Vũ Dịch Đức đi quán bar với Phó Tôn Trạch và Lý Thiên đến 10 giờ đêm mới về nhà.
Bước chân lảo đảo đi vào, bước lại sofa nằm xuống, nhắm mắt muốn ngủ mà chẳng chịu đi lên phòng.
“ Anh Đức...!Dịch Đức...!Sao không đi lên phòng mà nằm ngủ ở đây? ”
Nghe giọng nói quen tai truyền đến, Vũ Dịch Đức nhíu mày cố định hình trong đầu, hình như là giọng nói của Song Nhi thì phải.
Mở mắt ra để kiểm tra xác nhận, đập vào mắt anh đầu tiên là thứ anh yêu thích nhất.

Anh nuốt nước bọt ừng ực trong miệng, thèm thuồng đến muốn nhỏ dãi.
“ Sao lại uống nhiều rượu như vậy, điện thoại của anh hết pin hay sao mà em gọi hoài không được? ”
Người phụ nữ ấy vẫn cứ cúi xuống nớt lỏng caravat cho Vũ Dịch Đức dễ chịu, không biết vô tình hay cố ý mà cứ chuyển động đung đưa qua lại, thật khiến cho ai kia muốn nổ tung đầu óc.
Người phụ nữ chẳng ai xa lạ chính là Đặng Song Nhi, trên người mặc váy ngủ rất nóng bỏng, vì xuống dưới đây đợi anh nên khoác thêm áo choàng cho kín đáo.

Nhưng khi cô cúi thấp xuống, dây thắt lại chẳng được buộc chặt nên những thứ cần thấy Vũ Dịch Đức nhìn thấy rất rõ và xem rất kỹ.
“ Cũng may em gọi được cho Lâm Niên, nếu không em chẳng biết anh đi đâu.

Anh cứ thích làm cho em lo lắng...”

Vũ Dịch Đức đột ngột ngồi dậy, choàng tay qua chiếc eo thon gọn của Song Nhi ôm lấy cho ngồi trên đùi mình, lên tiếng hỏi:
“ Em hết giận anh rồi à? ”
“ Em hết giận anh từ tối qua rồi...!nhưng mà...!haha...buồn cười quá! ”
Đặng Song Nhi không những không từ chối tư thế thân mật mà còn chủ động vòng tay qua ôm cổ, bật cười đáp lại.
Đọc được mấy tin nhắn năn nỉ thề thốt của anh mà cô buồn cười không thôi.

Chẳng ai có thể nghĩ một Vũ tổng cao ngạo lại có thể nói ra những câu như vậy.

Nhưng khi đó cô chắc chắn anh đã hiểu lầm rằng cô giận dỗi bỏ về Nam Cung gia, vì thế nên cô muốn ghẹo anh một chút, về nhà trước khi anh đi làm về để tạo bất ngờ.
Nhưng người bất ngờ đầu tiên không phải là anh mà là Song Nhi cô.

Cô về nhà cả buổi, tắm gội sạch sẽ thơm tho, nào là chọn váy ngủ, nào là trang điểm, xịt dầu thơm nằm đợi đến muốn hết thơm anh vẫn chưa về.
“ Sao anh gọi em không nghe máy, nhắn tin không trả lời? ”
“ Ba bị tăng huyết áp, người làm khi sáng gọi điện báo cho em biết, vì thấy anh ngủ nên em không đánh thức, nhưng em có bảo với mẹ là em về Nam Cung gia mà.


“ Nhưng ít ra em cũng phải trả lời tin nhắn của anh chứ? ”
“ Em thích chọc anh! ”
Đặng Song Nhi ngã đầu về sau bật cười lớn.

