•Reng...!reng...!reng...
“ Anh làm xong rồi sao? ”
Cả người của Thái Tuyết Như thoải mái cầm lấy điện thoại lên nghe.

Trên mặt cô ta không giấu được sự vui mừng, thoải mái.
[ “ Chưa có cơ hội, nhưng tôi có một thứ khá thú vị, hay ho có thể giúp em.

” ]
Sắc mặt của Thái Tuyết Như liền thay đổi, bàn tay cuộn tròn tức giận vì Lưu Gia Huân không làm được việc.

Phải tranh thủ lúc Vũ Dịch Đức không có ở thành phố B, nếu khi anh về, rất khó để thực hiện kế hoạch thủ tiêu Đặng Song Nhi.
“ Thứ gì? Lưu Gia Huân, anh vô dụng đến thế sao? ”
[ “ Có vô dụng hay không em đến đây rồi nói! Tôi nghĩ khi em nhìn thấy, có thể không cần thực hiện kế hoạch kia.

”]
Thái Tuyết Như nhíu mày, đôi mắt híp lại nguy hiểm thâm sâu vô cùng, lên tiếng hỏi lại:
“ Anh đang ở đâu? ”
[ “ Tôi đang ở khách sạn X, phòng 302, em đến ngay đi! ” ]
“ Này, anh đừng có mà giở trò.

Đừng quên tôi là ai! ”

Lưu Gia Huân bật cười to rõ.
[ “ Tuyết Như à, em đừng đánh giá bản thân mình cao quá.

Người đẹp hơn em, bốc lửa hơn em, tôi đây có đầy.

” ]
“ Được, tôi đến liền.


Thái Tuyết Như tức giận cúp máy, đi nhanh lại tủ quần áo lục lội tìm kiếm bộ váy sexy, quyến rũ nhất.
Cô phải cho Lưu Gia Huân biết, trên thế gian này, xinh đẹp và bốc lửa chẳng ai có đủ tư cách để so sánh được với Thái Tuyết Như cô.
Đến Vũ Dịch Đức, cô còn làm cho chết mê chết mệt, vậy thì Lưu Gia Huân là cái thá gì?
Cô phải cho anh ta thèm thuồng mình đến nhỏ dãi.!
Thấy Thái Tuyết Như ăn mặc gợi cảm, trang điểm cầu kỳ định đi ra ngoài khi đã trễ, bà Thái khó chịu lên tiếng nhắc nhở:
“ Tuyết Như, con là con gái, ăn mặc như vậy còn ra thể thống gì.

Còn nữa, trễ rồi, con định đi đâu? ”
“ Con lớn rồi, tự biết mình đang làm gì! ”
Thái Tuyết Như day day thái dương mệt mỏi, chán nãn với tính hay lo xa, cằn nhằn của bà Thái.

Nhiều lần cô ta đã muốn dọn ra sống riêng cho thoải mái, nhưng bà nhất quyết không chịu.
“ Ừ, cũng là câu đó nhưng cuối cùng thì sao? ”
“ Mẹ, đó là sự cố, là tên khốn đó cố tình gày con.

Chứ con hoàn toàn tỉnh táo và nhận thức được mình đang làm gì.! ”
Thái Tuyết Như nói xong liền bỏ đi ra ngoài lấy xe lái đi.
Mấy năm qua cô ta cố giữ bản mình trước những cạm bẫy, cám dỗ.

Cố xây dựng hình tượng là một cô gái tài sắc vẹn toàn trước mặt mọi người, đặc biệt là với ông bà Vũ và Vũ Dịch Đức.

Nhưng khi cô ta đã sắp có những thứ mình mong muốn thì chỉ một đêm đã tiêu tan tất cả, thử nghĩ xem có đáng hận không chứ?
...----------------....
•Cốc...!cốc.
Thái Tuyết Như đưa tay gõ cửa phòng 302 như lời Lưu Gia Huân đã nói.

