VĂN ÁN PHẦN 2: Trong hôn lễ của người thương, Vũ Hiểu Châu bị hạ thuốc và đã trải qua một đêm ân ái nồng cháy, cuồng nhiệt với một người đàn ông tuy lạ mà quen, tên là Chử Liên Dĩnh.
Chử Liên Dĩnh, 26 tuổi, nhị thiếu gia sống rất kín tiếng, rất ít khi xuất hiện trong những bữa tiệc lớn hay trả lời phỏng vấn.
Một đêm vui vẻ đổi lại hàng trăm rắc rối khi phóng viên bắt gặp tại trận cả hai ở chung một phòng khách sạn, cô còn chẳng mặc gì chỉ có tấm chăn che chắn, trên cơ thể trắng ngần xuất hiện dày đặc dấu hôn đỏ chói do Chử Liên Dĩnh đêm qua để lại.
Một hôn lễ bất đắc dĩ được tiến hành, nhưng đó chỉ là hôn nhân trên giấy tờ để dập tắt mọi chuyện.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Không gian vô cùng sang trọng xa xỉ, tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của các quan khách.

Ai ai cũng váy áo lộng lẫy, trang điểm cầu kỳ đến dự hôn lễ của Phó Thành Quân, phó chủ tịch công ty luật Q&Y.
Trong một góc khuất của buổi tiệc, người đàn ông đang nắm lấy tay của người con gái giữ lại, ánh mắt tha thiết cầu xin:
“ Hiểu Châu, nghe anh giải thích...!”
“ Chử Triết Hoàng, anh giải thích với tôi làm gì? Anh yêu ai, có con với ai không liên quan gì đến tôi cả.

Nếu anh còn tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ kiện anh đấy.


Vũ Hiểu Châu vung mạnh bàn tay, dừng ánh mắt sắc lạnh nghiêm khắc cảnh cáo người đàn ông tên Chử Triết Hoàng, tổng giám đốc tập đoàn Chử Thị.
Cô đã nhiều lần xua đuổi từ chối, vậy mà người đàn ông khốn khiếp này vẫn cứ mặt dày theo đuổi, hơn hai tháng qua cô thật sự rất khó chịu, phiền phức.
Một tuần trước, Lục Y Giang, tiểu thư Lục gia còn đến tận nơi làm việc tìm cô, như thể cô là người thứ ba chen chân vào phá hoại tình cảm của người khác nữa chứ.
Đúng là xui xẻo!
“ Anh đã chia tay Lục Y Giang lâu lắm rồi, nhưng cô ta cứ bám riết lấy anh, gày bẫy anh lên giường.

Anh thích em, lần đầu nhìn thấy đã thích, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không Hiểu Châu, anh sẽ cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với cô ta.


“ Chử Triết Hoàng, tôi nghĩ anh nên có trách nhiệm với hai mẹ con của cô ta.


Nói xong, Vũ Hiểu Châu ban phát cho anh ta thêm một ánh nhìn chán ghét, khinh thường nữa rồi lập tức rời đi.
Ngồi xuống chiếc ghế ở bàn tiệc, Hiểu Châu với ánh mắt vô hồn buồn đau của một người con gái đang thất tình nhìn lên sân khấu, nhịp tim đang dần bất ổn khi chứng kiến người mình thầm thương kết hôn với người con gái khác.

Một tình yêu chưa từng được thổ lộ với đối phương, vì biết nói ra cũng chỉ nhận lại sự từ chối.

Phó Thành Quân bao năm chỉ xem cô như là em gái, vì trái tim anh từ lâu đã trao trọn cho người con gái mang tên Mặc Lạc Viên, nhị tiểu thư của Mặc gia.
“ Hiểu Châu, em say rồi sao? Hay anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước.


Lý Hiển đi lại, kéo ghế ngồi xuống cạnh Vũ Hiểu Châu, cử chỉ và sắc mặt của anh ta như vô cùng quan tâm lo lắng cho cô.
Phải rồi, Hiểu Châu yêu đơn phương Phó Thành Quân, còn anh ta thì yêu đơn phương cô.

Mối tình tay ba, ba ngã rẻ khác nhau cho ba con người.
Ông Vũ, ông Phó và ông Lý là bạn bè thân thiết lâu năm, dễ hiểu vì sao bọn trẻ lại thích nhau, nhưng đáng thất vọng là chỉ đơn phương chẳng có ngày đơm hoa kết trái, viên mãn bên nhau.

