Hồng Thiên Ca lúc này chợt xạm mặt, đây là lần thứ 2 trong ngày có kẻ lại tiếp tục đe dọa hắn, kẻ thứ nhất đã đầu mình 1 nơi, ánh mắt hắn phát ra sát khí nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Yanda vô cùng vui vẻ, lần này nàng chắc chắn người nói câu này chính là Lạc Giai.

Ánh mắt chất chứa hạnh phúc quay đầu nhìn.
Nhìn thấy cái nhìn của Yanda, Hồng Thiên Ca liền tức giận, lý nào khi nãy nhìn thấy bổn công tử cô ta lại tỏ vẻ thất lạc, khi nghe thấy lời nói này, ánh mắt lại sáng rỡ, vui mừng.

Hắn muốn thấy rõ kẻ đến là ai lại làm cho cô ta thay đổi đến vậy.

Từng bước chân trầm trọng bước đến, người đến mang 1 thân áo sơ mi trắng, quần jean.

Trên mặt mang theo mặt nạ, bên ngoài cũng khoác trường bào màu đen.

Điểm kỳ quặc là trên y phục của hắn nhuộm đầy máu tươi, có thể nghe nhìn thấy máu vẫn còn chảy ở trên người hắn.

Hồng Thiên Ca nhìn thấy chợt bỡ ngỡ cười lớn:
“ Hừ, 1 kẻ bị thương nặng, lại dám mở miệng phách lối như vậy, thiệt không biết sống chết.

Lại còn che che giấu giấu giả bộ cao nhân.”
Nói rồi hắn mở ra thần thức muốn nhìn rõ khuôn mặt giấu dưới lớp mặt nạ kia.

Nhưng liền híp mắt, tên mang mặt nạ này làm cách gì có thể che dấu được thần thức của hắn, không thể nhìn thấy, chả lẽ tên này cũng có thần thức.
Yanda nhìn thấy thảm trạng của Lạc Giai, tay che lấy miệng, khuôn mặt lo lắng đau đớn, muốn xông đến cạnh hắn.

Chợt lúc này bỗng bên cạnh nàng xuất hiện 1 bóng người, người đến tầm vóc tương đương với nàng, thân hình mảnh mai, tóc dài màu vàng đến lưng.

Chỉ nhận biết là 1 nữ nhân, chưa kịp nhìn rõ dung mạo.

Người này đã tay dựng thành chỉ.

Nhanh chóng điểm vào người của Yanda.
Yanda vì không đề phòng, dễ dàng để đối phương đắc thủ.


Vừa định hình lại liền phát hiện bản thân bỗng nhiên không thể cử động, không thể vận dụng linh lực, cứng đờ tại chỗ.

Nàng trợn mắt nhìn về người tấn công mình.

Đối phương vừa làm gì.
Người vừa đến khuôn mặt hiện ra trước mắt nàng, đây cũng là 1 mỹ nhân nghiêng nước, nghiêng thành, khuôn mặt như vẽ, mi thanh mục tú, cánh môi anh đào nhoẻn lên nụ cười mị hoặc chúng sinh.

1 mái tóc dài màu vàng như các sợi tơ vô cùng xinh đẹp.

Nữ nhân này mở miệng cười:
“Vị tỷ tỷ này, được ca ca ta chọn trúng đó là diễm phúc của tỷ, tỷ không cần cử động, 1 lúc sau, 2 chúng ta sẽ mang tỷ đi theo.”
— QUẢNG CÁO —
Yanda nghe thấy muốn phản kháng nhưng cơ thể vô cùng cứng ngắc vô lực.

Trong ánh mắt hiện ra vẻ hoang mang.
Chợt ngay lúc này 1 bóng người trong chớp mắt xuất hiện trước mặt cả 2, ngay tức khắc 1 quyền phong mang theo cương phong vô cùng mạnh mẽ xuất hiện đánh tới cô gái tóc vàng.

Quyền phong kinh khủng mang theo sát phạt vô cùng quả quyết đánh tới làm cho cô ta hoa dung thất sách.

Không có đường để trốn.

Cô ta mặc dù không yếu nhưng cũng chỉ mới bước vào Tầng thứ ba Địa Cấp cao thủ.

Quyền Phong này rõ ràng 1 cao thủ địa cấp là không có khả năng chống đỡ.

Bóng ma tử vong bỗng chốc bao phủ.
Người ra quyền chính là Lạc Giai.

Hắn ra chiêu vô cùng quyết liệt, không hề có 1 chút gọi là thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng ngay lập tức có 1 tiếng hừ lạnh:
“Hừ, muốn chết.”
Ngay lập tức, 1 đường kiếm quang quét tới, chặn ngay quyền phong của Lạc Giai, quyền phong bị đánh tán loạn, nhưng kiếm quang sau va chạm cũng ngay tại chỗ sụp đổ.

Hồng Thiên Ca lại quét nhuyễn kiếm muốn ra tiếp 1 kiếm.

Lạc Giai thấy vậy liền trầm ngâm.

Tay ôm lấy eo của Yanda lùi lại phía Saka.

Saka liền giật mình, chuyện xảy ra nhanh đến mức hắn chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh.

2 tên này chả lẽ là quái vật sao.
Lạc Giai phát ra bạch khí truyền vào trong người của Yanda.

Yanda ho 1 tiếng.

Ngay lập tức kinh mạch, linh lực phong bế trên người Yanda bị giải trừ.