Cánh cửa được mở, một người phụ nữ nhìn cô ta với ánh mặt lạ lẫm, ganh ghét.

Thấy vậy anh ta liền lên tiếng tránh làm cô ta giận dỗi bỏ về.
“ Em về trước đi, khi nào cần tôi sẽ gọi.


“ Em biết rồi! ”
Người phụ nữ kia ỏng ẹo hờn trách, cầm lấy túi xách trên giường bỏ đi.
Thái Tuyết Như nhếch mép khinh bỉ bước vào, nhưng cũng không quên đóng cửa cẩn thận tránh để người khác nhìn thấy.

Dựa người vào tường, khoanh tay trước ngực trông vô cùng kiêu hãnh nhìn Lưu Gia Huân lên giọng cười cợt:
“ Đó là xinh đẹp và bốc lửa mà anh đã nói sao? ”
Lưu Gia Huân phong thái bình tĩnh, khuôn mặt cũng không giấu được sự thỏa mãn đang ngã lưng về sau sofa, trên người cũng chỉ có vọn vẻn chiếc khăn tắm buộc hờ ở hông.

Nhìn thế này, có ngốc cũng biết anh ta vừa mới ân ái với phụ nữ.
Anh ta ngồi thẳng dậy, rót rượu vào hai ly trên bàn, nhướn mày nói:
“ Em ăn mặc như vậy là để quyến rũ tôi sao? Nhìn hấp dẫn, mê người quá đấy.

Bảo sao anh họ tôi không chết dưới tay em được! ”
“ Anh muốn đưa tôi xem thứ gì? Nhanh đi, tôi không rảnh để ngồi đây nói chuyện phiếm với anh đâu.


Thái Tuyết Như lạnh lùng ngồi xuống sofa, chéo chân, bàn tay cầm lấy ly rượu đưa lên miệng định uống nhưng rồi do dự không uống.
“ Sợ tôi bỏ thuốc vào rượu à? ”
“ Lưu Gia Huân, nhanh đi! ”
Thái Tuyết Như hằn học quát lên, đặt mạnh ly rượu xuống tạo ra âm thanh vô cùng đáng sợ.

Lưu Gia Huân cười như không cười, cầm lấy một phong bì đang nằm ở phía sau lưng quăng thẳng lên bàn.
“ Anh giở trò gì đây? Chuyện tôi bảo anh làm, anh không làm.


Đưa tôi cái này để làm gì? ”
“ Xem đi rồi nói, không muộn đâu em yêu! ”
Lưu Gia Huân cũng không tầm thường, lợi dụng vuốt v e khuôn mặt cao ngạo đang hờn giận của cô ta.

Nhìn thế này, lòng anh như muốn chảy ra, thật khó kiềm chế ‘ cậu em ruột ’.
Thái Tuyết Như nghiêng đầu né tránh, trừng mắt cảnh cáo anh ta không được tự ý làm loạn.
Với tay lấy phong bì để trên bàn, cô ta mở ra xem, bên trong là một sấp ảnh.
Lấy ra xem, ngay lập tức trên môi của Thái Tuyết Như xuất hiện nụ cười đậm nét thích thú.
“ Thế nào? ”
“ Đây là ảnh ghép hay là...? ”
“ Ảnh thật, đến ông trời còn giúp em nữa đấy! ”
Thái Tuyết Như bật cười thành tiếng, cầm sấp ảnh giơ lên, nói với người trong đó:
“ Đặng Song Nhi ơi là Đặng Song Nhi, cô lại giúp tôi nữa rồi! ”
Trong đầu của Thái Tuyết Như bây giờ lại có một kế hoạch khác hơn cả hoàn hảo.

Có thể vừa loại bỏ được Đặng Song Nhi, vừa giành lại tình yêu và sự tin tưởng của Vũ Dịch Đức.

Một kẻ phản bội và một ân nhân giúp đỡ.!
Một người chiến thắng, một kẻ mang tội danh ngoại tình đi xuống gặp Diêm Vương.!.