“ Em không sao! ”
Vũ Hiểu Châu xua tay lắc đầu, ngồi thẳng dậy lấy lại phong thái chuẩn mực, rạng ngời, kiêu kỳ của một vị tiểu thư gia tộc danh giá.
“ Hay là em uống một chút nước cam...”
“ Không cần đâu anh...!”
Câu từ chối chưa dứt thì Lý Hiển đã phất tay ra hiệu, bảo nhân viên phục vụ đi lại.
“ Lấy ly nước cam cho tôi.


Nhân viên phục vụ gật đầu, cúi thấp người cầm ly nước cam về phía Lý Hiển.

Anh ta nhận lấy, cử chỉ dịu dàng quay sang đưa cho Vũ Hiểu Châu.
Mặc dù có chút ép buộc nhưng Hiểu Châu vẫn lịch sự cầm lấy ly nước cam từ tay của Lý Hiển.

Biết Lý Hiển thích mình nên cô luôn giữ khoảng cách, đối xử đúng mực bạn bè để làm cho bỏ cuộc, nhưng xem ra cách này không có hiệu nghiệm rồi.
“ Em uống đi, anh đi tiếp khách giúp anh Thành Quân.


“ Dạ vâng.


Lý Hiển đứng dậy bỏ đi, Hiểu Châu thở nhẹ đưa ly nước cam lên miệng uống một ngụm chẳng chút hoài nghi.
Mấy phút sau, đột nhiên Vũ Hiểu Châu cảm thấy cơ thể của mình nóng lên một cách bất thường, hô hấp dồn dập khó khăn, trong người vô cùng khó chịu bứt rứt.
Cầm túi xách đứng dậy, đôi mắt của Vũ Hiểu Châu lờ mờ như người đã rất say rượu, nghiêng ngả bước đi vào phòng vệ sinh định rửa mặt cho tỉnh táo.
Lý Hiển mỉm cười đắc ý đứng đằng xa quan sát.

Uống cạn ly rượu đang cầm trên tay, đặt nó xuống bàn và rồi đi theo phía sau của Hiểu Châu thực hiện kế hoạch xấu xa, đen tối của mình.
Đến chỗ khuất người, gần đến nhà vệ sinh.

Anh ta liền ngăn cô, lên tiếng giữ lại:
“ Hiểu Châu, em bị sao vậy? ”
Lý Hiển nắm lấy cánh tay thon gọn của Vũ Hiểu Châu, cô liền có cảm giác dễ chịu mát rượi xua đi sự nóng bỏng như đang trong lò thiêu của mình.
“ Em thấy khó chịu quá...”
Sự nóng rực càng lúc tăng lên, cảm giác khao khát ham muốn về tình dục, muốn sự va chạm thể xác cuồng nhiệt giữa nam và nữ.

Đã 23 tuổi rồi, Hiểu Châu dư khả năng để biết mình đã trúng thuốc kích dục, nhưng chẳng biết là những ly rượu trước đó hay ly nước cam.
Nhớ đến ly nước cam, Vũ Hiểu Châu ngẩng mặt nhìn lên Lý Hiển, khó khăn gặng hỏi anh ta:
“ Anh đã bỏ thuốc vào ly nước cam? ”
“ Em nói gì, anh không hiểu? ”
“ Lý Hiển, anh dám...!tránh xa tôi ra! ”
Vũ Hiểu Châu yếu ớt đẩy Lý Hiển ra xa nhưng chẳng thành công vì anh ta giữ cô rất chặt.


Cô sợ chốc lát nữa mình sẽ chẳng thể khống chế được lý trí mà cho anh ta được toại nguyện ý muốn.
Không, cô không muốn!
Lý Hiển theo tầm mắt từ trên nhìn xuống, gương mặt đỏ ửng càng tăng sự xinh đẹp, gợi tình.

Chiếc cầm cúp ngực khoe bầu ngực căng tròn, hiện tại đã bị cô làm thêm lộ liễu, hớ hên.
Nhìn vào nó, Lý Hiển chỉ biết nuốt nước bọt, thèm khát tột cùng!
“ Em mệt rồi, anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi, sẽ thoải mái nhanh thôi...”
Lý Hiển dìu Hiểu Châu bước đi, đưa tay cầm lấy túi xách của cô, cô vì trúng thuốc loại cực mạnh nên không đủ sức để tiếp tục chống đối anh ta, cộng thêm nhận thức của cô dần mất đi, lại ham muốn anh ta.
“ Lý Hiển, bỏ tôi ra! ”
Lý Hiển nhếch môi khẳng định:
“ Hiểu Châu, hôm nay em sẽ thuộc về Lý Hiển anh! ”
Biết rằng làm vậy là ích kỷ, hèn mọn nhưng Lý Hiển anh đã hết cách thật rồi.