Có thể cử động lại.

Cô gái tóc vàng thoát khỏi trạng thái kinh hoàng.

Nàng không nghĩ bản thân đi theo ca ca lại có lúc rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.


Nhìn thấy Lạc Giai dễ dàng giải trừ điểm huyệt phong bế linh khí của nàng liền tròn mắt ngẩn ra.

Loại tuyệt kỹ này nếu không tìm đúng huyệt đạo thì sẽ không thể giải trừ được, thậm chí còn làm đối phương nội thương.

Hồng Thiên Ca cũng nheo mắt nhìn.

Tên trước mắt này mặt dù cơ thể có thương nhưng không hề bình thường, mặt dù chỉ mới so chiêu nhưng có thể nhìn ra tên bí ẩn này là 1 tên Thiên Cấp cao thủ.

1 chút xíu chủ quan mà xém nữa trả giá bằng mạng sống muội muội hắn.
Hắn bước ra ánh mắt sát khí ngưng thực nhìn thẳng Lạc Giai: — QUẢNG CÁO —
“Dám đụng muội muội của ta, chết.”
Nói rồi, liền hua kiếm, tốc độ nhanh đến cực hạn, trong chớp mắt, kiếm quang liền chém đến người của Lạc Giai.

Lạc Giai liền đẩy 2 người Saka, Yanda qua 1 bên.
Kiếm quang chém qua người của Lạc Giai.

Nhưng ánh mắt của Hồng Thiên Ca không thấy vui mừng, thân ảnh bị chém qua nhanh chóng tan biến, đó chỉ là tàn ảnh.

Hồng Thiên Ca cười nhạt nhanh chóng biến chiêu, kiếm quét qua bên phải, lúc này 1 ánh quyền đang công tới.

Kiếm quang nhắm ngay đến chính là quyền này.

Kiếm chiêu này hắn tăng thêm man lực vốn muốn chém đứt tay của Lạc Giai.

Lạc Giai ngay lập tức rút người, kiếm quang trảm ngang qua, lại là 1 đạo tàn ảnh.

Lạc Giai liên tục sử dụng Lăng Vân Bộ.

Hồng Thiên Ca khẽ hừ 1 tiếng:
“Thân pháp Địa giai, ngươi chỉ biết chạy trốn thôi sao.”
Lạc Giai lúc này quay nhìn Saka mở miệng:
“Để ý cô ấy, những người bên ngoài ngươi không cần lo lắng.”
Saka nghe vậy liền nhìn ra bên ngoài, liền sững sờ, ánh mắt hiện rõ vẻ vui mừng.

Hồng Thiên Ca thấy vậy cũng phóng thần thức ra bên ngoài.

Ánh mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc.

50 người thuộc hạ của Saka mặc dù có 1 số đã hy sinh ngã xuống nhưng những người còn lại lúc này họ không còn tiếp tục bị thương mà còn chém giết những gã binh lính kia dễ dàng, những tên binh lính đế đô kia như sợ hãi điều gì mà đều run rẩy, không cử động, giống như dê đợi làm thịt.


Lạc Giai khẽ nói:
“Nói thuộc hạ của ngươi không nên lạm sát phụ nữ, tù binh.” — QUẢNG CÁO —
Saka nghiêm túc đáp: “Ta đã biết.”
Hồng Thiên Ca nghiêm túc nhìn Lạc Giai nói:
“Năng lực này của ngươi, ngươi chả lẻ giống như con dơi mặt trắng kia, không, có phần giống với Tinh thần niệm sư ở đại lục Đông.”
Sau đó hắn lại cười vui vẻ:
“Thiệt muốn biết được ngươi là ai, ngươi có vẻ có chút thú vị hơn đám bại tướng kia.”
Lạc Giai nheo mắt, gã trước mắt này Lạc Giai cũng thấy vô cùng khó chơi.

Tên này nãy giờ rõ ràng chỉ vung kiếm tùy hứng, đến cả 10 phần trăm sức mạnh thực sự hắn cũng chưa dùng đến.

Đối đầu với kẻ này, dù là lúc toàn thịnh Lạc Giai không hề có chút nắm chắc.

Huống hồ lúc bấy giờ, cưỡng ép nát mặt trái sớm làm cơ thể hắn bị thương không nhẹ.

Đáng lo nhất là lúc này, hắn không thể dùng được Kim Thân.

Kim thân của hắn đã nát khi hắn cưỡng ép phá mặt trái, tạm thời không thể gầy dựng lại.

Hắn bây giờ chẳng khác 1 con hổ bị mất đi răng năng.
Lạc Giai suy tư, trong giây lát, cơ thể lúc này nhanh như tàn ảnh, phóng đến 1 bên.

Lúc này hắn xuất hiện chính là ngay bên cạnh xác chết của gã Dick.

Lạc Giai giơ tay nắm lấy 1 vật đang rơi bên cạnh xác chết.

Chính là đế cụ kiếm Phong Linh kia.

Hồng Thiên Ca không hề ngăn cản, hắn tỏ vẻ hứng thú muốn biết gã này muốn làm gì.
Lạc Giai nhẹ nhàng phóng ra bạch khí trấn an Phong Linh nghe lời, mũi kiếm chĩa ra hướng về Hồng Thiên Ca:
“Ngươi có vẻ rất tự tin kiếm pháp của mình, đến, chúng ta so kiếm.”.