấp dẫn như vậy?!

Tần Mạc không để ý bọn hắn, chậm rãi đi đến ghế da sang quý để notebook lên bàn, hai chân gác lên nhau, khí thế rung động người.

“Tiếp tục.”

Chỉ hai chữ cũng đủ làm nhóm cao tầng sôi nổi thu liễm suy nghĩ.

“Tổng giám đốc Tần, đây là danh sách đăng ký tham gia thi đấu Điện Cạnh trong ba tháng vừa rồi, toàn thành phố có hơn năm mươi công ty...”

Tiếng phát ra từ phòng họp dần dần chìm xuống.

Nhà họ Phó.

Phó Cửu ngồi trước máy tính, cân nhắc một chút về yêu cầu thời gian mở họp. Đặc biệt là họp vào buổi tối, khẳng định sẽ không giải tán dễ dàng như vậy.

Trước tiên cô đánh hai trận game, dẫn đầu đi giết boss. Sau đó liền cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong rồi trở lại nói cũng không chậm.

Bên này, sau khi Tần Mạc họp xong liền mở notebook màu bạc lần nữa.

Bí thư vẫn như cũ đứng phía sau hắn không dám nói lời nào, cũng không dám lộn xộn. Nhưng đôi mắt lại có chút không khống chế được.

Tuy rằng tổng giám đốc giống như thần tồn tại trong thi đấu Điện Cạnh.

Nhưng trước nay tổng giám đốc đều không thích nói chuyện phiếm cùng người khác trong trò chơi!

Hôm nay... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào... Đây đã là lần thứ hai... Lần thứ hai hắn nhìn thấy tổng giám đốc gõ chữ?

“Còn ở đó không?”

Đây là tin nhắn mà tổng giám đốc của bọn họ gửi đi rất lâu rồi.

Hình như đối phương đang trong trạng thái offline?

Cũng chưa có online lại.

Tổng giám đốc cũng không động mà ngồi gác chân như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình notebook.

Tổng giám đốc đây là... Muốn chờ đối phương?

Bí thư tiếp tục cảm thấy mình bị chấn động!

Rốt cuộc là người nào lại khiến cho tổng giám đốc có hứng thú chờ đợi?

“Còn, vẫn còn. Vừa rồi mới đi tắm rửa một chút.” Lúc Phó Cửu đi ra từ phòng tắm liền thấy tin nhắn này, một tay click mở máy rồi gõ chữ, một tay xoa tóc ngồi lại trên ghế.

Bọt nước còn đọng lại trên tóc màu bạc của cô, từng giọt trượt xuống trên sườn mặt như ẩn như hiện, sau đó đi vào áo sơ mi trắng của cô, làm cô thêm một chút dụ hoặc.

Tần Mạc ngồi trong phòng hội nghị, nhìn người vừa mới online lại, bất ngờ hỏi một câu: “Cậu là nam hay nữ?”

Phó Cửu dừng lại, ánh mắt hơi lóe: “Nam”

Sau khi trả lời, hai tay Phó Cửu lại đánh chữ thêm một câu: “Vậy thì làm sao? Tần đại thần, anh rất coi trọng tôi sao?”

Tần Mạc nghe vậy, nguyên bản mắt đen vắng lặng đột nhiên bốc cháy lên ngọn lửa làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Bí thư đứng phía sau hắn nhịn không được ho khan kịch liệt!

Này... Người này lại dám nói như vậy!