Chỉ có cách này, anh mới chiếm lấy được cô!
Đến phòng khách sạn đã được chuẩn bị từ trước, Lý Hiển một tay lấy tấm thẻ mở khóa, một tay giữ Vũ Hiểu Châu đang uốn éo thân thể nửa muốn bám lấy nửa muốn đẩy ra.
Cánh cửa được mở khóa thành công, Lý Hiển muốn đưa Hiểu Châu vào phòng nhanh chóng lo sợ ông bà Vũ hoặc anh trai của cô là Vũ Dịch Kiến phát hiện.
Nhưng, một giây sau khi cánh cửa được mở khóa là một âm thanh đau đớn vang lên.
• Bốp...
Lý Hiển ngã người bất tỉnh trong tức khắc sau cú đánh sau gáy vô cùng dứt khoát và chuyên nghiệp của một nam nhân.
Một người phía sau tiến đến, trợ lý của nam nhân đó đỡ lấy Lý Hiển, còn Vũ Hiểu Châu đã ở trong vòng tay của người đó, anh lên tiếng căn dặn:
“ Xử lý camera đi, nếu không được thì nhờ Trịnh Hạc Văn.


“ Vâng, tôi hiểu rồi.


Trợ lý ngại ngùng đỏ mặt quay sang hướng khác khi Vũ Hiểu Châu đang sờ soạng loạn xạ cơ thể rắn rỏi của nam nhân đó, đôi môi nhỏ rên rỉ kêu than:
“ Nóng quá...!khó chịu quá...! ”
Xoay người, nam nhân đó dùng lưng che chắn cho Hiểu Châu, phẩy tay như bảo trợ lý nhanh lẹ rời đi để mình còn làm chuyện trọng đại.
Như hiểu ý của chủ, trợ lý đưa túi xách của cô cho nam nhân đó, gấp gáp cùng Lý Hiển rời đi.
Cả hai vào phòng, Vũ Hiểu Châu lảo đảo bám lấy thân hình cường tráng của nam nhân đó, chà sát cơ thể nóng rực vào người của anh để mình thêm phần dễ chịu.
Nếu tiếp tục tình trạng này cô sẽ chết mất, nó dày vò cô quá mức chịu đựng rồi.
Giọng yếu ớt khàn đục cầu xin:
“ Tôi nóng, giúp tôi, cầu xin anh...”
Chử Liên Dĩnh khẽ cười, dưới sự cầu xin và cho phép của Vũ Hiểu Châu bàn tay của anh đã đưa lên sờ mó lung tung trên cơ thể mỹ miều.

Cúi xuống, chiếm lấy đôi môi non mềm đang rên rỉ nho nhỏ cầu xin của cô.
Để xem, cô ấy sẽ thuộc về ai sau đêm nay!
Sự khát tình càng thêm mãnh liệt, Hiểu Châu mạnh dạn câu lấy cổ của người đối diện ghì xuống để duy trì nụ hôn sâu thêm cuồng nhiệt, mặc dù cô vẫn chưa xác định được danh tính của người đàn ông mình sắp sửa trao thân này là ai.
Nhưng cô đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, người này chẳng phải là Lý Hiển.


Chỉ cần không là anh ta, với cô, ai cũng được ngay giây phút này!
Thuốc đã thấm vào cơ thể hoàn toàn, vì quá nóng và khó chịu cộng thêm sự hưng phấn do nụ hôn ướt át đang diễn ra, lòng của Vũ Hiểu Châu bừng cháy lửa dục vọng, mạnh bạo tháo caravat cho Chử Liên Dĩnh, cởi luôn áo vest cho anh, sau đó lần mò dãy khuy nút áo mở ra, kéo xuống và quăng đi, bàn tay nhỏ nhắn nóng rực mò mẫm cơ ngực săn chắc nam tính của anh.
Là một người đàn ông thực thụ, Chử Liên Dĩnh hiển nhiên chẳng cưỡng được hành động kích thích từ Vũ Hiểu Châu.