Đột nhiên, Vũ Dịch Đức ôm ngang người cô đứng dậy, bước nhanh về hướng cầu thang đi lên phòng.
“ Chọc anh hả, để xem ngày mai em còn sức để chọc không? ”
Đáng lẽ ra khi nghe câu nói hăm dọa đó người ta phải sợ hãi cầu xin, nhưng lúc này sắc mặt Song Nhi lại vô cùng hứng khởi mong chờ, miệng cười không khép lại được, vòng tay ôm lấy cổ anh, còn lên tiếng chăm chọc thách thức:
“ Anh sỉn rồi mà, liệu có làm nổi không? ”
“ Để xem! ”
Vũ Dịch Đức nhướn mày, bước chân ngày càng nhanh hơn, vì có rượu nên sự ham muốn của anh tăng lên gấp đôi, khó khăn kiềm chế được dục vọng của bản thân.
Vào phòng, Vũ Dịch Đức gấp gáp thả Đặng Song Nhi xuống giường.


Anh khom người xuống tháo giày và tất, cởi luôn áo vest quăng đi chẳng quan tâm nó nằm ở đâu.
Hơi thở nóng rực phả vào làn da mịn màng, trắng sáng khiến nó đỏ hồng, nóng bỏng.

Vũ Dịch Đức ôm Song Nhi ép sát vào người, đôi môi gần kề sắp sửa hòa quyện lấy nhau.
“ Song Nhi, anh yêu em! ”
Câu nói vừa dứt, đôi môi của anh liền chiếm lấy đôi môi của cô vừa nhanh vừa dứt khoát.

Hàng mi dài cong vút đang run rẩy đột ngột nhắm lại, chèn ép giọt lệ ở khóe mắt rơi xuống, sự hạnh phúc tràn ngập khắp con tim của cô.
Lúc trước cô luôn chờ đợi câu nói « anh yêu em » của Vũ Dịch Đức, nhiều lần cô muốn hỏi anh nhưng cô không dám.

Nhớ lại, cô thấy mình thật khờ khạo, nhút nhát.
Môi lưỡi cuốn lấy vào nhau khó lòng dứt rời.

Đặng Song Nhi choàng hai tay lên cổ Vũ Dịch Đức âu yếm không buông, càng làm cho nụ hôn tăng thêm phần say đắm, kích thích và nồng cháy.
Dứt nụ hôn sâu cuồng nhiệt, nhịp thở của cả hai trở nên rối loạn gấp gáp, và một phần cũng do hưng phấn quá mức.
Vũ Dịch Đức mỉm cười, vuốt ve phần sau gáy dọc xuống tấm lưng ong, lên tiếng:
“ Cũng lâu rồi chưa thân mật, anh hồi hộp như lần đầu tiên của chúng ta.


Đặng Song Nhi ngại ngùng đỏ mặt nhớ lại, sau đó cất tiếng hỏi lại:

“ Lúc đó anh hồi hộp lắm sao? ”
“ Ừm...!lần đầu tiên, chẳng biết mình được bao nhiêu phút...!”
Vũ Dịch Đức bật cười trầm thấp trả lời, Đặng Song Nhi nghe xong liền xấu hổ đưa hai tay ôm mặt, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“ Xấu hổ sao? Cũng là vợ chồng chúng ta biết thôi mà.


Vũ Dịch Đức lại gian manh như ngày trước, anh gỡ hai tay của Đặng Song Nhi xuống, nâng cằm cô lên, đối diện với ánh mắt si tình và dịu dàng của anh.
“ Em từng hỏi anh là, những lúc anh thân mật với em có phải tưởng tượng người nằm dưới thân anh là Thái Tuyết Như hay không? Hôm nay anh trả lời em luôn, anh chưa từng nghĩ như vậy dù chỉ là thoáng qua.


Nước mắt lăn lăn rơi xuống, Đặng Song Nhi đưa tay tự quệt nước mắt của chính mình.

Chẳng biết lúc đó cô lấy đâu ra những câu nói vô tâm vô tình như vậy, bây giờ nhớ lại thấy xót xa, tự trách vô cùng.
“ Em hiểu lầm nên mới nói vậy...”
“ Không sao, anh chỉ cần em hiểu! ”.