Ôm cô sấn đến bức tường phía trước, để lưng cô dựa vào đó, bàn tay của anh bắt đầu chu du khắp thân thể của cô, mọi thứ đều rất mãnh liệt!
Ái tình như nước biển mênh mông và bao la, không bao giờ có thể cạn, cũng chẳng bao giờ có thể cắt đứt, dứt rời.

Cả hai đã chính thức bước vào cuộc chơi tình ái!
Sáng hôm sau...
Vũ Hiểu Châu khẽ nhíu mày, từ từ hé mở đôi mắt long lanh của mình.

Đột nhiên cô chợt giật mình bởi thân thể cô đang được ai đó ôm chặt, quay đầu nhìn qua chợt thấy người đàn ông xa lạ.
Hai mắt của Hiểu Châu mở to, giật mình hốt hoảng lập tức chiếc giở chăn nhìn xuống cơ thể, phát hiện hai thân thể trần trụi dưới lớp chăn dày ấm, những ký ức cùng với người đàn ông này trải qua một đêm xuân nồng cháy vui vẻ cũng dần dần tua lại trong đầu.
Vũ Hiểu Châu ngồi dậy kéo chăn ôm vào ngực, động tác vô cùng mạnh bạo khiến người đàn ông bên cạnh đang ngủ ngon lành cũng phải cau mày tỉnh giấc.
Chử Liên Dĩnh ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, vuốt ngược mái tóc đang rủ rượi phía trước ra phía sau, im lặng mấy phút mới cất giọng khàn khàn đục đục chủ động lên tiếng hỏi:
“ Em còn nhớ chuyện đã xảy ra đêm qua chứ? ”
Vũ Hiểu Châu chậm chạp gật đầu, sau đó mới bình tĩnh nhìn sang anh cất tiếng:
“ Đêm qua tôi bị trúng thuốc, là tại tôi nên tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.


“ Vậy em không định chịu trách nhiệm với tôi à? ”
Vũ Hiểu Châu trợn mắt, cô thật muốn tung cú đạp, đạp người đàn ông thối tha này bay xuống giường.
Cô là con gái, chỉ yêu đơn thương thôi chứ chưa có một mối tình chính thức, mà cô còn không bắt anh chịu trách nhiệm như vậy đã quá tốt cho anh rồi.
“ Em muốn phủi bỏ trách nhiệm thì thôi cũng được, đêm qua xem như tôi làm phước giải thuốc cho em.


Chử Liên Dĩnh nhúng vai, bĩu môi đểu cán giở chăn bước xuống giường, nhặt quần áo bên dưới từ tốn mặc vào, sau đó lướt ngang qua Hiểu Châu tiến vào nhà vệ sinh rữa mặt.
Khuôn mặt của Vũ Hiểu Châu lúc này đỏ bừng xấu hổ, bởi vì đây là lần đầu cô nhìn thấy rõ ràng thân thể của đàn ông, nhưng rồi sau đó cô lại buồn bã nằm xuống giường hối tiếc chuyện đêm qua.
Năm phút sau người đàn ông đó trở ra, cầm chiếc áo vest dưới nền vắt vào cánh tay bên kia, ý định muốn rời đi, nhưng trước khi đi nghiêm túc nhắc nhở:
“ Em nên suy nghĩ thật kỹ, sau này em có người yêu liệu anh ta có chấp nhận không? ”
“ Anh quan trọng trinh tiết đến thế sao? ”
“ Không! Tôi chỉ quan trọng cô ấy có yêu tôi hay không.


“ Như anh nói! ”
Vũ Hiểu Châu ngồi dậy, nhướn mày cao ngạo che giấu sự hối tiếc vào trong lòng.
Mất thì cũng đã mất rồi, chẳng lẽ bây giờ bắt người đàn ông không biết rõ họ tên, tuổi tác, nghề nghiệp, gia đình...!này chịu trách nhiệm.

Nếu họ đã yêu cô thật lòng, cô tin người đó sẽ không để ý đến chuyện này.

Việc xảy ra đêm qua cũng đâu phải do cô muốn, mà nó là bất đắc dĩ xảy ra.
“ Được, nếu em hối hận thì đến Chử gia.


Vũ Hiểu Châu cau mày nhìn người đàn ông này.
Chử gia? Chẳng lẽ anh ta là anh hoặc em trai của Chử Triết Hoàng.


Tuy cô trở về nước hơn năm tháng, nhưng chỉ có công việc và gia đình nên cũng chẳng biết ai là ai.
Nói xong, Chử Liên Dĩnh thong thả bước về hướng cánh cửa, nắm lấy cần gạt ổ khóa gạt xuống mở ra.

Đột nhiên phóng viên bên ngoài bất ngờ đẩy cửa tràn vào, liên tục chụp ảnh và đặt câu hỏi cho cả hai.
Vũ Hiểu Châu căn bản không ngờ tới chuyện này nên đâu chuẩn bị, một tay nắm chặt tấm chăn, một tay đưa lên che kín khuôn mặt đang hoang mang lo sợ của mình lại.
“ Vũ tiểu thư, cô và Chử thiếu đang hẹn hò có phải không?”
Lúc này, Chử Liên Dĩnh nhanh chóng bước tới bên giường ngồi xuống ôm Hiểu Châu vào lòng, kéo chăn lên cao che phủ hoàn toàn cơ thể của cô lại.

Như tìm được bờ vai vững vàng để dựa vào lúc bế tắc, cô nép khuôn mặt của mình vào bờ ngực vững vàng của anh trốn tránh.
Anh kiên kịnh lên tiếng trả lời phóng viên sau một đống câu hỏi đặt ra:
“ Tôi và Hiểu Châu đang hẹn hò, chúng tôi sắp sửa kết hôn.

Nếu các người còn tiếp tục chụp ảnh, đăng tin không đúng sự thật ảnh hưởng đến tình cảm, danh dự, hình ảnh của chúng tôi, chúng tôi sẽ kiện.


Cũng đúng vào thời điểm này, Lý Hiển cùng với hai người nữa xông vào bên trong, nhìn thấy cảnh tượng Hiểu Châu đang ôm ấp với nam nhân khác, phóng viên quay quanh phỏng vấn khiến anh ta nhất thời đơ ra, sau đó mấy giây mới phản ứng xô đẩy họ ra bên ngoài.
Lúc này, trong phòng chỉ còn ba người, Hiểu Châu ngẩng mặt nhìn sang Lý Hiển, cao giọng quát lên:
“ Lý Hiển! Đồ khốn nạn! Đồ tồi! ”
“ Hiểu Châu...chỉ vì anh quá yêu em thôi...anh...”
Lý Hiển vội vàng tiến lại, định ôm ấp lấy cô giải thích nhưng đã bị cánh tay thẳng tấp của Chử Liên Dĩnh ngăn lại, nhìn sang anh ta nhếch mép cười cợt lên tiếng:
“ Cậu nghĩ mình làm vậy cô ấy sẽ yêu lại cậu à? Cho là đêm qua người ngủ với cô ấy là cậu đi, vậy thì sáng nay người cảnh sát đến bắt cũng là cậu! Đồ ngu! ”
“ Anh là ai mà dám mắng tôi hả, có tin...!”
“ Không tin! ”
Chử Liên Dĩnh thẳng thừng cắt đứt câu nói hăm dọa của Lý Hiển, buông bỏ Vũ Hiểu Châu đang trong vòng tay, đứng dậy nắm lấy cổ áo của anh ta xách đi về hướng cánh cửa, ném thẳng ra ngoài khóa cửa không cho ai vào làm loạn.
“ Hiểu Châu...!Hiểu Châu...!” Lý Hiển.
• Rầm...
Trong căn phòng hiện tại chỉ còn hai người, Chử Liên Dĩnh và Vũ Hiểu Châu.

Cô bó gối trên giường ôm chặt chiếc chăn, từng giọt nước mắt yếu đuối lăn xuống, thút thít đáng thương khiến lòng ai đó cũng chẳng dễ chịu chút nào.
“ Để tôi đưa em về nhà, sau đó tìm cách chặn thông tin và hình ảnh đó lại.

Xin lỗi em! ”
“ Không phải lỗi của anh, tất cả đều tại Lý Hiển nên không cần xin lỗi tôi, tôi mới là người xin lỗi anh mới phải.


“ Tôi là đàn ông, không có vấn đề gì cả, cũng chẳng mất mát thứ gì.

Lên báo mặt mũi đẹp trai còn được khen ngợi, ngược lại là em đấy.


Cúi xuống nhặt từng món dưới nền đưa cho Hiểu Châu, có cả áo lót và quần lót.
Cô đỏ mặt đưa tay nhận lấy, sau đó lên tiếng:
“ Anh ra ngoài tôi mới mặc được.


“ Đêm qua tôi thấy tới thứ gì luôn rồi! ”.